“Anh thật sự không biết nên nói gì nữa, sao chuyện tốt gì cũng bị anh đụng phải vậy nhỉ? Cưới một người vợ, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại biết nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn là đời trước anh đã tích đức làm việc thiện, cứu vớt chúng sinh rồi.”
Đây không phải là lời nói để lấy lòng vợ mình, mà là lời nói chân chính phát ra từ trong lòng anh, nếu không phải là vì đang ăn cơm miệng đầy dầu mỡ thì anh đã hôn cô luôn rồi.
Chỉ là quen biết với vợ mình lâu như vậy rồi mà đến bây giờ anh mới được ăn cơm do cô nấu, có một cảm giác như bỏ lỡ một giải thưởng xổ số lớn vậy.
Quá thiệt rồi.
Đồng Ngữ Hân rất hài lòng, không biết có phải là đói quá không mà lúc này cô lại bỗng nhiên không có khẩu vị gì, cô múc cho mình một bát canh rồi ăn từ từ.
“Em còn sợ anh ăn không quen nữa, đã lâu rồi không nấu ăn nên tay nghề hơi thụt lùi một chút.
Vậy sau này nếu anh muốn ăn gì thì nói với em, em sẽ làm cho anh hết.”
Cuối cùng Trác Dĩnh Giang cũng không nhịn được, anh cầm tay Đồng Ngữ Hân đan mười ngón vào nhau rồi đặt lên môi, may mà anh thuận tay trái, nếu không thì mải thể hiện tình cảm không ăn được cơm mất.
“À đúng rồi, nói với em chuyện này.
Anh định mời mấy chiến hữu thân thiết ăn bữa cơm, bọn họ không có thời gian tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng đã đưa phong bì rồi.
Trước đó cũng không biết em biết nấu ăn nên định đi nhà hàng hoặc ở nhà ăn của quân khu, nhưng bây giờ anh nghĩ, có phải là ăn ở nhà thì ổn không không, một là cảm ơn lời chúc phúc của bọn họ, hai là cũng vừa chuyển vào nhà mới, mời bọn họ đến cho vui.
Chỉ là phải làm bữa cơm, sợ em mệt thôi, cho nên anh hỏi ý kiến em trước rồi mới quyết định.”
Còn có một điểm thứ ba mà Trác Dĩnh Giang không nói ra, anh muốn khoe khoang mình có một người vợ xinh đẹp lại biết nấu ăn ngon.
“Được chứ, một bữa cơm thôi mà, em có thể lo được.”
Nấu vài món chính, rồi mua thêm vài món nguội khai vị là đã có thể làm một bàn ăn rồi, cũng phải là chuyện gì to tát lắm.
Trong khu tập thể dành cho người nhà quân nhân này đều là những người thân thiện, mình mới đến, muốn sống hòa đồng với mọi người thì không thể thiếu việc giao lưu với người khác.
Một đám người kéo nhau ra ngoài ăn không thể tránh khỏi việc bị người khác nói là không biết cách sống hoặc là chê mình không biết nấu ăn.
So với việc để cho người ta suy đoán mình là người như thế nào thì chi bằng tự mình thể hiện ra những gì mình muốn, loại hành vi này gọi một cách hơi thông tục chút thì là ‘thiết lập hình tượng’, mà mời khách đến ăn tân gia chính là thời cơ tốt để thiết lập hình tượng.