Trước nay tình cảm chàng đối với nàng luôn là thật, tình chút rung động, từng chút quan tâm đều là thật lòng, nhưng từ khi chàng chứng kiến cha mẹ mình mất, hơn nữa mọi bằng chứng đều hướng vào Nguyệt Hạ, chàng có thể không tin sao? Từ lúc ấy, trái tim chàng đã bị tổn thương nặng nề, đành phải biến tình cảm ấy thành nỗi hận, hận thấu xương tủy, quyết không mềm yếu.
Chàng đi qua Hỏa Ngục Sa, bước chân đột nhiên dừng lại, chàng nhìn vào cánh cửa đang đóng kín kia, chắc chắn nàng đang đau đớn lắm.
Chàng đã từng hứa với nàng thế nào, vậy mà giờ lại chỉ trơ mắt đứng nhìn nàng chịu đau đớn trong khi bản thân lại chẳng thể cứu.
Chàng lấy tay gạt nước mắt, lấy hết can đảm bước vào, mục đích là để xem Nguyệt Hạ ra sao, nhưng bề ngoài thì vẫn phải tỏ ra thật mạnh mẽ, phải thật mãn nguyện vui vẻ khi thấy nàng như vậy.
Quân lính thấy Tư Mạn, vội vàng cầu kiến, chàng nhanh chóng hỏi tình hình ở đây:
- Mọi chuyện ở đây vẫn ổn chứ?
- Vâng thưa thượng quan.
Ngài phải tới đây sớm một chút, để chứng kiến kẻ thù giết phụ mẫu la hét trong đau đớn chứ.
Cứ một lúc chúng thần lại nghe được tiếng gào khóc của cô ta, nhưng kì lạ là từ tối hôm qua đã không thấy động tĩnh gì.
- Từ tối qua?
- Đúng, theo như thần thấy, cô ta vẫn chưa thể vượt qua được tầng một, nhưng từ tối qua, trong Hỏa Ngục Sa vô cùng yên ắng, không hề có tiếng la hét như mọi khi.
- Các ngươi mở cửa ra, để ta vào trong coi, ta phải tận mắt chứng kiến kẻ thù đau khổ tới mức nào.
- Vâng.
Cánh cửa mở ra, lửa lớn bao trùm xung quanh, quái thú hung hãn chỉ trực chờ mà lao tới, nhưng với Tư Mạn, chàng có linh lực cao như vậy, chúng vốn dĩ không thể làm gì được chàng.
Chàng bước vài bước vào trong, từng bước mà chàng đi đều dải đầy máu của Nguyệt Hạ, chàng vẫn lấy hết can đảm để đi tiếp.
Truyện Bách Hợp
Thấy Nguyệt Hạ nằm ở đó, chàng cứ nghĩ nàng chỉ bất tỉnh, nên gọi nàng:
- Bạch Nguyệt Hạ, Bạch Nguyệt Hạ.
Gọi mãi mà nàng cũng không tỉnh, chàng lấy tay kiểm tra hơi thở của nàng: Tắt rồi!
Chàng giật mình, không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Nước mắt chàng cứ thế rơi, sờ tay lên khuôn mặt đã biến dạng phủ đầy máu của nàng, chàng run rẩy không biết nên làm thế nào.
Nhìn sang bên cạnh, đọc bức huyết thư của Nguyệt Hạ, chàng đau đớn, chỉ biết nhắm mắt mà khóc, chàng bây giờ thật sự không thể phân biệt được thật giả đúng sai nữa.
Người chàng yêu đã đi thật rồi, là chàng hại nàng ra nông nỗi như vậy, cũng là chàng nghi ngờ phản bội nàng, giờ kết cục lại đau đớn như vậy, lỗi là của ai?
Chàng dùng phép làm biến mất bức huyết thư rồi ra lệnh cho quân lính mang thi thể của Nguyệt Hạ về Đông Phương cung.
Đông Phương thượng thần nhìn thấy con gái chết oan ức như vậy, chỉ còn cách kêu gào bốn chữ "thiên đạo bất công", rồi quỳ trước thi thể của nàng.
Ông liền nghĩ liều: Cha dành cả đời để bảo vệ con, chăm sóc con, sao con có thể chết oan uổng như vậy, đó chẳng phải là để họ thỏa mãn hay sao? Cha nguyện đổi mạng mình để con được sống, cha sẽ đưa con tới một chỗ bình yên, để con sống an nhàn không vướng bận, được không?
Ông dùng bí thuật gia truyền, dùng tất cả linh lực của mình để luyện thành một viên đan, rồi cho nàng uống, cuối cùng chuyển nàng tới động Khai Phong, giữ cho cơ thể không thối rữa, để linh hồn dần được triệu tập, đến khi đầy đủ là nàng có thể sống lại, chỉ có điều sẽ quên hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả tại sao nàng ở đó, nàng xuất thân từ đâu?
Sáng hôm sau, quân lính phát hiện thi thể của ông, còn không thấy Nguyệt Hạ đâu, liền bẩm báo vào cuộc triệu kiến ở Cửu Tiêu Vân điện, tất cả thần tiên đều ở đó:
- Bẩm Thiên đế, Đông Phương thượng thần đã không còn, thi thể của Bạch Nguyệt Hạ cũng mất luôn rồi.
- Đông Phương là một người tài giỏi, trí dũng song toàn, có lẽ đã tuẫn táng theo con gái hắn.
Còn Bạch Nguyệt Hạ, thân là nữ nhi, lại không mang phép thuật, bị nhốt vào Hỏa Ngục Sa, chắc cơ thể hồn phách cũng đã tan biến rồi, cũng không có gì hiếu kì lắm.
Tư Mạn cố nén nước mắt lại, rồi xin Thiên đế cho trở về Tẩy Ngô cung sớm, nói rằng mình không được khỏe..