Thập Thất Thiếp

Nhị phu nhân, Tam phu nhân trải qua vài ngày liên tục thương lượng, liền quyết định đi bái phỏng Lý Uyển Nhi.

Lúc Lý Uyển Nhi nhìn thấy hai người thì
rất sửng sốt, bọn họ vào phủ đã được năm năm, vẫn đều không tới thỉnh an bà, đều luôn bày ra bộ dáng muốn đuổi bà ra khỏi phủ, sáng sớm hôm nay
hai người này đến chỗ bà là có mục đích gì?

Ngay khi Lý Uyển Nhi nghi hoặc thì hai người đã tiến lên thân thiết nắm lấy cánh tay bà.

Nhị phu nhân cười nói: “Tỷ tỷ,
những năm gần đây, hai tỷ muội chúng ta vẫn luôn chuyên tâm hầu hạ lão
gia, không có thời gian tới thỉnh an tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ không oán
trách.”

Tam phu nhân phụ họa tiếp lời ngay sau đó: “Tỷ tỷ làm sao có thể trách tội hai chúng ta chứ, những năm gần đây, chúng
ta tận tâm hết lòng hầu hạ lão gia, tỷ tỷ hẳn nên vui vẻ mới phải.”

Lý Uyển Nhi nhíu nhíu mày, dù rằng cả đời bà đều hoà nhã, không làm khó bất cứ ai, thế nhưng cũng không khó để
nhìn ra, hôm nay hai người này tuyệt đối không phải đơn giản là đến
thỉnh an. Có điều, bà vẫn mỉm cười ôn hòa trả lời: “Cực cho nhị vị muội muội quá.”

Hai người vừa nghe, có chút không hài
lòng với phản ứng của Lý Uyển Nhi, các nàng hôm nay đến đây không phải
muốn xem dáng vẻ rộng lượng của bà ta.

Tam phu nhân phản ứng cực nhanh, trên mặt thoáng hiện vẻ hờn giận, nâng cao âm lượng nói: “Nếu tỷ tỷ biết chúng ta vất vả, vậy vì sao không hào phóng một chút?”

Nhị phu nhân cười khẩy: “Tỷ tỷ vì lão gia đã làm được cái gì? Năm năm qua, lão gia chưa bao giờ bước vào
phòng của tỷ, mà tỷ thân là chính thất phu nhân, lại chỉ sinh hạ một nữ
nhi cho lão gia, nếu muội muội là tỷ tỷ, đã sớm không còn mặt mũi ở lại
trong phủ.”

“Đúng vậy, tỷ tỷ, nếu lão gia không sủng ái tỷ, tỷ nên từ bỏ vị trí chính thất đi.” Thái độ Tam phu nhân càng thêm liều lĩnh nói. Các nàng sở dĩ dám nói
với Lý Uyển Nhi như vậy, vì đã nắm chắc quan hệ lúc này của Lý Uyển Nhi
và Mộ Dung Phong, bà ta tuyệt đối sẽ không đi cáo trạng với Mộ Dung
Phong.

Thân hình Lý Uyển Nhi lảo đảo, sắc mặt
trắng bệch, không biết nên phản ứng ra sao. Bọn họ nói rất đúng, lão gia chưa hề bước vào phòng của bà, hơn nữa bà cũng chỉ sinh có một mình
Thập Thất cho lão gia. Mà lúc này mỗi một sắc thái trên mặt bà đều bị
hai người kia xem rõ.

“Nếu tỷ tỷ không đủ rộng lượng,
không tính buông tha cho vị trí chính thất phu nhân, như vậy hai tỷ muội chúng ta nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được. Thập Thất tuy rằng là nữ nhi của lão gia, thế nhưng nó không có tâm cơ, thêm việc nó đã bị Thụy Vương gia đùa bỡn, rồi đuổi khỏi vương phủ, quả thực đã đánh mất thể diện của Mộ Dung phủ chúng ta.” Ý tứ chính là
sẽ không động thủ đối với bà, nhưng sẽ ra tay với con gái bà, Nhị phu
nhân vừa nói vừa cười, nụ cười có chút dữ tợn.

Tam phu nhân không cam lòng yếu thế, cũng xuất ra lời nói ngoan hiểm: “Tỷ tỷ là người thông minh, hẳn là hiểu rõ khi nào thì nên buông tay, không nên lưu lại những thứ cùng với vị trí không thuộc về mình.”

“Các ngươi… các ngươi…”
Lý Uyển Nhi không ngừng lắc lắc đầu, nước mắt phiếm đầy trong hốc mắt,
nhưng vẫn quật cường cố nén không cho nước mắt rơi xuống, bà đã nói, bà
phải bảo vệ Thập Thất của bà, không thể để bọn họ tổn hại Thập Thất! “Nếu các ngươi như dám đả thương đến một sợi tóc của Thập Thất, ta sẽ lấy mạng của các ngươi!”

Lý Uyển Nhi luôn luôn ôn nhu nhưng đột
nhiên lại chuyển biến thái độ một cách kịch liệt, hơn nữa trong mắt còn
chứa sát khí cường ngạnh, đã mạnh mẽ hù dọa tới Nhị phu nhân và Tam phu
nhân.

Sao bà ta lại đột nhiên chuyển biến như thế? Chẳng lẽ nhiều năm qua, bà ta đều diễn trò?

Hai người rất nhanh loạn chuyển ánh mắt,
đều hiểu không thể lại cường ngạnh tiếp, các nàng phải tìm cách hiểu rõ
là chuyện gì đang xảy ra.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, chúng ta làm sao có thể thương hại Thập Thất chứ!” Nhị phu nhân vội vàng nói.

“Hơn nữa tỷ tỷ nói muốn giết chúng ta, thực sự khiến người ta sợ hãi à nha!” Tam phu nhân tựa như thập phần sợ hãi ôm lấy hai tay, nhưng xem dáng vẻ bên ngoài, vẫn kiêu ngạo ngông cuồng như trước.

Môi Lý Uyển Nhi run run, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân thấy thế, lập tức xoay người đắc ý rời đi.

Chỉ còn lại một mình Lý Uyển Nhi ở trong
phòng, lúc này lệ trong mắt bà tràn mi ra xuống, nha hoàn Liễu Hồng ở
ngoài cửa sau khi nghe được tiếng khóc, đẩy cửa xông vào, “Phu nhân!”

Lý Uyển Nhi sau khi nhìn thấy Liễu Hồng, vội vàng lau nước mắt.

“Thật quá đáng! Nhị phu nhân và
Tam phu nhân chỉ là thiếp thất, thế mà cũng dám ức hiếp phu nhân! Để nô
tỳ đi tranh luận phải trái với bọn họ!” Liễu Hồng khó nén phẫn
nộ, dáng vẻ tựa như muốn tông cửa xông ra. Nàng đi theo Lý Uyển Nhi đã
ba mươi năm, cả đời trung thành, nàng không đành lòng chứng kiến Lý Uyển Nhi bị ức hiếp.

Thấy thế, Lý Uyển Nhi vội vàng tiến lên ngăn lại, lắc đầu nói: “Hồng nhi, không được đi, ta không muốn để lão gia và Thập Thất lo lắng.”

“Phu nhân!”

Lý Uyển Nhi lắc đầu.

“Haiz! Phu nhân chính là quá mức
nhẫn nhịn, nên hôm nay bọn họ mới dám đăng môn diễu võ dương oai, ngày
khác nhất định sẽ dám đuổi phu nhân ra phủ!”

Tứ vương phủ

“Tứ Vương gia, Lăng tiểu thư vừa rồi lại ầm ĩ muốn gặp ngài.” Quản gia của Tứ vương phủ cúi đầu đứng ở một bên, trầm giọng nói.

Hiên Viên Ninh hết sức chăm chú nhìn quân cờ trắng đen trên bàn cờ, sau khi nghe được lời quản gia nói, lãnh đạm đáp lại: “Đuổi đi.”

“Vâng.” Quản gia lui ra.

Tiếp theo Dung Nhi tiến vào.

“Quả nhiên như Vương gia dự đoán, Mộ Dung Thập Thất không có giao cho Độc Cô Ngạo Thiên thứ hắn muốn.” Dung Nhi có chút không cam nguyện nói.

“Ừhm.”

Dung Nhi cắn cắn răng, nói:
“Nhưng nghe nói không giao ra đồ vật, đó là bởi vì bản thân Mộ Dung Thập Thất bị trọng thương, căn bản không xuống giường được.”

“Ồ?” Lí do này vậy mà nàng cũng nghĩ ra được, miệng Hiên Viên Ninh không tự giác cong lên.

“Vương gia, Dung Nhi cảm thấy Mộ Dung Thập Thất đúng như phố phường đồn đãi, không tài không đức.”

“Đi ra.” Hiên Viên Ninh
lạnh nhạt nói. Mộ Dung Thập Thất cuối cùng có giống như lời đồn hay
không, e rằng…tất cả đều chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài.

Dung Nhi biết nhiều lời vô ích, liền cúi người lui về phía sau.

Biên cảnh Phượng Thiên quốc.

Một tràng khói thuốc súng đã trở lại yên tĩnh.

Thành trì dưới màn đêm.

“Bắt đầu hạ cạm bẫy đi.” Lời nói băng lãnh mang theo sát khí từ trong miệng Hiên Viên Mặc thốt ra.

“Vâng.”

“Hiên Viên Diệp còn chưa đến biên cảnh?” Hiên Viên Mặc trầm giọng hỏi, nhiều ngày trước, hắn cùng với Hiên Viên
Diệp ra khỏi thành, trên đường chạy tới biên cảnh, Hiên Viên Diệp nói cơ thể không khỏe không thích hợp đi tiếp, nay cũng đã hơn nữa tháng trôi
qua. Nếu như hắn ta còn không đến, hắn thật đúng là không rõ lắm Hiên
Viên Hạo đang suy tính điều gì.

Cấp dưới trông giữ ở cạnh bên lập tức trả lời: “Nghe nói hai ngày trước mới lên đường.”

“Ừhm, giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của bọn chúng.”

Nhị phu nhân và Tam phu nhân sau khi trải qua buổi đăng môn viếng thăm hôm qua, phát hiện Lý Uyển Nhi khác
thường, sau khi trở về, hai người liền thương nghị sách lược ứng đối,
các nàng không nghĩ cứ buông tha như vậy.

Cuối cùng, sau khi hai người trải qua vài canh giờ bàn bạc, xác định Lý Uyển Nhi lúc đó chỉ là cứng rắn chống đỡ, bà ta căn bản không dám làm cái gì! Nếu bà ta dám làm theo như những gì đã nói, thì năm năm trước tuyệt đối sẽ không để các nàng vào phủ.

Sau khi khẳng định được điều ấy, sáng sớm hai người lại đi tới phòng Lý Uyển Nhi. Các nàng nhất định phải tìm
cách bắt bà ta rời đi

“Tỷ tỷ, không biết tỷ suy nghĩ thế nào rồi?” Tam phu nhân trước tiên làm khó dễ nói.

Lý Uyển Nhi cắn chặt răng, lắc đầu trả lời: “Ta là nữ chủ nhân Mộ Dung phủ, lại là thê do lão gia cưới hỏi đàng hoàng,
sao có thể rời đi? Các ngươi không cần lãng phí tâm tư.”

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại không thể hiểu chứ? Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, đứng ở nhà xí mà không đi được. Tỷ
hiện tại tuy rằng địa vị là nữ chủ nhân, nhưng tỷ cũng không xứng làm nữ chủ nhân, năm năm qua, lão gia vốn không có bước vào phòng của tỷ.” Nhị phu nhân trào phúng nói.

Hồng nhi ở phía sau Lý Uyển Nhi khó nén phẫn nộ, tiến lên hai bước, chĩa ngón tay thẳng vào hai người nói: “Hai người chớ có khinh người quá đáng, chẳng qua chỉ là thị thiếp ấm giường, mà cũng dám uy hiếp phu nhân!”

“Ba” một tiếng, bàn tay được sơn đỏ thẫm của Nhị phu nhân hung hăng tát lên má Hồng nhi.

Hai người càn rỡ biết rõ Lý Uyển Nhi mềm yếu, nên càng thêm không kiêng nể gì.

“A!” Hồng nhi lui ra phía sau từng bước, tay vỗ về gương mặt chuyển hồng, ủy khuất cắn răng.

“Hồng nhi, em thế nào?”
Lý Uyển Nhi vội vàng nhìn Hồng nhi, quan tâm hỏi. Vành mắt phiếm hồng,
bà bất đắc dĩ lại nhìn sang hai người trèo lên trên đầu bà, ngữ khí băng lãnh: “Hãy xin lỗi Hồng nhi! “

“Buồn cười! Loại người hạ đẳng
chính là để cho chủ tử đánh! Bảo chúng ta xin lỗi? Cho tới bây giờ chưa
từng nghe qua chuyện nực cười như vậy!” Tam phu nhân chống nạnh, cười lạnh nói.

“Nói thật, ngươi hãy ngay lập tức thu dọn quần áo rời khỏi phủ, không cần mơ mộng hão huyền lão gia sẽ có một chút tình cảm với ngươi, nay ở trong cảm nhận của lão gia, căn bản
không có vị trí của ngươi.” Nhị phu nhân lạnh giọng nói.

Lý Uyển Nhi ôm lấy Hồng nhi, cắn răng,
trì trệ nói không nên lời. Nước mắt Hồng nhi tuôn rơi, phu nhân là người tốt, vì sao lão gia lại đối xử với bà như vậy? Nạp hai phòng thiếp
thất, lại để bọn họ trèo lên đầu phu nhân, tùy ý khi nhục phu nhân! “Các ngươi chớ khinh người quá đáng!”

“Chúng ta đã nói rõ hết, chỉ cần
ngươi một ngày còn ngồi ở vị trí phu nhân không chịu đi, chúng ta sẽ mỗi ngày đến khi nhục ngươi, thậm chí nghĩ đủ loại biện pháp giết chết Thập Thất!” Nhị phu nhân hoàn toàn không bận tâm điều gì, ngông cuồng nói.

Mục đích của các nàng bây giờ chỉ có một, đó là đuổi Lý Uyển Nhi ra khỏi phủ! Chỉ có như vậy, cuộc sống sau này
của các nàng mới được đảm bảo.

“Ta nói rồi, không được làm hại Thập Thất!” Lý Uyển Nhi vốn vẫn không biết ứng đối như thế nào, nay đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mềm yếu ban nãy trong nháy mắt biến mất.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân rất nhanh trao đổi ánh mắt, lần này các nàng cũng không tin bà sẽ làm ra chuyện gì!

“Chớ có mạnh miệng, chúng ta biết ngươi cái gì cũng không dám làm! Huống hồ chúng ta ngấm ngầm làm hại
Thập Thất, lão gia sẽ biết sao? Hay là nói, ngươi đi nói cho lão gia?
Ngươi cho là lão gia sẽ tin tưởng sao?” Nhị phu nhân tiếp tục cười lạnh nói.

Mà lúc này, ai cũng không có phát hiện, ở trước cửa có hai bóng người đứng thẳng, đã nghe không xót một chữ những gì các nàng nói .

“Tiểu thư…” Cẩm Sắc nhìn Thập Thất, thầm buồn bực, phu nhân bị ức hiếp, mà mặt tiểu thư vẫn
không thay đổi đứng trước cửa nghe, tiểu thư rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Cẩm Sắc siết chặt tay, nàng bây giờ thật hận không thể tiến tới kéo tóc
Nhị phu nhân và Tam phu nhân.

Thập Thất híp mắt, nét mặt hiện lên tia
rét buốt,, nàng có thể nào cũng không ngờ tới lá gan của bọn họ lại lớn
đến vậy! Mẹ là nữ chủ nhân Mộ Dung phủ, bọn họ chẳng qua chỉ là thiếp
thất, mà dám cả gan trèo lên đầu mẹ!

“Muội muội ta xin khuyên ngươi một câu, vẫn nên có chút thức thời đi!” Tiếng Tam phu nhân từ trong phòng truyền ra, theo sau đó là những tiếng ầm ỹ và tiếng đồ vật rơi lộp bộp lạch cạch.

Thập Thất lập tức đẩy cửa ra, trước mắt
nàng là khung cảnh đầy bừa bộn! Quần áo và đồ trang sức vung vãi đầy
đất. Trên tay Nhị phu nhân và Tam phu nhân còn đang cầm quần áo và đồ
trang sức ném xuống đất.

Thập Thất đột nhiên xông vào, làm cho các nàng cương cứng tại chỗ, có chút không biết làm sao, chỉ là, các nàng
phản ứng rất nhanh, nét dữ tợn trên mặt lập tức biến mất, ngược lại thay thế bằng ý cười kiều diễm như hoa, “Ui cha! Thập Thất sao lại đến đây? Hay là cũng giống như chúng ta, là tới giúp tỷ tỷ quét dọn phòng?”

Lý Uyển Nhi và Hồng nhi kinh ngạc nhìn sang Thập Thất, sao con bé lại đến đây?. “Thập Thất…” Lý Uyển Nhi định giải thích.

Hồng nhi hộ chủ sốt ruột, lập tức xông lên phía trước hướng Thập Thất cáo trạng: “Tiểu thư, Nhị phu nhân và Tam phu nhân ức hiếp phu nhân! Bọn họ còn muốn đuổi phu nhân ra khỏi phủ! Đây đã là lần thứ hai!”

“Hồng nhi!” Lý Uyển Nhi
quát lớn một tiếng, bà không muốn Thập Thất lo lắng, tính tình Thập Thất bà hiểu rất rõ, con bé nhất định sẽ không để ý hậu quả mà đánh nhau với bọn họ, nếu như vậy, lão gia chắc chắn sẽ quở mắng Thập Thất!

Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều dựng đứng tóc gáy, cùng đợi cuộc đại chiến thế kỷ sắp xảy ra.

Nhưng bất ngờ chính là, vẻ mặt Thập Thất
vốn không chút thay đổi, nay bỗng hiện lên ý cười, bước đi nhẹ nhàng,
lướt qua y phục dưới đất, trong mắt chứa đầy ý cười, chẳng qua khi tầm
mắt xẹt qua quần áo, đáy mắt lại nổi lên tầng tầng lãnh ý, tiến lên cầm
tay Nhị phu nhân, thân thiết nói: “Cảm tạ hai vị di nương tri kỷ như thế, sáng sớm đã giúp mẹ tổng vệ sinh.”

Mọi người kinh lăng! Đại chiến thế kỷ trong tưởng tượng thế nhưng không có xảy ra!

Đặc biệt là hai người hành hung càng thêm khó mà tin được, “Ngươi… ngươi…”

“Thập Thất?” Lý Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Thập Thất.

Cẩm Sắc và Hồng nhi lại càng khó có thể
tin, đặc biệt là Hồng nhi, giận nhìn Thập Thất, chẳng lẽ tiểu thư không
có nghe thấy lời của nàng sao? Nàng đã nói, bọn họ ức hiếp phu nhân!

Thập Thất nở nụ cười càng lúc càng rực rỡ, nàng buông tay Nhị phu nhân, lại đi cầm tay Tam phu nhân, cũng cười nói: “Tam di nương cực nhọc, loại việc nặng như vậy sao có thể để cho hai người làm chứ! Vẫn nên để hạ nhân đi làm đi.”

“Ngươi… ngươi…” Tam phu nhân vô cùng sững sờ.

Thập Thất buông tay Tam phu nhân, đi đến
trước mặt Lý Uyển Nhi, vẻ mặt phức tạp nhìn bà, đau lòng nói không nên
lời, trong nụ cười sáng lạn lại có lãnh ý nhiều hơn, dám ức hiếp mẹ
nàng! Hai nữ nhân kia muốn chết! “Mẹ, ngồi xuống, uống chén trà, Thập Thất bồi mẹ cùng nhau dùng cơm trưa.”

Trong mắt Lý Uyển Nhi lại nổi lên bọng nước, bà liên tục gật đầu, “Ừhm.”

“Hồng nhi, ngươi có biết sai chưa?” Sau khi Lý Uyển Nhi ngồi xuống, Thập Thất ưu nhã biếng nhác cũng ngồi
xuống theo, giương mắt nhìn sang Hồng nhi lệ đã rơi đầy mặt hỏi.

Hồng nhi cắn răng, “Nô tỳ không sai.”

“Làm càn! Ngươi đã phạm vào tội lớn tày trời! Phạt trượng hình!” Thập Thất xuất ngôn tàn khốc.

Tình huống đột nhiên thay đổi, khiến mọi
người càng thêm kinh ngạc! Đặc biệt là Hồng nhi, cuối cùng nhịn không
được phẫn nộ, chất vấn nói: “Tiểu thư! Là bọn họ ức hiếp phu nhân!”

Nhị phu nhân và Tam phu nhân đưa mắt nhìn nhau, có phải nó bị cháy hỏng não rồi không? Ngay trong lúc các nàng
vui sướng khi người gặp họa, thì lời nói tiếp theo của Thập Thất, khiến
các nàng tức nổ đầu!

“Nhị vị di nương vất vả giúp mẹ
quét tước phòng, ngươi lại bóp méo sự thật! Còn không biết sửa sai! Có
điều niệm tình ngươi đi theo mẹ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, thế nhưng nếu dễ dàng bỏ qua cho ngươi, đối với hai vị di nương là quá mức không công bằng, như vậy đi, ngươi với Cẩm Sắc cùng đi giúp hai vị di nương thu dọn phòng của bọn họ, nhớ kỹ nha, phải làm giống y đúc
như nơi của mẹ vậy, các ngươi cũng có thể chăm chỉ thêm một chút, tốt
nhất đem tất mọi thứ quăng một lần, như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả
thu dọn phòng tốt nhất. Hơn nữa…”

Thập Thất tạm dừng, giơ tay lên, thổi
thổi móng tay trắng nõn, ý cười trong mắt nàng đột nhiên biến mất, băng
hàn lạnh thấu xương hiện lên trong đôi mắt híp lại, “Ánh nắng hôm nay rất tốt, vừa lúc có thể đem quần áo và đồ dùng hàng ngày của hai vị di nương ra phơi nắng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui