Thập Toàn Thực Mỹ



Ninh Tịch vội vàng chạy vào phòng bếp nhỏ, đem sự tình vừa mới phát sinh nói đơn giản với Ninh Hữu Phương.

Đương nhiên, đoạn tranh chấp giữa nàng cùng Dung thiếu gia nàng chỉ nói qua hời hợt, trọng điểm là cường điệu một màn Vương mặt rỗ bị phê bình vô cùng xấu hổ kia. Ninh Hữu Phương sớm đã đoán được kết quả này, cười cười:’’Vị Dung thiếu gia này thật khó hầu hạ, để cha đi làm vài món mang lên trước’’.

Nói xong liền bắt tay vào làm.

Ninh Tịch cũng không dms chậm trễ, vội vàng đi đến giúp đỡ, không ngừng phát ra sự bực tức:’’Cha, Dung tam thiếu gia kia bắt bẻ thành tánh, cho dù người có làm tỉ mỉ thì hắn cũng sẽ soi mói, dứt khoát chỉ làm vài món đơn giản là được’’.

‘’Chớ nói nhảm, làm sao có thể tùy ý như vậy được. Mặc kệ hắn nói gì thì chúng ta cũng phải làm tốt bổn phận của mình’’. Đây là phẩm chất đạo đức cần có tối thiểu nhất của đầu bếp. Ninh Tịch có chút xấu hổ, thu liễm vui vẻ, nghiêm túc gật đầu nhẹ:’’Cha dạy rất đúng, nữ nhi đã biết’’.

Ninh Hữu Phương hài lòng cười cười, tinh thần phấn chấn hô:’’Đem con cá vược hồi sáng mới đem tới tới đây’’.

Trương Triển Du lập tức đáp ứng, lưu loát đem con cá vược đã rửa sạch sẽ bưng đến. Con cá vược kia chừng một cân, thoạt nhìn không có gì lạ thế nhưng giá của nó cực cao. Ngày thường chỉ có loại bàn tiệc hơn năm lượng một bàn mới có loại cá này hấp.

Ninh Tịch lập tức tỉnh táo tinh thần, cẩn thận nhìn tất cả các động tác của Ninh Hữu Phương, sợ mình không vô tình bỏ qua một chi tiết nào đó.

Ninh Hữu Phương lưu loát cầm dao, khứa vài đường trên thân cá và thái nhỏ hành gừng rồi nhồi vào thân cá. Sau đó đem cá đặt vào đĩa, đem gia vị rắc lên, cuối cùng múc nửa muỗng dầu sôi tưới lên trên.


Sau khi hoàn thành tất cả các bước này, Ninh Hữu Phương liền đem đĩa cá đặt vào nồi chưng.

Ninh Tịch không nhịn được hỏi:’’Cha, vì sao hấp cá phải dùng nước đã nóng.

Ninh Hữu Phương cười nói:’’Thịt cá vược tươi mới, nên chỉ cần dùng nước nóng thôi là cá đã chín rồi’’. Vừa nói vừa từ từ mở nắp, cẩn thận bưng đĩa cá ra, đổ phần nước đọng trong đĩa, lại cho thêm ít rượu lên trên, rồi bỏ vào nồi chưng tiếp.

Lần này thời gian chưng dài hơn một chút. Trong lúc này, Ninh Hữu Phương lại dùng một cái nồi khác để làm nước sốt.

Nước sốt dùng với cá hấp rất quan trọng, hương vị món ăn như thế nào là phụ thuộc nhiều vào tài nghệ điều chế nước sốt của người đầu bếp.

Động tác của Ninh Hữu Phương cực nhanh, không ngừng thêm các loại gia vị vào nồi. Ninh Tịch không dám nháy mắt, yên lặng quan sát và ghi nhớ.

Chờ cá vược chín, Ninh Hữu Phương liền đem các loại rau củ đầy màu sắc bầy xung quanh đĩa, tưới nước sốt lên, lại dội thêm nửa muỗng dầu sôi. Một mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập căn phòng.

Ninh Tịch nhìn thoáng qua, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước miếng.

Thịt cá vược trắng nõn lẳng lặng nằm trong đĩa sứ tráng men, nước sốt phía trên bốc lên hơi nóng mờ mờ, lại phối hợp với rau củ nhiều màu, thoạt nhìn thật sự là quá mê người.

Hương thơm tùy ý lan tỏa lại càng làm người ta muốn động đũa.

Món cá hấp này, chỉ cần nhìn vào nhan sắc khác biệt của món ăn cũng đủ để cho nó một điểm số cao.

Thời điểm Lai Phúc bưng thức ăn đi cũng không nhịn được nuốt nước miếng, vừa cười vừa nói:’’Hương thơm, màu sắc như thế này thì ngay cả Dung thiếu gia cũng không thể nào chọn xương trong trứng được’’.

Hiển nhiên là lòng tin của Ninh Hữu Phương tràn đầy, vừa cười vừa nói:’’Nhanh bưng lên đi, nếu để nguội sẽ ăn không ngon’’.

Lai Phúc lập tức gật đầu cười, dè dựt bưng cá hấp đi. Ninh Hữu Phương không dám chậm trễ, bắt tay vào làm món khác.

Sau một lúc, Lai Phúc cười tủm tỉm chạy trở lại.

Ninh Tịch không thể chờ được, mở miệng hỏi trước:’’Lai Phúc ca, Dung thiếu gia đã ăn cá hấp chưa? Hắn có nói gì không?’’


Lai Phúc vui tươi hớn hở gật đầu:’’Ăn rồi ăn rồi, mặc dù không nói cái gì nhưng hắn ăn liên tiếp vài miếng’’.

Ninh Tịch cười đắc ý, khoan khoái nói:’’Đó là đương nhiên, cá hấp cha muội làm nhất định là nhất đẳng mỹ vị, cho dù hắn có muốn soi mói cũng không tìm được chỗ nào a’’.

Ninh Hữu Phương nhếch miệng cười cười, động tác cũng ngày càng lưu loát.

Đợi các món ăn được mang lên không sai biệt lắm, Ninh Hữu Phương mới thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tịch đứng một bên cười nói:’’Cha, nếu lần này Dung thiếu gia co gọi người thì người cũng đừng sợ hắn. Con không tin món ăn hôm nay hắn có thể lựa ra khuyết điểm’’.

Ninh Hữu Phương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:’’Cũng không thể nói như vậy’’.

Vị Dung thiếu gia này vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình phú quý, đối với việc ăn uống rất chú ý. Mặc dù lời nói có chút cay nghiệt khó ngh nhưng lại có thể một lời trúng đích. Đối với một đầu bếp mà nói, phải ứng phó với khách nhân như vậy là một chuyện tình mang đến cảm giác thành, điều kiện tiên quyết là phải có một tinh thần mạnh mẽ mới được…

Đang nói chuyện thì Lai Phúc lại cười tủm tỉm chạy tới phân phó:’’Dung thiếu gia mời Ninh đầu bếp đến nói chuyện’’.

Ninh Tịch không chút nghĩ ngợi nói:’’Cha, con cùng đi với người’’.

Cũng không biết là trong đó có thể xảy ra đường rẽ gì hay không. Dung Cẩn này quả thực là khác xa hoàn toàn so với người nàng biết kiếp trước.

Tóm lại nàng không yên tâm để cho Ninh Hữu Phương một mình đối phó với Dung tam thiếu gia khó dây dưa này.


Ninh Hữu Phương nhíu nhíu mày, lắc đầu cự tuyệt:’’Không cần, một mình cha đi là được, con chớ đi, miễn cho lại chọc giận khách quý’’.

Ninh Tịch không phục phản bác:’’Cha, người nói như vậy là không đúng. Con đâu phải là cố tình muốn tranh chấp cùng Dung tam thiếu gia kia. Hắn nói nhiều lời khó nghe nhục nhã người, đương nhiên là con không thể nhẫn nhịn được. Cha, người để con đi theo đi, nếu không con đợi ở đây cũng không an lòng…’’

Nói xong lời cuối cùng, nàng giương đôi mắt to tròn lên nhìn Ninh Hữu Phương cầu khẩn.

Trong lòng Ninh Hữu Phương đột nhiên nóng lên, trong một giây xúc động liền gật đầu đáp ứng.

Mặt mày Ninh Ticgj lập tức rạng rỡ, cao hứng lôi kéo Ninh Hữu Phương đi ra ngoài. Một chiêu này rất hữu dụng đối với Ninh Hữu Phương, lần nào cũng thành công. Lúc này Ninh Hữu Phương mới phản ứng lại, nhận ra chính mình lại bị mắc lừa, dở khóc dở cười trừng Ninh Tịch:’’Hôm nay con đàng hoàng một chút, ngàn vạn lần đừng chọc họa’’.

Ninh Tịch le lưỡi, cười hì hì đáp:’’Cha yên tâm đi, con đả bảo sẽ không tùy tiện nói gì’’. Đương nhiên nếu có người lại nói năng lỗ mãng nàng cũng sẽ không làm ngơ.

Ninh Hữu Phương bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên là nhìn ra Ninh Tịch nghĩ một đường nói một nẻo nhưng cũng không có cách nào đối với nữ nhi bảo bối, đành phải cầu nguyện hôm nay vị Dung tam thiếu gia kia đừng lại nháo sự nữa.

Chỉ tiếc là mặc dù Dung Cẩn phong tư trác tuyệt tuấn mỹ vô song, nhưng mỗi khi hắn hé miệng bắt đầu nói chuyện thì chính là trào phúng không chút lưu tình:’’Ninh đầu bếp, ta cho rằng sau lờ nói của ta hôm qua, hôm nay ngươi sẽ có điểm tiến bộ, không nghĩ tới mấy món này lại vẫn như vậy, không có chút ý mới nào, nhất là món cá hấp kia, càng không thể nói gì hơn’’.   

images 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận