Nhìn đám tuyết bám phía trên tàu điện, Yuri lại reo lên.
Quả là tay nhạc sĩ piano trông như một đứa trẻ phát triển quá sớm. Theo như Shifumi nói thì anh ta mới ba mươi mà đã hói, lại còn hơi phát tướng nữa. Toru chẳng thể hiểu nổi cụm từ “chơi đàn như làm tình” mà Shifumi nói, cậu chỉ biết rằng những ngón tay của nhạc sĩ đó lướt trên phím đàn với tốc độ và sự mạnh mẽ không thể tưởng tượng được ở người thường.
Mỗi khi nghe nhạc cùng Shifumi, Toru mới hiểu sự trống rỗng cố hữu trong mình. Bản thân cậu chẳng có hứng thú với âm nhạc, song cơ thể cậu lại khát khao mãnh liệt. Và rồi Shifumi với nhạc sĩ ấy thông đồng với nhau, lấp đầy khoảng trống trong cơ thể cậu bằng những thanh âm tuyệt sắc.
Đèn trong hội trường bừng sáng sau khi phần biểu diễn theo yêu cầu khán giả kết thúc mà Toru vẫn cứ ngồi yên. Shifumi là người đứng lên trước, cô nắm tay kéo Toru đứng dậy.
“Hay thật đấy!” Shifumi nói với vẻ hơi phấn khích. “Mọi nguồn năng lượng trong người nổ tung mỗi khi nghe anh ta biểu diễn.”
Bước ra phía ngoài, tuyết vẫn rơi hối hả. Từng bông tuyết li ti tung bay theo làn gió.
“Chà dễ chịu quá!”
Shifumi nói, khoác chiếc áo choàng đang cầm trên tay.
“Trong hội trường hơi nóng nhỉ?”
Thấy tấm biển dựng đứng có dán dòng chữ Tuyến Keiyo tạm thời ngừng hoạt động nhưng Toru chẳng hề bận tâm. Đằng nào thì Shifumi cũng chọn taxi.
Dòng người xếp hàng rồng rắn tại bến taxi của khách sạn kế bên mà chẳng có bóng dáng chiếc nào. Shifumi khẽ nhíu mày.
“Chị ghét tuyết rơi trong thành phố là vì thế này đây.”
Cô rút điện thoại gọi thẳng đến công ty taxi. Toru đứng ngây như phỗng ngay bên cạnh, lặng nhìn cơn mưa tuyết chưa hề có dấu hiệu nào sẽ ngớt. Ngần này tuyết trút xuống đủ khiến cả thành phố bốc mùi ẩm ướt. Nghĩ vậy nhưng cậu không ghét cái mùi ấy.
“Thật là lũ vô tích sự.” Shifumi càu nhàu, nhét điện thoại vào túi áo. Có vẻ khó bắt xe vào giờ này. Toru mừng thầm.
“Hay cứ xếp hàng?”
Nói rồi cậu định vòng ra phía đằng sau dòng người đang đứng đợi khiến Shifumi ngạc nhiên thốt lên.
“Đùa đấy hả? Vào trong kia chờ thôi, không thì chết cóng mất.”
Hai người quay trở lại quán bar. Mật độ người trong đó đã trở nên dày đặc, toàn những người không về được đang ngồi không hặc tán chuyện giết thời gian.
Shifumi gọi Vodka còn cậu chọn Bourbon với đá.
“Cậu ăn gì không?”
Toru lắc đầu. Cậu không đói. Vả lại, cậu đang hứng chí với việc mắc kẹt ở đây cùng Shifumi. Tình cờ thế mà được ở bên nhau. Mọi khách khứa bỗng trở nên thân thuộc. Xem chừng sẽ là một đêm có nhiều thú vị đây.
“Có cần gọi điện về cho mẹ cậu không?”
Shifumi có vẻ ngại ngần khiến Toru hơi cụt hứng.
“Không, chẳng cần đâu.”
Cậu chống cằm trên mặt quầy bar đã được lau chùi sạch bóng:
“Ngón tay đẹp quá. Đẹp đến rùng cả mình.” Shifumi mỉm cười, nói.
Cô nâng ly uống một ngum Vodka rồi xuýt xoa khen ngon. Quán bar ngày một nóng, và náo nhiệt. Chỉ có điều, đó không phải thứ náo nhiệt có thể nghe rõ từng câu thoại, mà như tất cả kết lại với nhau thành một thứ tiếng ồn lan tỏa êm đềm như làn sóng.
“Cho tôi xin điếu thuốc.”
Toru hỏi. Cậu đã từng hút thuốc hồi học cấp Ba. Xét cho cùng, nó chẳng ngon ngọt gì và cậu cai rồi. Chẳng qua tự dưng muốn hút thử mà thôi.
“Xin mời.”
Shifumi chìa bao thuốc mời, Toru rút một điếu và liền thấy hối hận. Cậu sợ cách cầm thuốc của mình quá lóng ngóng. Song, Shifumi không đoái hoài đến điều đó, cô xoay người ngó nghiêng và sâu bên trong quán.
“Không biết có còn phòng không nhỉ.”
Phòng! Toru thấy xốn xang với từ đó, từ mà bản thân cậu cũng chẳng hề nghĩ tới. Chưa một lần cậu qua đêm đến sáng cùng Shifumi. Có ân ái với nhau cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như màn đêm mong manh sắp bị ánh bình minh xé toang. Bởi thế, với cậu, ái ân chẳng khác nào ảo mộng.
“Những lúc thế này mới biết mình già mất rồi.” Lắc lắc chiếc ly, Shifumi nói.
“Hả?” Toru không hiểu nổi logic của câu nói đó.
“Những khi kế hoạch thay đổi như thế này, nếu là hồi trẻ chắc mình sẽ hào hứng hơn.”
Toru suy nghĩ về điều đó. Hồi trẻ cô ấy đã có thể thấy hứng thú, tức là bây giờ cô ấy không thể, bây giờ cô ấy chẳng trông mong những chuyện như thế này.
“Không biết Hamelin đã về chưa.”
“Chắc rồi.” Toru đáp, chọc ngón tay vào viên đá trong ly Bourbon. Đường viền chiếc ly và cả quầy rượu trước mắt bỗng nhiên hiện lên rõ nét tự lúc nào, như muốn mách bảo rằng đây là hiện thực.
“Nhưng mà,” Toru nói tiếp dù trong lòng cũng biết đó là một liên từ không ăn nhập gì mấy, “nhưng mà, chị đừng về.”
Cậu hơi bực với chính mình vì không thể kết thúc câu nói với một từ gì mạnh mẽ hơn. Bàn tay Shifumi chạm vào đầu gối Toru. Nó dịu dàng lướt lên phía trên bắp đùi rồi bỗng nhiên biến mất.
“Chị thích cậu thế này.” Nhìn thẳng vào mắt Toru, Shifumi nói. Và hai bờ môi cùng tìm đến nhau, tự nhiên như những gì vốn có. Một nụ hôn đắm say.
Một nụ hôn giúp Toru hiểu rằng Shifumi cũng khao khát không muốn rời xa cậu. Và cậu biết, không chỉ có cậu, Shifumi cũng ao ước mong sao phút giây này ngừng trôi mãi mãi.
“Liệu còn tuyết không nhỉ?” Shifumi cất tiếng hỏi khi hai bờ môi rời xa nhau. Hỏi như thể cô ấy trông chờ điều đó lắm.
“Để xem nào.”
Toru vừa xuống khỏi ghế thì ngón tay Shifumi đã đan vào tay cậu, cô muốn đi cùng, hồn nhiên như một đứa trẻ đòi đi theo người lớn. Shifumi rút tiền trong ví, đặt lên quầy. Đúng lúc ấy thì chuông điện thoại di động reo.”
“Alô,” Shifumi khe khẽ trả lời. Cậu biết ngay đó là chồng cô ấy.
“Em đang ở trong quán bar, không sao đâu anh.”
Không sao đâu, Shifumi nhắc đi nhắc lại.
“Hay tuyệt, đúng là thiên tài có khác. Anh ấy chơi cả tác phẩm của Rachmaniov theo yêu cầu khán giả… Em đi cùng cậu Toru nên không sao đâu anh… Anh có tiện đường không…”
Nghe đến đó Toru hiểu rằng chồng cô ấy sẽ đến đón.
“Thực sự không sao đâu, kiểu gì chẳng có xe,” nghe Shifumi nói thế nhưng Toru chắc chắn rằng ông chồng vẫn đến. Cô ấy càng tỏ ý ngại ngần, ông ấy càng lao đến, không thể sai được.
“Vâng, thế thì em sẽ chờ anh, anh đi cẩn thận.”
Shifumi đã tắt máy nhưng Toru không còn muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
CHƯƠNG 7
Anh trai Koji tổ chức ăn hỏi vào tháng Sáu nên rốt cuộc gã phải xin nghỉ làm một ngày. Lễ ăn hỏi không tổ chức theo kiểu truyền thống là trao lễ vật bằng tiền hay vải vóc như xưa mà chỉ là buổi hai bên gặp mặt ăn bữa cơm thân mật. Nói vậy nhưng mẹ gã cũng tất bật cơm nước khác hẳn với ngày thường, trên bàn ăn bày la liệt những loại bát đĩa mà chưa bao giờ Koji trông thấy. Lúc trưa, nhà gái đã gửi sang thùng rượu. Uống từ lúc chập tối đến bữa ăn thì cánh đàn ông đã say mềm, thế mà cha gã còn khui thêm một chai vang Châutea Margaux.
Chị dâu tương lai và anh trai gã cùng làm trong bệnh viện đại học. Cả hai đều là bác sĩ. Với Koji, chị ta vừa xấu, miệng lại rộng nhưng được cái tính tình dễ mến. Lại cũng biết uống rượu nữa.
“Thế hai đứa không đi tuần trăng mật thật à?”
Mẹ Koji hỏi đúng lúc Saki – tên chị dâu tương lai của gã – gắp miếng bít tết cho vào miệng, khiến chị ta phải vội vàng dùng khăn ăn lau miệng.
“Không ạ,” Saki nhoẻn miệng cười. “Du lịch thì lúc nào cũng được mà bác.”
Nghe nói cả hai hiện giờ đều bận túi bụi, chẳng có thời giờ mà đi.
“Takashi này, cháu viết luận án về vấn đề gì thế?”
Cha Saki hỏi. Việc một người là trụ cột một công ty hóa mỹ phẩm quan tâm tới luận án của anh trai gã đến đâu xứng đáng đặt một câu nghi vấn. Song anh trai gã bắt đầu sốt sắng giải thích.
“Này Saki, cháu ăn chút rau nữa nhé,” mẹ gã hỏi lấy lệ rồi không để cô kịp trả lời đã gắp đầy đĩa cà rốt với đậu Hà Lan còn nóng hổi ngậy mùi bơ, và cả món nấm nâu nữa.
Rồi một lúc nào đó mình cũng dẫn một ai đó về đây. Koji nghĩ vậy trong lúc loáng thoáng nghe mọi người nói chuyện nào là “nghi lễ” nào là “tân gia” và nhủ thầm rằng lúc này mà bỏ ra ngoài ban công hút thuốc thì không hay.
Koji kém anh trai tám tuổi và từ hồi anh gã vào cấp Ba thì hai anh em đã không còn than thiết nữa. Chẳng phải xung khắc nhau mà về căn bản hai anh em có quá ít điểm chung. Trong mắt Koji, anh gã luôn là một người có tính cách vô cùng mạnh mẽ. Rất quan tâm đến mọi người. Tuổi tác cách nhau khá xa và gã vẫn nhớ rằng hầu như chưa bao giờ cãi vã. Ngay từ nhỏ, anh gã đều nhường nhịn dù là đồ chơi hay bánh kẹo mỗi khi gã đòi, dẫu vẫn biết rằng một khi đã cho mượn thì gã sẽ phá hỏng ngay lập tức.
“Tiếp đến là chuyện công việc của cậu Koji nhỉ.” Đột nhiên mẹ Saki bưng nước đến bắt chuyện khiến gã cười giả lả. Dạ, vâng ạ, gã đáp. Đúng là một đêm dài.
Mọi người lục tục kéo nhau chuyển chỗ sang phòng khách ăn bánh ngọt. Theo tục lệ là đến tiết mục xem album ảnh gia đình. Cứ bàn tán đến phần cậu em hiếu động là Koji lại cười ngượng ngịu, phân bua này nọ.
Bà gã đã lui vào phòng ngủ sớm, thế mà mọi người chưa có vẻ gì muốn đứng lên. Hai ông bố còn ngồi lì trên ghế, lâu hơn cả anh trai gã và bà chị dâu tương lai. Có thể họ uống quá nhiều rượu. Cha Saki vóc người nhỏ nhắn, trông rất đẹp lão. Lúc sau mẹ gã mới bình luận là trông khá giống người Nga. Nói thế thì cũng đúng phần nào, song từ gương mặt thanh tú như phụ nữ đến cung cách cư xử đều tương phản với cha gã, một người cơ bắp, cao to, da rám nắng vì chơi golf nhiều.
“Ông này, có khi mình xin phép,” mẹ Saki giục rồi cả ba người đều đứng lên, lúc ấy đã quá mười một giờ đêm. Sau đó còn thêm chi tiết nữa là mẹ gã lấy một cái lý do không đâu rằng nhà không có con gái rồi tặng cho Saki chiếc trâm cài tóc chạm đá mà bà đã dùng từ hồi trẻ, bất chấp trước đó bố gã đã lên tiếng ngăn lại vì sợ phiền phức. Koji phát ngán đến tận cổ.
Cuối cùng, lúc tiến ra đến ngoài cửa, đột nhiên cha Saki cúi rập đầu và nói:
“Con gái tôi còn vụng về lắm, trăm sự nhờ gia đình chỉ bảo thêm.”
Câu nói chẳng có gì mới mà cố nhiên không hướng tới Koji mà gã vẫn thấy giật thót mình.
Ba người đứng dưới bậc thềm cúi chào. Koji có cảm giác như gia đình gã sẽ tiếp quản Saki, một tiểu thư chỉ biết sống trong vòng tay bao bọc của bố mẹ.
“Dạ, chúng tôi cũng vậy, mong ông bà bảo ban hai cháu.”
Cha mẹ Koji cúi đầu chào. Nhưng cả anh trai gã, cha mẹ gã, rồi chính bản thân gã đều có cảm giác vừa rơi vào hoàn cảnh sự đã rồi, có hối cũng không còn kịp.
“Ôi chao, lễ ăn hỏi cơ à.” Yuri nói trong lúc vội vàng mặc quần áo như thường lệ, chẳng thể cho cuộc tình kịp có chút dư âm. “Hóa ra những gia đình mẫu mực vẫn giữ được phong tục như thế.”
Koji lẩm bẩm rằng gia đình gã chẳng mẫu mực đến vậy, rồi châm một điếu thuốc.
“Mẫu mực quá đi chứ, thời buổi này mà vẫn tổ chức lễ ăn hỏi.”
Chiếc chăn ga trải đến giữa đường chỉ hơi xộc xệch một chút, còn đâu vẫn vuông vắn như lúc ban đầu.
“Này...” Koji với tay ra phía Yuri, cô đã kịp mặc xong bộ đồ lót. “Cậu cứ từ từ rồi hãy mặc không được sao?”
Gã gí điếu thuốc hút dở vẫn còn dài vào gạt tàn. Trong phòng, ánh nắng chiều nhẹ hắt.
“Tại sao?”
“Tớ muốn ngắm cậu, muốn chạm vào cậu nũa.”
Yuri lúc lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi xỏ vào quần bò.
“Sao cứ phải mặc vào thế chứ.”
“Kệ tớ.” Yuri đáp dứt khoát rồi mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, đi đôi tất màu xám.
“Tại sao?”
“Tớ ngượng lắm.”
Yuri trả lời ngay lắp lự. Đó không phải là điểm chung nhưng Koji vẫn thích. Chắc như đinh đóng cột. Gã yêu Yuri chính bởi điều này.
Với Kimiko, cả hai thường nằm khỏa thân cho đến phút cuối cùng, và thống nhất gọi quần áo là đồ vướng víu. Lâu lâu mới gặp nhau, có cần thiết phải vội vàng mặc lại thứ vướng víu ấy khi đã mất công cởi ra?”
“Nhưng mà.” Lấy tay vuốt lại tóc, Yuri nói. “Nếu là tớ thích chắc tớ không thích món chạm trổ ấy đâu. Tớ sợ mấy thứ quà của các mẹ lắm.”
Biết câu nói của Yuri không có ý gì nhưng gã vẫn hơi ấm ức trong lòng.
Kết cục của một chuyện tình của Graham Greene là cuốn tiểu thuyết Shifumi đọc ở tầm tuổi Toru, và khiến cô thấy mình thay đổi hoàn toàn sau khi đọc.
Toru mới đọc hết hai hôm trước đó. Tháng Ba. Chẳng có việc gì làm sau kỳ nghỉ xuân dài đằng đẵng, đành giết thời gian với những cuốn sách cậu vốn thích đọc từ trước. Thích đọc sách, đó là điểm chung duy nhất giữa cậu và Shifumi.
Cậu bắt đầu nghe nhạc cổ điển và Billy Joel cũng do ảnh hưởng của Shifumi. Mua đến bốn tập ảnh cũng là vì vậy.
Thi thoảng cậu có cảm giác Shifumi giống một căn phòng nhỏ xinh xắn. Căn phòng ấy quá dễ chịu, đến mức cậu chẳng thể nào ra khỏi đó.
Trong nhà vắng lặng. Chỉ mình cậu ở nhà. Chiếc máy giặt từ sáng, giờ đã ngưng hẳn. Bao năm rồi, cậu có thói quen tự giặt đồ của mình. Vì nhờ mẹ thì kiểu gì quần áo cũng chất đống. Từ nhỏ, đã bao lần cậu không tìm được bộ mình muốn mặc.
Toru đi vào phòng tắm, mang quần áo vừa mới giặt xong từ chiếc máy sấy có hình thù như cái trống ra phơi. Những bộ quần áo còn thoảng hơi ấm và thơm tho.
Tuần trước, Toru vừa tròn hai mươi tuổi. Ngày sinh nhật chẳng khác gì một ngày bình thường. Cậu vẫn đọc sách, ngủ trưa, lúc chợt nhớ ra thì đi dọn phòng. Có chăng là cha cậu gọi điện hỏi thích mua gì và cậu trả lời rằng không thích thứ gì đặc biệt cả. Đến sáng hôm sau, mẹ cậu lại hỏi cậu tương tự, và Toru cũng trả lời tương tự. Hai mươi tuổi. Là người trưởng thành về mặt luật pháp, nhưng cậu không thấy trong lòng dấy lên cảm xúc gì ghê gớm.
Cậu muốn gặp Shifumi - người luôn nhăn mặt điệu đà nói rằng không thích tuyết rơi trong thành phố - hơn bất cứ điều gì.
Hôm đó, chồng Shifumi đưa cậu về đến tận nhà. Cậu vẫn nhớ mình ngồi ghế sau, ngắm những cụm tuyết bẩn thỉu còn xót lại đâu đây khi ai đó vừa cào ra. Ánh đèn nê ông loang loáng chiếu qua hàng rào mắt cáo ven đường cao tốc.
Chiếc xe chạy đều đều dù đường không tốt lắm. Trong xe rất ấm áp, ghế ngồi bọc da màu xanh rêu tạo cảm giác thư thái.
Shifumi ngồi ở ghế phụ, hầu như chẳng mở miệng nói câu nào. Trừ những lúc chồng hỏi, Shifumi mới trả lời chiếu lệ, rằng hội trường ấy thì kiểu gì chẳng còn ghế trống, rằng cô ấy đã lên tặng hoa.
“Cậu Toru thích nghe dòng nhạc piano nào?”
Nhìn qua gương buồng lái, chồng Shifumi hỏi. Toru tắc tị chẳng biết trả lời ra sao.
“Loại nào em cũng nghe ạ” Cậu đáp, vì chẳng biết nói gì hơn.
Hai người đó còn nói những chuyện mà Toru không biết. Nào là tuần sau đã hẹn gặp với ai, hay Shifumi hỏi cô ấy đi cùng có tiện không.
Lúc ấy đêm đã khuya. Con đường về nhà vắng và dài như vô tận. m nhạc, sự huyên náo nơi quán bar, ly Bourbon, tất cả vụt tan biến như ảo ảnh.
Koji được nhận lại vào Trung tâm thương mại gã từng làm hồi cuối năm. Công việc vẫn giống như lần trước là phụ trách khâu xuất hàng nhưng năm nay là người có kinh nghiệm nên lương bổng khá hơn ít nhiều. Hơn nữa, so với đợt cuối năm thì công việc nhàn hơn hẳn, nên gã quyết nhắm nó làm một trong những việc làm thêm giữa kỳ nghỉ xuân.
Người phụ trách cũng đã quen mặt, các nhân viên khác cũng có một số thành thục nên công việc khá suôn sẻ.
Tuy khác với thời điểm mọi người đổ xô tặng quà cuối năm, nhưng mùa xuân có việc của mùa xuân, ngoài việc gửi hàng trong gian hàng cho cuộc sống mới với đệm hay bát đĩa, gian hàng cho trẻ em với các loại búp bê dành cho lễ nhập học hay ứng với các mùa khác nhau, rồi cả gian hàng chăm sóc vườn cây với đất, phân bón và chậu hoa.
Công việc của Koji đơn thuần là xuất hàng – lấy và xếp hàng ra từ vị trí nhất định trong kho – đến đóng gói cũng không phải làm nhưng không hiểu sao làm một ngày mà tay không những xước xát, bẩn thỉu mà da dẻ còn bị nứt nẻ hết. Yuri nói, đó là tay của công nhân. Chẳng phải không thích bàn tay ấy, nhưng cô vẫn gửi tặng gã một chiếc bàn chải móng tay nhở nhắn có hình con gấu.
Gần đây, thỉnh thoảng gã chơi tennis với Yuri vào sáng sớm. Trung tâm tennis nơi Yuri thường chơi mở cửa tự do cho mọi người trừ khoảng thời gian từ bảy giờ đến chín giờ sang dành cho gọi viên với phí tham gia cao ngất ngưởng.
Gã chưa học tennis bao giờ và thường chỉ đi ké nhưng chưa thua Yuri trận nào, bất chấp cô đã học những ba năm.
Buổi tối gã vẫn duy trì công việc ở quán bi – a. Hashimoto từng cảnh báo làm thế thì sớm muộn rồi cũng đổ bệnh, song Koji luôn chống chế, rằng lúc nào đổ bệnh thì hẵng hay chứ cứ ngồi đấy mà đếm cua trong lỗ thì biết đến bao giờ.
“Hồi cuối năm cậu cũng làm ở đây phải không?”
Một thanh niên dáng người dong dỏng khuôn mặt nom như thủy quái Kappa bắt chuyện khi Koji đang đứng ngoài hành lang tước nhà kho. Lúc ấy đang giờ nghỉ giải lao. Gã định vào phòng hút thuốc làm một hơi, rồi ra gọi điện cho Kimiko. Chắc còn lâu mới gặp được nhưng gã nhớ giọng nói của Kimiko biết chừng nào.
“Cậu đang là sinh viên?” Tay thanh niên đó hỏi rồi trao danh thiếp, trên đó có ghi tên Yamatomo. Anh ta mặc nguyên một bộ quần áo thể thao.
“Ra phòng hút thuốc hả.?”
Yamamoto bắt chuyện, lôi từ trong túi ra một bao Mild Seven rúm ró rồi rảo bước đi.
“Chúng ta phải ăn mừng chứ, sinh nhật của cậu cơ mà.”
Cú điện thoại ấy của Shifumi đến vào một buổi chiều tà sau ngày sinh nhật của Toru hai tuần.
“Tối mai có được không? Có chỗ nào cậu muốn đi không?”
Với Toru, hai tuần này là khoảng cách giữa cậu và Shifumi. Là hiện thực.
“Ở đâu chẳng được.” Toru đáp. “Chỉ cần được gặp chị, còn ở đâu cũng được.”
Shifumi thoáng lặng yên rồi khẽ nói rằng chiều mai cô sẽ gọi lại.
Vậy là Toru lại ngồi chờ điện thoại trong phòng khách chan hòa ánh nắng, dù mới chưa đến ba giờ chiều.
Chờ đợi là một điều khó tả. Toru nghĩ thầm trong lúc lật giở qua mấy tờ tạp chí phụ nữ mẹ cậu đặt sẵn ở đó. Chờ đợi là khổ đau nhưng còn hạnh phúc hơn gấp vạn lần khoảng thời gian không có gì để chờ đợi. Chờ đợi, khoảng thời gian nối liền cậu với Shifumi. Shifumi không ở đây, song Toru có cảm giác đang được cô bao bọc. Có lẽ phải nói rằng cậu đã bị khuất phục hoàn toàn. Mấy cuốn tạp chí trên tay cậu là các số đặc biệt về thắng cảnh nổi tiếng với hoa anh đào, về cách loại tủ bếp, và có cả chủ đề về bao nhiêu loại rượu hoa quả.
Toru lúc nào cũng căng thẳng, rạo rực trong lòng với trạng thái như muốn bùng nổ vào khoảnh khắc mỗi khi đưa tay đẩy cánh cửa to bản, nặng trịch vào quán Franny. Cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong phút chốc nên người khác nhìn vào cũng không tài nào hiểu nổi (chắc là như vậy). Lần nào cũng thế, Toru phải đối diện với sự bùng nổ ấy, với bao thấp thỏm, rối rắm trong lòng.
Shifumi vẫn chưa đến. Toru ngồi ở quầy rượu, cậu gọi một ly Gin Tonic. Ánh đèn trong quán mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc khe khẽ du dương, toàn những thể loại cổ lỗ sĩ như Rosemary
Clooney hay Tex Beneke gì đó.
Cậu uống hết ly thứ nhất cũng là lúc Shifumi đến.
“Chị xin lỗi, chuẩn bị đi thì lại có khách.” Cô cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ rồi ngồi lên chiếc ghế xoay.
“Chị từ cửa hàng đến?”
Ừ, Shifumi đáp, hít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào Toru.
“Người ta nhớ mình quá!”
Giọng cô đầy cảm xúc. Nhưng ngay sau đó lại thốt lên rằng “trời ơi, sao mà khát thế”. Câu nói ấy cũng đầy cảm xúc khiến cậu có đôi chút thất vọng trong lòng.
Mũi Shifumi nhỏ nhắn, sống mũi không quá thẳng mà vừa vặn, nếu là tạo hình điêu khắc thì chắc chỉ cần véo tay một cái là đủ. Nó thực sự làm Toru chết mê chết mệt.
“Dạo này có gì hay không?” Nhấp một ngụm Vodka pha Tonic vừa được mang đến, Shifumi hỏi.
“Cũng không có gì đặc biệt.”
Những lúc thế này, Toru vẫn ước rằng mình có điều gì đó để tâm sự, về công việc hoặc về cuộc sống sinh viên bận rộn, bất kể điều gì.
“Vừa đọc xong Kết cục của một chuyện tình.” Toru kể trong lúc nhìn chăm chú vào ly rượu và miếng lót ly đặt trên mặt quầy được lau chùi sạch bóng.
“Cảm tưởng của cậu là?”
“… Hay, nhưng mà… ”
“Nhưng mà?”
“Chẳng hiểu nội dung lắm.”
Shifumi lắc đầu. Nhận thấy cần phải giải thích rõ ràng hơn nữa, cậu có vớt vát: “Giữa
chừng thì cũng hơi hiểu nhưng đến đoạn cuối thì mù tịt luôn.”
Shifumi tỏ ra khó hiểu.
“Không được. Cậu nói rõ xem nào. Cái gì mà giữa chừng thì hiểu mà đến cuối cùng lại không cơ chứ.”
Câu nói của Shifumi tỏ rõ vẻ hiếu kỳ. Cậu cố gắng nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết. Shifumi bình thản đợi chờ.
“Tâm lý của người yêu nhân vật chính… ”
Cuối cùng cậu cũng tìm được câu trả lời. Vừa nghe đến đó Shifumi đã nhướn mày xem chừng ngạc nhiên lắm.
“Chị không nghĩ câu trả lời lại như thế.”
Shifumi nói, cười một mình, rồi nhắm hai mắt mơ màng.
“Nhưng đúng thế thật,” mở mắt nhìn Toru, Shifumi nói. “Tâm lý con người là thứ không thể hiểu nổi. Điều ấy cũng không có gì lạ.”
Cậu không lý giải nổi Shifumi xúc động đến mức thế vì cái gì. Cái kết chẳng ra sao cả. Chuyện chỉ có thế.
“Nhưng mà chị lại thích người yêu nhân vật chính trong truyện.” Shifumi chốt lại.
Hai người rời Franny, đi tới một nhà hàng trong khu Roppongi. Lần đầu tiên cậu đến đây nhưng với Shifumi thì khác, bàn đã được đặt trước với tên cô.
Rượu Champagne được mang tới và Shifumi nói chúc mừng sinh nhật. Đây là lần thứ ba cậu được Shifumi chúc mừng. Lần đầu tiên là sau ngày sinh nhật năm mười tám tuổi. Lần thứ hai là sau ngày sinh nhật năm mười chín tuổi. Và đêm nay là lần thứ ba.
Nhà hàng rộng rãi được bài trí rất sang trọng. Thực đơn là liệt những món ăn mà Toru không dám chắc đó là món gì. Chẳng hạn như nem sống cuốn cua rau, cơm Ý gạo đỏ hấp nước hầm tôm hùm.
“Quán này mở theo phong trào nhưng đồ ăn thì được lắm,” Shifumi nói lúc gọi món xong. “Lại còn mở suốt đêm nữa.”