Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Triều Đại Thịnh Vũ Hợp năm thứ năm, Thịnh Huy đế ngự giá thân chinh, đại chiến với người Hồ bên bờ Trường Giang, nhưng lại bại trong chiến dịch Cao Mật Sơn.

Hoàng hậu Tiêu Thương Hải vì cứu Thịnh Huy đế mà bị người Hồ bắt làm tù binh, Thịnh Huy đế Dương Tĩnh cũng thương nặng hôn mê, cấp tốc được đưa trở lại kinh thành. Đêm trước khi đến kinh thành đã tỉnh lại.

Dương Tĩnh nhìn Uyển Nương cẩn thận đoan trang đang ôm Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh.

Uyển Nương bị Thịnh Huy đế nhìn đến mức có chút bất an.

Nàng từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tiêu Thương Hải. Đại nha hoàn giống như nàng, dựa theo lệ cũ của gia tộc, đều là sau khi công tử lớn lên sẽ thu làm thông phòng. Nếu có thể sinh nhất nhi bán nữ, liền có thể thăng làm di nương.

Với tính cách dịu dàng hiền thục của Uyển Nương cùng tình nghĩa với Tiêu Thương Hải, nếu không phải gặp Dương Tĩnh, Tiêu Thương Hải thu Uyển Nương làm di nương tất là chuyện nước chảy thành sông.

Thế nhưng ý trời. Gặp nhau bên bờ sông lớn, đã định trước kiếp này Tiêu Thương Hải phải cô phụ nữ nhân bên cạnh.

Uyển Nương không oán không hối hận.

Nàng biết Thịnh Huy đế vì Tiêu Thương Hải coi trọng nàng, mà có thêm chút quan tâm đến nàng, nhưng tâm mẫn cảm của nữ nhân cũng khiến nàng nhận ra sự đề phòng cùng chú ý của Thịnh Huy đế đối với nàng.

Lúc này công tử nhà nàng rơi vào tay địch, tung tích không rõ. Hoàng Trường tử còn chưa đầy tháng, trở lại trong thâm cung, còn không biết có những âm mưu gì đang chờ đợi hài tử nho nhỏ này. Mình cho dù thịt nát xương tan, cũng muốn giữ cho cốt nhục của công tử được chu toàn.

Thịnh Huy đế đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói:

“Uyển Nương, trẫm nhớ rõ ngươi cùng tuổi với Thương Hải, năm nay cũng hai mươi tư rồi đi?”

Uyển Nương ngạc nhiên không hiểu gì, chẳng biết vì sao Hoàng đế lại đột nhiên nhắc đến nàng bao nhiêu tuổi, kính cẩn nói:

“Vâng. Nô tỳ lớn hơn Hoàng hậu ba tháng, năm nay tròn hai mươi tư tuổi.”

Thịnh Huy đế vẫn nhìn nàng, lúc này gật đầu, nhẹ nhàng nói:

“Làm lỡ ngươi rồi.”

Uyển Nương không hiểu là ý gì, tâm có chút kinh hãi nhảy lên, vội nói:

“Không dám. Có thể hầu hạ Hoàng hậu và bệ hạ, là phúc của nô tỳ.”

Thịnh Huy đế nhìn hài tử trong lòng nàng, nói:

“Mấy ngày này Hoàng hậu vắng mặt, Hoàng Trưởng tử phải nhờ ngươi chăm sóc.”

“Đây là bổn phận của nô tỳ.”

Mắt Thịnh Huy đế trầm xuống u ám, đầy thâm ý nói:

“Sau này cẩn thận chăm sóc Hoàng Trưởng tử, mới là bổn phận của ngươi.”

Hắn để Uyển Nương ôm hài tử lui xuống, nhắm mắt dưỡng thần một chút, nói với thái giám hầu hạ bên cạnh:

“Nghiên mực, trẫm muốn hạ chỉ.”

Vũ Hợp năm thứ năm, trước khi Thịnh Huy đế trở lại kinh thành, hạ chỉ phong Tiêu Uyển Nương thành Thục Quý nhân, thay Hoàng hậu tạm thời nuôi nấng Hoàng Trưởng tử.

Kiếp trước, hắn mãi cho đến khi quay về Lạc Kinh mới tỉnh lại. Sau khi biết tin tức Tiêu Thương Hải bị bắt làm tù binh, lại bị Nô Mã Vương lăng nhục, tức giận công tâm, thổ huyết khiến vết thương nặng thêm, điều dưỡng càng lâu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà vào nửa năm sau hắn lần thứ hai phát động chiến tranh tấn công người Hồ mà không có ngự giá thân chinh. Là bởi vì thương thế khôi phục không tốt, Thái hậu cùng chúng thần không chịu thả người.

Hơn nữa kiếp trước hắn cũng không phong Uyển nương làm Quý nhân, vẫn để Uyển nương dùng thân phận cung nữ, sau khi trở lại Hoàng cung, bởi vì thân phận thấp, không quyền không thế, rất nhanh đã bị Thái hậu mượn cớ tách ra đưa Dương Quang Vinh về bên người. Mà Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh lớn lên bên cạnh Thái hậu, cũng không gần gũi với Tiêu Thương Hải sau này hồi cung.

Kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Trở lại kinh thành, trên dưới triều đình đã biết việc Hoàng hậu bị người Hồ bắt, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Dương Tĩnh âm thầm cho người tô đậm thêm chuyện Hoàng hậu vì cứu hắn mà quay lại giết quân địch, nơi nơi truyền ra sự trung nghĩa anh dũng của Hoàng hậu, cùng với tình ý yêu thương sâu đậm với Thịnh Huy đế.

Vậy nên vị nam hậu Tiêu Tể này, danh dự tại Đại Thịnh trong một thời gian ngắn được đẩy lên điểm cao nhất.

“Hoàng thượng, ngài thoáng một cái đã lập Uyển Nương kia thành Quý nhân, thoáng cái đã thăng lên vài cấp, không khỏi không hợp quy củ đâu.”

Trương Thái hậu đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi.

Dương Tình nhìn lướt qua gương mặt của bà, không khỏi nhớ tới bà mẹ của Lư Tỉnh Trần.

Cũng được bảo dưỡng đầy đủ, cũng được sống an nhàn sung sướng. Nhưng trên người Trình Quảng Lâm có một loại khí chất mạnh mẽ cùng khôn khéo của phụ nữ, lại có chút đắc ý quyến rũ mà chỉ người phụ nữ được cưng chiều mới có.

Mà Trương Thái hậu tuy rằng cực kỳ khôn khéo, nhưng cũng là vợ trẻ phối với chồng già, tuổi trẻ đã thủ tiết, khó tránh khỏi mất đi sự thoải mái, lại có sự u oán của nữ nhân chốn thâm cung.

Hắn mỉm cười, nhàn nhạt nói:

“Mẫu hậu, Hoàng hậu vì cứu trẫm mà hiện tại tung tích không rõ. Vinh nhi từ lúc mới sinh đã được Uyển Nương chăm sóc, trẫm nghĩ không bằng để nàng tiếp tục chăm sóc. Chờ Hoàng hậu quay về, Hoàng Trưởng tử tất nhiên là do Hoàng hậu nuôi nấng.”

Trương Thái hậu có chút hờn giận nói:

“Con ta, ngươi sai rồi. Lẽ nào một Thái hậu như ai gia lại không đồng tình với ngươi sao? Hiện tại Hoàng hậu không có nhà, Hoàng Trưởng tử do ai gia nuôi nấng là hay nhất. Như vậy, hay là ngươi để cho Thục Quý nhân ôm Vinh nhi đến Hi Ninh cung của ta đi.”

Hơn nữa, ai biết được bao giờ Tiêu Thương Hải có thể quay về chứ.

Bất quá Thái hậu biết Hoàng thượng và Hoàng hậu có tình ý, Tiêu Thương Hải vì cứu Hoàng thượng mà thân rơi vào tay địch, nhưng những lời cuối cùng này Tháihậu không có nói ra.

Dương Tĩnh đáp:

“Mẫu hậu tuổi đã cao, Vinh nhi còn nhỏ, ở chỗ ngài khó tránh khỏi quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi.”

Hắn dường như trầm ngâm, không đợi Thái hậu nói, lại nói tiếp:

“Như vậy đi, trẫm để Thục Quý nhân cùng chuyển đến Hi Ninh cung của ngài. Vinh nhi để cho nàng chăm sóc, ngài ở bên cạnh chỉ điểm. Như vậy ngài có thể giảm bớt tâm lực, Thục Quý nhân cũng có thể thay trẫm làm tròn đạo hiếu, còn có thể thành toàn tâm ý thương yêu, đau tiếc của ngài với nhi tử, chẳng phải là trọn vẹn ba việc sao?”

Hắn càng nói càng vui vẻ, vẻ mặt chờ mong nhìn Thái hậu.

Thái hậu tuy rằng muốn ôm tôn tử đến, nhưng không muốn có cả Tiêu Uyển Nương kia. Đặc biệt là nếu Tiêu Uyển Nương kia bước chân vào Hi Ninh cung, Thái hậu không chỉ không thể động vào nàng, còn phải cẩn thận bảo vệ nàng ta.

Vừa nghĩ như vậy, Thái hậu đang muốn mượn cớ, Dương Tĩnh lại đột nhiên ôm ngực, lộ ra vẻ đau đớn.

Thái hậu vội hỏi:

“Hoàng thượng, có phải vết thương lại đau hay không?”

Dương Tĩnh nói:

“Mẫu hậu, trẫm muốn đi nghỉ một chút. Thục Quý nhân và Hoàng Trưởng tử giao lại cho ngài đi.”

Thái hậu còn có thể nói cái gì nữa? Bà chỉ có một nhi tử này, nửa đời sau tất cả còn phải trông cậy vào hắn đâu.

Vốn Thái hậu còn muốn nhân cơ hội nói một chút về chuyện Tiêu Thương Hai đang mang thai lại tùy hứng muốn xuất cung, lúc nàng cũng đành nuốt xuống trước không đề cập đến, ngược lại nhẹ nhàng nói:

“Hoàng thượng cẩn thận nghỉ ngơi đi. Chuyện hậu cung cứ giao cho ai gia, ngươi không cần để tâm đến.”

Dương Tĩnh gật đầu:

“Buổi chiều trẫm để Thục Quý nhân đưa Hoàng Trưởng tử dọn qua. Có ngài chăm sóc bọn họ, trẫm an tâm.”

Thái hậu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui