Mấy ngày trước tham gia hôn lễ, ánh mắt của cô cháu dâu này không nhiệt tình chút nào, lúc đó Hứa Hồng Mai còn thấy rất buồn.
Bà ấy thật sự rất thích cháu trai Trác Dĩnh Giang, dù sao ở bên cạnh nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, bà ấy rất sợ cháu trai sẽ xa lánh mình vì quan hệ với vợ.
Người xưa thường nói sự thân thiết rồi cũng nhạt dần đi qua nhiều thế hệ, mặc dù không có tình cảm gì có thể gắn bó được mãi, nhưng bà ấy cũng không muốn đến đời mình mà đã phai nhạt đi rồi.
“Vỏ chăn, ga giường đều là vải dệt thủ công, thuần tự nhiên, nếu như cháu thích thì để mợ đến xưởng nhuộm hỏi một chút xem có sẵn không rồi mang về cho cháu.
”
Trong lòng Đồng Ngữ Hân cũng thấy thích nhưng cô không muốn dùng tiền của mợ, chỉ có thể từ chối khéo léo.
Chờ sau khi mợ và em họ đi ra khỏi đây, cô và Trác Dĩnh Giang cùng thu dọn hành lý, chủ yếu là mấy bộ quần áo thay đổi, đồ rửa mặt này nọ.
Còn chưa thu xếp xong thì Trác Dĩnh Giang lại giở trò xấu, kéo cô ngã xuống giường, bàn tay không ngoan động đậy bên eo cô, cách lớp quần áo nhưng vẫn làm cô rối bời.
“Anh chuyển tay đi, buồn quá.
”
Đồng Ngữ Hân đỏ mặt đẩy cánh tay anh nhưng không thể đẩy ra được, nếu như trực tiếp bảo anh đừng đụng vào mình thì lại không thích hợp lắm, dù sao thì người ta cũng là chồng trên pháp luật của cô, cô không giải thích được mà còn chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn.
Làm sao Trác Dĩnh Giang có thể nghe lời cô được, anh cười nhẹ rồi xoay người lại, trực tiếp đè Đồng Ngữ Hân ở dưới thân.
Anh vuốt ve mặt cô rồi sau đó là nhìn vào mắt cô, hai người gần sát nhau đến mức có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của nhau.
Sắc đẹp mê người, mãi đến khi môi cô bị môi của người đàn ông bao trùm lên, Đồng Ngữ Hân cũng không thể làm ra bất kỳ hành động nào mang tính chất từ chối nữa, ngược lại cô càng dần dần sa vào trong đó, nghiêm túc hưởng thụ, chỉ là giữ lại bước phòng thủ cuối cùng, không cho người đàn ông đạt được.
“Ở ngoài có nhiều người như vậy… đây cũng không phải là nhà mình.
”
Đôi mắt đen của người đàn ông sáng lên, trên thái dương rịn ra một lớp mồ hôi, nhìn anh nhịn rất khổ sở, nói thật Đồng Ngữ Hân cũng có chút động lòng, trước khi đến đây đã ba năm cô không yêu đương, cho dù là một người phụ nữ giỏi giang đến đâu thì cũng muốn có một người đàn ông che chở, đáng tiếc là cô mãi mà vẫn chưa gặp được một người hợp ý, cô lại không muốn tùy tiện chấp nhận.