Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

ói:

“Hoàng thượng yên tâm. Nô tài nhất định sẽ dặn dò Khúc Minh cẩn thận, không để tiểu tử kia cô phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng, đánh mất thể diện của Hoàng thượng và nhị Hoàng tử.”

Lúc này Dương Tĩnh mới thỏa mãn gật đầu.

Đông thị ở bên cạnh nghe đến hồ đồ, nhưng nàng cũng có thể đoán được Hoàng thượng đây là phái người có năng lực đến cho nhị Hoàng tử, có người có bản lĩnh đến đây.

Trước khi nàng tiến cung thì rất lo lắng, không biết bản thân có thể bảo vệ cho sự bình an của nhị Hoàng tử hay không. Hoàng cung là nơi thế nào chứ? Cho dù là loại nhà nghèo ở thành trấn xa xôi như nàng cũng biết được. Hơn nữa thân thế của nhị Hoàng tử, nàng vẫn tự mình chăm sóc ngài, sao có thể không đoán được hứ? Quả phụ mất con như nàng đều có thể bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, thân thế nhị Hoàng tử lại như vậy, ở trong cung chỉ biết sẽ càng thêm khó khăn.

Mấy ngày nay nàng chăm sóc nhị Hoàng tử nên đã có cảm tình, vốn dự định dù phải liều mạng cũng sẽ chăm sóc tốt cho nhị Hoàng tử. Hiện tại nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng, chính tai nghe hết sắp xếp của Hoàng thượng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chỉ cần nhị Hoàng tử vẫn được Hoàng thượng sủng ái, có được sự che chở của Hoàng thượng, những ngày sau cũng sẽ không quá mức khó khăn.

Dương Tĩnh bế Dương Kiện một lát, cho đến khi bé đói bụng, đến giờ cho ăn sữa, mới giao bé lại cho Đông thị, mang theo Hạ Khởi rời đi.

Quay lại tẩm điện, Tiêu Thương Hải và Tiêu Uyển Nương đã nói chuyện xong. Viền mắt hai người đều hồng hồng, rõ ràng là đã ‘thổ lộ chân tình’.

Trong lòng Dương Tĩnh không biết là cảm giác gì, nhưng ăn dấm với Tiêu Uyển Nương thật sự là không có ý nghĩa. Không nói thân phận của hai người khác nhau một trời một vực, hiện tại Tiêu Uyển Nương đã là Quý nhân của hắn, mục tiêu ăn dấm cũng có chút vấn đề.

Dương Tĩnh nói với Tiêu Uyển Nương:

“Đại Hoàng tử không cần ôm về chỗ của Thái hậu nữa. Ngươi đi về trước dọn dẹp một chút, sau này đến chỗ nào thì để Hoàng hậu sắp xếp đi.”

Tiêu Uyển Nương thấp giọng nhận lệnh, liếc mắt nhìn Tiêu Thương Hải, hành lễ cáo lui.

Dương Tĩnh thầm may mắn trong lòng quy củ của Đại Thịnh không giống những triều đại đời sau, Hoàng tử là phải nuôi nấng trước mắt Thái hậu. Thời đại này còn chưa có quy củ kia, Hoàng hậu là đích mẫu, quyền lợi nuôi nấng tất cả tử nữ trong cung không ai có thể phủ định được. Trừ phi là Hoàng hậu không muốn, cho dù Dương Quang Vinh không phải là trưởng tử, khẳng định vẫn là do Hoàng hậu tự mình nuôi nấng.

Bởi vậy tuy rằng Hoàng Thái hậu không vui, nhưng cũng không ngăn cản, để Tiêu Uyển Nương mang hết đồ đạc cùng Hoàng Trưởng tử chuyển sang Phượng Nghi cung.

Tiêu Thương Hải hăng hái phấn chấn nói:

“Ta kêu người thu dọn thiên điện ở phía tây rồi, sau này Uyển Nương sẽ ở bên đó. Vinh nhi ở trong chính cung cùng với ta, toàn bộ vú em cùng cung nữ thái giám của nó, đều ở trong Ngọc Thụ các phía sau.”

Dương Tĩnh không hề có ý kiến gì với việc sắp xếp này. Chỉ là hắn đợi qua một lát cũng không thấy Tiêu Thương Hải nói thêm gì, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng nói:

“Thương Hải, Kiện nhi hiện tại đang ở trong Thương Lan hiên phía nam. Ta để Hạ Khởi ngày mai chọn cho nó mấy ma ma cùng thái giám đến, đến lúc ấy ngươi cũng trông chừng một chút, giúp kiểm tra xem thế nào.”

Tiêu Thương Hải khựng lại một chút, gật đầu.

Dương Tĩnh thở dài, đi qua ôm y nói:

“Ta biết ngươi có khúc mắc. Thế nhưng hiện tại Nô Mã Vương đã chết, người Hồ đại bại, trong vòng mười năm có lăn qua lăn lại cũng không làm được cái gì. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, Kiện nhi dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của ngươi mà.”

Tiêu Thương Hải có chút phức tạp nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một:

“Ký Nô, ngươi thực sự tuyệt không để ý?”

Không ngại chút nào là không thể. Thế nhưng hắn đã không còn là hắn của đời trước. A Kỳ Diệp ở trong tay hắn đã từng chết một lần, Kiện nhi hiện tại, hắn muốn bồi dưỡng cẩn thận.

Dương Tĩnh mỉm cười, hỏi:

“Ngươi chưa từng nghe qua câu yêu ai yêu cả đường đi sao? Hoàng Nhan Hồng Liệt có thể coi Dương Khang như thân nhi tử mà nuôi dưỡng, thậm chí ngay cả vương vị cũng định truyền cho hắn, trẫm tuy rằng không thể so sánh với Hoàng Nhan Hồng Liệt, nhưng cũng sẽ coi Dương Kiện như thân nhi tử mà nuôi dưỡng.”

Tiêu Thương Hải ngạc nhiên nói:

“Hoàng Nhan Hồng Liệt là ai? Dương Khang? Ta nhớ rõ Dương Khang không phải là tiểu tôn tử của Ninh Thân vương sao? Ninh Thân vương cùng với thế tử đều mạnh khỏe, Dương Khang cũng không phải là trưởng tôn, bao giờ đến lượt hắn kế thừa vương vị chứ?”

Dương Tĩnh toát mồ hôi.

[Truyện Anh hùng xạ điêu] là một bộ tiểu thuyết võ hiệp hắn thích nhất hồi còn học trung học, vô cùng quen thuộc với hai nhân vật là Quách Tĩnh và Dương Khang, nhất thời không thể nói rõ, không ngờ lại ra một đại Ô Long thế này chứ.

Hắn ra vẻ trấn tĩnh nói:

“Đó là một cố sự dã sử, ta tình cờ xem được, không có liên quan gì đến tôn thất của Đại Thịnh.”

“A?”

Tiêu Thương Hải rất có hứng thú nói:

“Còn có dã sử nào ta chưa từng đọc qua? Đó là quyển sách gì, nói cho ta nghe một chút, ta cũng đi tìm đọc.”

Dương Tĩnh cực kỳ xấu hổ, qua quít nói:

“Ta cũng không nhớ rõ nữa. Đã xem nó từ rất lâu trước đây.”

Tiêu Thương Hải liếc nhìn hắn một cái:

“Vậy Hoàng thượng kể cho ta nghe một chút chuyện về Hoàng Nhan Hồng Liệt kia đi.”

Dương Tĩnh đem những gút mắc giữa Hoàng Nhan Hồng Liệt, Bao Tích Nhược, Dương Thiết Tâm, còn có thân thế của Dương Khanh kể sơ lược qua, những thứ khác không hề nói thêm.

Tiêu Thương Hải nói:

“Còn có chuyện như vậy.”

Y không khỏi thở dài một tiếng, nói:

“Như vậy, Hoàng Nhan Hồng Liệt này đối với Dương Khang cũng có thể coi như từ phụ.”

Dương Tĩnh nhân cơ hội nói:

“Đúng vậy. Hoàng Nhan Hồng Liệt với Dương Khang giống như phụ tử thân sinh, vì vậy khi Dương Thiết Tâm tìm đến thì, Bao Tích Nhược để Dương Khang nhận cha, hắn lại không chịu, có thể thấy được ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành.”

Tuy rằng Dương Khang ít nhiều gì cũng có thể là có chút không muốn mất đi vinh hoa phú quý của Vương phủ, nhưng Dương Tĩnh tin tưởng một khắc khi biết được sự thật, Dương Tĩnh quả thực là không thể nhận người cha ruột đột nhiên nhảy ra này.

Tiêu Thương Hải chỉ yên lặng trong chốc lát, nói:

“Tuy rằng Nô Mã Vương đã chết, nhưng một ngày nào đó Kiện nhi sẽ biết được thân thế của chính mình, đến lúc đó ngươi không lo lắng tâm nó sẽ nảy sinh oán hận với ngươi sao?”

Thực ra trong lòng y còn lo lắng Dương Tĩnh cố ý giữ lại hài tử này, ngày sau có thể sẽ dự định lợi dụng thân thể của nó làm chuyện gì với người Hồ hay không? Bất kể như thế nào, Dương Kiện cũng là cốt nhục thân sinh của y, lúc đầu Tiêu Thương Hải muốn đưa nó đi, cũng là mong muốn hài tử này có thể làm người một cách trong sạch. Nếu đã sống sót, cũng không cần đem những trách nhiệm này bắt nó đeo trên lưng.

Chỉ là lời này, y chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, không thể nói ra với Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh biết Tiêu Thương Hải đã dao động, hiện tại là thời cơ tốt nhất để thuyết phục y, liền cầm lấy tay, cười dịu dàng, kiên định mà tự tin nói:

“Ta tin tưởng vào hài tử mà ta và ngươi cùng nuôi lớn.”

Tiêu Thương Hải ngây người nhìn hắn, cuối cùng mỉm cười, gật đầu.

Nếu Dương Tĩnh nguyện ý đánh cược một lần, y sẽ theo hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui