Tô Tú Tú dọn dẹp chuồng heo xong thì trời cũng đã sáng hơn rất nhiều.
Nàng đi rửa tay, đang định đi ra ngoài thì lại thấy Hứa Thiến nổi giận đùng đùng từ trong thư phòng đi ra.
Nhìn thấy nàng, Hứa Thiến còn hung hăng trừng mắt lên một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy ta bị ca ca ta đuổi ra ngoài bao giờ à? Đúng là, uổng công tẩu gả cho ca ca ta nhiều năm như thế, đến tận bây giờ cũng chẳng sinh được đứa bé nào.
Nếu ta mà là tẩu thì ta đã treo cổ tự vẫn từ lâu rồi!”
Tô Tú Tú coi như không nghe thấy.
Mặc dù không biết tại sao Hứa Thiến lại bị đuổi ra ngoài, nhưng nàng đều cảm thấy rất vui.
Nhưng mà niềm vui này chỉ kéo dài được đến lúc ăn cơm.
Hứa Thiến vừa gắp rau vừa cười lạnh: “Tô Tú Tú, tẩu cảm thấy nhà chúng ta nghèo đến mức không mua nổi thịt à? Sao toàn là rau xanh thế này? Tẩu muốn chúng ta chết đói có phải không?”
Bà bà nghe nàng ta nói vậy thì đập bàn một cái: “Tô Tú Tú, ngươi không muốn ở lại nhà chúng ta nữa thì có thể rời đi, thái độ mấy ngày nay của ngươi làm sao thế hả?”
Tô Tú Tú vô cùng ấm ức: “Con không có...”
Đây rõ ràng là vì buổi sáng bọn họ gây sự với nàng nên bây giờ mượn lý do này để mắng chửi nàng.
"Ngươi không có cái gì? Ngươi nghĩ chúng ta mù hết rồi à? Không nhìn ra được ý đồ của ngươi?”
Tô Tú Tú thực sự cảm thấy mình không thể sống sót qua ngày hôm nay.
Nàng cắn răng chịu đựng, đang muốn ấm ức cho qua thì Hứa Văn Lễ lại nhíu mày: “Buổi sáng thì mọi người mắng nàng vì nàng nấu mặn, giờ luộc rau không cần cho muối thì lại mắng nàng chỉ nấu toàn rau.
Nếu như mọi người không thích thì có thể tự xuống bếp nấu, đừng lãng phí lương thực.”
Cả Hứa bà bà và Hứa Thiến đều biết cái nhà này sau này sẽ phải dựa vào ai, nghe Hứa Văn Lễ nói như thế, cả hai đều ăn ý ngậm miệng lại.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Văn Lễ đang định vào thư phòng thì Tô Tú Tú vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Hứa Văn Lễ không quay người lại: “Không phải cảm ơn.
Ta cũng không phải vì nàng, chủ yếu là vì không muốn lãng phí lương thực.”
Chút hi vọng nhỏ nhoi mãi mới sinh ra được trong lòng Tô Tú Tú lập tức tan biến.
Quả nhiên, trong mắt Hứa Văn Lễ, nàng chẳng là gì cả.
Muốn có được chỗ đứng trong cái nhà này, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào đứa bé trong bụng mình!
Sau khi bổ củi xong, cả người Tô Tú Tú đều đẫm mồ hôi.
Nàng mang củi xuống bếp, đun nước tắm rửa.
Chờ đun nước xong, nàng đi lấy quần áo để chuẩn bị tắm, quay lại thì nước nóng đã biến mất.
Nàng lập tức qua tìm Hứa Thiến, cách một cánh cửa đã nghe thấy giọng nói chua ngoa phách lối của cô ta: “Tô Tú Tú, người tẩu thối như vậy, tắm cũng chỉ lãng phí nước.
Chờ ta tắm xong thì tẩu tắm lại nước mà ta vừa dùng là được rồi!”
Nhà bọn họ chỉ có một thùng tắm, Tô Tú Tú không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Sau khi Hứa Thiển tắm xong thì cũng đến giờ nấu cơm tối.
Tô Tú Tú nhẫn nhịn, đành phải đi nấu cơm xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi đun nước tắm.
Nhưng mà, bà bà đã khóa phòng tắm lại: “Ngươi muốn tắm thì ra sông mà tắm, chúng ta đều là nhà nông, ai mà chẳng tắm ngoài sông chứ? Ngươi lại còn đòi tắm nước nóng?”
Tô Tú Tú trở về phòng, không nói một lời.
Đêm khuya.
Nàng lén lút vào bếp đun nước nóng, lau người sạch sẽ, sau đó quần khăn đi sang phòng sát vách.
“Hàn Liệt, có thể mở cửa cho ta không?”
Giọng nói của Tô Tú Tú trời sinh dịu dàng dễ nghe, nhưng Hàn Liệt lại có thể nghe ra được sự kiên quyết trong giọng nói của nàng.
Hắn do dự một chút: “Hứa tẩu tử, đêm hôm khuya khoắt, tẩu tìm ta có chuyện gì thế?”
Tô Tú Tú nhỏ nhẹ: “Có chút chuyện nhỏ muốn nói với Hàn huynh một chút.
Hàn huynh và tướng công của ta có giao tình không cạn, chắc không nỡ để ta đứng ngoài mãi như thế này đúng không?”
Nghe vô cùng thư thái, không có chút mập mờ nào.
Hàn Liệt mở cửa ra, dưới ánh trăng, Tô Tú Tú khoác một chiếc khăn mỏng nửa che nửa hở, da thịt lộ ra ngoài lập tức đập vào mắt hắn!