Chiều hôm đó, Tôn Hà Hoa nổi giận đùng đùng xông vào căn nhà có ba phòng, lục tung mọi thứ lên một trận, từ cửa chính cũng có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng va chạm cả ngày.
"Giấy báo đâu, giấu chỗ nào rồi? Nói mau, giấu ở đâu rồi?" Sắc mặt Tôn Hà Hoa tái mét, lớn tiếng mắng chửi.
Hứa Chương Nam đứng ở một bên, rủ mắt xuống không hé răng.
"Nhà của lão Tống tôi thực sự là xui xẻo tám đời, mới cưới một cô gái như cô vào cửa, thằng ba nhà tôi thực sự là số khổ mà.
"Tôn Hà Hoa gây ra động tĩnh không nhỏ, đã dẫn tới không ít người đứng ở cửa ra vào dòm ngó dáo dác xung quanh.
Vương Hồng Thúy và Lý Phượng Hà vội vã chạy tới từ bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng, trong mắt lại lập loè ánh sáng hưng phấn.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Hai người xuyên qua đám người chạy tới, mỗi người đỡ lấy một cánh tay của Tôn Hà Hoa.
Tôn Hà Hoa hất tay hai người ra, dùng tay chỉ vào mặt Hứa Chương Nam, vẻ mặt tức giận nói:"Nếu không phải hôm nay tôi nghe người bên ngoài nói, thì tôi còn không biết cô còn nhận được giấy báo?Thế nào, giấu chúng tôi kỹ như vậy, là muốn lén lút đi đến nội thành phải không? Cô nói xem tại sao nhà lão Tống chúng tôi lại xui xẻo như vậy chứ?"Nói tới những năm qua, người có thể thi lên đại học hiếm như lá mùa thu, trong huyện cũng không có nhiều người, càng khỏi nói tới trong thôn.
Năm nay thôn Địa Câu của bọn họ có ba người thi đậu, hai người trong đó là thanh niên trí thức, còn có một người là người dân trong thôn.
Hứa Chương Nam và một thanh niên trí thức khác nhận được giấy báo trước tiên, người trong thôn kia nhận được cuối cùng.
Lúc cầm được giấy báo từ trong tay người đưa thư, dĩ nhiên là lắm miệng hỏi vài câu trong thôn còn có những người nào nhận được không?Người đưa thư bởi vì đúng lúc nhớ tới, bèn trôi chảy trả lời.
Còn không phải vì hôm nay lúc bà cụ trong nhà người kia khoe khoang với mọi người rằng con trai mình đậu đại học, thấy Tôn Hà Hoa cũng có mặt ở đó, liền chúc mừng bà cụ một tiếng vui.
Nào biết Tôn Hà Hoa vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bà cụ nghe nói giấy báo này đã được đưa tới mấy ngày, nhưng Hứa Chương Nam lại không nhắc đến chữ nào.
Lại liên tưởng đến trong thôn trước đó lưu truyền các loại chuyện thanh niên trí thức trở về thành phố, Tôn Hà Hoa lập tức bùng nổ.
Dưới cái nhìn của bà cụ, Hứa Chương Nam không nói, nhất định chính là muốn bỏ chồng bỏ con, dự định lén lút chạy về thành phố!Vì thế, Tôn Hà Hoa không kịp tạm biệt mọi người, lập tức nổi giận đùng đùng trở về nhà, trong lồng ngực cuồn cuộn tức giận, càng tích lũy càng nhiều, ở trên bờ vực có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
.