Nguyệt Hạ đi lên Lữ Thế Sơn.
Đứng ở chân núi cũng có thể cảm nhận được cái lạnh từ đâu thổi xuống, càng đi lên cao, gió càng mạnh, càng lạnh hơn.
Cũng may nàng đã luyện phép thuật được mấy trăm năm, khả năng chịu đựng cũng tốt hơn nhiều so với trước.
Nơi đây đúng là lạnh lẽo bậc nhất, không có lấy một cọng cây cỏ sinh sống, nàng thấy một chỗ có thể dừng chân, liền qua đó, vận khí để cơ thể ấm hơn.
Nàng mang theo màn thầu và nước sống qua ngày, sau đó cố gắng tìm hiểu về địa phận nơi này, nơi nào hiểm trở, nơi nào có thể dừng chân.
Đến khi hết lương thực, vừa lạnh lại vừa đói, nàng vẫn cố chịu đựng, dù là cảm giác mình không thể đứng lên được nữa, cũng phải liều mình.
Hai trăm năm sau.
Nàng biết thời gian đã tới, chuẩn bị đi hái Bạch Hồng Hoa.
Nàng đi xung quang, cuối cùng cũng được nhìn thấy một màu đỏ rực sau bao lâu chứng kiến tuyết phủ kín trời.
Bạch Hồng Hoa quả nhiên đẹp không tả siết, hoa màu trắng, trong suốt, lá lại đỏ rực.
Nàng chỉ có thể nhận ra loài hoa ấy khi nhìn thấy lá, vì vốn dĩ hoa đã trong suốt, tuyết lại phủ trắng, sao có thể nhìn rõ được.
Nàng vui mừng, chạy tới hái Bạch Hồng Hoa, nhưng một con thần thú từ đâu xuất hiện, đánh văng nàng sang một bên.
Móng vuốt của nó rất sắc, đánh một cái đã khiến tay của nàng bị rách một vết rất lớn.
Nàng cố gắng đứng dậy, chiến đấu với nó.
Con thần thú này canh giữ ở nơi đây quanh năm, linh lực thật sự rất lớn, có thể nói là hơn nàng một chút.
Nhưng bù lại, Nguyệt Hạ lại có thêm quạt Lôi Phong hộ thân.
Khi nàng quạt một cái, sấm sét đầy trời, đánh thần thú bị thương.
Nàng quạt thêm hai phát, thần thú đã ngã xuống, cuối cùng nàng xông lên đánh nó một chưởng, thần thú chết ngay tại chỗ.
Nàng thỏa mãn, chạy tới hái lấy hoa, cuối cùng cũng hái được..
Nàng gắng sức chạy thật nhanh, bỗng bị một con thần thú kéo lại.
Từ đâu bước ra tận ba con thần thú, nàng bất ngờ không kịp trở tay.
Chúng đánh nàng rất thảm, người nàng đầy vết máu, tuyết cũng bị máu nàng nhuốm đỏ.
Cuối cùng nàng dùng hết sức, cả quạt và phép thuật đánh dồn vào chúng.
Thấy chúng ngã xuống, nàng mới chạy thật nhanh.
Cuối cùng nàng cũng xuống được chân núi, mình mẩy đầy thương tích.
Nàng trở về Tẩy Ngô cung, đưa hoa cho Thiên đế.
Thiên đế thấy Nguyệt Hạ có thể lấy được Bạch Hồng Hoa mà không hề mất mạng, chứng tỏ tu vi đã tăng không ít, cũng chứng tỏ nàng quyết tâm cứu Tư Mạn tới mức nào.
Người biến Bạch Hồng Hoa thành một trái tim, sau đó thay cho Tư Mạn, rồi quay sang nói với Nguyệt Hạ:
- Bạch Hồng Hoa lạnh lẽo vô cùng, tuy đã biến thành trái tim của hắn, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ sinh máu thịt được, ngươi hà cớ phải cố chấp như vậy?
- Thần đã làm tới bước này rồi, sao có thể bỏ cuộc? Chỉ cần chàng sống lại, Nguyệt Hạ chờ bao lâu cũng được.
- Giờ tim cũng đã thay, ngươi cũng bảo toàn được tính mạng.
Lịch kiếp rồi, ngươi và hắn sẽ mất toàn bộ kí ức, ngươi làm sao biết nhiệm vụ của ngươi là làm hắn động lòng, làm hắn rơi lệ?
- Chỉ cần có duyên, có ràng buộc, nhất định chàng sẽ rơi lệ thôi.
Thiên đế bỏ đi trong vô vọng, còn nàng đi trị thương, sau đó chuẩn bị lịch kiếp cùng Tư Mạn.
Mười kiếp đâu phải là ngắn, nó đủ để khiến nàng trải qua khổ ải vô biên.
Tư Mạn giờ đã có trái tim, nhưng lại lạnh đến rợn người, chàng liệu có ngoái đầu lại nhìn nàng không?
Nàng mang hi vọng mang chàng trở về, nhưng lại như đi ép một tảng băng sinh ra lửa được.
Trước nay nàng có thể thuận tiện hái Tửu Sinh Dược, giờ là Bạch Hồng Hoa, người ta nói thủy hỏa bất dung, còn nàng, chịu đau vì lửa thiêu đốt, lại bị băng tuyết làm cho cơ thể tê cứng, cuối cùng nàng vẫn chịu được, vẫn trở về đấy thôi.
Tất cả chính là nhờ tình yêu của nàng dành cho Tư Mạn, nàng muốn nghịch thiên cải mệnh, muốn trên đá Tam Sinh thật sự phải khắc tên của hai người, như vậy, mọi sự hi sinh của nàng mới không bị vô ích..