Nàng một mình đi tới Lữ Thế Sơn, trên người nàng không có nổi một vũ khí hộ thân.
Băng Tuyết Cầu trước đây của nàng đã bị thất lạc từ rất lâu rồi, hoặc đã bị hủy rồi cũng nên.
Nàng mặc chiếc áo choàng màu xanh, ngọn núi đó rất lạnh, thân thể nàng yếu đuối, vốn đã không thể chịu được lạnh, nhưng lại liều mạng vì người nàng yêu, một người khiến nàng cảm thấy day dứt, thậm chí có lỗi rất lớn với chàng.
Nàng mới đi tới chân ngọn núi, thấy một ông lão ở đó, có vẻ là người canh gác ngọn núi.
Nàng lại gần hỏi chuyện:
- Lão ông, ta muốn nghe ngóng một chuyện.
- Không biết lão đây có thể giúp gì cho cô nương?
- Ta muốn hỏi về loại hoa làm từ băng, lá lại đỏ rực, ông có từng thấy qua không?
- Không lẽ cô nương muốn hỏi..
Hồng Nhạn Hoa?
- Có lẽ là nó.
- Vậy mong cô nương về cho.
Cách đây ba trăm năm, có một vị công tử tới đây để hái hoa, mong có thể đoạn tuyệt ái tình, sống an nhàn không vướng bận, nhưng cuối cùng vẫn bị thần thú nơi đây làm cho bỏ mạng, hoa cũng tan biến, cô thương thân là nữ nhi, sao có thể qua được ải nguy hiểm này?
- Ba trăm năm trước sao?
- Đúng vậy.
Vậy tính ra, còn bảy trăm năm nữa hoa mới nở, cô nương nên quay về đi.
Nguyệt Hạ nghe ông lão nói vậy, trong lòng có chút hụt hẫng.
Còn tận bảy trăm năm, một quãng thời gian quá dài để đưa chàng quay lại, nhưng nàng đã cố gắng trấn an, nàng có thể quay về Tẩy Ngô cung luyện phép thuật được mà, nàng có thể tự học cách bảo vệ bản thân.
Nàng trở về, tới tàng sách tìm Tư Mệnh tinh quân, mượn ngài vài cuốn mang về luyện tập.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, nàng học không ngừng nghỉ, có ngày vì luyện quá nhiều khiến toàn thân đau nhức, nhưng nghĩ tới Tư Mạn, con tim đã không cho phép nàng bỏ cuộc sớm như thế.
Xuân hạ thu đông trôi qua, mỗi một mùa là mồ hôi và nước mắt của nàng đều trải khắp Tẩy Ngô cung.
Nàng luyện tập cực khổ, lại nhớ nhung Tư Mạn, như vậy khác gì đang giày vò nàng từng ngày.
Lăm trăm năm sau.
Nguyệt Hạ giờ đã tinh thông phép thuật, chính thức trở thành thượng thần, cũng tự luyện cho mình được một binh khí là Quạt Phong Lôi, vô cùng lợi hại.
Nếu Tư Mạn có thể nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhất định sẽ rất vui.
Nàng dành hai trăm năm tiếp theo tới Lữ Thế Sơn, thích nghi với thời tiết, từ đó có thể tìm được Hồng Nhạn Hoa.
Lần này tới, nàng vẫn gặp ông lão ở chỗ cũ.
Ông lão bây giờ đã nhìn nàng với ánh mắt hoàn toàn khác, tràn đầy sự khâm phục:
- Không ngờ cô nương chỉ vỏn vẹn trong lăm trăm năm đã có thể thăng làm thượng thần, khâm phục, khâm phục.
- Không có gì.
- Cô nương cần hoa để làm gì vậy?
- Ta cần cứu một người.
Một người đã vì ta mà chết đi sống lại, người ta cảm thấy có lỗi suốt đời
- Hóa ra những người tới đây đều là vì chữ tình.
Trước nay ta cũng từng gặp một vị thượng thần anh tú, ôn nhu.
Ngài ấy nói với ta người mà ngài yêu đã chết dưới Hỏa Ngục Sa của Thiên giới, trái tim ngài ấy rất đau nhưng chỉ có thể làm ngơ, chỉ có thể nhắm mắt nhìn vị cô nương kia chết trước mặt ngài, ngài ấy còn bị một vị cô nương khác gài bẫy hãm hại, khiến ngài chỉ có thể ôm hận, chẳng thể giải thoát chính mình.
- Hỏa Ngục Sa..
vị thượng thần mà lão nói có phải tên Tư Mạn không?
- Ta không biết tên của ngài ấy, nhưng ta nhớ rằng ngài ấy là người thân không rời Bách Hoa Lộ.
Nguyệt Hạ lúc này mới ngợ ra, thì ra là nàng hiểu lầm chàng.
Chàng vốn đã yêu nàng thật lòng, yêu tới sâu đậm.
Những lời mà chàng nói, ngoài miệng thì đanh thép, nhưng tim chàng như đang giằng xé.
Tất cả mọi chuyện đều từ Cẩm Tú mà ra, cô ta đổ tội lên người nàng, sau đó lại gài bẫy Tư Mạn, ép chàng nói ra những lời không như ý muốn.
Chàng thật sự rất đau khổ vì cái chết của nàng, dù lúc ấy có tồn tại A Nhạn hay không, chàng vẫn ân hận vô cùng.
Mắt nàng rơi lệ, đau không nói lên lời.
Ông lão thấy vậy, biết mình đã nói trúng người trong lòng nàng, nên cố ý dặn dò:
- Nếu thật sự là người trong lòng của cô nương, vậy lão chúc cô có thể suôn sẻ mà vượt qua.
Lữ Thế Sơn hiểm trở, nguy hiểm vô cùng, chỉ một chút sơ suất cũng có thể để lại họa lớn, cô nhất định phải cẩn thận.
- Đa tạ lão ông, ta xin đi trước..