Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Cơm nước xong thì đã sắp đến mười hai giờ, Lư Tỉnh Trần cầm chìa khóa xe chuẩn bị đến công ty. Một giờ chiều sẽ họp ban Giám đốc, nếu như đến muộn thì không biết sẽ bị ông anh trai anh mắng đến cái dạng gì nữa.

Bác Trần ở đằng sau dặn dò:

“Nhị thiếu gia, tới công ty rồi thì uống một tách cà phê để nâng cao tinh thần, nghìn vạn lần đừng có ngủ gật trong cuộc họp ban Giám đốc đó. Nếu không đại thiếu gia lại mắng cậu nữa.”

Bác Trần từ nhỏ đã nhìn hai anh em này lớn lên. Nhưng Lư Tỉnh Thế thông minh trưởng thành sớm, làm việc độc lập có chính kiến riêng, mười lăm tuổi đã đến nước Mỹ học tập, sau đó ở lại luôn bên kia, một năm cũng không về được vài lần. Mà Lư Tỉnh Trần từ nhỏ đã thanh thuần đáng yêu, thích quấn người khác, ngoại trừ khoảng thời gian bốn năm học đại học bên Mỹ, còn lại vẫn luôn ở trong nhà lớn, tình cảm của bác Trần với anh tự nhiên là sâu hơn.

Lư Tỉnh Trần lơ đãng đáp lời.

Kết quả là anh không gặp may. Giữa trưa không ngờ lại bị tắc đường, con đường vốn chỉ đi trong bốn mươi phút lại gần một tiếng, khi chạy đến công ty thì cuộc họp ban Giám đốc đã bắt đầu được một phút.

Lư Tỉnh Trần mặt đỏ tía tai chạy ào vào phòng họp, sắc mặt ông anh của anh…..đang dùng ánh mắt như muốn lột một tầng da của anh xuống.

Cũng may Lư Tỉnh Thế ở trước mặt các thành viên ban Giám đốc vẫn để cho anh chút thể diện, chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Lần sau không được đến muộn.”

Sau đó không để ý đến anh nữa.

Lư Tỉnh Trần lau mồ hôi, thật cẩn thận ngồi vào chỗ của mình, thành thành thật thật mở văn kiện trước mắt ra.

Nội dung chủ yếu của cuộc họp ban Giám đốc lần này chính là định ra phương hướng phát triển tiếp theo của công ty, thảo luận về dự toán tài vụ mới nhất.

Hiện nay Lư Tỉnh Trần chỉ phụ trách quản lý các hạng mục của công ty, nghiệp vụ của những công ty khác không cần nhúng tay vào. Hơn nữa những cuộc họp như thế này đều vô cùng dài dòng, từng trọng tâm vấn đề đều phải thảo luận hết lần này đến lần khác.

Tối hôm qua anh họp mặt với mấy người bạn, vui vẻ điên cuồng đến tận bốn giờ sáng mới về nhà. Tuy rằng không uống nhiều rượu, nhưng ngủ không đủ lại thêm ít nhiều cũng say, một lát sau bắt đầu buồn ngủ.

Anh dựng thẳng văn kiện lên che mặt mình, chống đầu bắt đầu mơ hồ.

Trong lúc mơ hồ, anh nghĩ hình như mình đang đứng trước một cái bàn học bằng gỗ tử đàn rất lớn, trong lòng đang rất phẫn nộ, vô cùng vô cùng phẫn nộ, còn có một loại cảm giác khuất nhục không thể chịu đựng được.

Anh ‘thấy’ mình gạt mạnh một cái, hất hết toàn bộ những thứ trên mặt bàn xuống đất. Phía trước hình như có mấy người, hoang mang khẩn trương quỳ trên mặt đất, đầu hầu như đã chạm xuống đất.

Sau đó hình ảnh thay đổi, liền biến thành một hành lang thật dài.

Hành lang này vừa dài vừa cổ xưa, giống như ở trong cung điện thời cổ đại vậy.

Anh đi nhanh về phía trước, đằng sau có rất nhiều người đi theo. Bất kể gặp phải nam hay nữ ở phía trước, bọn họ đều vội vã hành lễ với anh, nhưng anh không hề để tâm đến.

Anh đi vào một quảng trường rất rộng, phía dưới bậc thang là một đoàn binh sĩ ngay ngắn chỉnh tề, đều mặc giáp trụ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh đứng ở trên bậc thang, nhìn đội quân phía dưới, ngực tuôn ra một cỗ hào khí nuốt trọn núi sông. Sau đó anh giống như chủ tịch của một nước, phát biểu điều gì đó. Cuối cùng cánh tay giơ lên, tiếp nhận từ người bên cạnh một chén rượu, hất lên không trung.

Giáp trụ vàng kim trên cánh tay phản xạ lại ánh mặt trời chói mắt, quả nhiên là non sông vạn dặm, đều trong tay ta.

Trong lòng anh đã có dự định, chắc chắn phải đoạt lại người kia!

‘Ầm’ một tiếng.

Lư Tỉnh Trần bị dọa đến giật mình, vội vã ngẩng đầu lên, chỉ thấy phòng họp đột nhiên trở nên ồn ào.

CFO[1] của công ty cũng là đổng sự[2]Vương Minh Viễn, nện văn kiện lên mặt bàn. Tiếng vang vừa rồi chính là tiếng văn kiện của anh ta vọng lại.

Đổng sự Thôi ở đối diện đứng dậy quát:

“Cậu đây là có thái độ gì! Vì sao lại muốn đặt khu liên hợp phía Đông dưới PIC? Công ty chúng ta phải đơn độc đưa ra thị trường!”

Vương Minh Viễn nói:

“Anh hiện tại nói những lời này là có ý gì? Bộ phận tài vụ cùng bộ phận kinh doanh đã tăng ca thêm giờ làm hơn một tháng, phân tích đánh giá tổng thể mấy công ty phía dưới của tập đoàn cũng đã làm xong báo cáo, hiện tại câu nói đầu tiên của anh đã phủ định hết? Coi chúng tôi là cái gì? Đồ ngốc à?”

Mấy người bên cạnh hòa giải:

“Tất cả mọi người cùng ngồi xuống rồi từ từ nói. Nổi giận có thể giải quyết vấn đề sao? Báo cáo phân tích mà tài vụ đưa ra chỉ để tham khảo mà thôi, cuối cùng có đơn độc đưa ra thị trường hay không còn phải trình lên đại hội cổ đông để biểu quyết mà.”

Nhưng hai người kia không chịu nghe, vẫn đang anh tranh tôi cãi, bầu không khí cứng ngắc.

Lư Tỉnh Trần vừa rồi ngủ gà ngủ gật, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ sự bất đồng của bọn họ.

Hai người Vương, Thôi vốn có mâu thuẫn, nhưng đang ở cuộc họp ban Giám đốc mà ồn ào cũng thật không hay ho gì.

Anh nhíu nhíu mày, nhìn về hướng anh trai, đã thấy sắc mặt anh trai thâm trầm, một lúc sau mới mở miệng:

“Đều không nói nữa, ồn ào như thế còn ra cái gì? Anh Thôi, mặc kệ thế này đề án này cuối cùng vẫn phải đệ trình lên đại hội cổ đông chờ quyết định, nếu anh muốn đơn độc đưa thị trường thì trước tiên làm một bản kế hoạch đến đây. Được rồi, bây giờ bắt đầu hạng mục tiếp theo.”

Lư Tỉnh Thế vừa lên tiếng, hai người kia liền im lặng trừng mắt nhìn nhau, lại ngồi xuống tiếp tục họp.

Lư Tỉnh Trần liếc mắt nhìn khí thế uy nghiêm cùng lãnh khốc của anh trai anh, không khỏi nhớ đến cảnh vừa rồi ở trong mơ.

Kháo! Anh trai anh nếu như sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một Hoàng đế máu lạnh.

Nhưng vừa rồi ở trong mơ, hình như là anh làm Hoàng đế thì phải.

Lư Tỉnh Trần sờ sờ cằm, nghĩ thầm nếu như sống ở thời cổ đại, có anh trai của anh ở đó, sao có thể đến lượt anh làm Hoàng đế chứ? Nếu như anh cũng muốn làm Hoàng đế, vậy chẳng phải là sẽ tranh nhau với anh trai sao?

Vừa nghĩ đến tình cảnh cẩu huyết tranh ngôi vị Hoàng đế với ông anh, Lư Tỉnh Trần không khỏi co rút khóe miệng.

Nếu thực sự như vậy, nói không chừng bản thân mình sẽ không chịu nổi đâu.

Quên đi quên đi. Loại công ty tập đoàn giống như nhà anh này, hai anh em chỉ có một người thông minh vẫn tốt hơn, nếu không chơi trò tranh đoạt gia sản chẳng lẽ lại thú vị lắm sao? Ừm, xem ra mình cứ duy trì loại hình tượng công tử ăn chơi trước sau như một này mới có lợi, ha ha. Đêm nay có nên tìm mấy người đẹp ra ngoài chơi không nhỉ? Ngôi sao nhỏ Bạch Lộ Lộ kia hình như không tệ…

Được rồi, lúc trong mơ rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì nhỉ? Sát khí mười phần, rất giống như người bị cướp vợ.

Lư Tỉnh Trần ở một góc thất thần, lại không biết rằng ông anh trai đang trừng mắt nhìn mình, đợi lát nữa sẽ cho anh đẹp mặt.

Chú:

[1] CFO (viết tắt của Chief Financial Officer – Giám đốc tài chính): công việc là quản lý tài chính, xây dựng các kế hoạch tài chính, khai thác và sử dụng hiệu quả các nguồn vốn, cảnh báo các nguy cơ đối với doanh nghiệp thông qua phân tích tài chính và đưa ra những dự báo đáng tin cậy trong tương lai.

[2] Đổng sự: thành viên ban Giám đốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui