Thập Thất Thiếp

Ngoài cửa, hơn ngàn tên binh lính võ
trang đem Mộ Dung phủ vây chặt lấy không lọt một giọt nước, người người
hung thần ác sát chăm chăm nhìn bọn hạ nhân muốn ra khỏi phủ. Một số hạ
nhân chưa thấy qua trận thế này đều bị dọa sợ đến không dám lên tiếng,
nhưng trong phủ có rất nhiều người, rất nhiều thứ đều cần phải ra ngoài
mới mua được! Không cho ra ngoài sao được!

Bọn hạ nhân gan lớn bắt đầu lý luận,
nhưng các binh lính hung thần ác sát này sao mà nghe lọt, chúng đem
trường mâu trên chiến trường mới dùng đến nhắm ngay những hạ nhân muốn
ra khỏi phủ, “Kẻ trái lệnh, chết!”

Bực khí thế kinh người này khiến bọn hạ
nhân quanh năm ngây ngô ở trong phủ, chỉ biết cắm đầu tận lực trong lúc
nhất thời bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy không dám nói thêm gì nữa.

Chúng binh lính hung thần ác sát thấy vậy ngẩng đầu ưỡn ngực, rất phách lối! Mộ Dung phủ nho nhỏ này, chủ nhân
chẳng qua chỉ là cái chức quan tri phủ, những binh lính như họ căn bản
khinh thường!

“Nghe cho kỹ, nếu không có mệnh lệnh của Tam vương gia, các ngươi, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Mộ Dung phủ!” Người mở miệng là kẻ mặc phục sức phó tướng, lạnh giọng cảnh cáo người gác cửa.

“Chúng ta phải có đồ ăn để làm
bữa trưa bữa tối, còn có rất nhiều thứ cần phải đi ra ngoài để mua,
không để cho chúng ta ra ngoài, hơn một trăm người trên dưới trong phủ
ăn cái gì?” Trong đám người, có người chất vấn.

Nghe vậy, phó tướng kia khinh thường liếc mắt người hỏi, hừ lạnh một tiếng: “Không có thức ăn thì đói! Đây là mệnh lệnh của Tam vương gia!”

“Ngươi!” Mọi người tức giận, cái này không phải là hiếp bức người ta sao?

Lúc này, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi ở
gần nơi cửa chính chạy tới, trông thấy binh lính đông nghịt cầm vũ khí,
còn có vẻ mặt sợ sệt của người làm trong phủ, hai người lập tức đổi sắc
mặt!

Bọn hạ nhân thấy Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi xuất hiện, liền có lòng tin lên, vội vàng tiến lên kể lể: “Lão gia, phu nhân, bọn họ không để cho chúng ta ra phủ! Nhưng trong phủ
không có đủ thức ăn, bữa trưa còn chưa có dùng, nên làm sao cho phải ạ?”

“Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?”

Mộ Dung Phong xanh mặt nhìn các binh lính, Tam vương gia muốn nhốt bọn họ sao?

Lý Uyển Nhi có chút sợ sợ, bà chưa từng
thấy qua loại trận thế này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, đây căn bản chính là nhốt! Qúa rõ ràng, Tam vương gia e rằng tùy thời tùy chỗ
cũng sẽ lấy tánh mạng của tất cả mọi người!

“Mộ Dung đại nhân, đây là mệnh
lệnh của Tam vương gia! Bất luận kẻ nào trong phủ cũng không thể ra
ngoài, người trái lệnh, chết! Dù trong phủ không có thức ăn, vậy cũng
chỉ có thể chịu đựng, chờ Tam vương gia hạ lệnh xuống, mới có thể cho
các người ra phủ!” Mặt gã phó tướng kia đầy đắc ý, hoàn toàn
không coi Mộ Dung Phong ra gì, từng câu từng chữ đều cao ngạo khinh
miệt! Dường như Mộ Dung Phong có quan vị ở trong mắt của hắn ngay cả một tên lính nho nhỏ cũng không bằng.

Sắc mặt Mộ Dung Phong càng khó coi hơn.

“Nếu Tam vương gia trong năm ba
ngày tới cũng không có hạ lệnh, vậy trên dưới hơn một trăm người trong
phủ chúng ta cũng phải chết đói ư?” Một hạ nhân không chịu nổi tức giận đứng ra, cắn răng hỏi.

Ai ngờ phó tướng kia lại gật đầu, “Nếu là như vậy, thì trách mệnh các ngươi không tốt!”

Mộ Dung Phong nắm chặc hai quả đấm, giận quát một tiếng: “Càn rỡ!” Một phó tướng nho nhỏ, lại khẩu xuất cuồng ngôn, lớn lối bất kính với ông như vậy!

Phó tướng kia nửa phần sợ sệt cũng không có, ngược lại cười lạnh, “Mộ Dung đại nhân vẫn nên ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phủ thì tốt hơn!
Đao kiếm không có mắt, nếu thương tổn tới Mộ Dung đại nhân cũng không
tốt. Khi đó Tam vương gia rất bận rộn, không để cho ngự y tới chẩn bệnh, thì một cái mạng của Mộ Dung đại nhân coi như mất oan!”

Lời này vừa dứt, chỉ thấy một ánh sáng
màu bạc lóe lên, mọi người căn bản còn chưa thấy rõ là vật gì phát ra
ánh sáng, liền nghe thấy một thanh âm như hàn băng vạn niên vang lên, “Đây là uy hiếp? Hay là hành thích?! Lá gan chó của ngươi không khỏi quá lớn!”

Phó tướng kia chỉ cảm thấy ngực đau đớn,
song đau đớn rất nhanh biến mất, hắn cũng không có ý định tìm hiểu luồng ánh sáng màu bạc kia là cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Thập Thất đột nhiên
xuất hiện, càng thêm khinh thường cười lạnh nói: “Té ra là Mộ Dung tiểu thư!”

Ngoài phủ, những người thích hóng chuyện
cũng vây trước cửa nhìn xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Mộ Dung
phủ bị khuất nhục.

Thập Thất lạnh lùng nhìn lướt qua, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người gã phó tướng.

“Mai Hoa, vả miệng hắn!”

Một cơn gió thổi qua, mang theo một luồng băng sương. Không người nhìn thấy Mai Hoa ra tay thế nào, chỉ trong
chớp mắt, phó tướng kia liền nổi giận gầm lên một tiếng, “Ngươi dám đánh bản phó tướng!”

Trường mâu sắc bén nhắm ngay cổ Thập Thất.

Mọi người kêu lên.

“Thập Thất!” Sắc mặt Mộ
Dung Phong và Lý Uyển Nhi trong nháy mắt trắng bệch. Trường mâu sắc bén
kia cách cái cổ trắng nõn của Thập Thất chỉ có khoảng cách một ngón tay! Kinh hiểm, quá kinh hiểm!

Đối lập với sự kinh hãi của mọi người, Thập Thất mặt không đổi sắc, nét mặt không gợn sóng sợ hãi hiện lên một nụ cười.

“Quốc pháp Phượng Thiên quốc, kẻ hành thích người trong hoàng thất, chết!” Thập Thất đè giọng, ngữ khí bao hàm sát khí chậm rãi bật ra, ánh mắt lẫm liệt mà có lực xuyên thấu.

Thân hình gã phó tướng run lên, kinh hãi nhìn Thập Thất. “Ngươi!”

“Hành thích bản Quận chúa, không thể miễn tử!” Thập Thất đột nhiên cất cao giọng, giận quát một tiếng, khiếp sợ tất cả mọi người có mặt!

Cực ít người biết nàng đươc phong làm
Quận chúa, mặc dù chưa chính thức sắc phong, nhưng đích xác là Quận
chúa, cánh tay cầm trường mâu của gã phó tướng bắt đầu run rẩy.

Hắn không nghĩ tới một tiểu thư tầm
thường sống sâu trong khuê phòng lại có khí thế kinh người như vậy! Chỉ
cần một ánh mắt là có thể khiến người ta không nhịn được run sợ! Loại
ánh mắt này, khiến người trải qua sa trường như hắn cũng cảm thấy có một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân nhảy lên, mà hắn tuyệt đối tin tưởng, nàng nói được làm được!

Mọi người có mặt chỉ cho là nàng mạnh
miệng thôi. Ai ngờ, Thập Thất từ trong ngực lấy ra một thanh đoản kiếm
hàn quang bắn ra bốn phía, hướng lồng ngực phó tướng kia, chuẩn xác
không sai sót đâm thẳng vào.

Một mùi máu tanh, tiêu tán trong gió của buổi sớm, thổi qua chóp mũi mỗi người.

“Ngươi!” Phó tướng kia không dám tin, bụm ngục, ngăn lấy máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy ra, té thẳng xuống.

Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi lui về phía
sau một bước, tình huống nghịch chuyển vượt quá tưởng tượng. Mộ Dung
Phong đã từng thấy qua toàn bộ quá trình Thập Thất phế bỏ võ công của
Độc Cô Ngạo Thiên, cho nên cũng không có bị rung động. Chẳng qua, hiển
nhiên Lý Uyển Nhi đã bị kinh sợ, Mộ Dung Phong rỉ tai nói: “Thập Thất không giết hắn, hắn cũng sẽ tổn thương Thập Thất!” Thập Thất đây là giữ tôn nghiêm cho Mộ Dung phủ, bảo vệ tôn nghiêm của ông!

Nếu hôm nay kính cẩn nghe theo gã phó
tướng nho nhỏ kia, sau này bất luận kẻ nào cũng có thể leo lên đầu Mộ
Dung phủ, làm xằng làm bậy, chỉ vì cho rằng bọn họ sẽ không phản kháng.

Thập Thất sao có thể mặc cho người hiếp
bức, lúc này nàng có lý do danh chánh ngôn thuận. Không ra tay, chẳng
phải là khiến kẻ khác cười chê?! Cơ hội đã đến, nếu bỏ qua, vậy khác gì
đứa ngu!

Thập Thất híp mắt nhìn chúng binh lính
bao vây Mộ Dung phủ, tầm mắt băng hàn quét qua. Trong thanh âm êm ái như tuyết mang theo mưa đá đâm người, “Tam vương gia hạ mệnh lệnh, không cho phép chúng ta đi ra ngoài. Nhưng có nói qua phải giết toàn bộ người Mộ Dung phủ không?”

Nghe thế, các binh lính nơm nớp lo sợ,
một màn mới vừa rồi quá mức ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ không ngờ
tới, cô gái nhìn qua thon nhỏ nhu nhược, lúc đối mặt với trường mâu của
phó tướng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, còn giết
người trước mắt bao người!

Song, vừa rồi xác thực là phó tướng kia
quá mức ngông cuồng, lại dám dùng vũ khí uy hiếp Mộ Dung tiểu thư, bây
giờ là Minh Nguyệt Quận chúa! Nếu chỉ là khẩu khí không tốt cũng không
sao, mà hắn lại xuất vũ khí, đây chính là phạm tội! Mộ Dung tiểu thư
giết hắn, cũng hợp tình hợp lý!

“Tam vương gia cũng không có hạ mệnh lệnh như vậy.” Một tên lính trong đám thấp giọng trả lời.

“Tam vương gia có ra lệnh, để cho một phó tướng nho nhỏ, trước mặt mọi người hành thích bản Quận chúa không?” Thập Thất lạnh giọng chất vấn.

Mấy tên lính trước cửa đồng loạt lắc đầu: “Cũng không có.”

“Đã như vậy, hắn đáng chết! Đem hắn quăng ra ngoài cho bản Quận chúa, tránh làm bẩn mắt bản Quận chúa!” Thập Thất quát lạnh một tiếng.

Mấy tên lính lập tức tiến vào trong phủ mang thi thể phó tướng kia đi ra ngoài.

Sau khi hiện trường an tĩnh, Thập Thất
quay đầu cho Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi một ánh mắt an tâm, sau đó nói với bọn hạ nhân trong phủ mắt bấy giờ đã choáng váng: “Nếu
không thể ra phủ, các ngươi cũng không cần cưỡng cầu. Tam vương gia dù
sao cũng là phái người bảo vệ chúng ta, muốn mua thứ gì thì liệt kê ra
một danh sách giao cho họ đi.”

“Dạ!” Tập thể hạ nhân cung kính đáp.

Các binh lính giơ vừa nghe nhíu chặt hai
mi, đang muốn nói điều gì, chỉ thấy Thập Thất quét ánh mắt lạnh lùng qua đỉnh đầu của bọn họ.

Đây là một loại khí thế không cần thốt
lời, các binh lính cho dù có dị nghị cũng không dám nói nữa! Dù sao ai
cũng không muốn trở thành tên phó tướng thứ hai! Huống chi, Tam vương
gia cũng không có ra lệnh cụ thể phải như thế nào, chỉ ra lệnh không cho người Mộ Dung phủ ra ngoài!

Mọi người trừng mắt nhìn, chuyện này cứ
thế mà giải quyết? Trong chớp mắt, phong ba kết thúc! Minh Nguyệt Quận
chúa lại có quyết đoán như thế. Nghị luận một lát sau, biển người thối
lui, trước cửa phủ vẫn là các binh lính hung thần ác sát kia.

Thập Thất chớp chớp mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua. Mặc dù Hiên Viên Mặc động tác bất ngờ, thế nhưng nàng vẫn có phòng bị.

Động tĩnh lớn như vậy, Mẫu Đơn sao lại
không biết, kế tiếp chỉ cần Mộ Dung phủ có bất kỳ động tĩnh gì, hay hoặc là Hiên Viên Mặc có động tĩnh, Mẫu Đơn sẽ xuất thủ cứu giúp, về phần
Hiên Viên Ninh, nàng tin tưởng hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Trước mắt, điều nàng phải làm nhất đó là tọa sơn quan hổ đấu.

Xoay người đỡ lấy Lý Uyển Nhi, đi về phương hướng đại sảnh, “Cha, mẹ, chúng ta vào phủ thôi, có nhiều người nhìn như vậy, bất luận ai trong Mộ Dung phủ cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”

Hoàng cung

So sánh với ngoài cung, thân là hoàng cung trong chiến hỏa lại hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến đáng sợ!

“Hoàng huynh, thần đệ không hy vọng tự mình động thủ, xin huynh tự xử lý đi!” Hiên Viên Mặc nhìn Hiên Viên Hạo ngồi trên long y kim hoàng, người mặc
long bào, giờ phút này thần sắc hắn khó nén mệt mỏi cùng tuyệt vọng, vô
tình nói.

Tối hôm qua, đánh bất ngờ như vậy, vốn
nên vô cùng thuận lợi. Không nghĩ tới Hiên Viên Hạo sớm đã có đề phòng,
hai phe thủ tử liều đánh, binh lực của hắn nghiêm chỉnh huấn luyện, trải qua hơn một canh giờ chém giết, rốt cuộc đại thắng. Kết quả, Hiên Viên
Hạo lại lấy thân mẫu Dung Thái phi của hắn ra uy hiếp.

Ngay vào lúc hắn do dự, Dung Thái phi vì không muốn trở thành gánh nặng, liền lựa chọn tự sát.

Đây là điều Hiên Viên Hạo không có dự
liệu được, vốn tưởng rằng Dung Thái phi là đòn sát thủ, nhưng không nghĩ tới lại rơi vào loại cục diện như bây giờ.

Hôm nay trên dưới hoàng cung, trong mấy
canh giờ ngắn ngủi đều đổi thành người của Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Hạo
biết, hắn thua, mấy năm qua Hiên Viên Mặc đã phát triển vượt ra khỏi
tưởng tượng của hắn!

Mà hắn đích xác không có ngoan tuyệt bằng Hiên Viên Mặc, ban đầu lúc lên ngôi hắn nên nghe Độc Cô Ngạo Thiên giết Hiên Viên Mặc, vậy thì, hôm nay hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.

“Thần đệ có thể tha tánh mạng cho phi tử nhi tử của huynh. Nhưng, điều kiện duy nhất chính là, huynh phải thân bút viết chiếu thư thóai vị!” Hiên Viên Mặc cực kỳ tàn nhẫn nói, hai câu ngắn ngủn đều là uy hiếp.

Nghe vậy, Hiên Viên Hạo cất tiếng cười
to, tiếng cười ngông cuồng nhưng mang theo tia giải thoát, sau khi cười
xong, hắn mắt lạnh nhìn về phía Hiên Viên Mặc, nói: “Cho dù trẫm thất bại! Cũng tuyệt đối sẽ không giao giang sơn Phượng Thiên quốc vào
tay ngươi, ngôi vị hoàng đế này, là ngươi đoạt lấy! Từ nay về sau, ngươi sẽ mang tiếng xấu mưu triều soán vị, cả đời này cũng tránh không thoát! Ngươi, thậm chí hậu nhân của ngươi, cũng sẽ bị gắn cái danh tiện nhân!”

Mắt thấy thần sắc Hiên Viên Mặc càng ngày càng u ám, sát khí trên mặt càng ngày càng đậm. Một đạo hàn quang chợt
hiện, chỉ thấy Hiên Viên Hạo đã cầm chủy thủ cắt đứt động mạch ngay cổ!

Máu tươi phún trào, Hiên Viên Mặc kinh
hãi nhìn Hiên Viên Hạo. Ưng mâu thoáng hiện tia sáng phức tạp. Hiên Viên Hạo dù sao cũng là thân huynh đệ của hắn, nhưng tình huynh đệ ở trong
hoàng thất vốn mỏng manh, hắn chỉ biết hận, nhưng sẽ không vì Hiên Viên
Hạo mà thương tâm.

“Đem Hoàng thượng an táng vào
hoàng lăng! Tuyên cáo thiên hạ, Hoàng thượng bị đâm ngộ hại, băng hà!
Khi còn sống từng lưu lại khẩu dụ, ‘Ngôi vị hoàng đế do Tam vương gia
Hiên Viên Mặc thừa kế!’ “ Hiên Viên Mặc cứng ngắc xoay người, ngạo nghễ nhìn nhóm người quỳ gối trên đại điện.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hơn trăm người hô to, khí thế chấn động cực kỳ.

Trên bầu trời Kim Loan điện to lớn, từng áng mây trôi qua, mang theo toàn bộ mùi máu tanh còn sót lại sau khi bị thanh tẩy.

“Hoàng thượng, chúng ty chức mang theo một đội nhân mã đến Thụy vương phủ tìm Thụy vương gia, ai ngờ,
Thụy vương phủ không có một bóng người, căn bản không có thân ảnh của
Thụy vương gia.” Một tướng lãnh thân mặc khôi giáp màu đen bước vào Kim Loan điện chắp tay nói với Hiên Viên Mặc.

Thần sắc Hiên Viên Mặc rét lạnh, trong ưng mâu đảo qua tia tức giận, “Cho dù lật tung kinh thành, thậm chí là cả Phượng Thiên quốc, cũng phải tìm bằng được Độc Cô Ngạo Thiên cho bổn vương!” Độc Cô Ngạo Thiên không chết, với hắn mà nói chính là tai họa ngầm lớn
nhất! Vốn tưởng rằng hành động tối hôm qua vô cùng bí ẩn, không nghĩ tới lại để cho Độc Cô Ngạo Thiên chạy thoát! Nghĩ tới đây thần sắc Hiên
Viên Mặc càng lạnh lẽo. Về phần Lăng Dạ, ngày sau có cơ hội sẽ diệt trừ.

Song, còn có một người khó hơn cần phải
giải quyết, Tứ đệ Hiên Viên Ninh. Bất quá trước mắt, hắn ta có vị trí
rất quan trọng trong lòng bách tính, hắn nên dùng phương pháp nào diệt
trừ hắn ta, mà không làm bách tinh oán giận đây? Hiên Viên Mặc trầm tư.

“Rõ!”



Một lúc lâu sau, từ kinh thành truyền ra
tin tức oanh động, đó là hoàng đế băng hà đồng thời Tam vương gia Hiên
Viên Mặc sẽ lên ngôi vào ba ngày sau.

Đối với việc thay đổi triều đại, xưa nay
người chịu khổ nhất chính là dân chúng, tối hôm qua mặc dù không có
thương hại đến dân chúng vô tội, nhưng, sợ rằng vẫn lưu lại nỗi sợ hãi
trong lòng dân chúng.

Thân ở trong phủ không thể đi ra ngoài,
Thập Thất vẫn từ trong miệng bọn quan binh canh giữ biết được, Hiên Viên Mặc cuối cùng đã thắng, ba ngày sau sẽ chính thức lên ngôi!

“Quả nhiên không ngoài sự đoán của tiểu thư, Tam vương gia đã thắng.” Mai Hoa trầm giọng nói.

Thần sắc Thập Thất nghiêm cẩn, “Trong ba ngày tới, chúng ta đừng mong ra phủ.” Hiên Viên Mặc tâm tư khó dò, khoảng thời gian này nàng hao hết tâm tư
đắn đo, thế nhưng không có ngoài ý muốn, nàng vẫn không cách nào an tâm, xem ra mấy ngày này, đừng mong được ngủ ngon.

“Bây giờ không thể dùng bồ câu
đưa tin, chẳng qua trong những binh lính bên ngoài kia nhất định là có
người của chúng ta, Mẫu Đơn sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với chúng ta.” Mai Hoa nói.

Thất Thất gật đầu, “Ta tin tưởng
năng lực của Mẫu Đơn, cô ấy tất nhiên sẽ xử lý tốt hết thảy. Song, tuyệt đối không thể coi thường bất cứ biến động nhỏ nào.” Ở trong mắt nàng, chỉ một biến cố nhỏ cũng có thể đủ để lật nghiêng hết thảy, cho nên tất cả manh mối đều phải tiêu hủy.

Trảm thảo không tận gốc gió xuân thổi lại sinh sôi, không thể mượn đao giết người giải quyết Liễu Nguyệt Phi, thì không tránh được tai họa ngầm về sau. Chờ qua được cửa ải trước mắt
này, nhất định phải giải quyết Liễu Nguyệt Phi!

“Nhắn Mẫu Đơn đưa tin cho tên thế tử kia, không biết chuyện đã có tin tức chưa?” Thập Thất trầm giọng hỏi.

Mai Hoa cười lạnh: “Tiểu thư yên
tâm đi, tin nhất định sẽ đến tận tay gã. Nếu tên thế tử kia biết Liễu
Nguyệt Phi đùa bỡn hắn, cũng không coi nước hắn ra gì, không biết sẽ có
hành động ra sao.”

“Hiên Viên Mặc quan tâm Liễu
Nguyệt Phi, cho nên nhất định sẽ giải quyết chuyện hòa thân của cô ta,
tìm một người khác để hòa thân. Nhưng phàm là người có chút thân phận
sao có thể biết mình bị đùa bỡn mà không có động thái nào?! Hơn nữa, ta
cũng muốn biết, ở trong lòng Hiên Viên Mặc, phân lượng của Liễu Nguyệt
Phi nặng bao nhiêu!” Thập Thất híp mắt. Ánh mắt lười biếng xẹt
qua buội cỏ ngoài cửa sổ, thanh âm lạnh như băng. Nàng cần cân nhắc tầm
quan trọng của Liễu Nguyệt Phi, tìm được phương pháp thích hợp xuất thủ.

Tứ vương phủ

“Mộ Dung phủ bị bao vây.” Phi Kiếm bẩm báo.

Hiên Viên Ninh thần sắc trong trẻo lạnh
lùng, gật đầu. Tạm thời nàng sẽ không có nguy hiểm, Hiên Viên Mặc chẳng
qua là không muốn sinh thêm rắc rối. Cho dù Hiên Viên Mặc muốn trảm thảo trừ căn, cũng phải nghĩ tới hậu quả.

“Song Tam vương gia sẽ không mạo
hiểm nguy hiểm giết cả nhà Mộ Dung tiểu thư. Dẫu sao Vương gia cũng đã
âm thầm chuẩn bị tất cả rồi.” Phi Kiếm lại nói. Cục diện hôm
nay Vương gia cũng sớm đã ngờ tới, vì tránh để Tam vương gia hạ thủ với
Mộ Dung tiểu thư và Vương gia, mấy ngày nay Vương gia đã âm thầm bố trí
thế cục hoàn hảo.

“Mấy ngày nữa sẽ có một trận bạo động, đem tin tức Hiên Viên Mặc giết huynh soán vị tung ra ngoài!” Thâm mâu Hiên Viên Ninh u ám, thanh âm âm trầm nói.

Phi Kiếm gật đầu, “Hôm nay khu
vực Giang Bắc bởi vì hạn hán, quan viên địa phương đã thượng báo, thuộc
hạ đã nhúng tay tạm thời áp chế việc này, chờ Tam vương gia lên ngôi
được hai ngày sau mới bẩm lên.” Giờ phút này, e rằng Hiên Viên
Mặc còn không biết quốc khố đã trống không? Sớm một ngày trước đó, Vương gia cũng đã phái người chuyển dời quốc khố! Hôm nay quốc khố bên trong
hoàng cung, đã không còn một vật.

“Ừ, âm thầm dùng danh nghĩa của Bổn vương, mười ngày sau vận chuyển gạo đến vùng gặp thiên tai.” Hiên Viên Ninh lại ra lệnh.

“Vâng.”

“Tối hôm qua kế hoạch của Thập
Thất không thể thành công, ngươi phái người giám thị Liễu Nguyệt Phi, đề phòng nhất cử nhất động của cô ta.”

Phi Kiếm nghi ngờ, “Vì sao Vương gia không hạ lệnh giết Liễu Nguyệt Phi, như vậy không phải cái gì cũng giải quyết rồi sao?”

“Thù giữa Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi, chỉ có thể để cho Thập Thất tự giải quyết.” Nếu hắn ra tay, sẽ càng thêm sinh chuyện! Chẳng qua, hắn cũng không
ngại âm thầm làm chút động tác thúc đẩy chuyện này thuận lợi hơn.

Thâm mâu loe lóe, qua hai ngày này, hẳn là nàng sẽ đến tìm hắn.

Giờ đã cách vài ngày, gặp lại lần nữa, nàng sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Hiên Viên Ninh rũ mắt trầm tư.



Ba ngày sau.

Đại điển lên ngôi oanh động cả nước bắt
đầu, Hiên Viên Mặc được như nguyện rốt cuộc đã ngồi lên long y! Trở
thành tân nhậm hoàng đế Phượng Thiên quốc.

Cũng trong ngày đó, Hiên Viên Mặc phong
Liễu Nguyệt Phi làm hoàng hậu, chúng thị thiếp còn lại phong làm mỹ
nhân, quý nhân, tổng cộng hai mươi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui