Tháp Tokyo

Cậu cố chuyển chủ đề.
Cánh tay cha cậu giác lên quầy bar trong béo tròn và cục nịch.
“Còn, vừa rồi bố câu được một con cá Ayu.”
Mu bàn tay phải ông có một vết sẹo nhỏ, vết bỏng do nghịch pháo bông hồi bé.
“Thế ạ?”
Toru có cảm tưởng, mọi cuộc giao tiếp đều vô nghĩa nếu đó không phải là với Shifumi. Lời nói của cậu chỉ vận hành trơn tru đối với Shifumi mà thôi. Không phải với Shifumi thì đến ăn uống cậu cũng chẳng thiết nữa.
“Con không ăn gì sao?”
Cha Toru nói như thể ông nhìn thấu tâm can cậu.
“Đâu có ạ.” Toru đáp, uống cạn ly bia loại nhỏ.
Trước đây, hồi cha cậu vẫn ở chung, nhà cậu có treo một khung tranh trên bức tường nhìn ra cửa chính. Đó là cái khung tranh làm từ mồi câu giả bằng lông chim, trông như hàng vạn con côn trùng đầy màu sắc sặc sỡ xếp thành hàng. Toru hồi ấy vẫn hay vô cớ ngắm nhìn. Cậu chợt nhớ về nó lúc hai cha con ngồi uống rượu.
CHƯƠNG 11
Quán bánh mì nằm ở góc phố là cửa hàng hồi cấp Ba cậu và Koji vẫn thường ghé mua trên đường đi học về. Từ hồi ấy, giã đã rẻ bất ngờ. Cửa hàng này một nửa là quầy tạp hóa, trông hơi lem luốc nhưng lại có phong cách riêng.
“Đây à?”
Yuri hỏi và Toru đáp, rằng chính là đây. Ba giờ chiều. Phố thưa bóng người, nắng xối xả. Khu chung cư yên tĩnh nằm đối diện ga tàu điện cậu vẫn thường dạo bộ từ hồi cấp Ba.
“Lên đỉnh dốc này là có trạm xe buýt, tuyến đường lòng vòng nhưng tớ với Koji thỉnh thoảng vẫn đi.”
Toru giải thích. Trong ánh nắng chói chang Yuri đang nheo mắt nhìn về phía quán mì.
“Một không gian hoài cổ,” Yuri bình luận.
Quán bánh mì vẫn nằm ở đó, thậm chí còn nhìn được cả khoảng không mờ tối sâu bên trong qua tấm cửa kính đang mở sẵn, vậy mà giọng điệu của Yuri vang lên như đang mơ về một nơi rất xa.
“Vào cửa thử không?”
Toru cất tiếng hỏi nhưng Yuri lắc đầu từ chối.
Lúc nhận được điện thoại từ Yuri, rằng muốn đi dạo quanh trường cấp Ba của Koji, Toru thực sự bối rối.
“Sao cậu không bảo Koji dẫn đi?”
Yuri hơi do dự đáp: “Không, với Koji là chuyện khác, tớ chỉ muốn đi dạo thôi.”
“Cũng chẳng sao cả.”
Toru trả lời nước đôi thì Yuri liền bảo: “Thế thì tốt quá.”
Đêm qua, dẫu sao cậu cũng gọi trước cho Koji. Gã đã nghe Yuri nói rồi.
“Ôi giời, phiền cậu quá, hình như cô ấy đang trông chờ điều gì.”
Nắng quay quắt. Cả hai ghé vào máy bán hàng tự động ngay trước quán bánh mì mua coca. Yuri lấy khăn mùi xoa thấm mồ hôi chỗ khoeo tay.
Cả hai đứng dựa vào hàng rào mắt cáo dưới chân dốc, uống coca. Đúng vị trí khi xưa ăn bánh mì với Koji.
“Tớ vứt cặp ra đằng kia, đứng dựa vào đây, còn Koji thì ngồi bệt ở chỗ kia.”
Toru vừa kể, sắc mặt Yuri liền trở nên vui vẻ. Sát quán bánh mì là một cửa hàng cắt tóc cũ xập xệ, cái cột quảng cáo có ba dải màu uốn lượn đang quay tròn. Cứ đến đây là Toru lại nhìn nó chăm chú.
“Cậu đã nói những chuyện gì ở đây với Koji?”
“Chuyện gì là sao chứ, nhiều không kể xiết.”
“Ừ nhỉ,” dường như Yuri cũng tự nhận thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, cô bật cười khiến Toru cũng cười theo.
“Này, cậu thích Koji đến mức ấy sao?”
Toru buột miệng hỏi, Yuri cũng đáp không do dự: “Tớ thích cậu ấy.”
Trường cấp Ba, cửa hàng tiện lợi cạnh trường, trung tâm trò chơi điện tử ở khu phố mà ngày xưa hai đứa thường nhảy tàu xuống chơi, cửa hàng bánh mì. Đi đâu nữa bây giờ.

“Giờ sao nhỉ? Hay mình lên xe buýt?”
“Đi nào,” Yuri hào hứng đáp.
Koji thấy lạ khi bản thân gã không mảy may khó chịu với việc Toru và Yuri gặp riêng với nhau. Bởi lẽ gã thường tự phân tích bản thân và kết luận rằng, mình thuộc loại ghen động trời và luôn cảnh giác cao độ.
Vậy mà hai người ấy khi ở cùng nhau lại có thế xóa tan mọi cảnh giác. Người ta tin cậy vốn không nhiều, nhưng một khi đã đặt niềm tin thì sẽ tin đến cùng.
Ngày thứ Tư đẹp trời. Trường đại học vào kỳ nghỉ hè thật nhàn tản. Khuôn viên trường rộng đến mức chứa tới hai sân bóng chày, sân chạu điền kinh, sân chơi bóng ném, lẫn bãi tập bắn cung. Công việc làm thêm thí nghiệm trên cơ thể người mà gã tìm thấy trên bản thông tin nhanh chóng kết thúc sau một giờ đồng hồ. Cho dòng điện chạy qua tay hoặc chân trước sự bảo đảm của giáo viên khoa thể dục và sinh viên các trường khác. Công việc chỉ có vậy.
Nóng quá! Koji rút một điếu thuốc, châm lửa. Đi ngang qua dãy nhà câu lạc bộ văn hóa nghệ thuật, vang lên tiếng sinh viên khoa kịch tập phát âm tệ không để đâu cho hết, khiến bầu không khí càng trở nên oi bức.
Hôm nay gã quyết định về nhà. Cần phải bàn bạc về chuyện xin việc, nhưng trước đó, chắc sẽ được ăn thỏa thích những món mẹ gã nấu.
Như thường lệ, Shifumi mời rất đột ngột. “Cuối tuần chị đi Karuizaki, cậu đi chơi với chị một hôm nhé?”
Đợt nắng nóng kéo dài. Toru và Shifumi ngồi trong quán Franny trong một buổi chiều tà sau khi cơn giông vừa áo xuống, quét sạch phố xá và làm cho không khí trở nên mát lạnh.
“Nhà chị có biệt thự ở đó.”
Cuống họng nhỏ nhắn của Shifumi chuyển động mỗi lần cô nhấp môi uống Vodka.
“Biệt thự?”
Toru quay lại, Shifumi gật đầu và nói đó là một nơi tuyệt vời.
Người mình nhớ đến quay quắt đang ở gần bên.
Chỉ mải nhấm nháp với cái hiện thực ấy, Toru chẳng còn lòng dạ nào màng tới thứ khác. Cuối tuần và biệt thự đều trở nên xa vời.
Toru nhớ da diết và chỉ tơ tưởng suốt về Shifumi. Cậu đọc cuốn sách cô ấy từng đọc, nghe bản nhạc cô ấy từng nghe. Đến mức cậu tưởng chừng mình bị bệnh phát điên lên rồi.
Shifumi vẫn ung dung, nhâm nhi ly rượu một cách điệu đà, thản nhiên như thể hôm qua cũng gặp, hôm nay cũng gặp, chứ chưa bao giờ ném Toru xuống vực thẳm khổ đau.
“Ở đó chơi được tennis.”
Shifumi nói khiến Toru thoáng bối rối.
“Chưa chơi tennis bao giờ.” Cậu thành thật.
“Con người này dị ứng với thể thao kìa!”
Một tay chống cằm, Shifumi thích thú nhìn Toru. Mắt cô ấy cong cong hình hạt điều, đẹp hút hồn.
“Nói vậy chứ chị cũng nghĩ thế. Thật ngẫu nhiên!”
Rồi cô châm thuốc, nhả khói.
“Golf thì chị cũng biết chơi, nhưng chắc cậu không chơi được đâu nhỉ?”
Chịu thôi, Toru đáp vậy và Shufumi reo lên: “Tuyệt vời. Chị chúa ghét loại đàn ông chơi golf.”
Cô còn nhắc đi nhắc lại là thật tuyệt vời.
“Chúng ta tha hồ xả láng cuộc đời. Uống rượu, ngủ trưa.”
Lời nói ấy bay đến tai Toru khiến cậu tưởng chừng không thở nổi. Ngọt lịm đến mức không dám tin đó là sự thực.
“Ở luôn đấy hả?”
“Đương nhiên rồi,” Shifumi thoáng nhạc nhiên. Cô khẽ cười rằng hỏi gì mà lạ vậy, rồi uống cạn ly Vodka.
“Cậu không phải mang gì đâu, cái gì cần thì mua sau.”
Nhìn đồng hồ, Shifumi đứng dậy.
“Chị phải đi rồi, cậu cứ ngồi uống đi, ăn gì cho đỡ đói.”
Vâng, Toru đáp, trong lòng cầu sao cho nỗi thất vọng không hiển hiện ra mặt, cố làm cho ra vẻ một nụ cười.
Cánh cửa nặng trịch của quán Franny đóng sập lại sau lưng. Thế rồi Toru đột nhiên chỉ có một mình.

Sau giờ tennis với Yuri vào lúc sáng sớm là một cua dạy gia sư. Sau bữa trưa với nhóm Oysako-don ở nhà cô bé chậm hiểu vẫn gọi gã là “anh thầy”, là cuộc tình vụng trộm với Kimiko.
Dạo này, gã gặp Kimiko bốn lần mỗi tuần, vào những hôm cô đi học thêm. Tần suất trước đây chưa từng có. Đó là nhu cầu của Kimiko, hay là ham muốn của bản thân mình? Koji khó có thể phân biệt rạch ròi.
Duy chỉ có một điều gã dám chắc, là cứ thế này thì nguy. Nhu cầu của Kimiko ngày một tăng chóng mặt. Và mong muốn của gã cũng vậy. Hai cảm xúc ấy đang gặp nhau tại cận kề giới hạn. Đúng là cận kề.
“Mùi da cậu thật hấp dẫn!”
Đột nhiên hôn lên bắp chân gã, Kimiko nói.
“Mùi của tuổi trẻ, thơm ngat.”
Rồi hôn lên đùi, lên bụng và bả vai.
“Cậu chẳng có chỗ nào thừa thãi.”
Căn phòng nhỏ hẹp, lại không có cửa sổ nên tối om, không còn khái niệm về thời gian.
“Thừa là sao?”
“Là mỡ này, là ngực này.”
Koji hơi bất ngờ.
“Có đấy, cái nào chả có.”
Chẳng ngại ngần, Kimiko nhìn thẳng xuống dưới khi gã vẫn đang nằm ngửa mặt lên trời, rồi miễn cưỡng buông câu kết luận: cũng hơi hơi.
“Nếu ngực mà là đồ thừa thãi thì, tôi thích cái thừa thãi đấy.”
Koji xoay mình, ôm chầm lấy Kimiko từ phía sau lưng, hai tay lần mâm mê từng bầu vú. Kimiko phá lên cười, vùng ra rồi cúi xuống nhặt chiếc túi xách, lần tìm trong đó và nói.
“Có quà cho cậu đây.”
Nhìn vật Kimiko trao tay, Koji nhíu mày, một chiếc điện thoại di động.
“Cậu dùng nhé.”
Lên giọng cuối câu như một câu hỏi, Kimiko lo lắng quan sát biểu lộ trên gương mặt Koji.
“Tại sao?”
Giọng Koji đầy bức xúc, đến mức chính gã cũng nghĩ rằng nó phát lộ ra mặt. Bức xúc khủng khiếp. Làm sao mình có thể vui vẻ đón nhận một chiếc điện thoại di động từ tay một người đàn bà ở độ tuổi trung niên đang khỏa thân cơ chứ.
“Tại sao chứ, có cái này, liêc lạc tiện hơn. Mà thanh niên thời đại này có điện thoại cũng là bình thường thôi.”
Sao người đàn bà này không hiểu nhỉ, rằng cái lý do thanh niên thời đại mà không có điện thoại thì chỉ đơn giản là vì không có, thế thôi.
“Thì cậu cứ cầm lấy cũng được chứ sao.”
Kimiko nói với cái giọng như muốn át đi, rồi lại đá thêm đến chuyện chẳng liên quan gì đến bản chất vấn đề: “Lúc nào cậu hẹn với bạn gái thì tắt máy đi, có sao đâu.”
“Tôi không thích phải dùng thứ này,” Koji nói, “cái cảm giác bị trói buộc không thể nào chịu nổi.
“Thế thì thôi,” Kimiko không hề biến sắc, chua ngoa nói, rồi giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay gã, ném như phá vào trong thùng rác. Chiếc thùng rác làm bằng kim loại vang lên tiếng kêu loảng xoảng.
Khi bị kích động, mọi hành động của Kimiko trở nên thái quá. Sấn sổ chảy khắp phòng, vơ lấy quần áo rồi hùng hục mặc vào.
“Bình tĩnh đã nào!”
Koji nói. Liếc vào trong thùng rác thì thấy nắp sau lưng chiếc điện thoại đã rời xa, tung cả pin.
“Đồ vật có tội tình gì đâu, sao lại phũ phàng thế.”
Kimiko chẳng thèm để tai nghe, cứ lầm bẩm như nói một mình. “Ngốc nghếch, mình thật ngốc nghếch, chỉ tự làm khổ mình.”
Kimiko bình thường dễ thương là vậy mà lúc giận dữ lại khiến gã liên tưởng tới mẹ gã khi bà đang điên tiết lên vì điều gì. Một gương mặt đàn bà đầy bí ẩn.

“Đủ rồi đấy Kimiko,” gã nghĩ có khi sức chịu đựng của mình đến đây là hết, không theo nổi rồi.
“Làm sao có thể gần Koji hơn nữa. Đó là điều tôi luôn nung nấu trong lòng. Làm sao đến gần hơn mà không làm cậu phải vướng bận điều gì?”
Kimiko đã mặc xong quần áo, giọng cô giữa chừng bỗng nhiên trở nên run rẩy.
“Sao cậu có thể dửng dưng thế chứ?” Và cô òa khóc. “Tại sao, tại sao lại dửng dưng như thế?”
Koji ngửa mặt lên trời thở dài.
Karuizawa, một ngày nắng đẹp.
Từ ga Tokyo, mất sáu mươi lăm phút ngồi trên con tàu Shinkansen màu bạc. Cậu bảo đi du lịch với hội bạn đại học. Mẹ Toru nhìn thẳng vào mặt cậu như thoáng có chút nghi ngờ rồi dặn dò đi đứng cẩn thận.
Cậu hẹn Shifumi ở ga. Shifumi nói đường vắng nên đến sớm, cô mặc một chiếc váy mỏng mùa hè màu xanh thẫm để lộ cánh tay trần trắng trẻo.
“Hành lý đâu?” Thấy Shifumi chỉ xách mỗi chiếc túi khoác vai như thường lệ. Toru hỏi. Mình chỉ ở một đêm nhưng cô ấy định ở lại đó ít lâu.
“Hành lý? Cậu cần gì cà?”
Shifumi tươi cười hỏi lại, khoảnh khắc ấy cho Toru biết rằng cả hai đang tự do. Cậu cảm thấy giờ muốn gì cũng làm được, hâu như là thế. Tay không cũng có thể đi tới bất cứ nơi đâu. Tưởng chừng có thể chu du mãi mãi.
Trên thực tế, tất thảy những gì diễn ra ngày hôm ấy quá hạnh phúc đối với Toru, đến mức cậu tưởng rằng cảm xúc của mình vẫn quá hời hợt, thật phí của giời. Cậu muốn thưởng thức từng thứ một, thật chậm rãi, vậy mà hạnh phúc cứ như cảnh vật ngoài ô cửa sổ đang lướt qua loang loáng, vỡ òa rồi tan biến trước sự bất lực của cậu.
Trên tàu Shinkansen, Shifumi ngồi uống lon bia do chính tay cậu khui nắp. Với Toru, thế cũng là một niềm sung sướng khôn cùng. Lúc chiếc xe đẩy bán đồ ăn vặt đi qua, cậu mua mấy quả quýt đông lạnh chỉ vì thấy Shifumi thích. Cô ăn ngon lành.
Lúc nào Shifumi cũng ở trong thế giới của cô ấy nên mình không có nhiều cơ hội thể hiện, Toru vẫn thường nghĩ vậy, và hiện giờ Shifumi nổi bật giữa đám đông một cách kỳ lạ, khiến cậu thấy mình phải có trách nhiệm chở che.
Toru đến Karuizawa trong tâm trạng ấy.
“Nóng quá trời,” bước ra khỏi cửa soát vé, Shifumi liền nói. Giơ tay che nắng, nhìn quanh phía trước nhà ga một lúc lâu, Shifumi hỏi: “Cậu thích làm gì?”
Làm gì trong khoảng thời gian vẫn thuộc vào phạm trù buổi sáng cơ chứ.
“Bất kể điều gì.”
Toru đáp. Không phải là bất kể điều gì với ý bất kể điều gì cũng thế, mà là bất kể điều gì cũng thích làm.
“Đồ đáng ghét,” Shifumi mỉm cười, hình như cũng nhận ra điều đó. “Vậy mình dọn phòng trước rồi đi đâu thì đi.”
Shifumi nói, cô bước đi trong nắng.
“Chủ trì?”
Koji nói qua điện thoại có vẻ không hào hứng cho lắm. Chủ trì họp lớp, công việc chuyên rước lấy phiền hà.
“Lên năm thứ tư là mọi người đi du lịch hết, đi làm một cái càng không gặp được nhau, cậu có nghĩ thế không? Từ hồi tốt nghiệp đến giờ vẫn chưa tụ tập lần nào.” Đó là lời đề nghị của cô bạn cũ cấp Ba, giờ đang học trường đại học nữ sinh.
“Những chuyện này phải có ai đó nhấc cáai mông lười nhác lên, không thì chẳng nên cơm cháo gì, đúng không nào? Mọi người đều đánh giá cậu cao đấy, Koji ạ.”
Cái cô gái này nói sẽ lo tập hợp hội con gái, chẳng lẽ cô ta cũng cho rằng bản thân mình được đánh giá cao hay sao.
“Cả cô Uchida nữa, cô nói sẽ tham gia nếu mình tổ chức đúng dịp hè vì cũng muốn gặp mọi người.”
Lịch ngày mai là tham gia bữa tiệc với bạn bè của cha gã. Mùa hè của sinh viên đại học năm thứ ba là mùa hè đi tìm việc. Kimiko thì dính như hình với bóng. Việc làm thêm cũng chẳng thể lơi tay. Giờ lại ôm thêm vụ họp lớp nữa ư?
“Cũng hay đấy chứ?” Nghĩ một đằng nói một nẻo. “Tớ biết một quán hay lắm, chỉ có điều ở chỗ làm thêm của tớ.”
Chính gã cũng biết bản chất mình như vậy. Nói cách khác là khả năng hành động phi thường.
“Ổn rồi,” cô bạn cũ thở phào.
“Mika có tham gia không nhỉ?”
Gã nói tên cô bé dễ thương nhất lớp mà gã có thể nhớ trong một chớp mắt.
“Iida, và Manani nữa.”
Tuần tự liệt kê theo trí nhớ nhưng Koji không còn nhớ rõ khuôn mặt của bất cứ ai.
CHƯƠNG 12
Tất cả đồ đạc đều phủ dưới một lớp bạt. Toru cùng Shifumi, hai người vừa lật tung từng chiếc, hít hà cái mùi ẩm mốc bốc lên vì bụi và đồ đạc cũ kỹ mà thấy thật dẽ chịu. Căn phòng không đủ ánh sáng vì tầng một chỉ có đúng một ô cửa sổ cỏn con.
“Biệt thự này mua bao năm rồi?”
Toru dò hỏi. À há, Shifumi nghiêng nghiêng đầu, nhìn quanh với vẻ mặt như muốn nói rằng làm sao mà biết được.
“Ban đầu là nhà của bà mẹ chồng.”
“Ái chà.”
“Cắm máy hút bụi vào nhỉ.” Shifumi nhanh nhảu nói.

Nhà rộng. Tầng hai có ba phòng ngủ và hai phòng tắm nhỏ, ngoài ra là đủ các loại tủ chứa cơ man nào là các trang thiết bị.
“Phòng tắm là nơi chị thích nhất trong cái biệt thự này.”
Cái phòng tắm Shifumi nói đến quả nhiên hoành tráng.
“Kiểu cổ điển đấy.”
Gạch men kiểu nghệ thuật mày trắng sữa, đôi chỗ có họa tiết hình con gà. Bồn tắm cũng màu trắng sữa, thon dài uốn lượn như chân mèo.
“Sáng nhỉ,” nhìn cửa sổ, Toru nói.
Thực tế chỉ dùng một trong ba phòng ngủ nên cũng chỉ cần dọn phòng đó. Căn phòng nhỏ nhắn dễ thương có một chiếc giường, một chiếc ghế và một chiếc tủ đựng đồ.
“Chẳng biết đài còn nghe được không.”
Shifumi hỏi. Toru với tay bật chiếc đài cát xét ai đó đặt nhầm chỗ trên nóc tủ. Giọng tấu hài rẻ tiền vang lên không đúng lúc. Bất giác Toru thấy Shifumi lại gần, ngay sau đó là môi tìm môi. Cậu đứng yên đón nhận đôi môi mềm mại ấy. Một nụ hôn khe khẽ, dịu dàng, đồng thời chất chứa đầy cảm xúc. Tay diễn tấu hài lải nhải nhạt thếch mãi không thôi.
Suốt dọc đường tới đây, ngồi trong taxi, cậu được Shifumi giới thiệu về các địa điểm hai bên đường: “Khu này nào nhiệt lắm, toàn các cửa hàng bán mật ong, bán bánh cookie Lavender; phía trước là bảo tàng mỹ thuật, đằng sau có một hầm rượu; khu này mà đến vào mùa đông thì buồn thối ruột, đồng cỏ khô héo hết.” Khu biệt thự nằm cách ga tàu khá xa.
Chỉnh đốn xong phòng ốc thì đã quá trưa.
“Yên tĩnh quá.” Thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại từ xa, tịnh không một tiếng động nào khác.”
Theo kế hoạch, chiều tối mai Asano sẽ đến đây. Toru ngoảnh lại nhìn Shifumi. Vậy là còn tròn trịa một ngày được ở cạnh nhau.
“Đây là nơi xa xôi hẻo lánh mà,” Shifumi đáp. “Tối đến còn yên tĩnh phát sợ.”
Shifumi trong ánh nắng giữa ban trưa, nhìn như chỉ hơn Toru chút ít tuổi.
“Lát nữa mình vào rừng dạo nhé.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, mái tóc mềm mại gọn gàng.
“Cậu có mang sách theo không?”
Shifumi hỏi. Toru lắc đầu. Sách? Lý gì mà mang thứ ấy đến nơi này. Nhất là lại còn có Shifumi ở gần bên.
Shifumi nghĩ ngợi điều gì, vẻ mặt rất nghiêm trọng rồi nói. “Vậy chị sẽ cho cậu mượn truyện gì đó. Ở đây mà cùng đọc truyện thì tuyệt cú mèo. Hy vọng rằng đêm nay có trăng.
Chắc sẽ có thôi, Toru nghĩ. Shifumi đã muốn thế thì có đến hai vầng trăng cũng chẳng lấy gì làm lạ.
“Xem giường chiếu thế nào đã rồi đi.”
Shifumi nói hàm ý đã dọn thì dọn một thể cho xong.
Một ngày ngọt ngào là như thế này sao. Toru nhủ thầm, thở một hơi dài như đứa trẻ thỏa mãn vật chất lẫn tinh thần.
Một cửa hàng nho nhỏ, ánh đèn yêu ớt. Bia lạnh, món nộm dưa chuột và sứa ngọt mát. Cơn gió lùa vào từ cánh cửa mở sẵn, trời râm mát nên không cần đến điều hòa cũng dễ chịu.
Sau khi thử cái giường, Toru cùng vào tắm với Shifumi. Phòng tắm màu trắng sữa. Da dẻ Shifumi toát ra mùi thơm như trai lê.
Dáng thon thả đứng bên buồng tắm. Làn da gặp lạnh nổi da gà hiện lên trong nắng. Dòng nước ấm áp đang phun trào. Chẳng hề nảy ra ý muốn ôm chầm lấy mà âu yếm, Toru cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Shifumi trông thật khoan thai trong phòng tắm đưuọc ốp xen kẽ thứ gạch men có họa tiết hình con gà. Cô cười nắc nẻ, vắt từng giọt nước trên tóc, vẩy Toru ướt nhèm.
“Đói chết mất,” vừa xoa bọt xà phòng rử chân, Shifumi thốt lên. “Lại khát khô cả cổ nữa.”
Toru gật đầu. Kim đồng hồ sắp chỉ hai giờ rưỡi.
Shifumi nói, rằng quán ăn Tàu này của một ông già người Trung Quốc, mở cửa đến đêm, nên cô hay đến, Ngoài Toru và Shifumi, không có bất cứ một người khách nào khác. Một loạt các bình rượu bày la liệt phía trong, có lẽ buổi tối, đây sẽ trở thành quán bar.
“Chưa đi bao giờ nhưng quán này như có hương vị Đông Nam Á.”
Miếng nem cuốn nhỏ cắn giòn tan.
“Nhật Bản, Trung Quốc, Đông Nam Á đều thuộc châu Á cả, giống nhau là phải thôi.”
Shifumi nói. Mới đầu thấy khác những gì định nói, nhưng rồi cậu thấy nó cũng như nhau cả thôi. Toru mơ màng gật đầu. Ôi chao, cái gì cũng dễ chịu thế. Cậu cảm nhận hơi bia bốc lên trong người.
“Này, nói gì đi chứ.”
Bị thúc giục, Toru bèn kể về chuyến đi dạo quanh trường cấp Ba sau một thời gian dài. Về Yuri và Koji, về quán bánh mì nơi góc phố và bến xe buýt trên đỉnh dốc.
Shifumi há hốc miệng, lắng nghe. Một cảm giác lạ lùng. Chẳng còn khái niệm về thời gian cũng như nơi chốn. Mật độ không khí trong và ngoài quán hoàn toàn khác biệt. Nào là Tokyo hay trường cấp Ba, nào là Koji hay Yuri, tất cả như chỉ có trong câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Thế giới này chỉ tồn tại hai người, mình và Shifumi. Toru mơ màng và cảm nhận một niềm hạnh phúc đến quay cuồng.
“Lần sau đến chơi trường cấp Ba của chị nhé, hay đại học cũng được.”
Toru đưa ra đề nghị khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, song Shifumi cười tít mắt, lắc đầu.
“Xa lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận