Vừa dứt lời, Ninh Thập Tam cảm thấy phía trước bừng sáng chói lòa, khi hai mắt thích ứng xong, hắn nhận ra mình đang đứng trên một sân thượng rộng rãi, xung quanh gió rít gào, thổi vạt áo tung bay phần phật. Xa xa giữa bóng đêm là vô vàn những ngôi nhà sáng đèn, nhìn xuống một chút, vẫn là bóng tối bao phủ, dòng xe cộ bên dưới chầm chậm nối đuôi nhau, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt, giống như những con đom đóm nhỏ điểm xuyết màn đêm vô tận.
Khoảnh sân rất rộng, nhưng đột nhiên đứng ở nơi cao như thế này, Ninh Thập Tam không kịp chuẩn bị tâm lý, sợ đến nỗi lảo đảo mất thăng bằng. Gió rất lớn, Ninh Thập Tam lo mình sẽ bị cuốn phăng xuống dưới, may mà Icy kịp thời vươn tay ra giữ lấy thắt lưng hắn, đứng cạnh hắn cùng phóng tầm mắt về phía trước.
“Anh hành động mau lẹ thật.”
Còn tưởng sẽ giống như những cánh chim, được thỏa sức bay liệng ngắm bầu trời đêm, chẳng ngờ Icy chưa nói năng gì đã dịch chuyển ngay tới vị trí. Nhưng dù sao nơi đây cũng rất đẹp, có thể ngắm cảnh thành phố rực rỡ mà không mất tiền, vậy nên Ninh Thập Tam bỏ qua cho sự đường đột của Icy, đằng nào ý nghĩ muốn cùng một khối băng tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn của hắn cũng là điều hết sức viển vông.
Ninh Thập Tam nghiêng đầu nhìn Icy, quần áo từ đầu đến chân vẫn đen thuần như cũ, song không hề tạo cảm giác rườm rà. Vóc người Icy rất cân xứng, người ta hay nói người đẹp vì lụa, nhưng Ninh Thập Tam lại cảm thấy trong trường hợp này lụa đẹp vì người thì đúng hơn, ngay cả một bộ cánh giản đơn khoác lên người Icy cũng đem đến cảm giác khác biệt. Nhìn lại bản thân, chỉ có bộ đồ ngủ cực kì tầm thường, chân còn xỏ dép, nếu để cho đám nữ sinh hâm mộ dáng vẻ nhã nhặn của hắn trên công ty thấy được, chắc họ sẽ vỡ mộng hết mất, hơn nữa hắn còn đang đứng cạnh Icy, trông chẳng ăn nhập tí nào.
Gió rất to, Ninh Thập Tam hơi loạng choạng, vì thế liền cởi dép ra đặt trên sân thượng, sau đó ngồi gác chân lên lan can, Icy cũng ngồi xuống cùng hắn, tay vẫn ôm ngang lưng hắn, để hắn không thấy lạnh và sợ. Icy rất kiệm lời, nhưng rất nhiều hành động nhỏ nhặt của Icy biểu lộ sự quan tâm dành cho Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam nghĩ có lẽ đây là điểm hắn thích nhất ở Icy.
Ninh Thập Tam xích lại gần Icy, không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm. Hắn muốn lên nóc nhà cao nhất không phải bộc phát nhất thời, mà vì đó là ước mơ thuở nhỏ khi ngồi ngắm sao cùng với Ninh Hi. Ngày ấy bầu trời không ô nhiễm như bây giờ, có thể thấy rất nhiều chòm tinh tú đẹp đẽ, chỉ tiếc chúng quá xa, không cách nào thấy rõ, nên hắn hi vọng tương lai sẽ có một ngày được đứng trên tầng cao nhất ngắm sao. Không nghĩ mười mấy năm sau, rốt cuộc mong ước này cũng thành hiện thực, chỉ là bầu trời đã thiếu đi rất nhiều vì sao, nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.
Được và mất, giống như chòm Thiên Xứng và Nhân Mã nằm ở hai phía bầu trời, luôn dung hòa lẫn nhau tạo nên trạng thái cân bằng, mà sự cân bằng cả hai chòm sao cùng dốc sức duy trì ấy, liệu có thể coi là hạnh phúc?
“Em điều tra được anh Tống chết là do tự sát.” Ninh Thập Tam lên tiếng, phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Icy vốn ít nói, nếu như Ninh Thập Tam không nói câu nào, đại khái bầu không khí giữa bọn họ sẽ luôn trầm lặng như vậy. Có điều Icy lại là người rất biết lắng nghe, khi Ninh Thập Tam hỏi thì trả lời, tuy rằng chỉ vỏn vẹn hai chữ.
“Thật sao?”
Ninh Thập Tam quay sang nhìn Icy, “Lẽ nào anh không biết?”
“Tử thần chỉ phụ trách thu thập linh hồn người chết, còn nguyên nhân chết ra sao, hoàn toàn không liên quan đến tử thần.”
“Ra vậy,” Ninh Thập Tam kể qua loa lí do anh Tống tự sát, không thấy Icy có phản ứng gì, rốt cuộc không nhịn được bảo: “Thật ra, đám các anh sẽ không bao giờ hiểu được thứ tình cảm như thế, hèn chi Lulu bảo tình yêu chính là cảm xúc ngu xuẩn nhất của loài người.”
“Có thể đó là thứ tình cảm ngu xuẩn, nhưng nếu không có nó, sẽ rất cô đơn.”
Giống như một thế giới không có màu sắc, dù có bao la rộng lớn đến mấy, cũng thiếu đi sức sống dồi dào.
“Em hiểu vì sao mình không cứu được anh Tống. Tự sát cũng giống như những cái chết thông thường, tuân theo quy luật tự nhiên, mà em thì chỉ có thể đối đầu với những tai nạn ngoài ý muốn, không thể nào thay đổi quy luật sinh tử thường tình.” Ninh Thập Tam tiếp tục: “Nhưng em nghĩ nếu vì muốn giúp vợ mình, hẳn lúc ra đi anh Tống rất thanh thản, cho nên trong nỗi cô đơn cũng sẽ tồn tại hạnh phúc.”
Icy không nói gì, nhưng hắn hiểu rõ định nghĩa hai chữ người thân. Hắn duỗi ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay Ninh Thập Tam, từng chút từng chút một, mười ba nét dần dần hiện ra, tạo thành một chữ Phúc hoàn chỉnh. Icy viết rất thong thả, dường như muốn cẩn thận cảm nhận kì vọng của Ninh Hi khi đặt cho Ninh Thập Tam cái tên này, có lẽ đây chính là cảm giác của người nhà.
“Thập Tam.” Icy nói: “Hôm trước không phải anh cố tình đứng nhìn em bị đánh, tuy rằng lúc đó đúng là anh đang nghĩ tới rất nhiều chuyện.”
“Em biết, em còn biết là anh giúp em trị thương nữa, có phải rất đau hay không?”
Nhìn thẳng vào cặp mắt khó hiểu của Icy, Ninh Thập Tam buồn cười hỏi: “Sao vậy? Anh nghĩ em ngốc đến nỗi không thể phát hiện ra?”
Cho dù lúc ấy không phát hiện, thì sau khi biết được thân phận thật của Icy, Ninh Thập Tam cũng có thể đoán ra được, với lại nếu Icy không quan tâm đau lòng vì hắn như vậy, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Icy?
“Nhưng em vẫn cảm thấy quan hệ yêu đương giữa tử thần và nhân loại thật không không công bằng, mỗi khi chúng ta cãi nhau xong, anh đều biết em ở đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được em, nhưng khi anh bỏ đi, em lại không cách nào tìm được anh hết.” Ninh Thập Tam cười đùa nói.
“Anh ở đối diện nhà em.” Icy nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Và em có chìa khóa nhà anh.”
“Anh không dọn đi ư?”
“Dọn sang nhà em ấy hả?”
Ninh Thập Tam không đáp, trừng mắt lườm Icy, muốn xác nhận xem có phải Icy cố tình giả bộ không hiểu hay không.
“Chẳng lẽ anh không trở về thế giới của tử thần? Nếu thật sự như vậy, chắc chỉ lúc hấp hối sắp chết em mới có thể gặp lại anh.” Ninh Thập Tam nói đại một câu xong, lại bông đùa hỏi: “Có thể tiết lộ cho em biết, em có thể sống được bao lâu nữa không?”
“Em muốn biết?” Icy nhìn Ninh Thập Tam không chớp mắt, dường như muốn khẳng định xem liệu đó có phải là điều Ninh Thập Tam thực lòng muốn hỏi.
“Thôi bỏ đi, không biết gì là tốt nhất.” Thực tế Ninh Thập Tam cũng không muốn biết, đời người vốn là một hành trình mạo hiểm rất dài, nếu biết trước tương lai xảy ra cái gì, thì còn gì là thú vị nữa.
“Có điều nếu ngày ấy đến, em hi vọng người tới đón em sẽ là anh.”
“Anh hứa.” Icy rất nghiêm túc đồng ý, tựa như đang kí kết một hợp đồng miệng.
Ninh Thập Tam nở nụ cười, “Tốt, nhưng vào lúc lãng mạn như này sao phải nói mấy chuyện sống chết ấy nhỉ?”
“Bởi vì anh là tử thần.” Icy trả lời một cách đương nhiên.
Đúng là lời ít ý nhiều, Ninh Thập Tam bật cười, thực ra nói chuyện gì không quan trọng, quan trọng người bên cạnh là Icy. Từng cơn gió đêm thổi qua, Ninh Thập Tam thấy hơi lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Mặc độc một bộ đồ ngủ ngồi trên nóc tòa nhà hơn trăm tầng ngắm cảnh đêm, dù cơ thể có khỏe khoắn đến mấy cũng không chịu nổi, hơn nữa gió nơi đây còn mang theo hàn khí thấu xương, như muốn báo hiệu có điềm xấu sắp xảy ra.
Ninh Thập Tam dựa sát vào Icy hơn, thầm nghĩ mình thật dại dột khi đề nghị lên tầng cao nhất ngắm cảnh giữa thời tiết lạnh lẽo như thế này. Icy ôm lấy Ninh Thập Tam, quay đầu nhìn về nơi khí lạnh đang phả ra. Tại khoảng đất trống ở góc sân thượng, một bóng đen chậm rãi hiện hình, tựa như hòa làm một với bóng đêm, băng qua bức màn tối tăm đến gần bọn họ.
Cảm giác được khí lạnh mạnh mẽ ùa đến, Ninh Thập Tam quay đầu, liền thấy con hắc khuyển từng chạm mặt mấy lần trước đang đứng trên sân thượng. Nó thật sự rất to, cao gần bằng lan can, hơi nhếch mõm, để lộ hàm răng trắng ởn giữa bóng đêm, sắc nhọn đến nỗi có thể dễ dàng cắn đứt cổ họng con mồi.
Theo bản năng, Ninh Thập Tam giật nảy lùi về sau, may mà Icy lường trước ôm hắn thật chặt, nếu không lúc này Ninh Thập Tam đã rớt khỏi nóc tòa nhà trăm tầng rồi. Vì quá mức sợ hãi, đến một tiếng thét cũng không thể bật ra nổi, chỉ có sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái xám, Ninh Thập Tam ra sức dán chặt vào lồng ngực Icy. Icy cảm thấy nếu như bây giờ hai người đang đứng, Ninh Thập Tam nhất định sẽ trình diễn tài nghệ “leo cây” một lần nữa.
“Mày tự tiện quá rồi đấy!”
Icy bực bội mắng hắc khuyển vừa xuất hiện. Bị chủ nhân nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, hắc khuyển ấm ức nằm rạp xuống đất, trong tích tắc thân thể co nhỏ lại, Icy không hài lòng nói: “Biến nhỏ nhỏ đáng yêu một chút.”
Vì thế hắc khuyển tiếp tục co nhỏ thêm nữa, nhỏ hơn cả chihuahua. Nhìn nó hệt như dàn phơi quần áo, có thể tùy ý gấp gọn vào hoặc kéo to ra, biểu cảm trên mặt Ninh Thập Tam có chút méo mó. Xem ra trước kia mình không hề gặp ảo giác, con chó to này vốn là thú cưng của Icy. Nhưng điều này lại khiến Ninh Thập băn khoăn không biết liệu có phải ngày đó Icy thả chó ra là để thăm dò năng lực của mình hay không.
“Chó anh nuôi hả?”
“Nó đi theo anh lâu rồi, chịu trách nhiệm dẫn đường cho linh hồn người chết, chỉ người nào sắp chết mới nhìn thấy nó.” Cảm giác được sự không thoải mái của Ninh Thập Tam, Icy rất biết điều mà khen ngợi: “Em bình tĩnh hơn mấy lần trước rồi nhỉ, anh còn tưởng em sẽ xỉu luôn chứ.”
Ninh Thập Tam hoàn toàn không cảm thấy câu nói của Icy có ý gì là khen ngợi, hậm hực bảo: “Em cũng đang mong mình xỉu luôn đây.”
Thấy hắc khuyển vẫn tiếp tục biến nhỏ lại, sắp không bằng nổi nửa con chihuahua, Ninh Thập Tam huơ huơ tay ngăn cản, “Anh bảo nó dừng lại đi, dù sao anh cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó là chó được.”
Một khi đã sợ chó, ngao hay chihuahua cũng không có gì khác biệt. Ninh Thập Tam ngoảnh đầu nhìn Icy, tự hỏi nếu đã biết mình sợ chó, sao Icy còn để cho hắc khuyển xuất hiện làm gì.
“Anh chỉ sai nó mang đồ đến thôi, nhân tiện để em làm quen với nó luôn, nhưng con chó này siêu đần, đến dễ thương với dễ sợ cũng không phân biệt nổi.”
Hắc khuyển rên một tiếng bất mãn, dường như đang tố cáo chủ nhân chuyên đẩy tiếng xấu cho nó.
Ninh Thập Tam cũng rất bất mãn, cái kiểu yêu ai phải yêu cả đường đi này quả thực quá sức khó khăn đối với hắn, nhưng nếu như đây là thú cưng của Icy, Ninh Thập Tam cũng không thể tỏ thái độ ghét bỏ, đành phải cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em sẽ cố gắng hòa hợp với nó.”
“Cũng không cần phải thế.” Icy nhìn nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Ninh Thập Tam. Mỗi khi gặp mặt khách hàng Ninh Thập Tam đều giả bộ tươi cười như thế này, vậy nên lời Ninh Thập Tam vừa nói hoàn toàn không đáng tin. Vì vậy Icy nói: “Em không cần phải thích nó, em chỉ cần nhớ nó sẽ không bao giờ làm hại em là được.”
“Ừm.” Ninh Thập Tam không hiểu rõ ý Icy lắm, nhưng cảm giác sợ hãi có giảm bớt đôi chút, hắn liền hỏi: “Vậy nó tên gì?”
“…” Icy trầm ngâm một chút, hỏi ngược lại: “Chó cũng phải có tên sao?”
Một loạt tiếng ư ử của hắc khuyển nghe còn thảm thương hơn ban nãy lập tức vang lên. Ninh Thập Tam không còn gì đế nói. Hắn thực sự nghi ngờ Icy nuôi chó chỉ để làm việc chứ chẳng phải yêu thương gì nó.
Icy đưa tay xuống dưới cổ hắc khuyển, chỗ đó có cột một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen. Ban nãy vóc dáng hắc khuyển to lớn nên không nhận ra, nhưng giờ nó biến nhỏ, thành ra chiếc hộp lại có vẻ khá to, được treo bằng dây xích bạc, nổi bật giữa bóng đêm.
Nhiệm vụ hoàn thành, hắc khuyển liền biến mất. Icy mở hộp ra, bên trong có một chiếc cài áo hình tulip, xung quanh bông tulip và dọc cành hoa được điểm xuyết bằng vài viên kim cương đỏ. Ninh Thập Tam lập tức nhận ra, đó là chiếc cài áo trong bản thiết kế Icy cho hắn xem trước khi bọn họ xảy ra hiểu lầm. Hắn nhận lấy, cài áo màu đen nằm gọn trong bàn tay, toát ra vẻ đẹp huyền bí nhã nhặn, không biết làm bằng chất liệu gì nhưng rất nhẹ, sáng rực rỡ.
“Rất hợp với em.” Nét mặt lãnh đạm của Icy ẩn chứa chút dịu dàng, giọng nói thể hiện sự hài lòng.
Ninh Thập Tam ướm thử trước ngực một chút, không thể phủ nhận nó thực sự rất đẹp, đáng tiếc lại bị bộ đồ ngủ làm giảm giá trị, nếu là tây trang, nhất định sẽ khác hẳn.
“Sao đột nhiên anh lại muốn tặng quà cho em?” Ninh Thập Tam nhướng khóe mắt, mỉm cười nhìn Icy, “Không phải là định lấy lòng em nếu như em không tha lỗi cho anh đấy chứ?”
Gương mặt như tảng băng nghìn năm không đổi của Icy bỗng lộ ra chút vẻ bối rối, Ninh Thập Tam vui vẻ, tiếp tục rướn người lên hỏi tới cùng: “Có phải vậy không?”
“Không phải tặng, là trao đổi.” Icy nói: “Trao đổi với đóa tulip em hứa cho anh.”
Đột nhiên tính trẻ con trỗi dậy, Ninh Thập đùa dai, cố tình hỏi: “Nếu như em nói không đổi thì sao?”
Lông mày Icy khẽ chau vào, không rõ Ninh Thập Tam muốn gì, lại thấy nụ cười của hắn mang theo chút ranh ma, dường như đang rất đắc ý vì trêu chọc được người khác. Giờ đã quá nửa đêm, sau lưng là thành phố chìm trong biển bóng tối, chỉ có thứ trước mặt là rực rỡ nhất, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, hiển hiện ở trước mắt, không từ ngữ nào có thể diễn tả được ánh hào quang này, thậm chí Icy cũng không biết nó mang màu gì, chỉ biết rằng nó rất đẹp. Tựa như có người cầm bút khắc sâu kí ức êm ái này vào trong lòng Icy, khiến hắn không cách nào quên được.
Vì thế, Icy không kìm nổi vòng tay ôm lấy eo Ninh Thập Tam, cùng Ninh Thập Tam ngồi trên sân thượng.
Vẫn là khuôn mặt cứng nhắc ấy, thế nhưng tia ấm áp lóe lên trong đồng tử đen như mực kia đã làm vơi bớt đi cảm giác lạnh lẽo. Ninh Thập Tam đẩy hai tay Icy ra, đè lấy vai hắn đẩy về phía sau, khiến Icy nằm ngửa trên sân thượng, sau đó quỳ xuống tựa vào trên người Icy, hôn lên môi hắn, mỉm cười nói: “Em lấy bản thân mình ra trao đổi được không.”
Icy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Ninh Thập Tam, vì thế Ninh Thập Tam tiếp tục cúi thấp người, ôm lấy cổ Icy, dán môi mình lên môi Icy. Ninh Thập Tam vốn không phải người thích tự ngược đãi bản thân, khi chia tay, hắn sẽ không đau lòng quá lâu, nhưng nếu như đã quyết định ở cạnh nhau, hắn sẽ hưởng thụ từng khoảnh khắc hạnh phúc. Nhân quỷ thù đồ (người và quỷ thì đi theo hai con đường khác nhau, kiểu người và quỷ khác biệt ý), huống chi giữa nhân loại và tử thần còn là quan hệ đối địch, không biết tương lai bọn họ phải đối mặt sẽ ra sao, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần biết rằng giờ khắc này, Icy yêu hắn. Là tử thần, có thể Icy vẫn chưa hiểu rõ tình yêu đích thực là gì, càng không biết sắp tới trách nhiệm cả hai phải gánh vác sẽ nặng nề tới đâu, nhưng Ninh Thập Tam hiểu rõ, hắn sẽ không để Icy một mình gánh trên vai sức nặng ấy, bởi vì hắn cũng yêu Icy.
“Lulu nói tình yêu là thứ tình cảm ngu xuẩn nhất của nhân loại, thế nhưng nếu như đối tượng là anh, em sẵn sàng ngu xuẩn thêm một lần nữa.”
Ninh Thập Tam từ trên cao nhìn xuống Icy, bốn mắt gặp nhau, bàn tay từ cổ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đẹp đẽ. Icy có đôi mắt rất đẹp, tựa như có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian này nhưng cũng rất lạnh lẽo. Có điều Ninh Thập Tam thích thế. Bởi vì hắn biết trong mắt Icy, hắn là duy nhất.
“Ngày đó sau khi giúp em trị thương, nhất định rất đau đớn phải không? Sáng hôm sau trông sắc mặt anh rất tệ, em không muốn anh lại vì em mà phá vỡ quy tắc, cho nên…” Ninh Thập Tam cúi đầu, vừa hôn Icy vừa thì thầm: “Có phúc cùng hưởng, có họa, để em chịu được không…”
Trong trí nhớ của Ninh Thập Tam, đây là lời tỏ tình trực tiếp nhất của hắn từ trước đến nay, bóng đêm giúp hắn can đảm hơn, không còn nhút nhát giấu giếm mọi cảm xúc nữa, chẳng kiêng kị gì mà nói hết ra. Icy không giỏi thể hiện, nhưng cách Icy quan tâm để ý đến từng chi tiết nhỏ khiến Ninh Thập Tam không thể không xiêu lòng. Cho nên hiện giờ hắn nói lời này ra, chính là một lời tỏ tình, và cũng là để đáp lễ.
Icy im lặng không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại hơi nheo lại. Tử thần không có tình cảm. Ngay cả bây giờ hắn cũng không thể nào lí giải trọn vẹn cách suy nghĩ của con người. Nhưng trong lòng hắn dấy lên một cảm giác lạ kì, người đang ở trước mặt hắn lúc này là người đáng giá để hắn đánh đổi mọi thứ để bảo vệ. Màn đêm vẫn âm u như thế, nhưng lại không khiến Icy cảm thấy chán ghét nữa. Có lẽ vì Ninh Thập Tam đã thắp lên nguồn sáng cho hắn, ánh sáng ấm áp dịu dàng không đủ để xua tan đêm tối, nhưng lại là thứ ánh sáng Icy mong muốn có được nhất.
“Em là của anh.” Icy giữ lấy eo Ninh Thập Tam, nhắc lại lần nữa.
Lông mày Ninh Thập Tam hơi nhíu, còn chưa kịp hiểu hàm ý trong đó, eo đã bị Icy ôm chặt, sau đó cả người lật nhào, tình thế nháy mắt đảo lộn, hắn bị đặt ở trên sân thượng.
Sân thượng rất rộng, nhưng bỗng dưng tư thế cơ thể bị thay đổi hoàn toàn, Ninh Thập Tam vẫn cảm thấy chấn động. Tuy không bị bệnh sợ độ cao, nhưng dù sao nơi đây cũng là sân thượng của một tòa nhà trên trăm tầng, chỉ nhìn xuống thôi cũng váng đầu hoa mắt, huống chi lại nằm hẳn ra như thế này, nếu như không có Icy ôm lấy hắn, có lẽ hắn đã hoảng sợ té luôn xuống dưới.
“Đừng sợ, đã có anh rồi.”
Giọng nói Icy lãnh đạm, nhưng Ninh Thập Tam có thể nhận ra sự dịu dàng trong đó, có lẽ bởi vì yêu, cho nên trong giọng nói tự nhiên cũng sẽ lây được chút tình cảm của con người. Vì thế Ninh Thập Tam nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ Icy, khiêu khích.
“Anh muốn làm chuyện đó sao? Ở chỗ này?”
Icy không lên tiếng, dùng hành động thay cho câu trả lời, lần tay xuống cởi quần Ninh Thập Tam, lưng quần bằng chun khiến Icy dễ dàng xâm nhập. Tay Icy hơi lạnh, Ninh Thập Tam không kịp phòng bị, phân thân đột nhiên bị chạm phải, nhịn không được khẽ kêu lên, nhưng ngay lập tức bị nụ hôn của Icy ngăn lại. Nụ hôn này không hề lạnh lẽo như cá tính của chủ nhân nó, trái lại rất nhiệt tình, cũng rất mạnh mẽ, Ninh Thập Tam cảm thấy đầu lưỡi bị hôn đau nhức, nhưng hắn thích cảm giác này, vì nó cho hắn biết người hắn yêu đang muốn hắn.
Quần bị cởi đến đầu gối, áo cũng bị kéo ra hai bên, Icy ở phía trên không cho Ninh Thập Tam
cơ hội kháng cự, vừa hôn vừa chạm tay xuống khe nhỏ phía sau hắn, ý đồ muốn tiến vào đã rõ rành rành. Ninh Thập Tam hơi nâng thắt lưng, để Icy dễ dàng thâm nhập hơn. Nhưng động tác của Icy rất kịch liệt,
tách hai chân hắn ra, ngay cả dầu bôi trơn cũng không dùng đã lập tức tiến vào trong, Ninh Thập Tam đau đến chau mày, nắm chặt cánh tay của Icy.
Dường như cảm giác được Ninh Thập Tam không thoải mái, Icy dừng lại nhìn hắn. Chân mày Ninh Thập Tam càng nhíu sâu hơn, lúc này mà dừng lại, chẳng phải càng làm cho hắn đau sao? Ninh Thập Tam ngượng không dám nói rõ ra, đành phải nâng chân kẹp hông Icy, khẽ đung đưa eo, có ý giục Icy nhanh lên một chút.
Cũng may Icy không dừng lại lâu, sự nhẫn nại của đàn ông trong những tình huống như thế này luôn luôn có hạn. Icy nhanh chóng đè Ninh Thập Tam xuống đẩy nhanh tốc độ tiến công. Icy hoàn toàn không có kĩ thuật, tất cả đều tuân theo bản năng, nhưng sự nguyên thủy này càng thôi thúc dục vọng của cơ thể. Ninh Thâp Tam mở chân rộng thêm ra để Icy tiến vào thuận lợi hơn, lại kéo một tay Icy đặt trên phân thân đã cứng lên của mình, thở dốc: “Giúp em.”
Icy nghe theo, nắm lấy phân thân của Ninh Thập Tam di động lên xuống, phối hợp với những đợt va chạm bên dưới, nhất thời khoái cảm lan khắp cơ thể, Ninh Thập Tam rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy tim mình không chịu nổi sức ép mãnh liệt này, đập liên hồi như muốn nổ tung.
“Nhanh lên, nhanh lên chút nữa…”
Thống khổ và vui sướng luân phiên xâm chiếm tâm trí hắn, trán ứa đầy mồ hôi, Ninh Thập Tam tựa đầu trên lan can, lúc này mới phát hiện vì động tác quá dữ dội nên cơ thể mình hơi lệch về một bên, một bên vai đang đung đưa trên không trung, thế nhưng hắn không thấy sợ, trái lại còn bị kích thích hơn. Toàn bộ thành phố rơi vào bóng tối, ở chỗ cao nhất này, không ai biết bọn họ đang làm gì, không cần chú ý đến bất cứ điều gì, Ninh Thập Tam càng đắm chìm vào cảm xúc hiện tại.
Khóa áo Icy bị kéo ra, vạt áo dài trong gió đêm tung bay phần phật, Ninh Thập Tam định vươn tay nắm lấy góc áo Icy, nhưng lại bị Icy giữ tay lại, áp lên ngực mình, bên dưới càng chuyển động mạnh mẽ hơn. Icy lo mình sẽ sợ hãi sao? Thần trí sớm bị ngọn lửa dục vọng cuốn sạch, Ninh Thập Tam chỉ mặc cho cơ thể hưởng thụ, mơ mơ màng màng nghĩ vậy.
Icy không cho Ninh Thập Tam cơ hội tưởng tượng thêm, tiếp tục chuyển động mãnh liệt, Ninh Thập Tam cảm thấy vật nọ trong cơ thể càng lúc càng trướng lên, cơ hồ lấp đầy bên dưới mình. Gương mặt Icy tuy rằng vẫn bình thản như cũ, nhưng hành động nhiệt tình chứng tỏ ham muốn chiếm đoạt của hắn. Va chạm càng lúc càng nhiệt tình, tiếng thở dốc của Ninh Thập Tam trở thành tiếng rên rỉ, những đợt tiến nhập liên tục khiến hắn không chịu nổi, cơ thể chợt cứng đờ, dục vọng lên tới cực điểm bùng nổ, lập tức bên trong bị thúc mạnh một cái, một luồng nhiệt lưu bắn ra, thân thể vừa mới thả lòng đã bị thúc vào tiếp, khe nhỏ từ từ chảy ra một chút tinh dịch, dính trên áo Icy.
“Anh thật lợi hại.” Ninh Thập Tam hổn hển tán thưởng.
“Nhớ kĩ, em là của anh.” Đáp lại là giọng nói bình thản bên tai, giống như lời tỏ tình, cũng là một lời cam kết, lại chứa đựng sự lạnh lẽo chỉ thuộc về Icy.
Tâm trí vẫn còn đắm chìm trong vui sướng không muốn tỉnh lại, Ninh Thập Tam theo bản năng gật đầu một cái, lập tức cơ thể bị nâng dậy, Icy ôm hắn nhảy xuống khỏi lan can rồi ngồi dựa vào tường, cúi đầu hôn lên tóc hắn, không phải hôn lên môi, mà chỉ là động tác trấn an đơn thuần, những những động tác nhỏ như vậy lại thể hiện rõ sự dịu dàng của người đàn ông này. Được Icy ôm, Ninh Thập Tam cảm thấy cả người tràn đầy ấm áp.
Những cảm xúc này là thật, Ninh Thập Tam mơ mơ hồ hồ nghĩ, sự kích thích này chỉ có Icy mới có thể mang lại cho hắn, thứ duy nhất khiến hắn bất mãn đó chính là dục vọng của Icy từ đầu đến cuối chỉ biểu hiện ở hành động, còn vẻ mặt thì vẫn luôn lạnh lùng như vậy, đến một cái gật đầu mỉm cười cũng không có.
“Em nhất định sẽ cho anh thấy bầu trời có màu gì, Icy.” Dựa vào Icy, Ninh Thập Tam khẳng định.