Y Xuân và Bắc Đường.
Nàng bị bán vào lầu xanh từ lúc mười lăm tuổi.
Một nữ nhân tuổi còn quá trẻ, còn quá nhỏ để tiếp xúc với những thứ dung tục như thế.
Cũng chỉ vì nàng quá xinh đẹp, khiến cho Liên bà bà nhìn trúng, rồi mua nàng về.
Vì nhà nghèo, cha mẹ nàng đành bán con gái đi để chữa bệnh cho người đệ đệ đang bệnh nặng.
Nàng giữ trách nhiệm tiếp đãi những vị khách lớn, nhưng lại là nữ nhân gượng gạo nhất, khiến Liên bà bà nhiều lần phải dùng đến đòn roi.
Đêm hội ca hát diễn ra tại đây, cứ vào ngày mười lăm, quán sẽ rất đông khách, nhưng nếu không phải những tên nát rượu, thì lại là những lão già hám sắc, cứ vung tiền thì sẽ có ngay một nữ nhân bên cạnh.
Công tử Bắc Đường - người nổi tiếng dung mạo bất phàm hôm nay cũng tới.
Chàng thường tới để uống rượu, giải sầu, nhưng chẳng cần ai phải vào hầu hạ.
Chính vì thế, nữ nhân nào cũng phải bỏ hi vọng được tiếp đãi vị công tử tuấn tú ấy.
Nhưng vì đêm nay Bắc Đường dẫn theo hai vị công tử khác, nên Liên bà bà cố tình để cho Y Xuân vào hầu hạ.
Vừa nhìn thấy Y Xuân, Bắc Đường đột nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, không rõ lý do.
Còn hai vị công tử kia thì nhìn nàng đắm đuối, nàng vốn là nữ nhân đẹp nhất Bạch Nhĩ Lâu này mà, có ai nhìn mà không mang thương nhớ đâu.
Vị công tử cầm quạt kéo nàng ngồi lên đùi mình, dùng quạt vuốt ve khuôn mặt nàng:
- Mỹ nữ, nàng mau hầu hạ ta đi.
Vị công tử kia lại vội cắt ngang:
- Ấy, đại ca, huynh phải nhớ nhường cho đệ một phần đấy.
Y Xuân luôn sợ hãi mỗi khi bị ai đó sờ vào người, nàng cứ run bần bật, khiến người của công tử cũng cảm nhận được.
Bắc Đường thì vẫn yên lặng nhìn nàng, không nói gì thêm.
Đợi một lúc chàng mới lên tiếng:
- Hai đệ ra ngoài, để cô ta ở trong này cùng ta.
- Đại sư huynh hôm nay lại có hứng thú với nữ nhân sao?
- Có gì lạ đâu? Nàng xinh đẹp như vậy, có ai mà không hứng thú.
Họ đi ra ngoài, còn Y Xuân vẫn đứng yên không dám lại gần.
Bắc Đường gọi nàng:
- Lại đây.
Nàng vẫn sợ hãi không dám, tới lúc chàng kéo mạnh tay nàng, nàng mới bước vài bước tới.
Chàng hỏi:
- Tên nàng là gì?
- Y..
Y Xuân.
- Sao nàng phải sợ ta như vậy?
- Tiểu nữ sao dám sợ ngài, để tiểu nữ rót rượu.
Chàng nhìn từng cử chỉ hành động của nàng, đoán ngay nàng đã bị chà đạp hành hạ không ít.
Nữ nhân trong Bạch Nhĩ Lâu rất ít khi bị đánh, vì họ còn phải giữ tấm thân ngọc ngà mỗi khi hầu hạ nam nhân nữa, nhưng để ý tay nàng, đâu đâu cũng là vết bầm tím.
Trên người nàng chỉ choàng một tấm vải mỏng, từ đằng sau Bắc Đường có thể nhìn thấy một vết sẹo dài, chàng kêu Y Xuân bỏ tấm vải ra, nhưng nàng vẫn nhất quyết không bỏ, tới khi chàng phải tự tay tháo tấm vải, nàng mới nhắm mắt mà chịu đựng:
- Vết sẹo này, là ai làm vậy?
- Từ khi tiểu nữ sinh ra đã có rồi.
Chàng còn chưa kịp hỏi thêm thì Liên bà bà đã gọi nàng ra ngoài ngay lập tức, thì ra có một vị khách lớn, muốn nàng ra hầu hạ.
Buổi tiệc đêm nay đông khách như vậy, một kỹ nữ múa giỏi chắc chắn sẽ được ưu tiên.
Nàng ra ngoài, đứng giữa ánh sáng của vầng trăng mà tung điệu múa riêng của mình.
Bao nhiêu nam nhân là bấy nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía nàng, vì nàng quá đẹp, đẹp như Hằng Nga giáng thế, nhưng nhìn vào mắt nàng, có lẽ đã quá mệt mỏi rồi.
Bắc Đường nhìn nàng, rồi nhìn trăng, trong đầu thầm nghĩ: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?
Tại sao khi nhìn thấy nàng, đầu chàng lại như vậy, như muốn nhớ lại thứ gì nhưng chẳng thể.
Nàng đang múa thì tự dung ngã xuống, mọi người chạy đến, thì ra nàng đã chết vì bị trúng độc.
Nàng đã lén bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn của mình, rồi chọn một cái chết đau đớn như thế.
Có lẽ là kết thúc tốt nhất cho một cuộc đời đầy rẫy đau đớn, tủi nhục.
Nàng vốn đã không may mắn như những nữ nhân khác, nhưng lại còn bị giày vò tới đáng sợ, nàng chỉ mong có được một cuộc sống bình yên, nhưng lại đành để kiếp sau làm lại.
Nhìn vào tay nàng, có khắc một chữ "Nguyệt", nhưng không ai có thể giải đáp.
Chỉ có chàng, nhìn vào tay nàng mà trong lòng lại thấp thỏm không ngừng.
Nàng mất rồi, sau này cũng chẳng có ai nhắc tới nàng cả, ngay cả chàng cũng đã mang nữ nhân ấy đi vào dĩ vãng, tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình.
Có lẽ kiếp này đã định sẵn chỉ lướt qua nhau, chỉ tiếc là, mọi uẩn khúc vẫn không thể có lời giải đáp..