Nói xong, anh bế ngang Đồng Ngữ Hân lên rồi đi vào căn phòng ngủ giản dị đã thu dọn xong, giải quyết trước quyền lợi làm công của mình.
Thời gian buổi chiều cứ giày vò hết như vậy, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hành lý mang đến vẫn còn nằm y nguyên ở phòng khách.
Cô nhớ trước đó đã từng đọc một bài viết, ý là hành vi thân mật giữa nam và nữ có thể làm tăng kết nối tình cảm với nhau.
Các hormone được giải phóng khi quan hệ tình dục có thể nâng cao khoái cảm về thể xác cũng như tinh thần và làm mối quan hệ tình cảm với nhau trở nên sâu sắc hơn.
Nó cũng có thể làm tăng sự tin tưởng và trao đổi giữa hai bên.
Trước đây Đồng Ngữ Hân coi thường điều này, cô nghĩ vốn chính là vì yêu nhau nên mới xảy ra quan hệ, chẳng lẽ cứ lên giường là sẽ trở nên càng yêu hơn? Vậy thì chiều sâu của tình yêu này cũng không đáng coi trọng.
Cho đến bây giờ, cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, thay nguyên chủ sinh hoạt vợ chồng với Trác Dĩnh Giang.
Nếu nói có cảm tình không thì chắc chắn là có, nhưng còn kém xa tình cảm yêu đương.
Tuy nhiên mấy ngày nay, cô cảm nhận rằng mình càng ngày càng yêu người đàn ông này, không chỉ về mặt thể xác mà còn về mặt tinh thần, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng cô đang bị ảnh hưởng bởi ‘hội chứng vịt con’.
(*) Hội chứng vịt con: Khi vịt con mới nở, nó coi vật thể chuyển động đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.
Sau khi xong việc Đồng Ngữ Hân có chút buồn ngủ, cô cuộn mình lại nằm trong lòng anh, mái tóc dài đen nhánh hơi xõa trên gối, cũng có những lọn tóc rơi trên bờ vai trắng như tuyết của cô.
Trác Dĩnh Giang vén những lọn tóc tán trên vai ra sau tai cho cô, không kiềm chế được lại cúi đầu hôn lên má cô, thấy cô hơi nhíu mày lại vội vàng rời đi, dáng vẻ thận trọng sợ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Chờ đến khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, Trác Dĩnh Giang cầm lấy đồng hồ trên đầu giường nhìn thời gian, anh lưu luyến không rời rút tay mình ra khỏi tay cô, bước xuống giường nấu bữa tối.
Anh cũng không có tài nấu ăn gì, cũng may là biết mấy thao tác cơ bản, anh nhìn thấy trong số đồ ăn mà nhân viên cảnh vệ nhận về có mì sợi và rau quả, anh định nấu nồi mì lạp xưởng.
Lạp xưởng là mang đi từ nhà, mấy chục cái đựng trong túi vải, còn có cả thịt hun khói nữa.
Anh để lại cho nhà mình mấy cái, còn lại đều phân cho các nhà chiến hữu, trước khi kết hôn anh đã đi ăn chực nhà người ta không ít lần, bây giờ cũng nên đáp lại một chút.
Chỉ một lát sau đã nấu xong mì sợi, Trác Dĩnh Giang múc ra hai bát.
Một bát mì ít đồ ăn nhiều, một bát mì nhiều đồ ăn ít.