Huynh muội đồng môn.
Tiểu Cửu và Tiểu Ngũ đi tìm Thánh Dược để làm quà sinh thần cho sư phụ trên Côn Luân Sơn.
Tiểu Ngũ là đồ đệ thứ năm của Đông Thượng Lão Quân, hắn vốn được ngài yêu thương nhất, vì học phép thuật rất nhanh và nhuần nhuyễn, luôn là gương cho những sư đệ đồng môn khác.
Cũng chính vì thế, hắn luôn ngạo mạn, cho mình là nhất, sư phụ vốn đã muốn chấn chỉnh cái tính ấy từ lâu, nhưng đến nay vẫn chưa bỏ được.
Từ khi Tiểu Cửu được sư phụ thu nhận làm đồ đệ thứ chín của mình, nàng lại là nữ nhân duy nhất được sư phụ cho đặt chân vào môn phái tu tiên, hắn bắt đầu sinh lòng đố kị.
Tiểu Cửu vốn giỏi, lại rất chăm chỉ tu luyện, từ khi có nàng, hắn cảm thấy sư phụ đã không còn coi trọng hắn nữa, chỉ để ý tới Tiểu Cửu mà thôi.
Thâm tâm hắn hỏi: Một nữ nhân như ả ta có gì mà để người cưng chiều đến thế?
Hắn luôn tìm cách hãm hại nàng, nhưng tới nay vẫn chưa thể động thủ.
Nhân tiện dịp cả hai cùng đi tìm thánh dược, hắn mới có cơ hội ra tay.
Tiểu Cửu thì trái ngược hắn, biết là trong môn phái không được sinh tạp niệm, nhưng chính nàng lại lún sâu vào sai trái, vì nàng đã trót đem lòng yêu hắn rồi.
Có thứ gì tốt đẹp, nàng đều mang tới cho hắn, nhưng đều bị hắn ngó lơ, hắt hủi.
Nàng chỉ là thầm thương hắn, không dám nói ra, nhưng lại bị hắn ghét bỏ tới vậy.
Hắn thì hay rồi, có thứ gì hắn để trong mắt ngoài cái tôi của hắn đâu.
Hắn chỉ để ý xem sư phụ nghĩ gì về hắn, có yêu thương hắn hay không, các đồ đệ khác có tôn trọng hắn hay không thôi, điều mà hắn mong chờ, thật sự chỉ có vậy thôi sao?
Côn Luân Sơn địa hình hiểm trở, yêu quái thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng nguy hiểm, dẫu biết như vậy nên hắn mới dụ Tiểu Cửu tới đây để ra tay hãm hại nàng.
Thánh Dược dùng để luyện linh đan, là thứ thuốc duy nhất còn thiếu trong những nguyên liệu đưa vào lò luyện của sư phụ, ai cũng muốn hái được để lập công lớn, đương nhiên thứ quý giá này không phải tự nhiên mà xuất hiện được.
Nó được canh giữ bởi quái thú vô cùng hung hãn, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng.
Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu đi tìm mãi, cuối cùng cũng tới được cửa hang.
Từ xa đã nghe quái thú gầm gừ đáng sợ, nhưng họ vẫn quyết định vào.
Nếu là người thườn, chỉ mới nhìn thấy quái thú đã lăn ra mà chết, nhưng với người tu tiên, giao đấu với yêu quái đã quá nhiều, nên không mấy kkinh hãi cho lắm.
Còn Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu, vốn phép thuật không tồi, lại có tới hai người, nên việc hái Thánh Dược cũng không phải quá khó.
Họ xông vào, giao đấu với yêu quái, Tiểu Ngũ đánh lạc hướng quái thú, còn để Tiểu Cửu chạy vào hái Thánh Dược.
Con quái thú này pháp lực không tồi, đến Tiểu Ngũ cũng phải dùng hết sức mới không để móng vuốt của nó cào vào người.
Nhưng khi Tiểu Cửu vừa hái được Thánh Dược, bất ngờ thấy Tiểu Ngũ đã cạn kiệt sức lực, bị quái thú đẩy mạnh đập đầu vào tảng đá bên cạnh bất tỉnh, nàng sợ hãi xông lên đỡ cho Tiểu Ngũ một đòn để hắn không bị thương thêm nữa.
Nàng bị nó đánh vào lưng, vào đúng vết sẹo trước kia của nàng, vết lúc trước đã không thể xóa, giờ lại thêm vết thương mới nữa, nhưng nàng vẫn gắng gượng mang Tiểu Ngũ ra ngoài rồi dùng phép biến mất khỏi nơi đó.
Nàng đưa hắn tới một hang động khác cách xa Côn Luân Sơn, chữa trị vết thương cho hắn mà quên cả đau đớn của chính mình.
Nàng lấy linh châu quý giá của gia tộc nàng, dồn hết phép thuật để trị thương cho hắn.
Một lúc sau, hắn tỉnh lại, Tiểu Cửu vui mừng ôm lấy hắn:
- Tốt quá rồi, huynh vẫn còn sống.
- Là muội cứu ta sao?
Lúc này thần trí của hắn mới ngộ ra, người mà hắn muốn giết, người mà hắn ngày đêm đố kị lại sẵn sàng dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn.
Hắn lại hỏi nàng:
- Lúc ta bị quái thú đánh văng vào tảng đá, ta nhìn mờ mờ, thấy nó lại sắp đánh ta thêm một đòn nữa, tại sao ta lại bị thương mỗi ở đầu?
- À, tại lúc đó muội đánh bay nó sang một bên, nên nó mới không dám làm gì huynh.
- Muội nói thật chứ?
- Thật mà.
Tiểu Cửu chạy đi tìm một chút nước, nhưng nhìn từ đằng sau, vết máu đã thấm ướt áo nàng, hắn gọi lớn:
- Muội đứng lại.
Tiểu Cửu biết đã bị phát hiện nên không dám đứng lại, cứ tiếp tục chạy đi, hắn cũng bất lực không nói được gì.
Đêm hôm ấy hai người họ cũng không thể trở về, vì cả hai đều bị thương, nếu về sẽ bị sư phụ mắng vì tùy ý làm càn.
Nhưng trong cả hai lại chỉ có một người được chữa trị, còn Tiểu Cửu, nàng vẫn nuốt nỗi đau vào trong, không dám thể hiện ra ngoài.
Nội tâm hắn cũng bắt đầu cắn rứt, bao lâu nay hắn luôn đối đầu với một người mà đến mạng của nàng cũng sẵn sàng dâng cho hắn, hắn nhẹ nhàng hỏi nàng:
- Muội học cách giấu nỗi đau ấy từ đâu vậy?
Nàng ngước lên, tay đang cầm cuộn băng để băng đầu cho hắn cũng dừng lại, nàng nói:
- Đã lâu lắm rồi huynh không nhẹ nhàng với ta như vậy.
- Ta luôn đối xử lạnh nhạt với muội, sao muội vẫn liều mạng cứu ta?
- Chỉ cần ta tình nguyện vì một người, thì chuyện gì ta cũng có thể làm.
- Muội đưa ta xem vết thương.
- Không cần đâu, muội không sao.
Huynh nhìn xem, trăng sáng thật đấy, khung cảnh đêm nay đúng là ấm áp làm sao.
Huynh nói xem, huynh đang mong muốn điều gì?
Hắn chợt ngưng lại, mắt ẩn chứa nhiều nỗi buồn không tên, hắn nhìn lên trăng, chính bản thân hắn cũng không biết hắn muốn gì.
Tiểu Cửu đột nhiên nói buồn ngủ, rồi nàng muốn dựa vào vai Tiểu Ngũ, hắn cũng chiều ý nàng.
Đêm ấy hắn không ngủ, nghe nàng nói vu vơ, có vẻ thần trí nàng không tỉnh táo lắm, hơi thở của nàng cũng không đều như bình thường:
- Sư huynh, huynh nói xem, tại sao trước kia huynh lại ghét muội như vậy?
Hắn im lặng một lúc rồi hồi đáp:
- Chuyện trước kia muội đừng bận tâm nữa, muội chỉ cần quan tâm sau này.
Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ lạnh nhạt với muội nữa, ta sẽ đối xử thật tốt với muội, được không?
Lúc này, tim hắn bắt đầu rung động, băng bao quanh trái tim hắn cũng bắt đầu nứt ra một ít.
Nàng nói một câu:
- Tiểu Ngũ, huynh khờ lắm, tới giờ vẫn chưa nhận ra một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Thôi vậy, sau này huynh sẽ nhận ra.
Giờ ta buồn ngủ quá, ta ngủ trước đây.
- Được, vậy muội ngủ đi, lát nữa là thời điểm trăng sáng nhất, ta sẽ gọi muội.
- Được.
Nàng nhắm mắt ngủ ngay sau đó.
Một canh giờ sau, thấy trăng sáng nhất, Tiểu Ngũ gọi nàng:
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, muội dậy đi, trăng sáng lắm, không phải muội rất thích ngắm trăng sao?
Nhưng gọi mãi mà nàng vẫn không tỉnh, hắn bắt đầu thấy lạ, hắn nhìn xuống nàng, đã không còn hơi thở nữa.
Vết máu ở sau lưng nàng nay đã hóa thành màu đen, hắn nhận ra nàng đã trúng độc của quái thú.
Hắn tiếp tục để nàng nằm trên vai hắn, rồi nói:
- Muội cứ tiếp tục ngủ đi, ngủ thật ngon, sư huynh sẽ bên cạnh muội.
Rồi hắn nhìn lên trăng, miệng nói: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?.