Dẫu sao, cậu cũng không muốn nỗ lực hết sức để tiết kiệm tiền cho tới lúc đó.
“Cậu học khoa Pháp văn, thế có nói được tiếng pháp không?”
Vừa uống nước Shifumi vừa hỏi, cậu thành thật rằng không biết.
Nheo mắt tránh cái nắng chói trang. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu quyết định học cho bằng được.
“Nhưng rồi sẽ biết.”
Chuyện dễ như bỡn. Một khi chị thích, tôi sẽ nói tiếng Pháp trôi chảy như người Pháp cho chị xem.
Shifumi bật cười.
“Thôi xin, chị cũng có biết đâu. Ôi chao, hôm nay thật dễ chịu.”
Ngẩng mặt lên nhìn hàng cây bên cạnh, Shifumi thốt lên khoan khoái. Làn môi phớt một lớp son hồng.
Một tiếng trước, cậu gặp Shifumi tại cửa hàng. Nó vẫn yên tĩnh như mọi khi, vẫn tỏa một mùi hương đặc trưng. Đám nhân viên nữ Shifumi hay nhắc đến đang cần mẫn làm việc.
“Chờ một chút nhé, chị xong việc ngay thôi.”
Shifumi đang đứng trong quầy, cầm sổ sách dặn dò một nữ nhân viên điều gì đó. Khách đã phần là phụ nữ luống tuổi, bước đi lộp cộp, ngó nghiêng khắc cửa hàng.
“Nhìn có giống thư viện không.”
Shifumi bước ra khẽ nói, sau khi kết thúc mọi công việc. Nghe như mật ngọt bên tai.
“Hôm nào đẹp trời, ở đây giống như thư viện hơn là một cửa hàng.”
Ừ, quả vậy, Toru hưởng ứng.
“Hơi tôi tối, lành lạnh, và một mùi hương đặc trưng.”
Nói rồi cô kéo Toru bước ra khỏi cửa hàng.
“Thật đấy. Bên ngoài thì sáng trưng, hàng cây bên đường rì rào đung đưa trong gió. Vậy mà…” nhìn Toru chăm chú, Shifumi nói tiếp, “vậy mà, trong thư viện thì chỉ có sách và sách. Mỗi quyển chứa đựng trong đó cả một thế giới riêng. Thư viện chứa đựng vô vàn những thứ không thể có ở thể giới bên ngoài.”
Shifumi có phần tâm đắc thực sự chứ không chỉ nói cho vui. Đó cũng là lần đầu tiên cậu nghe Shifumi kể về cửa hàng và công việc của cô hào hứng như vậy.
“Tôi thích thư viện lắm đấy.” Chẳng biết nên đối đáp như thế nào, cậu đành nói bừa.
“Ai mà chẳng biết.” Shifumi vừa lấy kính râm ra đeo, vừa khúc khích cười.
Suất sandwich khá lớn, Shifumi bỏ lại một nửa, Toru chén sạch không còn một mẩu.
Khi Koji bừng tỉnh cũng là lúc tiết trời đã chuyển sang thu, và nhiệt độ đột ngột giảm sâu. Mới có mười ngày không gặp Kimiko.
Ngày nối ngày, gã vẫn không tài nào gạt nổi Kimiko ra khỏi ý thức.
Yuri vẫn ở bên, hẹn hò bình thường, thậm chí còn nhiều hơn thường lệ. Tuần trước dạy chơi bi-a, Chủ nhật tháp tùng đến cửa hàng bánh ngọt Yuri ưa thích.
Dẫu vậy, những kỷ niệm với Kimiko vẫn không phút nào rời khỏi tâm trí gã. Thậm chí, chúng ở đấy ngay cả khi gã ôm Yuri trong lòng. Càng siết chặt Yuri trong vòng tay, hình ảnh Kimiko càng ùa về dữ dội.
Chính gã cũng thấy kỳ quặc khi nhận ra gã đã đánh mất bản thân mình hơn là đánh mất Kimiko. Tệ hơn, tâm trạng ấy gã đã từng trải qua và thề không bao giờ muốn lặp lại sau khi xa rời Atsuko.
Nếu có một điều khiến Koji phải e sợ, thì đó chính là hành động sơ ý. Qua lại với phụ nữ tuổi trung niên, thật khó lòng tránh khỏi. Nhất là đối với những ai không phải là của mình, và cũng chính bởi họ không bao giờ là của mình…
“Cả nhà khui champagne đi thôi.”
Tiếng giục giã của mẹ Koji kéo gã trở về thực tại. Gã về nhà để diễn vai cậu em hiếu động. Xốc cho chai rượu sủi đầy bọt, Koji khui nắp. Yuri bảo không muốn đến, thành thử tối nay gã chỉ có một mình. Thực đơn chính hôm nay là món nấm hấp nồi đất và Sukiyaki truyền thống, sau bữa ăn sẽ được tráng miệng với món kẹo sữa ngọt khé cổ của bà chị Saki.
Mẹ gã tỏ ra ân cần chu đáo, song ở đây ai cũng biết bà vẫn đang chĩa mũi dùi vào Saki chứ không phải anh trai gã sau cuộc cãi vã của hai người. Dẫu không can hệ gì tới chuyện đó, Koji vẫn nghĩ phần sai thuộc về anh mình.
Ăn tối xong, cả nhà chuyển sang phòng khách uống cà phê. Cha Koji trao cho gã bảy cuốn
sách chủ yếu về ngoại thương mà ông nói đáng phải đọc trước khi xin việc làm.
“Vẫn học nữa hả cháu?”
Bà Koji chậm rãi hỏi.
“Cháu ra mở cửa sổ.”
Có thể cảm thấy mùi Sukiyaki đặc quánh trong phòng đang tỏa ra bên ngoài qua ổ cửa sổ có lưới che. Hàng cây ngoài vường đổ thành những cái bóng đen thẫm.
Kimiko lại hiện về trong tâm trí Koji. Có lẽ nào cô ấy cũng đang sống với gia đình nhà chồng như thế này. Y hệt. Bất luận những gì đã xảy ra với gã.
Nhân dịp sinh nhật Saki, bố mẹ gã mua tặng một chiếc áo len màu vàng cam. Cô diện thử và mẹ khen là rất hợp.
“Hợp đấy, nhỉ Takashi. “ Bà quay sáng anh trai gã.”
Koji đang lơ đãng nhìn về phía tủ bát đĩa. Tấm gương trên cánh tủ phản chiếu đôi chân mẹ gã, bên cạnh là Saki đang chỉnh trang chiếc áo len. Vâng, hợp đấy. Tiếng Takashi trả lời khiến gã nghĩ cả Saki và Takashi thật lố bịch. Từ đầu đến cuối, toàn những câu chuyện tầm phào.
Tháng mười. Nếu tìm một phép so sánh thì có thể nói tâm tính Yuri đã xoay ngoắt một trăm tám mươi độ. Tạm thời cô đã gác sang một bên thái độ lạnh lùng như người dưng với gã, thay vào đó là sự năng nổ nhiệt tình chẳng ai ngờ tới. Cô không ngừng xuất hiện đột ngột ở chỗ gã làm thêm. Dẫu không ảnh hưởng mấy nhưng cũng đủ làm gã vướng tay vướng chân.
Yoshida, rốt cuộc, đã không liên lạc lại. Gã cũng chẳng hơi đâu phải bận tâm. Trong gã mong manh một niềm hy vọng, rằng cứ thế này, biết đâu lại dần tạo được khoảng cách với cô ta. Yoshida cũng không ngốc nghếch đến vậy, và chắc hẳn cô ta cũng hiểu được tâm tư của mình.
Yuri ngồi chống cằm trước mặt, huyên thuyên đủ chuyện, nào là lâu lắm rồi mình không đi chơi Disnay Land; đợt vừa rồi tớ đến nhà cậu có phải vui không; bộ đồng phục này hợp với cậu đấy.
Ngày mai sẽ diễn ra buổi tổng kết khóa học khiêu vũ của Kimiko. Gã không định đi nhưng lại phân vân, nhìn từ xa thì không hề hấn gì. Điều gã muốn là nhìn lại mặt Kimiko.
Shifumi thường khẽ hát theo mỗi khi quán bar mở bản nhạc Don’t let me down của Phoebe Snow. Cậu đang nghe lại bản nhạc đó trong lúc thưởng thức ly cà phê hoa tan. Cậu vô tình tìm thấy đĩa CD ấy tại một cửa hàng băng đĩa.
Cậu đã quyết định là mình sẽ phải ra đi, căn nhà dường như đã không còn như trước. Gian bếp đầy đủ mọi dụng cụ nấu ăn dù họa hoằn lắm mới đỏ lửa, phòng khách chỉn chu vì chẳng mấy khi có người bày bừa, chiếc ghế sofa thân thuộc đâu đó đã bạc màu, những vết nứt bên ngoài ban công, những chiếc khăn tắm nhét đầy trên kệ phòng khi quên giặt vẫn có cái để dùng.
Thật kỳ lạ, ngồi ngay đây mà tất cả những hiện hữu ấy như đã thuộc về nơi xa vắng.
“Don’t let me down, don’t let me down.”
Tiếng Phoebe Snow vang lên.
“Don’t you know it’s gonna last. It’s a love that’ll last foever.”
Toru đang băn khoăn liệu có nên báo cho Koji biết việc Yuri đã gọi điện hỏi han xa gần từ mấy ngày trước. Băn khoăn thế thôi chứ thực ra không có gì to tát, mà cứ chốc chốc lại thông báo thì khác nào con nít. Vả lại, thực tình mà nói, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến cậu, nên phương án cuối cùng cậu chọn là im lặng.
Giọng Yuri cất lên buồn bã. Dường như thấy khó đi thẳng vào vấn đề, cô kiếm cớ cảm ơn việc cậu đã cùng đi tản bộ quanh trường cấp ba – với Toru, nó đã là chuyện của ngày xửa ngày xưa – rồi đột ngột hỏi.
“Cậu nhớ Yoshida là ai không? Hôm họp lớp, chắc cậu cũng gặp?”
Ừ, hôm đấy tớ gặp, Toru đáp.
Một khoảng lặng ước chừng vài giây.
“Cô ta là người như thế nào?”
Lại một khoảng lặng.
Cậu bối rối. Yuri là người hỏi, song rõ ràng cô cũng bối rối khi đưa ra câu hỏi.
“Xin lỗi nhé, tớ hỏi toàn chuyện không đâu.”
Yuri lúng túng. Ngay sau đó liền mỉm cười, đổi giọng nửa đùa nửa thật:
“Gần đây tớ thấy Koji cứ như làm gì mờ ám.”
“Mờ ám?”
Cậu hỏi lại, Yuri không đáp mà tiếp tục độc thoại.
“Koji có nói gì về cô ấy không? Mà có hỏi thế thì chắc cậu cũng chẳng cho tớ biết đâu nhỉ.”
“Tớ có thấy nói năng gì đâu.”
Không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Toru vẫn nhớ, đó là một ngày nắng nóng, ánh mắt Yuri rạng ngời khi bước trên con đường Koji đã từng đi, khi nhìn thấy cửa hiệu bánh mì ngày xưa Koji từng ghé qua. Suýt chút nữa thì cậu buột miệng, rằng cô đừng có phí hoài niềm tin như thế. Gã ta không phải là kẻ xấu, nhưng cũng không phải là người có thể yêu ai chân tình.
“Cậu lo lắng sao?” Toru hỏi.
“Lo chứ,” Yuri đáp ngay, không một thoáng do dự.
Thái độ và lời nói của Yuri vô cùng dứt khoát, khiến Toru phải bật cười. Thật là một cô nàng dễ thương. Và, trong lòng cậu một niềm kiêu hãnh mãnh liệt trỗi dậy, kiêu hãnh bởi bản thân cậu không bị cái dễ thương ấy mê hoặc. Đắm chìm trong tình yêu chỉ vì cái dễ thương ấy ư, đời thật lắm kẻ xoành xĩnh.
Thời tiết quá lý tưởng.
Đứng chờ tín hiệu giao thông ở ngã tư Yurakucho, Koji ngửa mặt lên nhìn trời thầm nghĩ. Hằng năm, vào mùa này thể nào cũng có những ngày nắng vàng rực rỡ, khiến người ta phải nhớ lại những kỳ hội thao. Dường như gã thích hội thao không phải vì chơi thể thao giỏi, mà là vì bầu trời trong xanh kia. Một màu xanh hoàn toàn khác biệt so với những ngày khác.
Khỉ thật, mình đang làm cái quái gì thế này.
Vứt điếu thuốc hút dở xuống, lấy chân di tàn thuốc rồi bước qua ngã tư.
Kimiko học Flamenco đã được bảy năm. Theo cô, khiêu vũ dường như có thể giải tỏa được mọi bức bối thường ngày.
Vé vào cửa được bán ngay tại quầy lễ tân. Gã không ngờ lễ hội tổng kết của dân nghiệp dư mà lại bán vé, song cũng mua rồi theo hành lang tiến thẳng vào. Hội trường nhỏ nhưng được bài trí khá sang trọng. Gã đẩy tấm cửa được dán xốp cách âm vào trong, đúng lúc bốn, năm đứa trẻ con mặc đồ diễn đang chạy qua lại. Leo lên từng bậc cấp của lối đi giữa hai hàng ghế, gã nhìn thấy Kimiko ở phía đối diện lối đi, giữa đó là hàng ghế hầu như chẳng có ai ngồi. Kimiko đang đứng nói cười với ba cô gái khác. Vậy mà gã tưởng sẽ không thể nào gặp được, trừ phi xông vào tận trong cánh gà. Diễn viên mà ngồi ở ghế khán giả là cớ sao.
Gã đứng như trời trồng, nhìn Kimiko không chớp mắt. Cái cách cô ấy nói năng cười đùa thản nhiên như không kia thật kỳ lạ làm sao.
Ý định kéo Kimiko đi xuất hiện trong đầu.
Gã muốn kéo đi đến chỗ mọi khi ngay tức khắc, dù là căn hộ của gã, hay khách sạn tình yêu tồi tàn, chỉ cần là nơi Kimiko phơi bày bộ mặt thật của chính mình.
Không biết gã đã thẫn thờ trong bao lâu. Một phút, hai phút, hoặc cũng có thể ngắn hơn thế. Và rồi Kimiko nhìn sang.
Thứ hiển hiện trên vẻ mặt Kimiko không phải là sự ngạc nhiên mà là một cơn thịnh nộ. Một cơn thịnh nộ chất chứa mối hận thù ngàn năm.
Thế rồi, Kimiko lại tiếp tục câu chuyện với đám bạn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tảng lờ, chẳng thèm liếc nhìn đến nửa con mắt.
Gã không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Gã lần tìm cánh cửa dán lớp cách âm mềm đến khó chịu rồi bước ra ngoài. Bước đi một lèo không ngơi nghỉ, gã thậm chí còn không đủ thời gian ngước nhìn bầu trời trong xanh tuyệt đẹp vẫn trải rộng trên đầu. Gã thảm hại như chưa từng thảm hại đến thế.
CHƯƠNG 21
“Cậu nhìn gì thế?”
Tu ừng ực chai nước ngọt, Yuri cất tiếng hỏi. Công viên Yoyogi giữa tiết tháng Mười. Những chiếc lá chưa kịp đổi màu vẫn còn đọng lại chút sắc xanh, lao xao theo gió tạo thành những thanh âm khô khốc. Bầu trời mùa thu như mang trong mình hương vị của táo.
“Nhìn trời.”
Koji đáp.
Hơi đất mát rượi bốc lên xuyên qua cả lớp quần jean dày cộp. Cả hai đang ngồi dưới thảm cỏ chứ không phải trên ghế đá. Phía trên là bầu trời xanh thăm thẳm.
“Được rồi, tớ hỏi câu khác. Cậu đang nghĩ gì?”
Ngồi bên cạnh, Yuri hỏi tiếp, rồi ngả đầu vào vai gã.
“Có nghĩ gì đâu.”
Xung quanh là mấy thanh niên đang điều khiển máy bay mô hình, vài đứa trẻ nhỏ ngồi xuống nhặt thứ gì đó rồi lại đứng lên đi dưới con mắt giám sát của các bà mẹ. Rồi cả một đám học sinh cấp Ba đang tập nhảy theo thứ âm nhạc rẻ tiền phát ra từ chiếc máy cát xét. Đủ mọi thành phần trong công viên.
“Koji, cậu có thích tớ không?”
Bỗng dưng Yuri cất tiếng hỏi. Lấy làm ngạc nhiên, gã nhìn mặt Yuri rồi đáp rằng đương nhiên là thích. Gã thực sự thích Yuri. Có thể là như vậy.
“Rảnh rỗi quá đi mất!”
Quàng hai tay ra sau đầu, gã ngửa mặt lên trời, than thở. Giờ học đã giảm, chiều tối mới đi làm thêm, Yuri cũng rảnh nên muốn hẹn hò lúc nào cũng được. Có khi, cuộc sống bình thường của thằng sinh viên nào cũng thế thì phải.
Đến gã còn phải mê mẩn chính mình và có nằm mơ gã cũng không nghĩ lại bị Kimiko phớt lờ. Lúc nào cô ta cũng có quá nhiều năng lượng, còn gã thì không chịu nổi điều đó.
Gã đã muốn xem Kimiko khiêu vũ bằng được.
Gã đã tưởng rằng mình không quan tâm gì đến sở thích của Kimiko. Vậy nhưng lần này, gã lại tò mò xem Kimiko khiêu vũ như thế nào. Vé đã mua rồi, nếu không thể gặp nhau được nữa thì cứ coi đây là lần cuối. Người như cô ta, hẳn sẽ khiêu vũ đến quên mình.
Từ phía đường Shibuya, gã rẽ ra công viên. Khắp nơi trên cầu vượt là hàng loạt chữ theo trường phái graffiti sơn đủ các tông màu.
Gần đến trưa, Toru mới ăn bữa sáng tự chuẩn bị là món sandwich cuộn thịt nguội với pho mát và sữa ướp lạnh, và hồi tưởng về cuộc gặp gỡ kỳ lạ đêm qua.
Ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng như bừng sáng, xa xa ngoài cửa sổ, tháp Tokyo ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc.
“Chị định lúc nào đó sẽ nói trước với Asano về chuyện của cậu.”
Cô ấy nói trước khi Asano đến ngồi cùng tại Franny chiều qua. Asano đến hơi muộn, ông ta kêu một ly Gin Tonic, nhìn hao hao ly Vodka Tonic mà Shifumi đang uống.
“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Asano cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, ngồi lên ghế xoay, xắn tay chiếc áo sơ mi màu trắng. Trên đó là chiếc đồng hồ Rolex giống như của Shifumi.
Nâng lên cụng ly, cốc bia của Toru đã vơi gần nửa. Sau đó cậu chỉ nâng lên uống có chừng mực rồi đặt xuống, tập trung bắt nhịp với câu chuyện.
“Nghe nói cậu sẽ đến giúp cửa hàng chúng tôi?”
Không vòng vo, Asano hỏi luôn.
“Vâng,” Toru đáp, nhìn sang phía Shifumi. Cô không quay sang nhưng mỉm cười và đáp:
“Ứng cử viên cho vị trí cánh tay phải của em đấy!”
Asano và Shifumi quả là một cặp trời sinh. Độ tuổi, trang phục và cả giọng điệu nữa, một cặp vợ chồng giàu có không con, không lẫn vào đâu được.
“Về công việc thì cô ấy khá nghiêm khắc đấy.” Asano thong thả nhả từng câu chứ, cười khùng khục, “cậu cứ cố gắng nhé.”
Toru vẫn điềm tĩnh ngồi yên. Thái độ và cả cái phong thái thủng thẳng kia thật lố bịch hết sức. Mình sẽ sống với shifumi. Cả hai sẽ cùng lên kế hoạch rồi tiến hành chu đáo. Rồi ông ta cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy mà thôi.
Cho dù ông ta vẫn rất sành điệu châm thuốc cho vợ, thậm chí Shifumi vẫn thủ thỉ những chuyện chỉ có hai người mới hiểu, nào là đã gửi quà mừng cho ai đấy, rồi hôm qua ai đó gọi điện. Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cuộc hội kiến diễn ra trong vỏn vẹn ba mươi phút.
“Thế nhé, để lúc khác thong thả nói chuyện sau.”
Asano nói, rút thẻ tín dụng ra thanh toán rồi kéo Shifumi đi. Cốc bia trước mặt bỗng chốc trở thành một thứ gì đó đang kinh tởm. Thứ đã được lão Asano kia trả tiền.
“Chị sẽ gọi sau.”
Shifumi nói rồi bước đi cùng với Asano. Có lẽ họ đưa nhau đi ăn.
Toru chén nốt chiếc sandwich cuộn, cố gắng gạt bỏ sự kiện đã xảy ra đêm qua. Xét cho cùng, đó chỉ là một bước chuẩn bị chu đáo, vì tương lai của cả hai.
Tiếng chuông điện thoại reo, Toru nhấc ống nghe mà trong lòng dám chắc không phải là cú điện thoại của Shifumi.
“Câu rỗi không?”
Koji hỏi luôn.
“Tớ đang đi cùng Yuri nhưng cậu rỗi thì ra cho vui.”
“Cậu đang ở đâu?”
Shibuya, Koji đáp. Rồi đế thêm là đang rảnh rỗi quá. Đương nhiên gã không đả động gì đến chuyện muốn làm tình giữa lúc ban trưa với Yuri nhưng bị cô từ chối ngay khi gã đề nghị vào khách sạn. Yuri bảo ở nhà gã thì được, nhưng về đến nhà thì cũng mất hơn một tiếng đồng hồ đi tàu điện, thành thử gã đành bỏ cuộc.
“Cậu rảnh? Lạ thật đấy.” Toru nói.
“Bọn tớ về nhà cậu cũng được.”
Toru thấy phiền toái với lời đề nghị ấy, cậu quyết định ra khỏi nhà, ba mươi phút sau đã có mặt tại Shibuya. Cậu bắt gặp Koji và Yuri giữa đám đông hỗn độn những nam thanh nữ tú vô công rồi nghề túm tụm quanh khu tượng đài chú chó trung thành Hachi.
“Ba mươi phút không sai một giây. Giai thành phố có khác.”
Koji bình phẩm. Trong mắt cậu, dường như Koji và Yuri sinh ra là để dành cho những chốn xô bồ như thế này. So với đám choai choai xung quanh thì dường như cả hai chẳng có gì khác biệt.
“Khỏe chứ?” Toru nói thay cho lời chào. Yuri trông không được khỏe lắm, song cậu lờ đi không hỏi han gì.
“Cậu đang xin việc?”
Koji hỏi lại thay cho lời chào, nhưng Toru đáp rằng cậu chẳng xin việc ở đâu cả.
“Không xin việc thì cậu dịnh làm cái quái gì hả?”
Có vẻ Koji thực sự nhạc nhiên. Toru nhớ có lần ở sạp báo trong cửa hàng tiện lợi Koji đã lên mặt dạy dỗ, rằng cậu phải vào đại học công lập.
“Kệ đi.”
Cậu cười đáp. Chắc hẳn trong mắt gã, mình chẳng ra cái giống gì. Có lẽ gã đang đôn đáo xin việc, và đã tìm ra cho mình một hướng đi nào đó chăng, cho dù đó mới chỉ hiện hữu trong tâm tưởng.
“Lâu lắm rồi tớ mới mò đến Shibuya vào cái giờ này.”
Toru nói, ngước mắt lên nhừng những hàng chữ nhấp nháy trên biển quảng cáo.
Họ chơi bi-a một tiếng, lòng vòng thêm một tiếng nữa, giết thời gian ở cửa hàng CD, rồi tạt qua Starbucks uống cà phê đá. Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ thể thao, Koji thốt lên đầy thèm muốn:
“Trời ơi, giá mà tớ được đi trượt tuyết.”
Với Toru, tất thảy mọi thứ trên đời dường như đã thuộc về một thế giới xa xăm. Và, dường như đã lâu rồi cậu chưa gặp Shifumi. Chuyện tối qua như thể đã xảy ra từ ngàn vạn năm trước.
“Cậu hôm nay rảnh thì đi chơi đến tối với bọn tớ luôn đi.”
Koji đề nghị lúc Yuri đi vệ sinh trong quán Starbucks.
“Tớ tưởng cậu làm thêm?”
“Tớ xin nghỉ ốm rồi.”
Nhằm đúng lúc không có mặt Yuri, phải chăng gã không muốn cho cô biết.
“Chịu thôi, tớ phải đi gia sư.”
“Thì cũng xin nghỉ ốm đi.”
Koji nói khiến cậu ngạc nhiên.
“Sao phải thế?”
Koji nhìn cậu chằm chằm rồi than vãn, rằng gã hiểu rồi, quá hiểu rồi.
“Hiểu cái gì?”
“Hiểu là cậu thờ ơ với bạn bè chứ sao.”
Vừa định phản bác thì Yuri quay lại, cậu đành im lặng. Koji đâu phải là kẻ hay xin nghỉ ốm chỉ vì có chuyện gì đó muốn tâm sự. Lý do kiểu đàn bà con gái. Cậu nghĩ vậy và định bụng bảo sẽ đến sau khi hết giờ gia sư nếu cả hai còn chờ được, nhưng thời điểm để nói đã qua đi, cậu chỉ kịp nhắn lại duy nhất một câu lúc chia tay, rằng tối nay sẽ gọi điện. Koji ậm ừ rồi cùng Yuri bước vào cửa soát vé.
Ngày gì mà đen thế chứ. Yuri thì đang khó ở, từ chối không đi khách sạn, thằng bạn vàng thì thẳng thừng từ chối làm chiếc phao cứu sinh. Với gã, thế này là nguy kịch lắm rồi. Gã chỉ muốn nói chuyện với Toru thôi chứ không phải với đàn bà hay Hashimoto. Hình ảnh Kimiko chưa buông tha cho gã, và gã muốn tìm mọi cách chỉ để ngăn bản thân mình không lao đến gọi điện trong tiếc nuối.
Tiếc nuối – cái từ ấy khiến Koji phải lạnh gáy. Điều đó có nghĩa rằng, chính bản thân gã lo sợ một lúc nào đó, vì tiếc nuối mà gã sẽ liên lạc với Kimiko. Gã cần một người ở bên cạnh, là Yuri hay Toru cũng được, chỉ để lấp đầy chỗ trống.
Rốt cuộc, gã lại đi làm thêm. Lại tơ tưởng về Kimiko trong lúc ngồi hút thuốc ở trong phòng thay đồ. Gã ân hận vì đã không hỏi cho ra nhẽ khi thấy cô nghẹn ngào gọi điện. Gã hối hận không phải vì con tim gã nhói đau. Giá hôm ấy mặc kệ Yuri chờ rồi ra ngoài gặp ở đâu đó thì đã không nên chuyện.
Kimiko luôn cô độc.
Gã tin chắc như vậy, dù cô ta đã là gái có chồng. Gã thất vọng với chính mình vì đến giờ mới nhận ra điều đó. Kimiko cô độc trong từng khoảnh khắc, cô độc ngay cả những khi ở bên cạnh Koji.
Tiếng gõ cửa liên hồi, cánh cửa mở ra, một cậu bạn cùng làm ngó vào gọi: “Này Koji, cậu có khách.”
Gã bất cẩn hết sức, định gọi điện cho Kimiko ngay trong phòng thay đồ này. Kimiko và gã cuốn hút nhau đến thế là bởi cả hai người đều cô độc. Bởi dẫu cho cô ấy là gái đã có chồng, còn gã có Yuri, cả hai vẫn ôm nhau trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm không thể lấp đầy. Ít nhất với gã là như vậy, và gã ước ao có thể gặp Kimiko ngay bây giờ. Dẫu có bị đay nghiến hay vùi dập cũng cam lòng. Gã nhớ hơi ấm của Kimiko, hơi ấm từ làn da và hơi ấm của ngọn lửa tình.