Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Giờ nghỉ trưa, Đặng Giai Ngữ gọi Chu Yểu đến một góc khuất trên hành lang nói chuyện, bị rất nhiều người đi ngang qua trông thấy. Không ai biết hai người họ nói chuyện gì.
Sắc mặt Chu Yểu không tốt lắm, còn trên mặt Đặng Giai Ngữ lại có ý cười nhẹ nhàng, giống như nói chuyện gì đó khiến tâm tình người ta rất vui vẻ.
Nếu không phải từ đầu đến cuối Chu Yểu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì có vẻ rất giống một cuộc trò chuyện bình thường.
Trịnh Ngâm Ngâm nhận được tin tức, sau tiết thứ nhất đã chạy đến tìm cô, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Đặng Giai Ngữ tìm cậu, cô ta đã nói gì với cậu?"
Lúc đó Chu Yểu đang sửa soạn sách vở cho tiết sau, cô từ từ trả lời, tốc độ nói và động tác trên tay không nhanh không chậm: "Không có gì. Cô ta chỉ nói nhìn thấy mình thì cảm thấy rất ghét, muốn mình cách xa Trần Hứa Trạch một chút."
Trịnh Ngâm Ngâm biết Chu Yểu và Trần Hứa Trạch từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nghe xong thì giận dữ không thôi: "Cô ta cho rằng cô ta là ai? Dựa vào cái gì mà yêu cầu cậu cách xa Trần Hứa Trạch, Trần Hứa Trạch cũng không phải của cô ta!"
Cô ấy bỗng dưng bắt lấy tay Chu Yểu: "Cậu sợ không? Rõ ràng là Đặng Giai Ngữ đã để mắt đến cậu, nếu cô ta đến tìm cậu gây phiền phức thì làm sao bây giờ?"
Đôi mắt màu đen của Chu Yểu không chút gợn sóng, giống như những chuyện này không hề liên quan đến cô vậy. Cô nhẹ nhàng sắp xếp sách vở, vuốt phẳng nếp gấp ở góc sách: "Mình thấy không sao cả."
"Không sao cả?!" Trịnh Ngâm Ngâm kinh ngạc: "Sợ là cậu chưa biết cô ta đáng sợ bao nhiêu đi! Số nữ sinh trong trường học chúng ta bị cô ta gây phiền phức nhiều không kể xiết, vô cùng thảm! Không phải bị đánh chảy máu mũi, che mặt khóc chạy ra khỏi phòng vệ sinh thì cũng bị đám người của cô ta vây ở một nơi hẻo lánh bạt tai, mặt bị đánh đến mức đỏ lên, còn bị quay phim lại!"
Trịnh Ngâm Ngâm thay cô sốt ruột: "Cô ta kêu cậu cách xa Trần Hứa Trạch chút, xong rồi, cậu phải làm sao đây?"
Chu Yểu khép sách vở lại, lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Tại sao mình phải nghe theo cô ta?"
Giọng điệu thản nhiên của cô khiến Trịnh Ngâm Ngâm sững sờ.
"Trần Hứa Trạch không phải của cô ta, cũng không phải của mình." Gương mặt dịu dàng của Chu Yểu phảng phất hiện hiện lên sự kiên nghị, cô nhẹ nhàng cười với Trịnh Ngâm Ngâm: "... Vì sao mình phải nghe theo cô ta?"
...
Trịnh Ngâm Ngâm rời đi không bao lâu thì Trần Hứa Trạch xuất hiện ở cửa lớp bảy.
Bóng dáng cậu vừa xuất hiện, cả lớp lập tức yên ắng như cái chùa, sau đó ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của cậu... trên người Chu Yểu.
"Ra đây một chút."
Chu Yểu không nhiều lời, đứng dậy theo cậu cùng nhau ra ngoài.
Người khác xì xào bàn tán, hai người họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, đi đến chỗ ngoặt ở hành lang nói chuyện.
"Đặng Giai Ngữ nói gì với cậu?" Trần Hứa Trạch mở miệng, cũng hỏi đến chuyện này.
Trong lúc nghỉ trưa, ngắn ngủi mười mấy phút đã truyền khắp cả khối, xem ra tất cả mọi người rất thích loại tiết mục "hai nữ tranh một nam" này.
Nếu không phải Giang Gia Thụ là bạn tốt của Trần Hứa Trạch, hơn nữa cậu ấy lại ghét Đặng Giai Ngữ, không chừng sẽ còn dẫn người cá xem ai thắng ai thua.
Chu Yểu không nói chuyện, Trần Hứa Trạch hỏi thêm lần nữa: "Cô ta đã nói gì với cậu rồi?"
Người khác không nhìn ra, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được cảm xúc của cô có sự khác biệt. Vẫn là gương mặt không có biểu tình gì, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng lúc này, rõ ràng là cô không vui vẻ.
Một lúc lâu sau, Chu Yểu ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, nói: "Cô ta đến tìm mình để nói chuyện kia."
Chu Yểu xê dịch mũi chân một chút, trong nụ cười có sự bất đắc dĩ: "Hình như cô ta biết rồi."
Lúc này chính là lúc mà ánh mặt trời nóng nhất, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ trên hành lang, đầu tiên là rơi trên người Trần Hứa Trạch, một chút sót lại mới chiếu vào Chu Yểu.
Xa xa nhìn lại, tựa như cậu vì cô mà che đi hơn nửa ánh sáng chói mắt.
...
Năm ba, thể dục một tháng chỉ có một tiết, đối với học sinh mà nói, đây được xem như là cơ hội thả lỏng khó có được.
Sau khi sắp xếp hàng ngũ, thầy giáo lần lượt điểm danh, lúc gọi đến tên Chu Yểu thì dừng lại hỏi: "Em không tham gia hoạt động thể dục đúng không?"
Chu Yểu đáp: "Vâng."
Ngắn gọn một chữ, nhưng lại dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Thầy biết rồi." Giáo viên thể dục ghi chú tên cô trên danh sách, thuận miệng hỏi: "Thân thể em không tốt lắm sao? Chủ nhiệm lớp các em nói thầy đừng bắt em tham gia các hoạt động mạnh, nói trước đây em ở Ngũ Trung cũng không học thể dục..."
Chu Yểu không trả lời, tiếng bàn tán xôn xao dần lớn hơn, một đám nữ sinh vừa thì thầm vừa nhìn cô bằng một ánh mắt khó có thể hình dung.
Chu Yểu làm như không thấy.
Điểm danh xong thì bắt đầu chạy làm nóng người, Chu Yểu là ngoại lệ, cô ngồi trên băng ghế đá quan sát.
Toàn bộ học sinh chạy vòng này đến vòng khác, nóng đến mức mồ hôi đã chảy xuống.
Bài tập theo đài [1] sớm đã học xong, sau khi chạy xong là tự do hoạt động, nam sinh trao đổi phân đội chơi bóng, nữ sinh tụm lại thành tốp ba tốp năm uống nước.
[1] Bài tập theo đài (Radio calisthenics): bài tập khởi động được thực hiện cùng âm nhạc và hướng dẫn được phát từ đài phát thanh, phổ biến ở Nhật Bản, một phần đại lục Trung Quốc và Đài Loan
Đột nhiên, có vài người đi đến, dẫn đầu là một nữ sinh mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Yểu, quan sát từ mặt xuống đùi cô, rồi dừng lại ở chỗ mũi chân mấy giây mới dời lên trên mặt lại.
Giọng của nữ sinh đó mềm mại ngọt ngào, trong sự hiếu kỳ còn mang theo sự ác ý mà chính bản thân nữ sinh đó cũng không phát hiện được: "… Chu Yểu, nghe nói trước kia chân cậu có chút vấn đề, là thật sao? Bây giờ vẫn vậy à?"
Cô không tham gia hoạt động thể dục, chuyện này đối với đám học sinh đó tương đương với việc chứng thực một nửa tin đồn.
Từ khi Đặng Giai Ngữ tìm đến Chu Yểu nói chuyện đến nay chỉ là một buổi trưa, thậm chí còn chưa đến giờ tan học thì đã có một số việc truyền ra.
Người người bàn tán không chút kiêng nể, dường như không hề phát hiện được hành vi của mình mang đến cho người khác tổn thương đến mức nào. Cả một đám chỉ biết hóng chuyện lung tung…
"Này, các cậu biết gì chưa? Chu Yểu vừa chuyển đến ấy, trước kia bị thọt chân!"
...
Tin tức truyền đi rất nhanh, đám Giang Gia Thụ đương nhiên cũng nghe được chuyện này.
Cả đám nam sinh khiếp sợ không thôi: "Không thể nào, lúc Chu Yểu đi rất bình thường, không giống như người có vấn đề về chân."
"Nhưng mà... Nói mới để ý, bình thường cậu ấy đi cũng không nhanh lắm, có lúc đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại, cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy chạy bộ gì đó."
"Nhưng đó là trước kia, không có nghĩa bây giờ cũng vậy!"
"Cậu chưa nghe nói à? Lúc ở Ngũ Trung cậu ấy cũng không học thể dục, bạn học mấy năm ở Ngũ Trung của cậu ấy cơ bản cũng chưa ai thấy cậu ấy chạy..."
"Được rồi! Xong chưa, suốt ngày nói nhảm, chỉ biết nói nhảm thôi!" Giang Gia Thụ khó chịu chen ngang: "Người khác bàn tán thì thôi đi, Chu Yểu là người một nhà, các cậu cũng mù mắt bàn tán theo, có còn nhân tính không?"
Giang Gia Thụ mắt lạnh nói: "Mình cảnh cáo các cậu, mấy lời này tuyệt đối không được nói trước mặt Chu Yểu và Trần Hứa Trạch. Quan tâm đến chuyện chân Chu Yểu như thế nào làm gì, chân cô ấy không tốt thì có ảnh hưởng gì đến các cậu không? Đám ngu ngốc các cậu thiếu chuyện để nói à!"
Cả đám sửng sờ, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn: "Nói cũng đúng..."
Giang Gia Thụ hừ lạnh một tiếng: "Là con nhỏ nào miệng rộng đi khắp nơi rêu rao, đúng là hèn hạ, mình phải xé rách miệng con nhỏ đó!"
Cả đám ngồi bàn bạc, Giang Gia Thụ dặn dò cả đám, liên tục cường điệu, cho dù có chuyện gì cũng không được nói chuyện này trước mặt Chu Yểu và Trần Hứa Trạch, sau khi có được lời bảo đảm, đề tài này rốt cuộc mới đi qua.
Vừa lúc chuông hết giờ vang lên, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Hứa Trạch đến quầy tạp hóa mua nước, một đám Giang Gia Thụ cũng đi, đi qua sân thể dục, đúng lúc gặp phải đám Chu Yểu vừa kết thúc tiết thể dục.
Cô đi một mình ở phía trước, phía sau là vài ba nhóm tụm năm tụm bảy, nhóm nữ sinh gần nhất, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chân cô, chỉ trỏ sau lưng.
Bước chân của Trần Hứa Trạch dừng lại, nói với Giang Gia Thụ: "Mình không đến quầy tạp hóa nữa, các cậu đi đi, lấy cho mình chai nước khoáng."
Không giải thích nhiều, cậu đi nhanh đến bên cạnh Chu Yểu.
Chu Yểu quay đầu lại, thấy là cậu thì hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy, gương mặt vốn trắng trẻo của cô, bây giờ còn trắng hơn bình thường ba phần.
Trần Hứa Trạch nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra: "Đi ngang qua đây, cùng nhau về phòng học?"
Chu Yểu không từ chối, Trần Hứa Trạch cùng cô đi đến dãy phòng học.
Có Trần Hứa Trạch bên cạnh, tiếng xì xào bàn tán nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không ngăn được những ánh mắt đánh giá.
Chu Yểu đi rất chậm, vẫn luôn chậm, không biết có phải là do tác động tâm lý của Trần Hứa Trạch hay không mà lúc này, bước chân của cô còn chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Đủ loại ánh mắt dò xét chuyển đến, tất cả ánh mắt dường như đang chờ cô lúng túng “thọt chân”.
Bởi vì cái danh hiệu này mà trong chốc lát, Chu Yểu đã trở thành ngoại tộc.
Những lời khó nghe đó không phải Trần Hứa Trạch không nghe được, cậu cũng giống Chu Yểu, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ im hơi lặng tiếng đi sau lưng cô.
Cậu dùng bóng lưng cao gầy che đi bóng dáng cô, che đi tất cả ánh mắt hiếu kỳ, phỏng đoán ác ý.
...
Buổi chiều, sau khi tan học, Trần Hứa Trạch nói với Giang Gia Thụ: "Tối nay không ăn cơm với các cậu, mình và Chu Yểu có việc phải đi trước."
"Đi đâu thế?"
Trần Hứa Trạch chỉ nói: "Có việc."
Không hỏi được gì, Giang Gia Thụ đành phải gật đầu: "Được rồi."
Đột nhiên nhớ đến gì đó, Giang Gia Thụ gọi cậu lại: "Chuyện Lưu Hạo kia xử lý thế nào?"
Lưu Hạo là người anh lưu manh bên ngoài mà Đặng Giai Ngữ nhận, ngày đó đã chặn Trần Hứa Trạch lại trong ngõ nhỏ để thổ lộ, Lưu Hạo mang theo một đám người để giúp đỡ cô ta.
Mối thù là Đặng Giai Ngữ kết, Lưu Hạo cũng khó thoát tội.
"Không phải đã hẹn tối hôm nay đi chặn bọn chúng sao?"
"Tạm thời không đi, mình có chút chuyện."
"Sao?"
"Được rồi." Trần Hứa Trạch nói: "Hai ngày tiếp theo mình không muốn ra ngoài, đừng tới tìm mình."
Tháng này ngày nghỉ và ngày lễ đến cùng lúc, hiếm khi được nghỉ liền hai ngày, Giang Gia Thụ còn muốn ra ngoài thả lỏng một chút, ai ngờ Trần Hứa Trạch lại không đi, đang êm đẹp lại đột nhiên muốn nằm ở nhà.
Chuyện cậu đã quyết định thì không ai khuyên được, Giang Gia Thụ không còn cách nào, đành lên tiếng: "Biết rồi, không đến tìm cậu."
Trần Hứa Trạch thu dọn đồ đạc xong, đến chỗ hẹn với Chu Yểu ở cổng trường.
Cô đứng trước bảng thông báo, hơi ngước cổ lên, im lặng nhìn mấy tờ thông báo mà với nội dung của nó, đối với học sinh bình thường thì vô cùng khô khan tẻ nhạt.
"Chờ lâu rồi à?"
Chu Yểu nghe thấy giọng cậu thì quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười mỉm như bình thường, vừa đúng: "Không có."
Trần Hứa Trạch quét mắt một vòng trên bảng thông báo, nội dung được dán rất nhiều, cái gì mà cạnh tranh vào trường học trọng điểm xuất sắc, nội quy dành cho học sinh, còn có một tờ mới dán, hình như là thông báo cán bộ giáo dục của tỉnh đến khảo sát gì đó.
Hai người sóng vai rời đi, đi về phía bên trái cổng trường, đủ loại mùi thơm của đồ ăn bốc lên trong các quán ăn, người bán hàng bắt đầu rao hàng, thu hút các học sinh tan học dừng chân.
Chu Yểu thấp hơn Trần Hứa Trạch, cậu vừa cao vừa gầy, thân thể lại rất rắn chắc, dù là áo quần bình thường mặc lên người cậu cũng có sự đặc biệt.
Hoàng hôn kéo dài bóng của hai người, giọng Trần Hứa Trạch bị thổi đi trong gió: "Sợ à?"
Chu Yểu nói: "Không sợ."
Về những lời đồn đại trong trường học, về chuyện cô có chỗ thiếu hụt, về chuyện ai ai cũng dùng ánh mắt khác thường để quan sát cô, về những nỗ lực phá hỏng đồ đạc của cô, cô không hề sợ.
Bóng chiều đổ xuống đường phố, hai người đi qua giao lộ thứ nhất, nhưng không đi thẳng về nhà như lúc trước, cũng không rẽ qua hướng quán ăn.
Hai người sóng vai đi về phía trước, xuyên qua một con ngõ nhỏ mờ tối dài dằng dặc, rẽ qua một con đường khác...
___________________
[1] Bài thể dục của học sinh Trung Quốc
https://.youtube.com/watch?v=sCIzNaTMUCc