Thập Tam Phân Tử Thần

Hai người dùng bữa tối tại một nhà hàng Trung Quốc. Cơm xong, Ninh Thập Tam gọi thêm mấy lồng bánh cuốn hoa cùng bánh bao hấp, nhờ bồi bàn gói lại mang về. Ra khỏi nhà hàng, Ninh Thập Tam bảo Icy: “Tôi muốn đi thăm anh hai, có lẽ khuya mới về, anh cứ về trước đi.”

“Tôi lái xe đưa cậu đi không phải tốt hơn sao?”

Nhìn biểu cảm của Icy, Ninh Thập Tam không biết nên phản ứng ra sao, đành đáp: “Nhưng như vậy sẽ phiền đến anh.”

“Không có, hai chữ thời gian đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một danh từ thôi.”

Nếu Icy đã nói như vậy, Ninh Thập Tam cũng không từ chối nữa, để Icy đưa mình tới trại an dưỡng. Ninh Hi đang ngồi trong phòng vẽ tranh, thấy bọn họ tới thì rất vui vẻ, đưa quà sinh nhật mình chuẩn bị cho em trai. Đó là một lọ hoa nhỏ được chạm khắc bằng gỗ, bên trong cắm một đóa tulip đen, thân bình còn được khéo léo khắc một chữ “Phúc” nho nhỏ.

“Đóa tulip hôm trước hứa cậu vẫn chưa đưa cho tôi.” Icy đứng cạnh lên tiếng.

Ninh Hi chớp mắt mấy cái, “Còn chưa làm xong, xong rồi Tiểu Phúc sẽ đưa cho anh.”

Ninh Thập Tam bất đắc dĩ thở dài, Ninh Hi dường như đã nhìn ra quan hệ giữa hai người họ nên mới nói như vậy. Trực giác của anh trai hắn luôn luôn chuẩn xác, điểm này hắn không thể không phục.

“Gần đây có quen thêm được bạn mới nào không?” Để tránh Ninh Hi nói năng lung tung khiến Icy xấu hổ, Ninh Thập Tam hỏi sang chuyện khác.

“Có, chính là cái tên người xấu đó, hôm nào cũng thấy tới đây.”

“Người xấu?” Ninh Thập Tam nhíu mày, nhớ lại hôm gặp Icy và Zero tại trại an dưỡng, liền liếc mắt sang Icy.

“Tôi và Zero không phải thân quen gì, chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt thôi.” Icy phủ định sạch trơn quan hệ giữa mình và Zero, dù sao hắn cũng đâu có bịa chuyện, thực sự hắn không hề thân với Zero.

“Vậy gã kia có ăn hiếp anh không?” Ninh Thập Tam lại lo lắng hỏi Ninh Hi.

“Không, nhưng mà hắn rất ồn ào, hơn nữa trên người còn có mùi vị kì lạ.” Ninh Hi dồn hết hứng thú lên đống đồ vặt Ninh Thập Tam mang đến, vừa cắn bánh cuốn hoa vừa nói: “Chắc vì hắn không thường xuyên tắm rửa đây mà, nói chung anh không thích hắn.”

Đó vốn là mùi tử vong âm lãnh đặc trưng trên người tử thần, không liên quan đến việc có chăm tắm hay không. Icy thầm nghĩ, thì ra trực giác của Ninh Hi nhạy bén như vậy, Zero theo dõi bị phát hiện cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng hình tượng Zero trong mắt Ninh Hi ra sao không phải là mối bận tâm của Icy, hắn lại càng không tốt bụng tốn công đi giải thích nỗi oan ức của đồng nghiệp. Ồn ào không tắm rửa, hai cái này rất hợp với Zero, danh hiệu kẻ xấu cũng rất xứng đáng.

Ngồi chơi đến mười giờ Ninh Thập Tam mới rời trại an dưỡng. Trước khi về, để cảm ơn Icy đưa đón Ninh Thập Tam, Ninh Hi vẽ một bức chân dung tặng cho hắn. Bức họa trông rất thực, còn được khuyến mại thêm một đóa tulip nho nhỏ bên dưới. Thấy nó rất giống với đóa tulip trên danh thiếp của Ninh Thập Tam, Icy liền dùng ánh mắt dò hỏi. Ninh Thập Tam nói: “Danh thiếp của tôi chính là do anh hai thiết kế. Anh ấy rất giỏi, không ai làm được như anh ấy đâu.”

“Ha, đáng tiếc những cái người bình thường làm được thì cậu ta lại không làm được.”

Giọng châm biếm vang lên từ phía hành lang, Ninh Thập Tam quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì hết. Icy biết tỏng tên Zero vô công rồi nghề đang quanh quẩn đâu đây, nghĩ bụng Ninh Hi nói rất phải, đúng là cái đồ ồn ào, nhưng không nên để Ninh Thập Tam biết được sự có mặt của gã. Vì thế Icy liền nói: “Cậu lại gặp ảo giác đấy à? Mau về nghỉ ngơi thôi.”


“Ừ.”

Ninh Thập Tam không hề hoài nghi, cùng Icy rời khỏi trại an dưỡng. Sau khi lên xe, Icy cẩn thận cất bức tranh sang một bên rồi mới nổ máy. Nơi đây cách nhà trọ của Ninh Thập Tam khá xa, để Icy ở cùng mình tại trại an dưỡng lâu như vậy Ninh Thập Tam không khỏi cảm thấy áy náy, liền mở miệng bảo: “Cám ơn.”

“Tôi thích lời cảm ơn nào giá trị một chút.” Mắt Icy vẫn nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, thuận miệng trả lời.

Ninh Thập Tam liếc hắn một cái, đang nghĩ đến mấy thứ linh tinh, chợt nghe Icy nói tiếp: “Lần sau nhớ tặng tôi một đóa tulip thật.”

Ninh Thập Tam đơ mặt, cảm thấy thẹn thùng vì chứng đa nghi của mình, “Mùa hoa nở còn chưa tới, đợi đến lúc đó tôi sẽ tặng anh một đóa tulip, màu đen thuần mà anh thích nhất luôn.”

Icy ngoảnh đầu nhìn Ninh Thập Tam, thấy hắn đang xem bình hoa gỗ, lên tiếng: “Tình cảm hai anh em cậu thật tốt.”

“Ừ, anh ấy là người thân duy nhất của tôi.”

Không có quan hệ huyết thống cũng có thể coi là người thân ư? Icy không hiểu nổi suy nghĩ của loài người, hắn nghi ngờ còn rất nhiều uẩn khúc mà mình chưa biết đến, vì thế liền hỏi bóng gió: “Nhưng các cậu trông không giống nhau lắm.”

“Bởi vì Ninh Hi không phải anh ruột tôi.” Ninh Thập Tam không định giấu Icy điều gì, giải thích rõ: “Chúng tôi đều là trẻ mồ côi, khi tôi bị đưa tới cô nhi viện thì anh hai đã bảy tuổi rồi, tôi mới ba tuổi thôi. Người đầu tiên tôi chơi cùng là Ninh Hi, rồi sau đó cứ thế nương tựa vào anh ấy. Thính lực của tôi bị khiếm khuyết, nên hay bị những đứa khác bắt nạt, Ninh Hi luôn là người che chở cho tôi.”

“Ninh Hi có vẻ hiền”

“Đấy là anh chưa thấy Ninh Hi giận thôi. Nếu bị ai chọc giận, anh ấy sẽ liều mạng đến cùng.” Ninh Thập Tam cẩn thận để món quà vào bao đựng giấy tờ, kể: “Lũ bốn tuổi thấp bé hơn Ninh Hi, cho nên mỗi khi anh hai tôi nổi giận, chúng nó rất sợ. Sau này còn có kẻ thả chó ra cắn lén chúng tôi.”

Ánh mắt Ninh Thập Tam trở nên mông lung, chuyện cũ đã qua, hắn không muốn nghĩ lại, cũng không cần thiết phải nhắc lại. Bởi vì ngoại trừ Ninh Hi ra, hắn không còn kí ức hạnh phúc nào khác. Vì thính lực khiếm khuyết mà hắn bị người nhà vứt bỏ, bị người trong cô nhi viện bắt nạt. Hắn chỉ có thể gắng sức học hành, hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được công việc có tiền lương hậu hĩnh. Đáng tiếc ước mơ rốt cuộc không thể thực hiện, đang học đại học năm hai đã phải thôi học vì kinh tế khó khăn.

“Thế nhưng tôi thấy thính lực của cậu vẫn bình thường mà.”

Đây là điểm Icy thấy khó hiểu nhất. Theo ghi chép thì thính giác Ninh Thập Tam quả thực có khiếm khuyết, nhưng sau tai nạn ba năm trước kia, có vẻ nó đã hồi phục. Cũng từ lúc đó, hắn bắt đầu tranh cướp sinh mệnh với đám tử thần, cuối cùng Icy cũng hỏi được đến vấn đề then chốt.

Đáng tiếc Ninh Thập Tam không hứng thú với chủ đề này, thản nhiên đáp: “Mấy năm nay chăm chỉ điều trị nên thính giác đã được cải thiện hơn, đáng tiếc vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vì thế mỗi khi nghe không rõ tôi lại có thói quen nghiêng đầu.”

“Rất đáng yêu.” Nhớ tới động tác nghiêng đầu của Ninh Thập Tam, Icy nói.

Ninh Thập Tam nở nụ cười, dù bị nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu khi nói chuyện mà Icy thêm chút biểu tình trên mặt thì tốt biết bao, như vậy thì người ta sẽ không nghĩ mình đang bị hắn trêu đùa.

“Tôi ngủ một chút, khi nào đến nhà trọ thì gọi tôi.”


Ninh Thập Tam nói xong dựa vào ghế nhắm mắt lại, khiến câu hỏi chuẩn bị thốt ra khỏi miệng Icy lại bị nuốt vào. Hắn ngủ rất nhanh, mới vài giây trôi qua đã hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, đầu nghiêng sang một bên, xe vun vút chạy, ánh đèn đường nhàn nhạt hắt lên nửa khuôn mặt. Icy quay đầu nhìn hắn, cảm thấy ban nãy mình nói không có sai, khi Ninh Thập Tam không phô ra nụ cười nghiệp vụ kia, hắn thực sự rất đáng yêu.

Trở lại nhà trọ, Ninh Thập Tam mơ mơ màng màng bước lên tầng, sau khi chúc Icy ngủ ngon thì trở vào nhà, ngay cả điện cũng chẳng buồn bật, đi thẳng vào phòng khách đổ ụp người xuống sô pha.

Hôm nay có hơi mệt mỏi, bởi màn phóng túng tối qua mà bây giờ thắt lưng vẫn còn đau. Hơn nữa, ban ngày chạy đôn đáo suốt, buổi tối lại đi thăm Ninh Hi, chưa có một phút nghỉ ngơi nào. Hiện giờ về đến nhà, ngả mình trên sô pha, hắn không muốn động tay động chân gì nữa.

Cứ làm một giấc đã, tỉnh dậy tắm cũng được.

Ninh Thập Tam tựa đầu lên gối bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ngay khi hắn sắp yên giấc, chuông cửa bất chợt kêu đing đing, lôi hắn ra khỏi mộng đẹp.

“Đáng ghét!”

Tiếng chuông vang lên đều đặn, Ninh Thập Tam rốt cuộc không níu kéo được cơn buồn ngủ nữa, đứng dậy ra mở cửa, trước khi mở còn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc trên mặt, cố gắng để lộ nụ cười niềm nở trên môi.

“Xin hỏi…”

Mới nói được nửa câu, đã thấy Icy lù lù đứng phía trước, nụ cười của Ninh Thập Tam tắt ngóm. Được rồi, trước mặt người quen không cần giả bộ nữa, nhất là Icy, từ tối qua quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi, thân thiết đến không thể nào thân thiết hơn được nữa rồi.

“Cậu đã từng được huấn luyện chưa?.”

Đối mặt với câu hỏi không liên quan, Ninh Thập Tam đưa mắt khó hiểu nhìn Icy. Icy nói tiếp: “Biểu cảm trên mặt cậu thay đổi rất nhanh.”

“Tôi xin anh đấy.” Ninh Thập Tam bóp bóp trán, hắn buồn ngủ lắm rồi, không còn hơi đâu nói giỡn với Icy nữa, “Nhà tôi đang rất bừa, không thể đón tiếp anh được. Tôi còn việc phải làm nốt, có vấn đề gì mai trò chuyện sau được không.”

“Tôi không đến làm khách, tôi đến mời cậu sang nhà tôi.” Hai mắt Ninh Thập Tam trợn tròn, Icy tiếp tục lên tiếng: “Tôi thích ngủ cùng cậu, cảm giác rất tuyệt.”

Ninh Thập Tam đỏ mặt.

Hắn không phải người mới vào đời, nhưng tuyệt đối sẽ không thể dùng giọng điệu bình thản như Icy mời người ta về nhà. Biểu cảm đương nhiên trên mặt Icy giống như mời hắn đi ăn cơm, chứ không phải mời hắn lên giường.

Ngày mai còn rất nhiều việc phải hoàn thành, hắn không thế phóng túng như đêm trước được. Hơn nữa, nếu mới bắt đầu mà đã dễ dàng đồng ý lời mời của người ta thì sau này đối phương sẽ càng dễ đòi hỏi. Vì thế Ninh Thập Tam khéo léo từ chối: “Xin lỗi, đột nhiên tôi mệt quá, muốn đi nghỉ sớm, chuyện này để đến cuối tuần ha.”

“Tôi biết cậu đang rất mệt, cho nên mới mời cậu sang nhà tôi. Tôi đã xả nước đầy bồn rồi, tắm xong cậu có thể lên giường đi ngủ luôn, như vậy không tốt sao?”


Hả? Ninh Thập Tam kì quái nhìn Icy: “Không phải anh muốn ngủ cùng với tôi à?”

“Đúng vậy, có cậu nằm cạnh, tôi ngủ ngon hơn rất nhiều.”

Có lẽ cái “ngủ ngon” kia chỉ là ảo giác sau khi được tiếp xúc với điều mới lạ, nhưng Icy quả thực cảm thấy tối hôm qua khi nằm chung giường với Ninh Thập Tam, xung quanh hắn không còn là bóng tối âm u thường trực nữa. Hắn không cần ngủ, nhưng hắn thích hưởng thụ cảm giác ấm áp này, cho nên hôm nay hắn lại tới mời Ninh Thập Tam.

“Yên tâm, tôi ngủ rất yên lặng, sẽ không làm phiền cậu.” Thấy Ninh Thập Tam không hào hứng mấy, Icy tiếp tục thuyết phục.

A…

Nghe đến đây, Ninh Thập Tam phát hiện hình như mình đã hiểu lầm Icy, bất quá chưa đợi hắn giải thích, cổ tay đã bị đối phương nắm lấy kéo đi. Icy khóa cửa lại hộ hắn, sau đó dẫn hắn vào nhà mình. Ngoài phòng tắm đã đặt một bộ nội y mới sạch sẽ, từ đầu đến cuối đều là màu đen. Ninh Thập Tam nhỏ giọng thở dài, thầm nghĩ nếu Icy muốn mời hắn sang đây, ít nhất cũng phải mua bộ nội y màu khác chứ, hôm nào cũng mặc một màu giống nhau thế này, hắn không chịu được.

“Cứ tắm từ từ, tôi nằm trên giường đợi cậu.” Icy nhét khăn tắm vào tay Ninh Thập Tam.

Từ “đợi” này, kì thật chỉ mang ý nghĩa đợi đơn thuần thôi đúng không?

“Icy, sau này anh có thể dùng từ ít gây hiểu lầm một chút được không?” Ninh Thập Tam cong ngón tay út lại một ít, “Một chút là tốt rồi, mất công người khác lại nghĩ linh tinh.”

“Người khác nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến tôi?” Nhìn Ninh Thập Tam, Icy thản nhiên nói: “Cậu hiểu là được rồi.”

Thế nhưng, hắn cũng vừa mới hiểu lầm đó thôi! Có điều nhìn biểu cảm trên mặt Icy, dường như Icy không hề thấy bản thân mình có vấn đề. Ninh Thập Tam không thể làm gì khác hơn là đi về phía phòng tắm, hôm nay hắn đã quá mệt mỏi, không đủ sức lực cùng tinh thần giúp nâng cao chỉ số EQ cho Icy nữa.

Tắm rửa xong, Ninh Thập Tam trở về phòng ngủ. Đèn đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường. Icy nằm trên giường, thấy hắn bước tới, liền nhanh chóng dịch sang một bên, nhường chỗ cho hắn.

“Anh không cần tắm rửa sao.”

“Tôi tắm rồi.”

Ninh Thập Tam hết sức hoài nghi câu trả lời của Icy. Vừa nãy lúc sang tìm hắn Icy vẫn mặc nguyên quần áo ngày hôm nay, khi sang đây hắn lại vào tắm trước, vậy Icy phải chưa tắm rửa gì mới đúng. Thế nhưng khi tới gần lại ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng, Ninh Thập Tam cảm thấy vô cùng kì quái. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đêm đã khuya, hắn cũng chẳng còn hứng thú nghĩ ngợi lung tung.

“Ngày mai nhớ dậy làm bữa sáng.” Đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, Ninh Thập Tam nghe Icy thầm thì bên tai.

Bữa sáng hôm sau do Ninh Thập Tam phụ trách. Vì hắn dậy sớm nên bữa sáng này thịnh soạn hơn hôm qua rất nhiều. Do cường độ công việc, Ninh Thập Tam khá coi trọng bữa sáng. Hiện tại chỉ cũng chỉ cần làm nhiều hơn rồi chia làm hai mà thôi, không tốn thêm bao nhiêu thời gian.

“Hôm nay cậu có rảnh không? Tôi định tới công ty cậu bàn chuyện bảo hiểm.” Vừa ăn Icy vừa lên tiếng hỏi.

“Buổi chiều rảnh.”

Do có hẹn trước, buổi sáng công tác ở ngoài xong, Ninh Thập Tam liền về công ty chờ Icy đến. Buổi chiều Icy đến rất đúng giờ. Ninh Thập Tam không ngờ Icy đăng kí hết cả bốn loại bảo hiểm, đưa cả chứng minh thư cùng thẻ tín dụng ngân hàng cho hắn để hắn lo thủ tục.

“Chỉ cần mua một loại là được rồi. Bốn loại này gần giống nhau, anh mua hết không những tốn nhiều tiền mà còn không cần thiết nữa.” Chờ cô tiếp tân đi khỏi, Ninh Thập Tam lập tức hạ giọng nói với Icy.


“Không tốn.” Icy nhấp trà, thuận miệng đáp: “Dù sao tiền cũng xài không hết.”

Một tác phẩm đơn giản hắn thiết kế có thể kiếm được không ít tiền, hơn nữa tiền này lại còn là tiền cổ, ở nhân gian giá trị còn nhân lên gấp bội. Cho nên tiền đối với hắn ngoài việc vừa nặng vừa chiếm diện tích, thì chẳng có công dụng nào hết. Bây giờ có chỗ dùng, đương nhiên hắn muốn dùng tùy theo ý thích của mình.

Ninh Thập Tam bóp trán, nhíu mày nhìn thanh niên ngồi ở trước mặt. Icy không chỉ EQ không cao, mà còn có vấn đề về IQ nữa. Ông giời ơi, hắn chăm sóc một mình anh hai là đủ mệt rồi, đừng bắt hắn lo lắng thêm cho một người suy nghĩ không bình thường nữa.

“Anh bị ngốc hả, mua nhiều bảo hiểm như vậy chỉ tổ tốn tiền, một chút ích lợi cũng không có.”

Là con người ai cũng có tư tâm, hôm nay nếu trước mặt là một khách hàng khác, Ninh Thập Tam sẽ không nhiều lời. Việc này chỉ cần khách hàng cảm thấy hài lòng là tốt rồi, can ngăn chỉ sợ làm người ta ghét thêm. Thế nhưng hắn và Icy đã có quan hệ thân mật, cho nên hắn mới nhiều lời: “Kể cả anh có tiền đi nữa cũng không nên phung

phí như vậy, thật sự không đáng.”

“Trên đời này có thứ nào đáng giá đâu.” Icy kì quái nhìn Ninh Thập Tam bằng mọi cách ngăn mình mua bảo hiểm. Rõ ràng mỗi khi gặp khách hàng hắn đều mong bọn họ kí bằng hết chỗ hợp đồng hắn gợi ý mà, “Hơn nữa, tôi dùng tiền của tôi, có vấn đề gì à?”

“Không vấn đề, một chút cũng không có.”

Ninh Thập Tam cứng họng, thực là làm ơn mắc oán, nếu như bây giờ ngồi đối diện với hắn không phải Icy mà là một vị khách khác, hắn thật muốn cầm đống tài liệu đập vào mặt khách, giúp đối phương tỉnh lại. Có tiền thì giỏi sao, mình có lòng tốt đi khuyên hắn lại giống như hại hắn, nếu đã có tiền, vậy hắn tiêu thế nào thì mặc kệ hắn!

Điều chỉnh thái độ, Ninh Thập Tam mỉm cười nói: “Nếu đã vậy, anh Hàn, xin anh kí tên vào đây, chứng minh thư của anh đưa tôi mượn đi phô tô.”

“Icy.” Icy nâng mí mắt, nhấn mạnh.

“Tôi biết anh tên Icy, nhưng hiện giờ giữa chúng ta là quan hệ nhân viên công ty và khách hàng, gọi là anh Hàn vẫn hợp hơn.”

Ninh Thập Tam miệng cười nhưng lòng không cười, cầm lấy tư liệu của Icy mang đi phô tô. Việc này vốn không phải của hắn, nhưng vì tò mò, hắn muốn tự mình làm lấy, khi phô tô thì tranh thủ đọc lén. Nhìn những thông tin trên giấy tờ của Icy, hắn không khỏi kinh ngạc. Icy không phải con nhà danh gia gì, trên danh thiếp ngay cả tên công ty cũng không có, chỉ ghi nghề nghiệp là chuyên gia thiết kế. Thế nhưng số tiền trong tài khoản ngân hàng dọa Ninh Thập Tam nhảy dựng, cả hàng dài số 0 nối tiếp nhau, đếm mãi đếm mãi mà không hết. Thực ra mấy thông tin cá nhân này Icy không cần phải đưa cho hắn. Ninh Thập Tam đặt chúng lên bàn, thầm nghĩ may mà là mình, đổi lại người khác nhìn thấy số tiền lớn như vậy, chỉ sợ sẽ nảy sinh lòng tham. Xem ra chỉ số IQ của tên kia còn kém hơn cả anh hai nữa.

Sao xong, Ninh Thập Tam thu thập tất cả tài liệu lại mang đến phòng khách cho Icy. Theo trình tự trao đổi với khách hàng thường ngày, hắn giải thích cẩn thận các phần trong tài liệu cho Icy nghe, sau đó kẹp danh thiếp lên đống giấy tờ: “Anh Hàn, bốn tờ hợp đồng này xin anh kí vào, xin hỏi còn vấn đề gì anh chưa rõ không?”

Không đợi Icy mở miệng đáp, Ninh Thập Tam đã nói tiếp: “Nếu đã không còn chuyện gì, vậy anh giữ lấy hợp đồng này, về sau nếu có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi. Cuối cùng, xin cảm ơn anh đã tin tưởng công ty chúng tôi, hi vọng sẽ còn cơ hội hợp tác.”

Nói xong, Ninh Thập Tam đứng lên, chìa tay ra làm động tác mời. Icy nhăn mặt nhíu mày cầm lấy tài liệu, đứng lên bước đến bên cạnh hắn, nói: “Hình như cậu mất hứng?”

Giỏi, còn biết là mình mất hứng, Ninh Thập Tam thả lỏng tay, cười nói: “Sao có thể? Anh Hàn kí một lúc bốn hợp đồng, tôi được hưởng hoa hồng rất nhiều, vui mừng còn không kịp.”

“Đáng lẽ phải như thế.” Icy nhìn Ninh Thập Tam chăm chú: “Nhưng mỗi lần cậu cười như vậy, đều chứng tỏ rằng cậu đang không thật lòng.”

Người này không nói thẳng ra như vậy thì sẽ chết ư? Ninh Thập Tam đi tới mở cửa, tỏ ý mời Icy rời đi. Icy không dài dòng thêm nữa, vừa đi vừa lên tiếng: “Tối nay tôi muốn ăn cơm cùng cậu.”

Mí mắt Ninh Thập Tam chẳng buồn chớp, hắn thuận miệng: “Đến lúc đó gọi điện cho tôi được rồi.”

Icy gật đầu đi khỏi. Sau khi hắn rời đi, Ninh Thập Tam đóng cửa rầm một tiếng, sắp xếp lại tài liệu, thầm nghĩ ai thèm cùng hắn ăn cơm tối cơ chứ. Nếu đã có tiền, vậy thì tự mình hưởng thụ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận