Thập Toàn Thực Mỹ

Nói xấu sau lưng người khác không đáng sợ, việc đáng sợ, làm người ta lúng túng hơn đó là nói xấu người ta mà bị bắt được, Đông gia thiếu gia đứng bên cạnh buồn cười không thôi. Mặc dù Ninh Tịch thông tuệ hơn người nhưng bây giờ cũng gặp phải sự việc lúng túng như thế này, nhất thời hắn không biết phải giảng hòa làm sao mới tốt.

Vậy mà Dung tam thiếu gia còn hết lần này đến lần khác nho nhã lễ độ dò hỏi:’’Xin hỏi Ninh Tịch cô nương, ta thật sự là kém cỏi như ngươi nói sao?’’

Lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, một chút phong độ cũng không có.

Trong lòng Ninh Tịch hận đến nghiến răng, nàng bị người bắt được chân đau không thể làm gì khác, không thể như trước kia cây ngay không sợ chết đứng mà cãi lại, đành phải ho khan đáp:’’Thực xin lỗi Dung thiếu gia, mới vừa rồi là tiểu nữ nhanh mồm nhanh miệng, Dung thiếu gia đại nhân rộng lượng liền chớ để trong lòng’’.

Dung Cẩn nhíu mày, hứng thứ dạt dào ‘a’ một tiếng, âm cuối kéo thật dài:’’Nếu như ta muốn để trong lòng thì sao?’’

Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, nặn ra nụ cười tươi tắn:’’Tiểu nữ vô tình mạo phạm, nếu biết Dung thiếu gia hào hứng đến vậy, đột nhiên đi tới phòng bếp dạo, tiểu nữ sẽ không đem những lời nói thật nói ra’’.

Đều đến nước này, nếu chịu thua thì cũng không còn mặt mũi, dứt khoát cãi đến cùng, xem hắn có thể làm gì nàng. Dung Cẩn không thể ngờ đến giờ phút này mà Ninh Tịch còn dám chế nhạo hắn, nụ cười cũng không giữ được:’’Ngươi…’’

Ninh Tịch hòa một ván, tâm tình được nâng cao, không them nhìn Dung Cẩn một cái, cung kính hành lễ với Lục Tử Ngôn đang đứng bên cạnh xem kịch vui:’’Gặp qua Đông gia thiếu gia, vừa rồi tiểu nữ nói năng vô lễ, kính xin Đông gia thiếu gia không trách phạt’’.


Trong mắt Lục Tử Ngôn tràn đầy vui vẻ:’’Về su không được tùy ý nghị luận sau lưng người khác như vậy. Thái Bạch lâu chúng ta là mở cửa để buôn bán, phải biết tiếp nhận sự bắt bẻ cùng phê bình của khách nhân. Làm đầu bếp, càng phải độ lượng mới được. Vì một chuyện nhỏ mà tức giận không phải là chuyện tốt’’.

Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng kia muốn bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu, nếu so với tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng làm người ta giận sôi máu không đền mạng vừa rồi thì như hai người khác nhau hoàn toàn. Đột nhiên Dung Cẩn cảm thấy một màn này chói mắt dị thường, khó chịu nói:’’Tử Ngôn ca ca, lời này của huynh là có ý gì? Là huynh đang nói đệ quá bắt bẻ sao?’’

Lục Tử Ngôn hơi sững sờ, vội vàng cười giải thích:’’Không không không, huynh không có ý này, đệ đừng đa tâm’’.

Dung Cẩn sao có thể không nhận ra hắn đang nghĩ một đằng nói một nẻo, nhếch miệng, đúng lúc nhìn thấy Ninh Tịch đang cười trộm, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười hỏi:’’Ninh cô nương, ngươi cũng cảm thấy ta quá bắt bẻ sao?’’

Ninh Tịch trợn to hai mắt, hết sức vô tội và thuần khiết:’’Không thể nào, lòng dạ Dung thiếu gia rất rộng lớn, nói chuyện hiền hòa lại khách khí, làm sao có bắt bẻ? Chủ yếu là do tay nghề của đầu bếp ở Thái Bạch lâu chúng ta quá bình thường, không thể vào mắt ngài. Thực sự không thể trách ngài a’’.

Sự mỉa mai quanh co lòng vòn lần này của Ninh Tịch ai cũng có thể nghe hiểu, rối rít cúi đầu cười rộ lên.

Ngay cả Vương mặt rỗ đang nổi cơn tam bành cũng rất vui vẻ. Trong lòng suy nghĩ lá gan tiểu nha đầu này không nhỏ, đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của khách mà vẫn có thể bình tĩnh chậm rãi nói chuyện, không thể coi thường nàng. Lần này ngược lại Dung Cẩn không có tức giận, ngược lại nở nụ cười:’’Tay nghề của cha ngươi còn miễn cưỡng có thể dùng được, món ăn hôm nay mà vị đầu bếp này làm ta ăn miếng thứ nhất đến miếng thứ hai thì nuốt không trôi. Tử Ngôn huynh, Thái Bạch lâu phải dựa vào đầu bếp như thế mà cũng có thể trở thành tửu lâu số một của Lạc Dương, thật làm cho người ta không biết nói gì cho phải’’.

Lục Tử Ngôn nghe xong dở khóc dở cười, nhìn lại mặt Vương mặt rỗ đã đen một nửa. Nếu không phải có Lục Tử Ngôn ở đay chỉ sợ đã không nhịn được mà mỉa mai châm chọc lại.

Mặc dù Ninh Tịch rất muốn xem Vương mặt rỗ ăn khổ nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì lại cảm thấy lời của Dung Cẩn quá khắc nghiệt, nhịn không được chen miệng:’’Món đùi cừu nướng kia của Vương đầu bếp mùi vị và màu sắc đều tốt, chỗ nào đến nỗi như ngươi nói?’’

Dung Cẩn khinh miệt cười một tiếng:’’Gia vị quá nhiều, làm mất hương vị của nguyên liệu chính, món ăn như vậy mà còn không biết xấu hổ mà bưng lên sao?’’

Vương mặt rỗ không nhịn được nữa lên tiếng:’’Dung thiếu gia, thức ăn không hợp khẩu vị của ngài thì ngài đổi đầu bếp khác là được, vũ nhục người khác như vậy là có ý gì?’’

Vũ nhục?

Dung Cẩn khiêu mi cười một tiếng:’’Ta chịu chỉ cho ngươi khuyết điểm lớn nhất của món ăn là phúc khí của ngươi. Tương lai phải cải tiến nhiều hơn mới có thể lên bàn’’. Một bộ dáng đang ban ân cho người khác.

Vương mặt rỗ tức thiếu chút nữa không thể thở nỗi.


Ninh Tịch nghe thì giật mình. Dung Cẩn nói chuyện có chút cay nghiệt khó nghe nhưng tựa hồ cũng có chút đạo lí.

Nếu như đầu bếp nấu một món ăn mà để gia vị lấn át hương vị của nguyên liệu chính thì xác thực là món ăn đã thất bại. Chỉ là chuyện này có chút khó khăn, không phải ai cũng có thể nếm ra sự khác biệt rất nhỏ đó.

Chỉ tiếc vừa rồi nàng chỉ cí thể nhìn thoáng qua, không có cơ hội nếm thử đùi cừu nướng kia rốt cục là có hương vị gì…

‘’Ta đói bụng’’ Dung Cẩn nhìn cũng chưa nhìn Vương mặt rỗ một cái, miễn cưỡng nói với Lục Tử Ngôn:’’Tử Ngôn huynh, nói Ninh đầu bếp ngày hôm qua làm ít thức ăn đi’’.

Lục Tử Ngôn vừa cười vừa nói:’’Không phải ngày hôm qua đệ nói món ăn Ninh đầu bếp làm không có ý mới sao?’’

Dung Cẩn tùy ý nhún vai:’’Đúng là không có nhiều ý mới, chỉ là vẫn còn có thể nuốt vào. Hôm nay đệ rất đói bụng, nhưng mấy món kia quả thực không thể cho vào miệng nổi’’.

Lục Tử Ngôn bất đắc dĩ cười cười:’’Đầu bếp của chúng ta làm món ăn đệ ngại khó ăn, mua bên ngoài về đệ cũng ăn không được, cuungx không biết vì sao ngươi lại có một cái miệng thích bắt bẻ như vậy’’ mấy ngày nay coi như hắn đã lĩnh giáo công phu bắt bẻ của vị biểu đệ này.

Dung Cẩn coi như đương nhiên nói:’’Không phải là đệ bắt bẻ, mà là quá khó ăn đệ không thể nào ăn nổi’’.

Lục Tử Ngôn cũng không còn cách nào, đành phải cười với Ninh Tịch một cái:’’Ninh cô nương, phiền toái người cùng Ninh đầu bếp nói một tiếng’’.

Ninh Tịch đáp ứng, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu, khuôn măt khéo léo giống như lóe hào quang, làm cho người khác không thể dứt ánh mắt ra được.


Lục Tử Ngôn nhìn nhiều hơn, trong mắt thoáng qua một tia thưởng thức.

Dung Cẩn bực mình kéo Lục Tử Ngôn:’’Tốt lắm, tốt lắm, nói hắn động tác nhanh lên, từ sáng đến giờ ta chưa ăn gì cả’’.

Tính tình Lục Tử Ngôn rất tốt, nghe vậy cười cười, liền đi theo hắn.

Dung Cẩn lại hữu ý vô ý quay lại liếc Ninh Tịch một cái, Ninh Tịch đang le lưỡi nhăn mũi làm mặt quỷ bị bắt quả tang…

Đôi mắt hẹp dài cùng cặp mắt dí dỏm giảo hoạt cứ như vậy gặp nhau. Gò má Ninh Tịch nóng lên, lỗ tai đều đỏ, trong lòng nghiến răng nghiến lợi thề từ nay về sau nhất định sẽ tránh xa Tên Dung Cẩn này.

Quả thật là trời sinh ra hắn xung khắc với nàng.

Tâm tình Dung Cẩn đột nhiên khá hơn, cười không ra tiếng, cuối cùng xoay người đi.

Ninh Tịch giống như bàn chân được bôi dầu, nhanh chóng chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận