“Vì cậu, tớ sẽ về, cậu nợ tớ 1-0 đấy nhé.”
Koji không tin nổi vào tai mình. Gã đã phải mất hơn mười phút để giải tỏa mối nghi ngờ của Yuri chỉ vì câu nói cuối cùng đó.
“Ai vậy?” Đương nhiên Yuri chất vấn ngay sau khi Yoshida rời khỏi cửa. “Ai vậy? Hả? Ai…?”
Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi.
Koji đang nằm ngửa trên sàn nhà, còn Hashimoto đang giạng hai chân ngồi dựa lưng vào tường.
“Đằng nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Cậu bảo cái cô gì hơn tuổi ấy không bao giờ đến, còn tớ có biết là cậu đang xích mích đâu.”
Có cái gì để mà xích mích đâu, Koji càu nhàu.
“Thôi bỏ đi.”
“Tại cậu cứ nì nèo đòi gặp bạn tớ đấy thôi.”
“Tớ bảo là thôi rồi cơ mà.”
Koji bật dậy, rút thuốc châm lửa.
Đêm hôm trước, sau khi Yoshida ra về, gã chẳng có đường nào tránh né, đành tóm tắt mọi chuyện, phân trần với Yuri, và với cả Hashimoto và bạn gái hắn ta nữa. Gã cố gắng thành thật hết mức có thể. Rằng cô ta trong buổi họp lớp lâu ngày mới tổ chức, rồi sau đó cô ta cứ bám riết nên chưa biết xử trí ra làm sao chứ đã bao giờ và cũng không bao giờ có chuyện gã sẽ cặp kè với cô ta cả.
Gã khéo léo lược đi chi tiết việc buổi sáng hôm sau, gã mở mắt ra thì thấy Yoshida bên cạnh, và lược bỏ hẳn về Atsuko.
“Hứ.” Nghe chuyện, Yuri vẫn bất bình, không bằng lòng với những gì gã nói.
“Chỉ có thế?” Yuri hỏi mà như không hỏi.
“Có lẽ cô ta không bình thường.” Hashimoto đỡ lời, dường như hắn cảm thấy đôi phần trách nhiệm.
“Đối phó với cô ta thế cũng mệt nhỉ.”
Bạn gái Hashimoto cũng đế thêm, song nói chung chẳng đem lại lợi ích gì.
“Nếu chỉ có thế thì Koji việc gì phải sợ, cậu cứ coi như bình thường, đàng hoàng giới thiệu tớ là bạn gái, thế có phải hơn không?” Yuri chì chiết, chẳng buồn động đến lý cocktail đặc biệt vốn là thứ khoái khẩu của cô.
“Biết cô ta nguy hiểm đến thế nào, nhỡ đậu lại quay ra thù hằn với Yuri thì sao.”
“Đúng! Đúng!” Chỉ có Hashimoto và bạn gái hắn gật đầu lia lịa. Vẻ bất lực hiển hiện rõ trên gương mặt Hashimoto.
“Tớ chấp hết!” Yuri đáp rành rọt. “Tớ chẳng ngăn những loại đấy, tớ sẵn sàng mặt đối mặt làm cho ra nhẽ.”
“Đàn bà, đúng là một lũ ẩm ương.”
Từ trong đáy mắt Hashimoto hắt ra một tia nhìn lạnh lẽo khi gã thốt lên điều đó.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi
Shifumi đang hào hứng chia phần món măng tây xào lòng đỏ trứng gà.
“Này, cậu nói chuyện gì đi. Bao giờ thì bắt đầu học?”
Trên cánh cửa mở hướng ra khóm cây bên ngoài là những đường vân màu đen tạo phong cách hoài cổ. Món pho mát nướng dậy mùi thơm phức.
“Ngày kia là lại bắt đầu.”
Toru đáp. Ngồi bên cạnh mà cậu như bị hút hồn vào khuôn mặt Shifumi, phúc hậu và quý phái, cho dù hôm nay cô chỉ vận áo thun với quần jean. Ngụm vang trắng mát lạnh vừa trôi vào miệng đang đông cứng lại.
Toru đắm chìm trong hạnh phúc. Chỉ cần thế này là viên mãn lắm rồi.
“Tôi đang đọc truyện của Endo Shusaku.”
Toru nói về cuốn Trầm mặc, rồi đến Bạch Nhân, còn Shifumi vừa ăn vừa lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu phụ họa.
“Tuyệt vời. Văn phong trau chuốt đến từng câu chữ. Giờ đang nghiền cuốn Samurai.”
Hai người chia nhau món mì Ý xốt cà chua đơn giản, lúc món thịt chính ra thì chỉ còn mình Toru đủ sức gánh vác.
Quãng thời gian bên Shifumi là những khoảnh khắc êm đềm và ngọt lịm như mật ong.
Shifumi kể chuyện hôm trước cô đi xem vở kịch của Carrière cùng với đám nhân viên nữ.
Thi thoảng Toru lại nhấp một ngụm trà đen, còn Shifumi thưởng thức ly cà phê Espresso.
“Tôi hoàn toàn chấp nhận điều kiện chúng ta sẽ sống cùng nhau dù có thể không tồn tại bên nhau.”
Toru nói, quyết đoán và rành rọt bằng những ngôn từ hàm chứa sự mãn nguyện.
Shifumi khẽ nhíu mày.
“Chị đã bao giờ đặt điều kiện gì đâu.”
“À thì cứ nói thế.”
Toru mỉm cười. Với mình, nó chẳng khác gì một điều kiện. Một là chấp nhận, hai là đánh mất Shifumi, mình buộc phải đưa ra lựa chọn.
“Có một cách, hay lắm.”
“Cách hay gì?”
Shifumi hỏi. Thấy cô một tay đang nâng ly Espresso lên miệng, một tay định cầm lấy bao thuốc lá, Toru bèn nhanh tay rút ra một điếu đưa cho Shifumi và nói:
“Shifumi tuyển tôi làm ở cửa hàng.”
Shifumi sững người nhìn Toru không chớp mắt, dường như quên hẳn trên tay mình đang cầm thứ gì.
CHƯƠNG 19
Ngày Chủ nhật, Koji chơi tennis với Yuri từ sáng, đến trưa thì ghé Kichijoji ăn trưa, sau đó gã tháp tùng đến khu Tower Record vì Yuri bảo cô thích mấy đĩa CD ở đó.
Nhìn bề ngoài, có thể nói họ vẫn là một cặp đẹp đôi đang tíu tít bên nhau, song thực tế tâm trạng Yuri rất tệ. Chưa nói thành lời nhưng lý do là Yoshida. Yuri bực bội với Yoshida một phần thì điên tiết với Koji mười phần bởi ở ngay trước mắt cô mà gã tỏ ra bất lực với cái thái độ đầy khiêu khích của Yoshida.
“Sao cậu không nói cho tớ biết chứ?”
Yuri nói lúc hai người đang ăn món Dry Carry ở một quán ăn đồ u không gian ngập tràn ánh nắng.
“Việc cậu gặp cái con dở hơi đấy ở cuộc họp lớp rồi bị nó nhằng nhẵng bám theo, cậu nói hết với tớ thì đâu đến nỗi mọi chuyện xảy ra như vậy.”
“Tớ xin lỗi.” Gã đã xuống nước đến hơn chục lần nhưng lần này vẫn phải nói. Dù có nói cũng không cứu vãn nổi điều gì.
Gã quyết định dẫn Yuri về nhà dự tiệc với gia đình. Bữa tiệc chủ yếu dành cho vợ chồng anh trai gã, hai kẻ vừa mới cơm lành canh ngọt sau cuộc cãi vã long trời lở đất. Trước đây, Yuri luôn hào hứng tham dự mỗi khi nhà gã có việc. Gã mời lúc sáng nhưng Yuri né tránh.
“Chẳng biết tớ có còn cái vinh hạnh đấy nữa không?”
Yuri đáp, mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Thâm tâm gã muốn Yuri làm quen với mọi người, muốn cô hiểu rằng, cô mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời gã. Gã hoàn toàn nghiêm túc nhưng không biết làm sao để chiếm được lòng tin của cô. Tất cả những gì gã cần là được một người tin tưởng, và yên lặng đứng bên cuộc đời.
Món cơm rang cà ri có vị như kẹo ngọt.
“Yuri này!” Gã lên tiếng, cố lần tìm ánh mắt Yuri. “Cậu hãy tin tớ, cô ta chẳng có ý nghĩa gì với tớ cả.”
Không đáp lại, Yuri nhìn gã không chớp mắt. Hai má bầu bĩnh, cặp mắt hai mí với ánh nhìn đầy quyết đoán. Cô mặc áo sơ mi cổ tròn với quần jean, chiếc túi nhỏ vẫn quàng qua người.
“Vì cậu, tớ sẽ về!” Yoshida đã nói vậy. Gã không tài nào hiểu nổi tại sao cô ta phải nói năng theo cái kiểu đó. Mọi việc đang thuận buồm xuôi gió, gã không thể tưởng tượng nổi rằng sẽ có lúc bị Yuri nghi ngờ một cách vô căn cứ - cho dù vết thương lòng mang tên Atsuko có là sự thật.
“Tớ sẽ giải quyết mọi chuyện với cô ta. Yuri, tớ sẽ không để cậu phải buồn nữa.”
Yuri khe khẽ gật đầu. Trên môi cô nở một nụ cười như nắng mùa thu. Và gã cảm thấy mình vừa được cứu rỗi.
Không còn biết trông cậy vào ai, mẹ Toru hết thở ngắn lại than giài khuyên can cậu nên một vừa hai phải, chớ biến mình thành trò cười cho thiên hạ.
Cậu không buồn giải thích cho bà hiểu rõ về mỗi quan hệ của cậu với Shifumi. Có nói cũng không đời nào bà chấp nhận.
“Dù gì con cũng quyết rồi, con chỉ muốn thông báo cho mẹ biết vậy thôi.”
Shifumi rất đỗi ngạc nhiên khi cậu nói muốn được nhận vào làm việc tại cửa hàng. Vẻ mặt cô đã nói lên tất cả, rõ ràng cô chưa từng nghĩ tới phương án đó.
“Nếu được thì lúc nào cũng có thể ở bên nhau, thậm chí đi nước ngoài công tác cũng chẳng khi nào phải xa cách.”
Toru chậm rãi trình bày từng ý tưởng một, sao cho Shifumi có thể hình dung ra tất cả.
“Và thế là chúng ta khong tồn tại bên nhau mà chúng ta vẫn có thể sống bên nhau.”
Cậu và Shifumi vừa dùng xong bữa tối tại quán ắn Ý ưa thích của cô ở Aoyama. Những ô cửa sổ lớn mở toang. Cơn mưa cuối hạ lặng thầm xoa dịu từng con phố.
Cậu đã nói xong mà Shifumi vẫn chưa đáp lại lời nào. Giờ cao điểm, nhân viên phục vụ hối hả chạy qua chạy lại.
“Liệu chúng mình có được như vậy không nhỉ…”
Một lúc sau, Shifumi cất tiếng. Không phải là câu hỏi, nó nghe như một lời tự sự. Cô nhìn sâu vào trong đáy mắt Toru. Điếu thuốc chưa châm lửa vẫn còn nguyên trên tay.
“Tất nhiên là được rồi.”
Toru mỉm cười đáp.
“Thật chứ?”
Shifumi hỏi lại.
“Thật.”
Toru trả lời, như hòng xóa tan nỗi bất an đang dấy lên trong lòng Shifumi.
Một tiếng sau đó là quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào khó tin. Cả hai tâm đầu hợp ý lên kê hoạch cùng nhau đi đến tận chân trời góc bể.
Phản ứng của Shifumi tuyệt vời hơn những gì Toru kỳ vọng.
“Ý tưởng tuyệt vời.”
Shifumi nhắc đi nhắc lại. Và, xen lẫn đó là mối e ngại rằng điều đó liệu có trở thành hiện thực. Mỗi lần như thế, Toru lại phải trấn an rằng tất nhiên là được.
“Liệu chúng mình có được như vậy không nhỉ?”
“Tất nhiên là được.”
“Ừ chắc chắn chúng ta sẽ làm được, không có gì là không thể.”
Cô nhấc ly cà phê Espresso, đặt sang một bên với vẻ mặt như thể không hiểu tại sao cái vật thể này lại chắn trước mặt.
“Ý tưởng không thể tuyệt vời hơn!”
Shifumi nhìn cậu, mỉm cười thốt lên. Nụ cười ấy dường như chất chứa một nỗi buồn, và điều đó không qua nổi mắt Toru. Nhưng dẫu sao, đó vẫn là một nụ cười.
“Vậy là từ giờ cho đến mai sau, mình có thể ở bên nhau rồi, ít nhất là vì công việc.”
Vậy là từ giờ cho đến mai sau, ít nhất là vì công việc.
Trời vẫn mưa rả rích khi hai người ra về. Như mọi khi, Toru bị tống vào taxi với tờ một vạn yên, chỉ có điều, lần này cậu hoàn toàn mãn nguyện. Từ khi gặp Shifumi, lần đầu tiên Toru định hình được hai chữ Tương lai.
“Nhưng mà, me cậu sẽ nói sao nhỉ?”
Shifumi buột miệng lúc chia tay. Trước đó, ít nhiều cậu cũng e ngại, song một giờ đồng hồ chấp chới trên ngọn sóng tình đã gạt phăng mọi rào cản.
“Lo gì chứ?” Toru đường hoàng hỏi lại.
Shifumi đang chống hai tay lên nóc cửa taxi nhìn vào trong, cô khẽ lắc đầu.
“Không, chị chỉ hỏi vậy thôi.”
Đó là một khoảnh khắc vô cùng đặc biệt. Nó khiến sự đồng lòng của hai kẻ đồng lõa bùng nổ. Một khoảnh khắc của tình yêu, của niềm tin và của sự đồng cảm, ngọt lịm đến mê lòng.
Cánh cửa đóng sập lại, chiếc taxi lao đi. Toru thả mình trên ghế, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Chẳng có nơi nào tuyệt vời hơn thế giới này.
“Giữ lấy cái đầu lạnh.” Mẹ Toru chỉ nói nhẹ nhàng, đủ để cậu hiểu rằng bà đang giận dữ đến mức nào. “Con làm mẹ chẳng còn nói được gì nữa.”
Mẹ Toru đang khoác chiếc áo choàng bên ngoài bộ pyjama. Không nuốt nổi bữa sáng, bà liền đứng dậy mang đĩa đi rửa, trút hết những mẩu bánh rán vẫn còn đầy pho mát tươi vào trong máy phân hủy rác. Tiếng máy móc chướng tai vang lên từ phòng bếp.
“Mẹ nghĩ con cũng đã lớn rồi.” Vẫn quay lưng lại phía Toru, bà khẽ nói. “Nên mẹ chưa bao giờ xen vào chuyện quan hệ giao du của con. Nhưng công việc là công việc, không lẫn lộn được. Thế mà con xem, con đã nói gì chứ?”
Toru cảm thấy nó giống một lời than phiền hơn là một hồi âm đối với việc cậu thông báo quyết định làm việc ở cửa hàng của Shifumi. Chỉ đơn giản là một lời than phiền.
“Đó là chuyện riêng của con.” Phải cáu lắm cậu mới lên giọng như thế. “Người làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp là mẹ chứ chẳng ai vào đây. Con không muốn nói về các mối quan hệ của con, con chỉ báo với mẹ là đã quyết định chỗ làm, thế thôi.”
Câu nói đầy ích kỷ của Toru khiến mẹ cậu phát cáu. Bà quay lại, nhíu mày kiềm chế cơn giận dữ. Gương mặt mộc giờ trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết.
“Tùy con, cứ suy nghĩ cho thấu đáo.”
Mẹ cậu có thói quen dùng thứ nước hoa rất mạnh mỗi khi đi ngủ, thành ra sáng nào mùi cũng nồng nặc. Cái mùi ấy như đổ thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên cơn giận dữ của Toru sang nay.
“Và nữa, nếu con cứ khăng khăng muốn làm việc ở đó, thì đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa.”
Mẹ cậu đã lạnh lùng thốt lên như vậy.
Ngồi xuống ghế đá sân trường, Koji đảo mắt nhìn đám sinh viên qua lại. Trường khá lớn nên nói chung gã chẳng biết ai vào ai. Dưới bầu trời trong vắt không gợn mây vào một ngày mát mẻ, đám sinh viên đứa nào đứa nấy có vẻ hồn nhiên và vô tứ thái quá. Chiều nay có hội thảo chuyên đề. Sau đó là giờ hẹn với Kimiko, hội thảo kết thúc cũng là lúc lớp học nấu ăn của Kimiko vừa xong.
Gần đây gã chỉ thấy khoảng thời gian bên cạnh Kimiko là thực sự thoải mái. Cố nhiên, không phải ở Kimiko không có khuyết điểm nào. Dễ bị tổn thương, hơn nữa, gã chỉ có thể gặp lúc cô rảnh rỗi sau giờ học nữ công gia chánh. Việc cô tặng điện thoại hay đưa tiền cũng khiến gã điên đầu. Toàn quá khích những lúc không đâu. Lần gần đây nhất, Kimiko tặng gã một chiếc khăn mùi xoa.
“Khăn mùi xoa thì được chứ?”
Cô ta đã châm chọc như vậy. Chiếc khăn tay màu xanh da trời nhãn hiệu Ralph Lauren.
Dường như Kimiko hiểu rằng việc gã có người yêu là chuyện đương nhiên. Và có lẽ, cô cũng hiểu rằng, đối với cả hai, mỗi quan hệ này chẳng là do lửa gần rơm mà thôi. Gã thấy long mình thanh thản, chẳng mất công quanh co dối trá về cái sự thật hiển nhiên ấy.
Tháng Chín.
Koji rất được lòng giảng viên phụ trách buổi hội thảo. Giá như cuộc đời này chỉ gói trọn trong mái trường đại học thì chẳng có điều gì khó khăn.
Gã đứng dậy, ngắm nghía giảng đường mang kiến trúc một giáo đường phương Tây - phong cách Roman ghi dấu ấn lịch sử từ thế kỷ XVII - niềm tự hào của hiệu trưởng. Gã thò tay vào trong túi sau quần jean, kiểm tra xem có còn tờ giấy đã nhét vào hai, ba hôm trước. Tờ danh sách địa chỉ của tất cả mọi người được phát hôm họp lớp. Sau hôm ấy, Yoshida không xuất hiện. Thay vào đó, cô ta gọi điện thẳng đến nhà và để lại lời nhắn.
“Chuyện hôm trước tớ nói, cậu quyết định đi, khi nào được thì liên lạc với tớ nhé. Chỉ một lần thôi. Cậu hãy coi tớ là bạn gái và rủ tớ đi như bình thường nhé. Thế nhé, tớ chờ tin cậu.”
m thanh ghi trong hộp thư thoại nghe như lời thì thầm không tròn vành rõ tiếng.
Thế nhé, tớ chờ tin cậu. Câu nói cuối cùng như cố tình giễu cợt gã vẫn văng vẳng bên tai. Cho đến tận bây giờ.
Chiều muộn.
Kimiko hôm nay vẫn cháy hết mình trong phòng Koji. Đến mức cô phải thú nhận rằng, cho đến tận bây giờ cơ thể mới biết thế nào là khoái cảm.
Sáu giờ chiều. Trời đã nhá nhem tối.
“Chết mất thôi!” Gã rên rỉ trong lúc ngắm Kimiko đang khỏa thân ngồi trên giường uống trà. “Đến chết vì cái thức tình dục mãnh liệt và thuần khiết.”
“Cậu so với cái thứ đó của ai?” Nheo mắt nhìn gã, Kimiko bật cười.
Trên cổ tay gầy giơ xương, Kimiko vẫn đeo chiếc lắc vàng gã tặng từ hồi nào.
“Lúc nào cũng đeo nó hả?”
“Cái này á?” Nghe gã hỏi, Kimiko lúc lắc cổ tay. “Ừ, lúc nào cũng đeo, đi tắm cũng đe, đi ngủ cũng đeo.”
Câu trả lời trái với những gì gã tưởng tượng. Trước mắt gã là một Kimiko thật dễ thương, hạnh phúc với món quà của gã.
“Tháng sau có buổi tổng kết khóa học Khiêu vũ, cậu đến nhé?”
Kimiko hỏi trong lúc khoác lên người chiếc áo choàng màu vàng chóe, món quà mẹ chồng tặng.
“Tháng sau à, được thôi, hôm nào thế?”
Gã đáp bừa mặc dù không hào hứng gì cho lắm.
“Đùa đấy hả? Cậu đến thật á?” Kimiko tỏ vẻ bất ngờ, ngước mắt buông một câu đùa nhạt như nước ốc: “Chắc hôm nay là ngày Kính lão?”
Có nằm mơ gã cũng không nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với Kimiko hai ngày sau đó. Diễn biến thì không có gì phức tạp, nó xảy ra khi Kimiko đột nhiên đùng đùng nổi giận.
Ấy là một buổi chiều đẹp trời, mát dịu. Kimiko gọi điện, bảo đang ở gần đấy và muốn gặp ngay lập tức. Gã không hiểu có chuyện gì, giọng Kimiko nức nở qua điện thoại. Gã đang nằm cạnh Yuri.
“Xin lỗi nhé, bây giờ thì…” Gã đáp.
“Làm ơn đi mà.” Kimiko không dừng lại, cố nài nỉ cho bằng được.
“Giờ thì không được.”
Gã vừa cười vừa nói, dù vẫn biết nụ cười ấy không khỏi gượng gạo. Trong bụng, gã đang toát mồ hôi hột.
“Làm ơn đi mà.”
Kimiko nghẹn ngào, cầu xin một lần nữa. Gã lạnh lùng dập máy luôn.
“Ai gọi đấy?” Yuri hỏi, cô đã ấn nút tạm dừng bộ phim của Meg Ryan từ nãy.
“Người ở chỗ làm thêm. Bảo có việc gấp xin nghỉ, hỏi có làm thay được không.” Gã đáp, cố giải thích như không có gì đặt biệt cả, song rõ ràng Yuri đã nghi ngờ.
Cô ta nói ở rất gần, gã tưởng chừng tiếng gõ cửa sẽ vang lên đến nơi. Đời nào cô ta bỏ về ngay.
“Đi chơi đâu đó đi.”
Gã biết câu nói ấy chỉ tăng thêm sự nghi ngờ của Yuri, nhưng ba mươi sáu chước, chuồn là hơn cả. Gã tự thấy mình luống cuống đến độ lố bịch.
“Phim chán chết, trời đẹp thế này, không đi chơi thì phí.”
“Tớ không thích,” liếc mắt nhìn gã, Yuri đáp cụt lủn. “Tớ chẳng đi đâu cả.”
Lý trí không còn tỉnh táo nữa, gã cuống cuồng xóc nách Yuri chực nâng cô dậy.
“Xin cậu đấy.”
Yuri kiên quyết nhất mực không đứng dậy.
“Nếu thích đến vậy thì cậu đi một mình đi, tớ ở nhà chờ.”
“Chờ cái gì mà chờ,” gã gào lên bực bội. Song Yuri chỉ ném cho gãi một cái nhìn khinh miệt.
“Chờ cậu chứ còn chờ ai vào đây nữa.”
Hỏng rồi. Yuri quyết không di chuyển dù chỉ một mi li mét.
“Cô muốn làm gì thì làm.”
Gã rít lên. Chuyện gì đến thì cứ đến đi.
Tuy nhiên, rốt cuộc Kimiko không đến.
Bầu không khí tưởng chừng như nghẹt thở. Xem hết bộ phim rồi Yuri đứng dậy ra về. Gã phải đi làm thêm nên bảo để chờ đi cùng đường một lúc, song Yuri nói muốn về một mình rồi bỏ đi luôn.
Sáng hôm sau, gã nhận được cú điện thoại của Kimiko. Đường ai nấy đi! Tôi không muốn nhìn mặt cậu thêm lần nào nữa.
CHƯƠNG 20
Gã đã rắp tâm, gì thì gì, gã chỉ phụ người chứ không để người phụ gã. Thế nhưng, phụ người hóa ra chẳng mang lại cảm giác gì khác ngoài đau thương. Gã nằm vật dưới sàn nhà, ngán ngẩm với cái mùi đặc trưng của khu trung cư xộc xào từ ô cửa sổ đang mở.
Cú điện thoại đầu tiên, giọng Kimiko nghẹn ngào. Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi không muốn nhìn mặt cậu thêm lần nào nữa.
Cú điện thoại lần thứ hai thì như vậy. Không khóc nữa, Kimiko trở về đúng với bản chất của mình, phủ đầu ngay, rằng điều gì đã khiến gã hèn hạ thế, cứ im lặng mà không mở miệng nói được nửa lời. Đến nước này mà cậu vẫn chỉ biết đến bản thân mình.
Đúng thế, Koji nghĩ. Vì đúng thế nên mới chẳng biết làm thế nào. Phải nghĩ rằng mọi chuyện đã đến thật đúng lúc. Gã đã quyết một lúc nào đó sẽ bỏ rơi. Chỉ có điều, gã chưa đủ rảnh rang để thực hiện điều đó. Về bản chất, gã mới là người bỏ rơi chứ không phải là kẻ bị bỏ rơi.
Người ta lo lắm đấy.
Koji nhớ lại, Kimiko lo lắng đên mức xanh xao cả mặt mày chỉ vì gã không nghe điện thoại. Một Kimiko hoang dại vẫn thì thầm rót vào tai gã bao lời đường mật. Một Kimiko cười nắc nẻ trên giường như một đứa trẻ nhỏ, đôi lúc vẫn tự hào mình là người vợ tốt. Một Kimiko ôm mối hận trong lòng, quắc mắt nhìn nhận dữ. Tất cả những hình ảnh ấy cùng ùa về trong tâm trí Koji.
Phải nghĩ rằng mọi chuyện đã đến thật đúng lúc. Gã đứng dậy, ra ngoài kéo chiếc khăn tắm đã phơi khô. Ngay phía dưới là một cậu nhóc đang tập đi xe ba bánh, bà mẹ lững thững xách giỏ đồ trông chừng bên cạnh.
Cậu chỉ biết đến mình. Kimiko đã nói vậy. Tuy nhiên, một khi không thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của Kimiko thì gã cũng chẳng thể nào làm khác được.
Căn phòng bỗng dưng trở nên chật hẹp và ngột ngạt, gã chỉ còn lại một mình, gặm nhấm nỗi cô đơn vô bờ bến. Chiếc gạt tàn bẩn thỉu, cả chiếc khăn tắm vẫn còn hơi ấm của mặt trời kia nữa, tất thảy đều chướng tai gai mắt.
Gã nhấc điện thoại, gọi cho Hashimoto, gã muốn uống với thằng bạn chết tiệt ấy. Hashimoto bảo có hẹn lúc chiều tối, nếu ngay bây giờ thì được. Giữa lúc ban ngày, đào đâu ra chỗ nào có thể uống rượu. Gã cực chẳng đã phải hẹn sang buổi chiều, rồi ngồi hát hò hết cảphần Hashimoto. Song điều đó chẳng giúp gã tươi tỉnh lên chút nào hoặc chí ít là say xỉn để vơi đi nỗi sầu.
Và từ hôm ấy, Koji không còn khả năng kiểm soát nổi cuộc đời mình nữa.
Giữa ban trưa. Khu phố mang tên Daikanyama người chật như nêm, song bầu không khí lại êm đềm đến lạ. Toru đang ngồi gặm sandwich ở quán cà phê ngoài trời, bàn ghế được bày ra ngay giữa một quảng trường nhỏ. Shifumi mới kiều diễm làm sao, Toru nghĩ. Kiều diễm hơn bất kỳ ai đang đi ngang qua đây. Ngày hôm nay cũng sẽ như những ngày hạnh phúc rạng ngời vừa qua. Theo lời Shifumi nói, thì niềm hạnh phúc ấy có được là nhờ “Hai người được sống bên nhau chứ không chỉ là được gặp nhau”. Toru cảm thấy mình đã thu hoạch được khoảng thời gian hoàn toàn mới. Khoảng thời gian mới, trôi đi theo một cách hoàn toàn khác biệt, như mạch nước ngầm sôi sục chực phun trào. Chính điều đó đã tiếp thêm sinh lực cho cậu hằng ngày. Trước tiên là phải kiếm tiền cho cuộc sống tự lập chứ cậu không định giải thích gì với mẹ. Tăng số giờ dạy gia sư, song chỉ thế thì đương nhiên vẫn không đủ. Cậu cũng không mặt mũi nào nói với Shifumi, dù chỉ một câu thôi là xong. Bố cậu có lẽ sẽ là nơi bấu víu cuối cùng.