Tháp Tokyo

“Còn gì nữa không?” Lững thững lê đồi giày thể thao, gã hỏi tiếp: “Ngoài ra, cậu còn thích cái gì nữa?”
Toru nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Tớ chẳng thích thứ gì khác. Chẳng có gì khác mà tớ thích hay ghét đến mức đáng nói cả.”
Đúng là hâm hấp, Koji nghĩ lại và tự khẳng định thêm một lần nữa.
Toru bản tính hiền lành. Dường như chẳng thấy cậu ta bực dọc, mắng mỏ ai bao giờ, thậm chí ngược lại, cả khi vận may từ trên trời rơi xuống cũng không thấy cậu ta biểu lộ niềm vui tột đỉnh ra bên ngoài.
Koji vùng dậy, đi rửa mặt rồi lấy tay vuốt keo chỉnh lại kiểu tóc. Tối nay gã lại đi làm thêm ở quán bi-a. Muốn sống vui vẻ trên đời thì cần phải có tiền. Sống mà không vui vẻ thì cuộc đời chẳng nghĩa lý gì.
Koji soi gương. Một khuôn mặt đầy sức sống. Không tệ. Nước da ngăm đen, Không cần phải đến salon làm rám nắng. May nữa là mặt mũi cũng gọn gàng.
“Cậu yêu bản thân quá đấy.”
Gã có cảm giác như nghe thấy tiếng Kimiko. Đôi khi làm người khác phải phát rồ lên đấy.
Thỉnh thoảng Kimiko lại nói những câu không lấy gì làm hoa mỹ. Cô còn bảo nếu gã cứ ở bên cạnh cô sẽ bị lấy mất, song điều đó chỉ làm Koji thích thu thêm.
Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta, đó là điều bất di bất dịch.
Đứng trước gương, Koji hất cằm lên xuống, vuốt lại mấy lọn tóc trên đỉnh đầu.
“Hoàn hảo!” Gã tự đắc rồi với lấy chiếc áo, khoác lên người.
CHƯƠNG 4
Cha Toru vận quần vải nhung và áo len mặc bên ngoài sơ mi kẻ ca rô.
“Vào đại học vẫn đạt loại ưu chứ con?”
Ông hỏi rất kỳ cục.
“Rất tiếc là không bố ạ.” Toru đáp.
Mùi nước dùng dậy lên từ miếng củ cải Toru vừa dùng đũa xẻ làm đôi.
“Nhưng cũng không đến nỗi bị lưu ban.”
Họa hoằn lắm cậu mới gặp ông. Có gặp đi chăng nữa thì cho tới thời điểm này, không những chưa bao giờ bàn luận về quá trình học hành, ông cũng chưa từng đề cập đến những chuyện riêng như có người yêu chưa, hay có bạn bè mới nào không. Cậu cũng chưa hề bóng gió xin tiền, thậm chí hai bố con cũng chưa ngồi uống rượu với nhau đến tận khuya bao giờ. Tuy nhiên, nếu ông nói muốn gặp ở đâu là cậu ra ngay. Lần này ông rủ cậu đi ăn Oden.
“Mẹ có khỏe không?” Ông hỏi như thường lệ.
“Vẫn khỏe ạ.” Toru trả lời như mọi khi. “Có vẻ bận, dạo này còn hay đi công tác.”
Cha Toru cười nhăn nhó khi nghe cậu kể thêm rằng bà vẫn thế, đợt vừa rồi lại say xỉn.
Không biết vợ hai của bố có nghiện rượu không nhỉ? Toru thầm nghĩ. Nghe nói bà ấy bằng tuổi, hiện đang làm việc tại thư viện. Có lẽ bà ấy là một người vợ tốt.
Thực ra Toru chẳng thấy điều ấy có liên quan gì đến mình. Cậu không muốn dính dáng đến. Bởi giờ đây cậu đã tìm thấy cuộc sống của riêng mình. Cái tôi khi ở cùng cha, cái tôi khi ở cùng mẹ và cái tôi khi ở cùng Koji là những cái tôi riêng lẻ. Có lẽ nó liên quan tới việc cậu phát hiện ra rằng những khoảng thời gian ở nhà và khi ở trường là hoàn toàn khác biệt. Và cả những phút giây bên Shifumi.
Lần đầu tiên Toru phát hiện ra một cái tôi của mình không thuộc hẳn về nơi nào. Cậu lấy làm thích thú và cho rằng đáng ra nó phải là cái tôi vốn có của mình từ khi mới sinh ra. Hoàn toàn tự do và tràn trề hạnh phúc. Cái tôi ấy tồn tại được là nhờ có Shifumi.
Tuần trước cậu và Shifumi cùng đến dự buổi hòa nhạc của con gái một người bạn theo như lời cô ấy nói. Cô gái thướt tha trong bộ đầm dài màu xanh nước biển, chơi Chopin, Schuman và cả Liszt.
Suốt quãng thời gian nghe nhạc, lòng cậu như có lửa đốt, ngọn lửa âm ỉ cháy bên trong bộ vest được khen rất hợp ngay lúc gặp lại sảnh chờ, chỉ chực bùng thiêu đốt Shifumi.
Sánh vai bên Shifumi bước giữa dòng người tấp nập hướng đến quán bar sau khi kết thúc buổi hòa nhạc, cậu vẫn thấy trong mình ngập tràn tiếng piano. Đến tên bản nhạc cậu còn chẳng biết, vậy mà từng nốt nhạc vừa nghe như biến thành những thực thể sống động, trong vắt, nhảy múa khắp toàn thân. Đẹp đến mê hồn.
Cứ ở bên Shifumi, thể nào cậu cũng trở nên như vậy.
Giả dụ như khi ăn đồ Ý, từ đỉnh đầu đến từng ngón chân, thậm chí đến từng chân tơ kẽ tóc đều mang ý nghĩ về đồ ăn Ý. Vấn đề ở đây không phải là số lượng mà là ở độ thuần khiết.
Nếu là nghe nhạc, ngay lập tức âm nhạc dâng lên ngập tràn cơ thể, khiến cậu không thể nghĩ đến bất cứ một điều gì khác.
“Buổi biểu diễn thật tuyệt vời!” Shifumi nói. Đến lúc này Toru mới thực sự cảm nhận được. Cậu thấy hay không phải nhờ khả năng của nhạc công mà chính là nhờ Shifumi. Tự lúc nào Toru đã đưa mình trôi theo con sóng Shifumi.
“Koji gần đây thế nào?” Cha Toru hỏi.
Bạn của Toru, ông chỉ nhớ được đến vẻn vẹn hai người. Ngoài Toru là Tacchan cùng sống trong khu chung cư hồi còn học cấp Một. Bản thân Toru cũng chẳng nhớ gì nhiều hơn cha cậu nhớ.

“Vẫn khỏe ạ.”
Toru đáp giống như khi được hỏi về mẹ.
“Cậu ấy đi làm thêm đủ thứ, tự thân vận động.”
“Tự thân vận động à.”
Bó Toru nhắc lại có vẻ thích thú, ực một hơi cạn ly rượu rồi lại tự tay rót đầy.
“Cậu ta học chuyên ngành y?”
“Kinh tế ạ.”
“Chà, kinh tế cơ đấy.”
Cha Koji là bác sĩ đã khoa hành nghề độc lập. Anh cả Koji hơn cậu ta tám tuổi, hiện đã theo con đường của cha mình.
“Dạo này có hay gặp nó không?”
“Thi thoảng.”
Toru gắp một miếng trứng cho vào miệng. Từ xưa cậu đã biết cha cậu rất yêu quý bạn bè, từ những mối quan hệ hồi còn học đại học cho đến hội câu cá. Công ty hiện giờ cũng là hợp tác cùng với mấy chiến hữu. Về bản chất, ông là một người rất coi trọng tình bạn.
Câu chuyện như thế này trước kia luôn làm Toru chán ngán. Cậu húp món trứng còn đang nóng hôi hổi rồi chậm rãi thưởng thức vị bia trượt qua cổ họng. Bản thân Toru không phải là kẻ có nhiều bè bạn, nên từ nhỏ, cậu rất dị ứng khi có ai cứ nói xa nói gần về tầm quan trọng của tình bạn.
Tối nay, Toru không thấy bực bội chút nào. Tất nhiên cậu không có ý định kể về Shifumi, song Toru dám chắc rằng chính ý thức về Shifumi đã khiến cậu thấy lòng mình thảnh thơi, thảnh thơi với ý nghĩa cậu là một thực thể bình đẳng với cha cậu.
Rời quán bar sau khi làm vài y, cậu đi cùng Shifumi về đến tận nhà.
“Những nốt nhạc có còn nhảy múa trong cậu không đấy?”
“Chúng vẫn đang làm loạn ở đây này.” Toru đáp.
“Vậy thì không cần nghe nhạc nữa.” Shifumi cười.
Khoảng không trong căn phòng tĩnh lặng, phía ngoài là thành phố Tokyo về đêm trải rộng với muôn vàn ánh đèn lung linh. Shifumi bảo không có thói quen kéo rèm ngay cả ban đêm, đương nhiên ngoại trừ phòng ngủ.
“Lúc nào cậu muốn, chị sẽ gọi taxi cho cậu.”
Shifumi vừa dứt lời đã bị Toru khóa chặt môi.
Thanh toán xong, hai cha con Toru rời cửa hàng.
“Giờ sao? Con về luôn thôi chứ?”
“Vâng, con về thôi.”
Khu phố Ginza vào thời khắc tháng Mười hai. Dọc đường ra ga, cha Toru tạt vào máy bán tự động mua thuốc lá.
“Cho bố gửi lời hỏi thăm mẹ.”
“Vâng.”
Vào tận cửa soát vé, hai bố con mới chia tay.
Hồi cậu mới bắt đầu gặp riêng Shifumi, mẹ cậu đã từng cật vấn: “Này, con đang hẹn hò với Shifumi đấy hả?” Bà nói từ hẹn hò cứ như thể nắm rõ những gì ẩn chứa trong đó. Ngay cả việc gặp gỡ ở đâu, ăn gì và cậu lên taxi về từ chỗ nào.
“Shifumi khen con rất lịch lãm. Cô ấy cũng khá thú vị đấy chứ?”
Đó là lần duy nhất Toru thấy ấm ức với việc làm của Shifumi.
“Chị xin lỗi nhé.” Shifumi lúng túng mở lời khi hai người gặp lại nhau sau đó. “Nhưng giấu giếm thì cũng kỳ lắm.”
Toru yên lặng. Cậu chẳng nghĩ ra lý do gì để căn vặn, vả lại đó cũng là việc cực chẳng đã.
“Chẳng phải cứ giấu giếm mãi thì nghĩa là những gì mình đang làm là xấu xa ư?”

Quả vậy. Càng nghe Shifumi nói, cậu càng thấy việc nói ra là tất yếu.
“Cứ bảo mẹ cậu là thì thoảng mình gặp nhau thế thôi.”
Toru chẳng có lý do gì phản đối ý kiến đó.
Nếu là bây giờ, Toru thầm nghĩ trong lúc bước trên con dốc thoai thoải sau khi xuống ga Kamiya. Nếu là bây giờ đố cô ấy dám báo cáo nhất cử nhất động như thế. Chẳng lẽ lại nói rằng thì thoảng em vẫn gặp cậu ấy, thi thoảng còn ngủ với cậu ấy nữa.
Đêm đông giá lạnh. Hơi thở phả ra những làn khói trắng. Leo lên giữa những con dốc này, ngoảnh lại là nhìn thấy tháp Tokyo, ngay chính diện. Trong đêm, dải đèn sáng chạy theo viền tháp khiến người xem ngỡ như bản thân nó đang tỏa sáng, sừng sững chĩa thẳng vào màn đêm.
Về nhà vẫn chưa thấy mẹ đâu, Toru đi tắm rồi lôi sữa tươi ra uống. Đó là đồ uống khoái khẩu của cậu, không cần cho đường mà uống vào vẫn cảm nhận được vị ngọt bùi.
Hồi nhỏ, kể cả ở nhà lẫn khi đến trường đều được khuyến cáo nên uống sữa một cách thái quá, rằng uống nhiều sữa mới lớn lên được. Khi lớn lên rồi thì chẳng ai đả động đến nữa, chẳng lẽ đó là do mọi người nghĩ mình đã đủ lớn rồi chăng? Thế nên chẳng cần uống sữa nữa? Không hiểu sao, cậu cảm thấy việc này thật kỳ quái.
Đồng hồ chỉ mười một giờ ba mươi phút. Toru quyết định viết cho xong một bài báo cáo trong kỳ nghỉ mùa đông, cậu chui vào phòng và đóng cửa lại.
Đêm giao thừa, Toru loanh quanh trong phòng lúc chờ mẹ cậu sắp đặt mọi thứ. Cậu ngồi nghe Suzanne Vega và giở xem cuốn sách ảnh “Chân dung Đại Lục” về đất nước và con người Trung Quốc.
Cậu có cả thảy bốn tập sách ảnh. Một tập Shifumi gửi tặng còn ba tập là cậu tự mua, trong đó có hai tập mua tại chính cửa hàng của Shifumi, tập còn lại mua tại hiệu sách ngoại văn trong một lần đi chơi cùng.
Cả bốn cuốn Toru sở hữu cũng có mặt trên giá sách nhà Shifumi, thậm chí cậu nắm rõ vị trí của chúng ở đâu.
Một trong những sở thích của Shifumi là ngắm ảnh, theo như cô nói, ảnh thực hơn tranh vẽ.
Có lần Shifumi rủ cậu đi xem một triển lãm ảnh cá nhân. Một galllery khá nhỏ, hôm đó ngoài hai người, chỉ có đúng một khách vào xem. Có vẻ đã thân quen với tay nhiếp ảnh, Shifumi đặt hai tay lên vai lão ta, rướn người chạm má, chào hỏi như kiểu người ngoại quốc khiến lão ta hơi lúng túng dù vẫn khéo léo khẽ ôm lấy hai vai đáp lễ. Khoảnh khắc ấy, đột nhiên ngọn lửa ghen tuông trong Toru bùng cháy, nhưng không phải vì mối quan hệ hay sự đụng chạm giữa hai người, mà cậu phát ghen với tuổi tác của lão nhiếp ảnh gia ấy. Gầy gò, da sạm nắng, tóc hoa râm. Hẳn lão biết về một Shifumi mà mình chưa biết, và có lẽ vĩnh viễn không thể nào biết được. Ý nghĩ đó khiến Toru sôi máu.
“Toru!” Cậu nghe tiếng mẹ giục từ phía hành lang. “Đi thôi không muộn mất!”
Bốn hôm trước, Shifumi gọi điện báo tổ chức tiệc tiễn năm cũ vào đêm giao thừa và muốn mời cậu đến dự.
“Chị gửi thiệp mời cho mẹ cậu rồi đấy, mẹ cậu bảo chắc chắn sẽ đến. Trong thiệp có ghi mời cậu đi cùng, thế mẹ cậu có nói gì không?”
Toru ít nhiều không hài lòng với kiểu mời vòng vo ấy, song xét cho cùng cũng chẳng còn cách nào khác. Gặp được nhau mới là điều quan trọng nhất.
“Tối giao thừa?”
“Ừ, chị mời khoảng mười, mười lăm người bạn thân. Coi như bữa tiệc thân mật thôi. Hồi xưa năm nào cũng tổ chức nhưng dạo này cả chị lẫn Assano đều bận, lần tổ chức cuối cùng cách đây đã khá lâu rồi.”
Shifumi nói xem chừng hào hứng lắm.
Asano, là họ của chồng Shifumi. Đương nhiên, giờ Shifumi cũng mang họ ấy.
“Tôi đến có sao không nhỉ?” Toru tỏ vẻ ngần ngại.
“Chị mời cậu cơ mà.” Shifumi khẽ đáp.
Mẹ cậu chưa nói gì với cậu cả.
“Cậu cứ bảo mẹ cậu rằng chị mời là được thôi.”
“Ừ có lẽ vậy.” Toru đáp.
Xuống taxi, mẹ Toru đi trước, cậu bước theo sau. Cậu bị mẹ bắt ôm trên tay một bó hoa tươi khá lớn, màu đỏ thắm.
“Lát mẹ có việc phải về trước.” Bà nói khi bước vào thang máy.
“Con ở lại thì cũng đừng muộn quá đấy.”
Thang máy dừng lại khi lên đến tầng thượng.
“Kiểu gì mẹ cũng phải ghé qua nhà ở Suginami.”
Nhà ở Suginami là nhà ngoại Toru.
“Con biết rồi.” Toru trả lời.

Bữa tiệc thân mật đã bắt đầu. Shifumi vốn thích kiểu ánh sáng gián tiếp nên căn phòng chật ních người có cảm giác hơi mờ tối.
“Chị Yoko! Rất mừng chị đã đến.”
Shifumi chào mẹ Toru trước rồi quay sang cậu mỉm cười. Nụ cười ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, vô cảm đến lạnh lùng. Toru thấy đó không phải là Shifumi mà cậu hằng biết. Shifumi vẫn ôm bó hoa nhận từ tay cậu đi trò chuyện với những vị khách khác.
Căn phòng rộng rãi đã trở nên chật chội vì quá đông người. Trên quầy bar di động – nhà này không có cái gì được gọi là bàn – bày mấy chai rượu vang, cá hồi hun khói, với bánh ngọt và hoa quả. Toru buột miệng cười. Đúng là người ngại bếp núc. May là đã quá giờ bữa tối.
Cậu chỉ biết mặt đúng hai nhân viên nữ ở cửa hàng của Shifumi. Mẹ cậu cầm ly rượu vang, đứng trò chuyện rôm rả với mấy người cậu chưa từng gặp mặt.
Cậu muốn phân biệt mùi của căn phòng này. Thứ mùi đằng sau mùi nước hoa, hơi người, mùi hương tỏa ra từ những đóa hoa ly lớn căm trong bình.
Chỉ thoáng qua cậu đã biết ai là Asano. Cậu đã từng xem ảnh, và lại trông Shifumi khác hẳn khi ở bên cạnh ông ta, lúc ghé tai thì thầm, khi lại nhờ cầm hộ ly rượu.
“Xin mời!” Một phụ nữ mang đến một ly rượu vang mời Toru.
“Cảm ơn chị!”
“Cậu là con trai chị Yoko đúng không?” Người phụ nữ đó nhoẻn miệng cười.
Đúng lúc ấy, bức tượng Quan m lọt vào tầm mắt Toru. Lúc nào nó cũng nổi bật, vậy mà hôm nay chìm nghỉm giữa đám đông. Với bốn cánh tay thanh thoát, bức tượng ánh lên một màu vàng sẫm.Toru cảm giác nó là bằng hữu của mình.
Làm tí pho mát vậy, cậu nghĩ vậy và tiến đến gần phía quầy bày những chiếc đĩa lớn.
“Có phải cậu là Toru không nhỉ?”
Nghe gọi, quay lại cậu thấy Asano đứng đó. Ngạc nhiên nhưng không mảy may dao động, thậm chí cậu còn thấy mình điềm tĩnh lạ lùng.
“Vâng.” Toru trả lời.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Asano.” Người đó lên tiếng. “Tôi có nghe Shifumi kể về cậu. Cảm ơn cậu thi thoảng đến chơi cho vợ tôi đỡ buồn.”
Asano vận quần jean, áo sơ mi xanh da trời, bên ngoài là chiếc áo khoác màu tím than. Không cao lắm song trông ông tỏ ra khá bệ vệ. Nghe nói ông ta làm công việc gì đó liên quan đến quảng cáo.
“Cậu vẫn đang là sinh viên?”
“Vâng.” Toru trả lời, nhấp một ngụm rượu vang.
“Những chỗ thế này thật nhàm chán phải không.”
Toru im lặng, đó không phải là một câu hỏi.
“Nói vậy thội, xin mời cậu cứ tự nhiên nhé!”
Assano khẽ nói với giọng lịch thiệp.
Shifumi vẫn đứng ở xa, cứ như thể không có ai là Toru tồn tại ở đây cả. Rõ ràng mọi thứ không thể nói là dễ chịu. Ba mươi phút sau, phát ngán với mọi đồ ăn thức uống, cậu lặng lẽ ra đứng tựa vào cửa sổ kính lạnh buốt. Nhưng cậu không thấy bữa tiệc này nhàm chán, đúng hơn là không có thì giờ để thấy nhàm chán.
Shifumi vẫn đang vui vẻ.
“Chị yêu cuộc sống này của chị.” Chẳng nhớ cô ấy đã nói thế khi nào. “Không hẳn là nó hạnh phúc đến nhường ấy, nhưng, hạnh phúc hay không cũng chẳng phải là điều gì quá to tát.”
Hạnh phúc hay không cũng chẳng phải là điều gì quá to tát. Thế có nghĩa là sao? Khi ấy Toru không hiểu, nhưng giờ đây cậu có cảm giác như đã vỡ lẽ. Nếu Shifumi có mang đến cho cậu điều bất hạnh nào thì nó cũng đáng giá hơn tất thảy những niềm hạnh phúc khác.
Mười một giờ năm mươi lăm phút. Mỗi người được mời một ly Champagne. Thời khắc giao thừa đã điểm. Tiếng nhạc tạm ngưng, radio được bật lên thay cho tiếng chuông báo thời gian. Mọi người đã no say. Toru đưa mắt tìm mẹ cậu để chắc rằng bà không quá say.
“Khỏe không?”
Giọng nói cậu vẫn hằng mong nhớ vang lên bên tai. Giọng nói đầy nhớ nhung và chất chứa bao điều bí ẩn… Tiếng đếm ngược thời gian bắt đầu.
“Chúc mừng năm mới!” Khắp nơi vang lên tiếng mọi người chúc tụng và cụng ly. Tiếng nhạc lại nổi lên, có tiếng nói của ai đó thật lạ lẫm.
Shifumi đến cụng ly với Toru trước tiên. Chỉ là một khoảnh khắc nhưng đúng là một niềm hạnh phúc chứ không phải bất cứ thứ gì khác bất chợt ào đến, khiến Toru quên cả việc nhấp môi ly Champagne. Vậy là hai người lại có thêm một bí mật. Một bí mật nho nhỏ nhưng ngọt ngào.
Asano đang phát biểu gì đó, đại để là cảm ơn mọi người đã đến dự tiếc chia vui.
Chẳng hiểu tự lúc nào, Shifumi đã đứng kế bên chồng. Thản nhiên như thể cô vẫn ở đó ngay từ những phút ban đầu.
“Chúc mừng năm mới!” Mẹ cậu đi tới, khẽ nâng ly chúc mừng. Toru cũng đáp lại. Trong lúc ấy, cậu nhận ra niềm hạnh phúc vừa mới đây thôi đã không còn dấu vết.
CHƯƠNG 5
Kimiko đúng là đồ quỷ.
Koji nhủ thầm trong khi ngắm nghía cái hông thon nhỏ mà tròn trịa mịn màng đến mức khó tin của người đàn bà đang cưỡi lên mình.
“Ở tư thế này nhìn thích quá.” Nhìn xuống Koji ở phía dưới, Kimiko nói.
Nhìn từ dưới lên, gã cảm giác bầu ngực Kimiko vốn nhỏ bỗng trở nên đầy đặn hơn.

Kimiko đúng là đồ quỷ.
“Đúng một tiếng thôi đấy!”
Mới đây thôi, Kimiko vừa ra điều kiện như vậy với Koji. Ngay từ giữa lúc Koji đang làm tất cả những gì cô thích: chân lồng chân, một tay mân mê bầu vú, lưỡi mơn man vùng dái tai rồi rót vào đó những lời có cánh.
Kimiko chầm chậm đặt thân mình lên người Koji. Sâu đến mức chạm cả xương cụt vào bụng gã. Gã thấy thật ấm áp làm sao.
“Cậu tuyệt lắm!” Giọng Kimiko hàm chứa một nụ cười. Đôi khi cô bật cười thành tiếng ngay khi ở trên giường, ấy là dấu hiệu của sự thỏa mãn.
“Này, cậu ra nhiều đến mức không còn chỗ chứa nổi rồi, chết mất”
Vén tóc ngẩng mặt lên, Kimiko nhìn gã chăm chú. Lúc làm chuyện ấy, chẳng mấy khi Kimiko nhắm mắt.
Gã vẫn rên lên như thường lệ xem cô muốn như thế nào thì hơn.
Kimiko đúng là đồ quỷ.
Đang sướng mê tơi thế này mà một tiếng nữa lại cuống lên đi về, cứ làm như là một người vợ mẫu mực không bằng.
“Chị là một người vợ mẫu mực chứ cậu tưởng à!”
Hình như có lần cô đã nói vậy. Có lẽ từ hồi chưa quen nhau được bao lâu tại một quán giải khát nào đó mà giá một cốc cà phê chỉ khoảng tám trăm yên.
“Chẳng phải tự kiêu đâu, với việc nhà thì chị là người hoàn hảo.”
Kimiko mặc quần jean và chiếc áo hai dây sặc sỡ.
“Hoàn hảo?”
“Chồng chị không bao giờ tự chọn caravat cho mình, đến lấy bia trong tủ lạnh ra cũng không nốt.”
“Chà, cứ như là ông tướng thế hả?”
Gã buông lời trêu chọc khiến Kimiko cười khúc khích.
“Không phải là ông tướng, mà là ông vô tích sự.”
“Sao lại vô tích sự…”
Trời nóng chảy mỡ. Gã chọn cà phê đã, còn Kimiko thì uống trà đá mà trông như pha toàn sữa.
“Không, không phải theo nghĩa xấu đâu nhé.”
“Tức là càng vô tích sự lại càng tốt?”
Kimiko gật đầu.
“Vì chị không muốn anh ấy động chân động tay vào bất cứ thứ gì.”
“Tức là cứ như con ong cần mẫn làm việc kiếm tiền là được chứ gì?”
Kimiko không trả lời, lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ.
“Buộc anh ấy phải nghĩ rằng không có chị thì sẽ không làm nổi cái gì. Không có chị, anh ấy sẽ phải khốn đốn. Đơn giản thế thôi. Thế là thành ông vô tích sự ngay. Mà biết đâu trước kia đã thế rồi.”
Lúc ấy, chẳng hiểu sao càng nghe gã càng thấy thương hại Kimiko. Không cần biết thực tế ông ta có vô tích sự hay không nhưng trong lòng gã xót xa thay cho cô.
Đúng như lời hứa, cuộc vui tàn sau một giờ đồng hồ, cả hai rời khách sạn bằng xe của Kimiko, sau đó gã xuống ở ga Ebisu. Nhìn theo chiếu Fiat Panda màu đỏ lướt đi, Koji rút thuốc ra châm lửa.
Dạo này cả hai đều bận bịu nên một tháng rồi mới gặp được nhau. Gã cũng không biết đến bao giờ được gặp lại nữa. Tháng Hai. Bầu trời xanh ngắt mà không khí lạnh buốt đến cắt da cắt thịt.
Koji thích phụ nữ tuổi trung niên là có lý do của gã. Đó tuyệt nhiên không giống như những gì Toru từng đưa ra, là cơ thể đàn bà, là xông xênh vì họ có lắm tiền hơn lũ con gái bằng tuổi, là dễ gây chú ý khi đi cùng nhau, là không bị hỏi han truy xét xem tương lai rồi sẽ ra sao. Lý do thực sự đơn giản hơn thế rất nhiều.
Phụ nữ trung niên suy nghĩ rất hồn nhiên.
Gã đúc ra kết luận ấy trong mấy năm vừa qua. Thực tế thì gã cũng chỉ mới chơi bời với ba người, nhưng cứ nhìn là biết ngay, tỉ dụ như bà chị quen ở trung tâm thương mại chỗ làm thêm, hay chị dâu tương lai, rồi một cô có chồng ngay sát nhà, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ hay dẫn chó đi dạo. Phụ nữ càng lớn tuổi, suy nghĩ càng hồn nhiền.
Với Koji, có thể xem đó là điểm mấu chốt của mọi vấn đề. Có tuyệt diệu hơn sự hồn nhiên, bản tính sẵn có của đàn bà cơ chứ.
Atsuko là đối tượng hơn tuổi đầu tiên của gã. Thuộc mẫu phụ nữ của gia đình nên lần nào gặp, cô cũng thấp tha thấp thỏm. Cô với chồng và con gái, ba người sống tại một căn hộ có ban công tầng thượng, mua trả góp hai mươi năm.
Atsuko vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu, đẹp hơn cả con gái. Gã cứ ca tụng vẻ đẹp ấy là cô lại đỏ mặt thẹn thùng. Song, điều khiến Atsuko sung sướng nhất phải là ăn những món tự tay cô nấu. Atsuko rất thông thạo việc bếp núc. Nhưng thời điểm đó, cô hay phàn nàn rằng gần đây cả chồng lẫn con chẳng ai chịu ăn cơm nhà.
Với Atsuko, nhà cô là điểm hẹn duy nhất dù luôn phải nghe ngóng xem sao. Ban ngày nhưng chồng con có thể về bất cứ lúc nào.
Tuy vậy, một phần cũng vì cô ấy suốt ngày ở nhà, còn Koji thì mới học cấp Ba, nên cả hai không có nhiều sự lựa chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận