Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Mi gian của Tiêu Thương Hải lạnh lẽo.

Dương Tĩnh ngay cả giầy cũng không đi, cuống quít đứng dậy nói:

“Thương Hải, người đã về. Vừa rồi trẫm cũng không phải là quát ngươi…”

Lông mày sắc bén của Tiêu Thương Hải vốn nhíu lại, hai mắt ngậm sương, không biết là nghĩ đến cái gì, bất chợt thần sắc trở nên hòa hoãn, nói:

“Ta biết bệ hạ cũng không phải là đang nói ta.”

Dương Tĩnh nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, rồi lại đè ép xuống, đi qua đỡ Tiêu Thương Hải, nói:

“Ngươi ngồi xuống trước, đứng lâu sẽ mệt mỏi.”

Tiêu Thương Hải ngồi vào bên giường, giương mắt nhìn lướt qua Mặc Hương đang đứng ngây ngốc ở một góc không dám tiến lên, nói:

“Người xuống dưới trước đi.”

Mặc Hương nghĩ đến Nhiễm Hương còn đang quỳ ở ngoài cửa, miệng há ra khép lại, cuối cùng không nói được gì cả, cúi đầu nhận lệnh, hành lễ lui ra.

Dương Tĩnh muốn nói gì đó, Tiêu Thương Hải lại nhướng mày, nói:

“Bệ hạ, ngài còn chưa có đi giầy đâu.”

Dương Tĩnh cúi đầu nhìn, quả nhiên hai chân còn để trần.

Trong cung đốt địa long, trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại ấm áp, bởi vậy tuy thời tiết giá lạnh, nhưng ấm áp như mùa xuân, tuyệt không cảm thấy lạnh lẽo, trái lại còn có chút khô nóng.

Dương Tĩnh không bận tâm lắm nói:

“Không có gì, trẫm người nóng sức khỏe, không cảm thấy lạnh.”

Tiêu Thương Hải trừng mắt liếc hắn, sẵng giọng:

“Thường ngày suốt dài dòng cái này, dài dòng cái kia với ta, giờ đối với bản thân mình lại qua loa như vậy, không phải là cố ý khiến ta lo lắng sao?”

Nói rồi liền đỡ thắt lưng, chậm rãi trượt theo mép giường xuống, quỳ một gối xuống bên chân Dương Tĩnh, tự mình cầm giầy đi cho hắn.

Dương Tĩnh ngây người ngẩn ra, vội vàng kêu lên:

“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên, loại việc này không cần ngươi làm!”

Tiêu Thương Hải đè hai đầu gối của hắn lại, như giận mà không giận, như trách mà không trách nói:

“Đừng động đậy! Ngày hôm nay để ta hầu hạ một chút.”

Dương Tĩnh không dám động đậy, bụng của Tiêu Thương Hải đè lên phía trước đầu gối hắn, động nhẹ một chút liền chạm vào. Hắn vội kêu lên:

“Bụng ngươi lớn như vậy…”

“Biết bụng ta lớn thì đừng dài dòng nữa.”

Tiêu Thương Hải không nhịn được chặn lời hắn, nâng chân Dương Tĩnh lên cẩn thận giúp hắn đi giày vào.

Đi giày xong, Tiêu Thương Hải ôm bụng nói:

“Đỡ ta đứng lên.”

Dương Tĩnh vội vàng nắm chặt lấy cánh tay y, cẩn thận nâng y từ mặt đất đứng dậy. Ghé mắt nhìn gần lại, chỉ cảm thấy bụng của Tiêu Thương Hải lớn hơn mấy ngày hôm trước một chút.

Tiêu Thương Hải chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa, lúc này mới nói:

“Vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là nô tỳ Nhiễm Hương kia chọc giận ngươi có phải không?”

Dương Tĩnh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm, nói:

“Ta nói rồi ngươi đừng có nóng giận.”

Tiêu Thương Hải cầm tay hắn, xoa bóp trấn an một chút, mỉm cười nói:

“Ngươi nói, ta tin ngươi. Không tức giận.”

Dương Tĩnh nói:

“Ta cũng không gạt ngươi. Buổi trưa ta uống có hơi nhiều quay lại, về đến nơi thì đầu có chút choáng váng nặng nề, liền cởi áo ra lên giường muốn nghỉ ngơi một lát. Chỉ là nô tỳ Nhiễm Hương kia lại lớn gan chạm ta, dám…”

Dám bò lên long tháp của hắn.

Nhưng những lời sau đó hắn sợ sẽ kích thích đến Tiêu Thương Hải, liền nuốt trở lại, chuyển qua nói tiếp:

“Tuy rằng ta không chạm nó, nhưng cung nữ này không thể giữ lại. Nể tình nó hầu hạ ngươi nhiều năm như thế, ngươi tìm một lý do nhanh chóng đuổi nó đi đi.”

Sắc mặt Tiêu Thương Hải trầm xuống, lạnh giọng nói:

“Nó làm gì rồi? Có chạm vào ngươi không!?”

Dương Tĩnh đỏ mặt lên, nhớ đến chuyện vừa rồi còn có chút xấu hổ buồn bực, nói:

“Không có làm gì cả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không chạm vào nó.”

“Ngươi không chạm vào nó, nhưng ngươi cũng không thể cản nó không chạm vào ngươi!”

Sắc mặt Tiêu Thương Hải rất giống người mà vợ mình bị người khác trục lợi, tay thò vào trong vạt áo Dương Tĩnh quan sát từ trên xuống dưới, tay còn ở trong ngực hắn sờ tới sờ lui, vừa sờ vừa không ngừng xác nhận:

“Nó có chạm vào ngươi ở đây? Ở đây? Hay ở đây? Nói, nó đã chạm qua những chỗ nào của ngươi rồi?”

Dương Tĩnh bị y sờ đến mức dục hỏa bốc cao, đè lại cặp tay linh hoạt kia, nói:

“Không có mà. Nó mới bò lên đã bị ta phát hiện, cũng chưa đụng tới đâu.”

Tiêu Thương Hải nghe vậy liền giận dữ, lông mày đều nhanh dựng thẳng lên:

“Nó dám bò lên người ngươi?! Quá nực cười!”

Dương Tĩnh thấy y thực sự nổi giận, không khỏi có chút lo lắng, vội vàng ôm y trấn an:

“Nhanh đừng nóng giận, cẩn thận thân thể. Đều là ta không tốt, không cẩn thận để bị chiếm tiện nghi, sau này ta nhất định sẽ cẩn thận hơn, sẽ không cho kẻ khác cơ hội làm như thế nữa.”

Ai ngờ ngữ khí của Tiêu Thương Hải lại trở nên nghiêm khắc nói:

“Ngươi thanh tú xinh đẹp gì có gì sao chứ? Người mang ngọc mắc tội, lỗi là ở kẻ không có ngọc! Những kẻ dám mơ ước đến ngươi mới là không thể tha thứ!”

Dương Tĩnh chưa bao giờ biết thì ra mình chính là ‘Thanh tú xinh đẹp’…

Hắn ôm lấy Tiêu Thương Hải, tâm tình cực tốt, hôn lên gương mặt y yêu thương nói:

“Thân ái, ta biết ngươi yêu ta nhất, ta cũng yêu ngươi nhất. Đến đến đến, chúng ta không tức giận nữa, hôn một cái trước nào.”

Tiêu Thương Hải đẩy hắn ra:

“Không được! Ta phải xử lý nô tỳ lớn mật kia trước!”

“Hôm nay là ngày đại hỉ của Vinh nhi, không thể thấy máu, trước tiên để nó quỳ ở bên ngoài đi. Nào nào, lão bà, chúng ta thân thiết thân thiết trước một chút…”

Dương Tĩnh nịnh nọt nghiêng tới, gặm loạn một hồi trên mặt Tiêu Thương Hải.

Buổi trưa hôm nay hắn uống có hơi nhiều rượu, vốn dục hỏa cũng tăng lên. Nhiễm Hương tuy rằng nhân lúc hắn say rượu muốn thành chuyện tốt, nhưng hắn vốn có lực cảnh giác cực cao, lại vạn phần quen thuộc với khí tức của Tiêu Thương Hải, phát hiện ra không đúng, liền lập tức đã người xuống dưới. Nhưng dù sao bị chiếm chút ‘tiện nghi’, lại bị Tiêu Thương Hải sờ loạn một hồi, không khỏi có chút không kiềm chế được.

Từ sau khi Tiêu Thương Hải có thai thì, vì lo lắng cho thân thể của y, tuy rằng hai bên đều có những cách khác để thỏa mãn nhau, nhưng ít nhiều gì cũng có chút không đủ. Nhưng Dương Tĩnh quả thực có lực tự chủ hơn người, tuy rằng ôm Tiêu Thương Hải vừa ôm vừa hôn, nhưng cũng không làm đến bước cuối cùng.

Tiêu Thương Hải nhiệt tình ôm lại hắn, cố sức quấn quít triền miên một hồi, đột nhiên cổ tay dùng sức một chút, đẩy ngã Dương Tĩnh lên giường.

Y vuốt ve đôi môi vì hôn môi mà trở nên hồng nhuận của Dương Tĩnh, con mắt nheo lại, trầm thấp nói:

“Nói cho ta biết, vừa rồi tiện nhân kia làm được đến mức độ nào rồi?”

Dương Tĩnh ý loạn tình mê, lại bị khí thế của Tiêu Thương Hải bức bách, bất tri bất giác thốt ra:

“Hình như bị sờ soạng trong ngực, còn hôn một cái…”

Tiêu Thương Hải đưa tay vào trong vạt áo của hắn, chậm rãi vuốt ve:

“Sờ soạng ở đây? Còn hôn ở đâu?”

“Ách… Không nhớ rõ nữa.”

Tiêu Thương Hải nheo mắt lại, nâng cằm Dương Tĩnh lên, cúi người chặn lấy môi hắn.

Hai người gắn bó quấn quít, đầu lưỡi ướt sũng khiêu khích lẫn nhau, khí tức đều trở nên nóng rực.

Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, Tiêu Thương Hải nâng thân thể cồng kềnh, lên giường, chậm rãi cởi y phục rườm rà của mình ra.

Dương Tĩnh nuốt nước miếng, si mê nhìn y.

Tiêu Thương Hải từ từ cởi ra một kiện ngoại sam, chì còn tấm áo đơn trong cùng. Y chậm rãi nằm xuống bên cạnh Dương Tĩnh, kéo tay hắn đặt lên bên hông thô to của mình, đôi mắt dài hơi nhướng, vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ, khóe miệng mang theo tình ý, khẽ cười nói:

“Còn không cởi áo ra giúp ta.”

Nhiệt huyết của Dương Tĩnh dâng lên, còn để tâm gì đến những thứ khác nữa, lập tức xoay người nhổm dậy, cẩn thận đặt lên người y, ngón tay khéo léo thò vào trong quần y, cởi đai lưng ra, lần xuống phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui