Atsuko luôn cho rằng mình là một người tồi tệ. Ít nhất là đang làm những điều tồi tệ, và là một người vợ xấu xa. Thực tế hiển nhiên là ngược lại. Cô là một người tốt, tốt đến mức nao lòng, đến mức tội nghiệp và thậm chí là gần như thảm hại.
Ban đầu, đích nhắm của Koji là cô con gái, bạn cùng trường, hoạt động trong câu lạc bộ phát thanh, dù cô ta trông không thực sự hấp dẫn lắm. Gã hay đến nhà chơi, thậm chí được giữ lại ăn cơm mấy bận.
Một hôm, gã cố tình nhằm ngày cô con gái tham gia hoạt động ngoại khóa để đến chơi. Ban đầu cả hai còn ra vẻ chờ đợi cô con gái về, nhưng rồi chẳng bao lâu, họ chuyển sang lo sợ rằng cô con gái sẽ về.
Tuy vậy, mối quan hệ ấy chẳng mấy chốc lộ tẩy. Cô con gái – tên là Yoshida – điên cuồng chất vấn gã. Đương nhiên, chuyện cũng ầm ĩ ngay trong nội bộ gia đình họ. Atsuko nhận hết sai trái về mình và nói Koji không hề có lỗi trong chuyện này. Gã đã từ bỏ Atsuko. Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta, gã đã quyết định thế. Hơn nữa, Atsuko cũng cho rằng thà như thế còn hơn.
Koji chẳng mấy khi vương vấn về Atsuko. Thời gian hai người qua lại ngắn ngủi, vả lại lúc đó gã mới học cấp ba. Với gã, cái thằng Koji cấp Ba là một thực thể vô cùng xa lạ.
Dẫu vậy, trong đầu gã thi thoảng ký ức vẫn hiện về, từ bãi đỗ xe có hàng cây dẫn tới sảnh đến chiếc thang máy mờ tối, từ kiến trúc cửa chính đến chất liệu tấm rèm cửa màu hồng tươi, từ những miếng nam châm trang trí gắn trên chiếc tủ lạnh cỡ lớn cho đến thùng chứa đồ giặt cạnh bồn rửa mặt. Koji không hối hận bất cứ điều gì. Hiềm một nỗi, cứ nghĩ lại những ngày xưa ấy là gã thấy tâm tư mình u ám.
“Xin lỗi cậu.” Atsuko hay nói vậy sau mỗi lần con sóng tình ào qua. “Lẽ ra cậu không nên làm thế này ở đây.”
Không ai có thể đoán được tuổi của Atsuko khi mặc quần áo nhưng cởi ra thì chẳng còn che giấu được điều gì. Một cơ thể phù hợp với độ tuổi bốn mươi hai, héo hon đến mức Koji phải thấy xót xa. Gã chỉ thích cái bắp tay và chỗ ấy, những nơi có chút da chút thịt. Ngoài ra còn đôi chân nhỏ nhắn nữa dù da dẻ không còn được mịn căng như thời con gái.
Giờ thì mình có Kimiko. Chẳng biết bên nhau đến bao giờ nhưng Kimiko trẻ hơn Atsuko hồi ấy những bảy tuổi, lại phóng khoáng hơn nhiều. Thêm vào đó, hay nhất là cô ấy chưa có con. Cho đến giờ, mình chưa thấy điều gì bất tiện cả.
Mọi việc điều xuôi chèo mát mái cho đến hết năm. Koji bận hơn trong kỳ nghỉ đông vì ngoài công việc ở quán bi-a như thường lệ, gã còn làm thêm ở bộ phận xuất hàng quà tặng cuối năm tại một siêu thị, đổi lại, gã kiếm được chút đỉnh. Giữa những tháng ngày bận rộn ấy, gã vẫn mượn xe của cha gã đưa Yuri đi loanh quanh. Ngoài ra còn tham gia trượt tuyết với hội ở chỗ làm thêm.
Koji dành trọn thời gian cả ba ngày Tết cho gia đình, từ đêm giao thừa cho đến mồng Ba. Ngày mồng Hai, gã mời cả Yuri với tư cách là người yêu, đến đi lễ đầu năm cùng cả nhà. Các thành viên trong gia đình Koji gồm có bà gã, bố mẹ, anh trai và bà chị dâu tương lai. Đi cầu may tại đền Hachimangu đã trở thành nghi lễ hằng năm của gia đình gã, kèm theo việc tối hôm đó sẽ ăn món sukiyaki, lịch trình không có gì thay đổi ngay từ hồi Koji còn nhỏ.
Đến cầu khấn lúc rung chuông và chắp tay tước hòm công đức cũng được định sẵn mấy năm nay.
Mong đức thánh thần phù hộ độ chì năm nay.
“Bố mẹ cậu tuyệt thật đấy,” lúc sau Yuri nói. “Bố mẹ tớ cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, tớ thèm được như cậu biết bao.”
Mối quan hệ của Koji gặp trắc trở vào khoảng giữa tháng Một. Giờ hồi tưởng lại, gã vẫn thấy khó chịu trong người. Đó là việc Kimiko muốn đưa tiền cho gã đúng vào cuộc hẹn đầu tiên của năm mới.
Khi ấy, cả hai vẫn trần như nhộng trên giường trong khách sạn tình yêu.
“Kể ra thì cũng hơi muộn nhưng đây là quà Giá sinh.”Miệng nói, tay Kimiko rút ra ba mươi ngàn yên từ trong chiếc ví hiệu Prada. Ba-mươi-ngàn-yên. Bản thân Koji cũng thấy sốc vì mọi thứ ngoài sức tưởng tượng của gã, ngay cả việc được cho tiền lẫn viếc số tiền ấy chẳng ra đâu vào đâu.
Cái gì thế chứ, Koji thầm nghĩ rồi gắt lên: “Chuyện này chẳng hay ho gì đâu.”
Kimiko chợt biến sắc khi thấy mặt gã hằm hằm.
“Sao lại thế?” Vùng dậy khỏi giường, gã gắt gỏng, bực bội ra mặt. “Cái gì mà tiền nong ở đây. Tôi thích ngủ với cô và tôi cứ nghĩ rằng cô thích cơ thể tôi. Cứ cho là tôi nhiều ham muốn, cô cũng có khác gì.”
Đột nhiên giọng Koji trở nên gay gắt.
“Cậu đừng có to tiếng thế chứ.” Mãi sau Kimiko mới nói lên được. “Tôi đã nhận được quà giáng sinh của cậu, lại không biết thanh niên bây giờ thích thứ gì, nên tôi chỉ nghĩ để cậu tự mua thì hơn.”
Trái ngược lại với câu nói có phần mạnh mẽ, gã thấy Kimiko như chực òa khóc. Trên tay cô vẫn cầm tiền, cổ tay vẫn đeo món quà Giáng sinh màu vàng kim mà gã tặng.
“Tôi chỉ nghĩ thế thôi, cậu đừng giận mà.”
“Xin lỗi.”
Gã nói rồi quay lại giường nhưng lần này thì Kimiko lại vùng dậy sang phía bên kia thành giường.
“Xin lỗi,” gã lại nói và ôm chặt Kimiko từ đằng sau một lúc lâu.
“Không sao,” Kimiko nói. “Làm cậu bực mình, tôi mới là người phải xin lỗi. Nhưng thi thoảng lại thấy áy náy nếu không tặng cậu được cái gì dù chỉ là tiền bạc.”
Nói vậy, Kimiko nhét lại tiền vào ví rồi lặng lẽ mặc đồ.
Một tháng đã qua, hôm nay Kimiko lại là Kimiko của mọi khi. Koji cũng vậy, cả hai lại vui thú với cuộc tình ban trưa. Song, gã chẳng thể nào quên cái sự việc không vui với phút kích động ấy, cố nhiên, Kimiko cũng nhớ rõ ngọn ngành.
Thi thoảng cô thấy áy náy nếu không tặng cậu được cái gì dù chỉ là tiền bạc.
Nhận đại đi lại hay, có lúc Koji nghĩ. Nhận đại đi thì mọi việc có phải đơn giản hơn không.
Từ giờ đến lúc đi làm thêm vẫn còn thời gian. Hút hết điều thuốc, Koji tìm cách giết thời gian bằng việc loanh quanh trước ga Ebisu.
“Chán thế, không có Shifumi ở đây à?”
Bước vào cửa hàng của Shifumi ở Daikanyama, Koji bực bội.
“Thì tớ đã bảo rồi còn gì.”
Toru nhăn nhó cười mà lòng thấp thỏm không yên. Koji gọi điện rủ đột ngột nhưng cậu cũng đi, phần vì đang rỗi rãi. Một ngày lộng gió. Lúc ở trong nhà cậu đã thấy ấm áp bởi cái nắng chan hòa, giờ thì cậu có thể cảm nhận được bằng cả thị giác.
Shifumi đang ở Châu u. Mỗi năm hai lần, cô sang đó nhập hàng. Vậy mà Koji cứ nằng nặc đòi đến xem cửa hàng cho bằng được, cậu đâm lo vì hẳn đám nhân viên sẽ đánh giá rằng cậu phải sĩ diện lắm thì mới dẫn bạn bè đến đây.
“Cái này hay quá.” Cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen khoảng ba xăng ti mét vuông, Koji trầm trồ. Trên nắp hộp sơn viền màu vàng kim có hình một con mèo đen nhỏ xíu.
“Tuần sau là sinh nhật bà tớ rồi.”
Đó là chiếc hộp gốm tráng men, và cũng như mọi thứ trong cửa hàng này, trông nó khá đắt tiền.
“Đấy là cái gì?” Toru hỏi.
“Hộp đựng đồ trang sức,” Koji đáp.
“Đồ trang sức?” Toru không thể tưởng tượng nổi nó có thể nhét thức gì vào trong cái hộp bé tí tẹo ấy.
“Biết thế quái nào được. Chẳng sao cả, phụ nữ thường thích những đồ như thế này.”
Toru chợt thấy khâm phục Koji khi gã có thể tìm ra điểm chung giữa bà mình và những người phụ nữ khác.
Mùi hương trong cửa hàng thật dễ chịu. Thoảng mùi xà bông, mùi căn nhà một người không quen biết, lại có mùi những chiếc áo mới tinh vừa được gỡ xuống từ giá treo. Cửa hàng này bày bán đủ tất cả các thể loại khăn mặt hay các đồ làm từ vải lanh.
Koji quyết định mua chiếc hộp trang sức ấy. Một lần nữa, Toru lại thấy khâm phục trước một quyết định mau lẹ đến vậy.
“Cậu vẫn có thời gian chứ?” Vừa nhận được hóa đơn, Koji hỏi. “Tớ vẫn chưa ăn trưa, bụng đói meo rồi.”
Vậy là hai người đi đến nhà hàng Boheme.
Suốt từ lúc ấy, Koji chỉ độc kể lể về Kimiko trong lúc nhồm nhoàm ăn mì Ý. Lại thế rồi, Toru nghĩ. Lúc chưa ra đâu vào đâu với mẹ Yoshida, gã cũng thế, cứ nói về cô ấy suốt. Hơi một tí đã tớn lên. Còn Toru thì không tài nào hiểu nổi kể lể về người kia của mình thì có gì mà thích chứ.
Theo như lời gã nói, Kimiko có khả năng mê hoặc lòng người như một ả yêu nữ. Còn mẹ Yoshida hết mực chăm lo cho người khác như một nữ thần bất hạnh. Đúng là khi yêu, kẻ khù khờ cũng trở thành thi sĩ.
“Nhưng mà, có chuyện rồi.” Ngẩng mặt lên khỏi đĩa mì Ý, Koji nói.
“Có chuyện?”
Lấy khăn giấy chùi vết dầu ăn và xốt cà chua dính trên môi, Koji nghiêm mặt gật đầu.
“Vừa hôm nọ, tự nhiên cô ấy định cho tớ tiền.”
“Tiền? Thế thì thành đổi chác à?”
Toru hơi hối hận trong lòng vì trót lẩm bẩm như vậy mà chưa suy nghĩ cho thấu đáo. Koji mặt buồn thiu, gượng gạo nói như cố tự an ủi mình:
“Dù gì cô ấy cũng không có ý xấu.”
“Thế nào mới là ý xấu?”
Câu hỏi của Toru khiến Koji tắc tị, không biết trả lời thế nào.
“Thế cậu đã bao giờ nhận được tiền từ Shifumi chưa?”
“Đương nhiên là chưa.” Toru hơi bực mình.
“Thế đồ đạc thì sao, cô ấy có mua quần áo gì đó cho cậu bao giờ không?”
Cái đó thì có.
“Thế thường thường tiền ăn uống hay tiền khách sạn thì chắc cô ấy trả chứ?”
Koji hỏi dồn dập.
“Tớ chẳng đi khách sạn bao giờ.” Toru đáp, nhưng không có ý phủ định điều Koji muốn hỏi.
“Nó cũng giống như vậy thôi.”
Koji lẩm bẩm với chính mình hơn là nói với Toru. Nhưng vừa rào đón như thế xong, gã lại tiếp tục than thở.
“Nhưng mà… “Koji nói.” Nếu là tiền thì cũng hơi khác.”
“Mà này…” Toru hỏi, đơn thuần chỉ vì tính hiếu kỳ. “Thế nào mà cô ta lại định đưa tiền cho cậu nhỉ?”
Koji lặng thinh một lúc rồi trả lời:” Tớ không thể nói được.” Sau đó lại kêu ca: “Cậu thấy có tệ không cơ chứ.” Vậy là Toru đành phụ họa: “Quá tệ!” Cậu không tài nào lý giải nổi, tại sao Koji lại cặp kè với thứ đàn bà có hành động bạc bẽo ấy.
“Bỏ quách đi là xong chứ gì?” Toru bày tỏ điều cậu đã nghĩ từ trước. Ngay tức khắc Koji hỏi tại sao lại phải thế.
“Thứ nhất, cậu có Yuri rồi. Thứ hai là hẳn Yuri không biết rằng cậu có người khác, đúng không?”
Toru nói thế dù cậu biết rằng, thực ra việc có Yuri hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm đối với Koji.
Koji làm mặt chán hẳn.
“Làm sao mà biết được chứ. Ý cậu muốn tớ nói ra tất cả với cô ấy chắc.”
“Không phải thế.”
Koji nhoẻn miệng cười rồi nói: “Thế anh xã nhà Shifumi thì sao nào, có biết chuyện cô ấy với cậu không?”
Có thể lắm chứ, Toru nghĩ. Linh tính mách bảo cậu như vậy.
“Không đâu,” trả lời qua quít rồi Toru nhớ lại ông ta cứ đừng kè kè bên cạnh Shifumi vào cái đêm giao thừa.
“Cậu Toru phải không nhỉ?” Ông ta đến bắt chuyện như thế. “Những chỗ thế này thật nhàm chán.”
Cảm giác thật là khó chịu. Một lão trung niên bắt đầu phì nộn, điệu cười của ông ta mới đáng ghét làm sao.
“Thật chẳng ra sao…” Kẻ lầm bầm là Koji song Toru cứ tưởng cậu phát bực trong lòng rồi buột miệng ra như thế.
CHƯƠNG 6
Tháp Tokyo vào ban ngày mang dáng dấp của một người đàn ông trung niên giản dị và hiền lành. Đó là những cảm xúc của cậu học sinh cấp một Toru mỗi khi đi ngang qua đây. Giản dị và hiền lành, bình yên và vững chãi.
Hồi cấp Một, hôm nào đi học cậu cũng được mặc cho một chiếc quần sooc bất kể đông hay hè. Giờ nghĩ lại, thói quen ấy thật vô vị, thế mà cậu đã nghĩ rằng nó phải vậy.
Toru vốn là một cậu bé ngoan. Rất khá môn kỹ thuật, tự nhiên và xã hội, cậu mơ ước trở thành nhà khoa học. Mẹ cậu nói thằng thừng rằng, làm nhà khoa học. Mẹ cậu nói thẳng thừng rằng, làm nhà khoa học thì khó đấy, nhưng thành bác sĩ thì chắc chắn được. Thời điểm ấy, Toru không bao giờ nghĩ rằng cậu có thể kết bạn với đám con gái suốt ngày túm năm tụm ba, chúng cứ như một loài sinh vật khác.
Lên cấp Hai mọi việc cũng chẳng khá khẩm hơn. Phải đến khi vào cấp Ba, cả bọn con trai lẫn con gái mới trở nên độc lập trong mắt Toru, nhưng đến lúc ấy cậu đã quen với việc giữ một khoảng cách nhất định, theo cách không thân cũng không sợ, với mọi người trong lớp.
Toru ra trước cửa sổ, đứng nhâm nhi ly cà phê hòa tan và ngắm nhìn tháp Tokyo trong một ngày u ám.
“Nhìn ra ngoài cửa sổ thì được nhưng cấm có sờ tay hay gí trán vào đó nghe chưa!” Mẹ cậu vẫn hay nhắc nhở từ hồi còn nhỏ, vì việc lau chùi rất mất công. Tất nhiên bây giờ chẳng ai phải bảo nữa. Không hiểu bằng cách nào mình lại có thể ý thức được khoảng cách thích hợp từ thân người đến cửa kính nhỉ?
Chỗ này luôn là sự lựa chọn. Ở đây cậu còn thích hơn đi chơi với bạn bè, và đương nhiên nhẹ nhõm hơn việc phải đến trường. Cõ lẽ ngay từ hồi xưa, mình đã chờ mãi, chờ mãi một người đến mang mình ra khỏi đây, Một người mang mình ra khỏi đây.
Đã lâu rồi, cậu không gặp Shifumi.
Liệu với cô ấy như thế là bình thường chăng, Toru thầm nghĩ. Cô ấy có công việc, bạn bè lại nhiều, chỉ quan hệ xã giao cũng đủ tối tăm mặt mũi. Hơn nữa, cô ấy có gia đình. Liệu việc không gặp con trai của một người bạn có nghĩ lý gì trong cuộc sống thường nhật của một phụ nữ tuổi bốn mươi?
“Chị biết mẹ cậu đã phải hơn mười năm rồi ấy,” chẳng nhớ Shifumi đã nói thế tự khi nào, “vậy mà chị chẳng biết gì về cậu, thiệt quá.”
Một cách nói rất Shifumi. Thẳng thắn, ngọt ngào và nhẹ như không.
Song Toru không nghĩ vậy. Kẻ thiệt thòi không phải Shifumi. Chẳng phải thế sao, mười năm trước thì mình có gì hấp dẫn cô ấy chứ, còn Shifumi của mười năm trước thì… Nghĩ đến đó, Toru buông ra một tiếng thở dài. Shifumi năm ba mươi tuổi, Shifumi năm hai mươi tuổi, Shifumi năm mười lăm tuổi, Shifumi độc thân và Shifumi còn là thiếu nữ.
Với Toru, đó là một điều hết sức bất công. Sự bất công không thể thỏa hiệp khiến cậu buồn bã từ tận đáy lòng.
Ôi thời gian.
Thật là đang nguyền rủa, chẳng có thể làm gì với thời gian.
Vừa đặt mông xuống chiếc ghế dài bọc lớp giả da trong phòng karaoke, tên Hashimoto phàm ăn đã kêu mì xào, thịt băm viên và sữa chua trộn.
“Này, cậu một vừa hai phải thôi chứ, một mình tớ hát thì còn ra cái gì nữa.”
Koji ngừng chọn bài hát, ngẩng mặt lên nói.
“Chứ không tớ gọi cậu làm gì.”
Lấy chiếc điều khiển chọn bài của Ozaki Yutaka, Koji bắt Hashimoto phải hát với gã, đằng nào thì hắn ta cũng rỗi.
“Hát đi hát đi.” Gã bồi thêm, dù cũng không nhiệt tình cho lắm. “Sao cậu cứ luôn mồm ăn như sắp chết đói thế hả.”
Không hẳn gã không thích hát karaoke. Thậm chí, gã từng được Yuri khen có giọng ca vàng, bản thân gã cũng thấy mình có thể làm người khác phải thổn thức. Song hôm nay gã đến đây không phải để thể hiện chất giọng của mình.
“Bó tay với cậu đấy, giời ạ.”
Koji nhớ lại, gã vừa khẩu chiến với Kimiko. Những lúc như thế, giọng cô ấy đầy kích động, nhẫn tâm xoáy vào những nỗi đau của Koji.
“Đàn bà sao lại cảm tính thế nhỉ.”
Khổ nỗi, Koji lại không biết rằng câu nói nào của gã sẽ khiến Kimiko nổi giận cho đến khi nó buột ra khỏi miệng.
“Tại cậu khiến người ta cảm tính chứ sao.” Hashimoto nói.
Nhạc nền bài hát của Ozaki Yutaka đã bắt đầu nhưng gã cụt hứng, lăn quay ra nằm trên chiếc ghế dài.
Cuộc khẩu chiến giữa hai người cũng chỉ vì hai chữ nguyên tắc. Koji đã nói, rằng tình yêu quan trọng là phải có nguyên tắc. Lúc đó gã đang ngồi uống lon coca bên ghế phụ, có lẽ đấy chính là điểm khởi đầu.
“Nguyên tắc?”
Kimiko hỏi lại với giọng vẫn còn khá điềm tĩnh. Cô khẽ nhướn cặp lông mày nhỏ nhắn rồi hỏi tiếp như muốn giễu cợt Koji: “Cậu có nguyên tắc gì trong tình yêu?”
“Có chứ!” Koji đáp.
Hơi nóng trong xe phả ra từng đợt từ dàn điều hòa không khí. Làn gió mát lạnh luồn qua khe cửa sổ hai người mở cho thoáng khí.
“Ví dụ như không bao giờ lấy tiền.”
Gã biết Kimiko có vẻ bực mình với câu nói đó. Giờ nghĩ lại giá mà dừng tại đó thì đã chẳng nên chuyện.
Thế nhưng Kimiko chất vấn tiếp rằng ngoài ra thì sao, khiến gã lỡ lời:
“Không dây dưa với phụ nữ đã có con.”
Sau vài giây im lặng, giọng nói Kimiko gay gắt một cách đáng sợ: “Vậy cậu cho rằng phụ nữ chưa có con thì được chứ gì? Tôi chỉ may mắn là một trong số đó đúng không?”
Không phải thế, gã cố thuyết phục song dường như Kimiko không muốn nghe.
“Thật là lố bịch!” Kimiko thốt lên rồi bị kích động bởi chính lời nói đó.
“Kìa kìa, nhìn phía trước lái xe đi chứ, nguy hiểm quá.”
Không nghờ Kimiko phát cáu đến vậy, gã luống cuống tìm lời xoa dịu, song Kimiko đều bỏ ngoài tai.
“Nguyên tắc? Cái gì mà nguyên tắc cớ chứ.” Kimiko gắt lên mấy lần như thế, rằng gã thật là lố bịch, nguyên với chả tắc.
Sau cùng, Kimiko tấp vào lề đường, gào lên đầy ức chế: “Chịu hết nổi chuyện này rồi.”
Hôm ấy hai người đang ở Yokohama. Kimiko nói muốn đi lấy chiếc túi xách đã sửa xong ở đó, gã bỏ cả giờ học buổi chiều để đi cùng.
“Bình tĩnh đã nào, mọi chuyện không phải là vậy, đừng có cáu kỉnh thế chứ.”
Gã nói nhưng Kimiko không trả lời. Chiếc xe đã dừng lại hẳn, cô ngồi im, khư khư ôm lấy vô lăng. Ngồi bên cạnh, Koji thấy gương mặt Kimiko đanh lại, lộ rõ cơn thịnh nộ và nỗi thất vọng não nề.
“Cơn đến bất ngờ thế thì làm sao trở tay kịp.” Koji lẩm bẩm với Hashimoto.
Rốt cuộc hôm đó gã phải dỗ dành Kimiko ra khỏi xe, dẫn cô vào quán giải khát, và mất một tiếng đồng hồ tìm cách xoa dịu. Khốn nỗi, hình ảnh Kimiko nhăn nhó bực bội, thất vọng não nề ấy đã ăn sau vào tận tâm gã.
Lần hẹn sau một khoảng thời gian dài lại là một đêm nhạc piano. Một ngày lạnh cắt da cắt thịt, tuyết bắt đầu rơi từ gần trưa, cho đến tận tối đã ngập lút chân.
“Chị ghét tuyết à?”
Toru lại thích tuyết. Cả con phố, trong phút chốc, khoác lên mình một màu áo mới. Cái cảm giác lạo xạo dưới gót giày khi giẫm lên một dấu chân trên tuyết thật thú vị làm sao.
“Chị ghét tuyết trong phố. Cậu thích à?”
Shifumi hỏi lại với vẻ mặt như muốn nói: không thể tin được. Cô rút ra từ trong chiếc bóp nhỏ một điếu thuốc rồi châm lửa. Bên dưới áo choàng là bộ váy hở vai. Hầu như cô không đi ngoài trời bao giờ, chỉ từ chỗ điều hòa này sang chỗ khác mà thôi.
“Nó mà tan ra, phố xá sẽ trở nên bẩn thiểu và lạnh lẽo.” Shifumi nói tiếp.
Lúc này đã là giờ tan tầm, ấy vậy mà chỉ có mỗi một nhóm khách khác trong quán bar. Hẳn là tại ông trời, Toru ngồi vẩn vơ suy nghĩ. Cũng có vài khách nhưng họ đến rồi vội vã đi ngay, chứ không ai thảnh thơi ngồi thưởng thức hương vị của đồ uống vào giờ này như Shifumi cả. Phòng biểu diễn hòa nhạc cạnh khu Disney Land, nhỏ nhưng rất đẹp, khách sạn liền kề cũng nhỏ nhắn và ấm cúng.
Toru từng đến chơi ở Disney Land khoảng bốn hay năm lần. Lần đầu từ hồi cấp Một, cậu đi với bố mẹ khi hai người chưa ly hôn, một lần hồi cấp Hai, còn các lần khác là cùng Koji với các cô gái một thời của gã.
Với Toru, những sự việc đó dường như đã quá xa xôi. Không hiểu hồi đó có gì vui mà đến nhiều thế.
“Hamelin là một loại thiên tài.” Nhét vào miệng một mẩu bánh mì nhỏ còn nóng có phết thứ pa tê không rõ thuộc loại gì, Shifumi nói.
“Chị gặp mấy lần rồi. Ngoài đời rất xởi lởi và hồn nhiên, chẳng khác nào một đứa trẻ to xác.”
Cô chậm rãi lựa chọn ngôn từ.
“Nhưng một khi đã ngồi trước đàn piano thì…”
Nói đến đấy, Shifumi im bặt như thể ngay giờ phút này, tiếng đàn piano vang lên.
Toru biết rằng toàn tâm toàn trí cậu bây giờ chỉ có âm nhạc. Song đó chẳng bởi nghệ sĩ piano là một thiên tài, mà chính là vì cậu thưởng thức cùng Shifumi. Cũng có thể nói cậu bị Shifumi khiến cho phải nghe.
“Thế nào nhỉ, khi ngồi trước đàn piano, anh ta chơi đàn cứ như là làm tình vậy.” Shifumi mê mẩn nói.
“Tớ thích tuyết lắm ý!”
Yuri vui vẻ nói trong lúc cả hai đang lững thững trên con đường dẫn tới nhà
“Khi lạnh, người ta sẽ xích lại gần nhau hơn.”
Cô nép sát vào người Koji, gã đang lụp xụp trong chiếc áo phao.
“Anh chàng của Hitomi ấy, cứ tuyết rơi là buồn ngủ, ngủ lăn lóc cả ngày, bỏ cả học.” Yuri vẫn tươi cười nói, mũi đỏ ửng lên vì lạnh. Cái cô nàng này sao lúc nào cũng phấn khích thế nhỉ, Koji thấy thật lạ lùng. Hai người đang đi bộ ra ga sau khi vừa tận dụng chút thời gian ít ỏi từ lúc hết giờ học đến lúc phải đi làm thêm để về nhà ôm ấp nhau, ấy thế mà cô ấy nói không dứt một phút nào.
“Ôi, tớ đói quá!”
Đến kêu đói quá mà vẫn ăn tươi tắn như không.
“Tự nhiên tớ muốn ăn bánh mì Gratin.”
Koji chưa khi nào cãi vã với Yuri. Yuri cũng không khi nào nổi đóa lên như Kimiko cả. Bản thân gã cũng thấy việc nắm bắt được tâm lý của Yuri thật dễ như trở bàn tay.
Trước khi qua trạm soát vé, gã mua vé cho Yuri còn bản thân thì dùng vé tháng.
Xung quanh trời đã lờ mờ tối, ánh đèn huỳnh quang trên sân ga chiếu xuống những vũng nước đen ngòm do bóng những cái ô tạo ra. Giờ này tàu điện vào trung tâm vắng người đi.
Koji giật mình khi nhận ra gã đang nhìn chằm chằm vào một phụ nữ tuổi trung niên xếp hàng ngay phía trước mà chẳng hiểu vì sao. Gần đây gã rất hay như thế. Dù sao cũng là đàn bà cả, nhưng có khi thành bệnh rồi cũng nên, gã nghĩ.
“Lần sau cậu đến căng tin trường tớ mà xem, cậu không hiểu ở đó như thế nào đâu.”
Yuri vẫn cứ hào hứng liến thoắng.
Chia tay với Kimoko là xong, mới đây Toru đã khuyên gã thế. Nói cứ nhẹ như không. Sao cậu ta không chịu động não chứ, thông minh đấy, nhưng còn thiếu nhạy cảm lắm.
Đầu tàu góc cạnh lướt tới ngay sau tiếng loa thông báo.
“Cậu trông kìa, tráng ơi là trắng!”