Tháp Tokyo

Toru hiểu đó không phải xa về mặt khoảng cách, cậu không nói lại được điều gì.
“Shifumi hồi cấp Ba lẫn Shifumi thời đại học, lúc nào cũng ở ngay trước mắt cậu đấy thôi.”
Shifumi nói vậy.
Rời quán, cả hai đi lang thang dọc đường quốc lộ, một bên là cánh rừng chạy suốt. Cái nóng đã dịu đi vài phần dù trời vẫn xanh ngắt không một gợn mây. Toru ghé cửa hàng tiện lợi dọc đường mua bàn chải, kem đánh răng, rồi cả quần lót.
Có thể đi tới bất cứ nơi đâu.
Hãy cứ tự do tự tại, Toru thầm nhủ. Tưởng như ngày trở về Tokyo sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.
“Thích thật đấy,” hít một hơi, Shifumi reo lên, “Không khí của núi rừng.”
Mới tháng Tam mà đâu đây đám cỏ lau đã khô cong, đung đưa trong gió. Nắm tay mỗi khi đi dạo bước bên nhau đã trở thành thói quen của hai người.
“Cảm ơn cậu đã đến,” Shifumi nói, “được đi cùng Toru ở đây là hạnh phúc lắm rồi.”
Câu nói ấy, chẳng hiểu sao, khiến Toru buồn khôn tả. Con người này và mình vẫn cứ mỗi người một nơi.
Một chiếc xe đạp chay vụt qua và mất dạng theo hướng ngược lại.
“Xe đạp không?” Shifumi dò hỏi.
“Đi xe đạp?” Chưa hiểu rõ ý, Toru vui vẻ hỏi lại và đương nhiên, cậu gật đầu tán thành, Shifumi xem chừng thích lắm.
“Chị muốn làm việc gì đó mà chưa bao giờ được làm.”
Shifumi nhỏ nhẹ, nửa như tự nói với chính mình.
Mua thức ăn và quay lại căn biệt thự một lần, rồi hai người đến cửa hàng cho thuê xe đạp, thuê một chiếc xe đạp đôi, chạy men theo bìa rừng. Chầm chậm thôi, Shifumi đề nghị và Toru đồng ý.
Trời đã xế chiều. Con đường thẳng tắp, những phong cảnh đơn điệu vứ nối tiếp nhau. Toru thấy tâm hồn mình đã thuộc về nơi này. Chạy đến đâu cũng được.
“Mảnh khảnh nhỉ, Shifumi nói đằng sau lưng, “trông lưng cậu mảnh khảnh thật đấy.”
Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào dù Shifumi ở ngay sau lưng, vẫn nghe giọng nói, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở có phần gấp gáp khi cùng guồng chân đạp pê đan, điều ấy thật không công bằng.
Tùy thế, Toru nắm rõ nhất cử nhất động của Shifumi. Cô ấy vừa vuốt tóc lên. Cô ấy đang xoay ngang người. Thậm chí còn biết Shifumi nhắm mắt lại khi reo lên sung sướng rằng: gió mát làm sao.
Một ngày dài vui chơi thỏa thuê.
Quá bảy giờ tối mặt trời mới chịu khuất hẳn. Bữa tối trong phòng khách gồm có những vật phẩm như pho mát hun khói, khoai tây chiên và cá trích xốt làm sẵn, được bốc ăn trực tiếp từ khay nhựa theo đúng kiểu Shifumi - một người ghét việc bếp núc. Chỉ rượu vang là phong phú. Giai đệu của Roberta Lack vang lên từ chiếc máy chơi đĩa bé tí đặt trên bộ dàn âm thanh cao cấp đã không hoạt động bao năm rồi.
Tất cả những thứ đó khiến Toru cảm giác mình còn non nớt lắm. Không một thứ gì ở cậu hợp với căn biệt thự này. Cậu tưởng chừng bức tường, sàn nhà và cả những món đồ cổ hùa vào cự tuyệt, cô lập bản thân cậu và Shjfumi.
Thật kỳ quái. Với căn biệt thự này, mình là một kẻ lạ mặt mà Shifumi lại không phải thế. Nhưng cho dù có thế đi chăng nữa, thế giới bên ngoài vẫn vô nghĩa đối với cả hai người.
“Cậu không uống?” Nhấc ly của Toru lên, Shifumi hỏi. “Không thoải mái sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Toru đáp, tự dưng lúng túng, đành thanh minh thêm. “Vì đây là lần đầu tiên được ở bên nhau lâu thế này.”
Shifumi mỉm cười, nhìn quanh phòng.
“Cậu hối hận sao?”
Giai điệu của Roberta Lack kết thúc thật vô duyên, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
“Shifumi thì sao?”
Toru hỏi lại và Shifumi trả lời sau hồi lâu suy nghĩ. “Sao phải bận tâm cơ chứ.”
Đó là câu kết luận. Toru xúc động. Shifumi là thế, suy nghĩ thẳng vào vấn đề đưa đến kết luận.
“Chị nhớ cậu mãi,” Shifumi nói, ánh mắt chùng xuống chứ không nhìn thẳng vào mặt Toru. “Chị, mà không phải, một người đàn bà khác trong chị nhớ cậu vô cùng.”
Toru đứng dậy thay đĩa.
“Người đàn bà khác?”
Sau tiếng piano điện trong vắt là giọng hát của ban nhạc Three Dog Night.
“Người đàn bà bướng bỉnh và hoang dại.”
Từ hoang dại thật khập khiễng với Shifumi, Toru bật cười. Cậu hiểu điều đó, hiểu rõ là đằng khác.
Những nụ hôn và cuộc ái ân đều đến nhẹ nhàng và tự nhiên. Không quá cuồng nhiệt, cũng chẳng quá dài.
Và rồi cậu nằm đọc sách trên giường. Sách Shifumi cho cậu mượn là tập thơ PEACOOK PIE. Sách ngoại văn nhưng Toru cũng đọc được với vốn tiếng Anh của mình. Shifumi nói cô ấy thích bài thơ THE SHIP OF RIO trong đó. Trăng treo ngoài cửa sổ. Giờ có đổ rượu vang ra giường, Shifumi cũng chẳng hề bận tâm.
“Cứ khỏa thân thế này, thật là thích.” Cô nói.
Niềm hạnh phúc không cùng trào dâng tự đáy lòng trước khi Toru chìm vào giấc ngủ.
Toru tỉnh giấc bởi tiếng lốp ô tô lạo xạo trên sỏi. Chậm hơn một giây, Shifumi giậy nẩy người, vô lý, cô nghĩ, nhưng sự thật, đó là tiếng xe của Asano.
Nhỏm người dậy, một tay dụi mắt, Shifumi nói: “Thật đáng ghét.” Nhưng trông chẳng có vẻ gì là cuống lên cả. Trong khi đó tim Toru tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cậu cầm giày và quần áo vào phòng tắm đi.” Shifumi nói, “đừng đóng cửa nhé, không sao đâu.”
“Trốn làm sao được,” Toru nói, tự thấy mình đang cuống quít đến mức hổ thẹn. “Không kịp nữa rồi, hành lang thông thống thế kia, đồ ăn của hai người thì vẫn thừa ra đấy, còn ở đây thì…”
“Thôi nào, nhanh lên.”
Toru nhận thấy mình đang run rẩy. Nghe lời, cậu trốn vào phòng tắm. Phá tan vòng vây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Tiếng bước chân lên cầu thang nặng nhọc.
Sau đó thì diễn biến trong phòng ra khỏi tầm mắt Toru, song lúc cửa mở, chắc hẳn Shifumi đã gượng dậy ở trên giường, chiếc ga giường vẫn nhàu nát, hai quyển truyện và hai ly rượu vang nằm lăn lóc.
“Anh về sớm thế,” người lên tiếng trước là Shifumi.
“Một cuộc hẹn bị hủy, anh về lúc năm giờ cho đỡ tắc đường.” Dường như giọng Asano chất chứa sự mệt mỏi hơn là bực tức.
“Nhà có khách?”
“Vâng, em buồn quá.”
Chẳng thể đọc được cảm xúc gì trong giọng của Shifumi.
Nghe tiếng bước chân, cậu biết Asano tiến ra đằng cửa sổ.
“Khách về rồi ư?”
“Chưa,” giọng Shifumi điềm nhiên như không. “Em đang nhờ đi mua hộ cà phê, hết từ đời nào rồi.”
Để em gọi điện, bảo anh đã về, Shifumi nói. Toru không chắc Asano tin vào điều đó. Một lúc sau mới nghe ông ta đáp rằng hãy gọi điện đi.
“Anh xuống dỡ hành lý.”
Toru không hiểu chuyện gì. Không có trận chiến đẫm máu nào. Asano chẳng buồn hỏi một câu nào về vị khách. Cậu cảm giác cả Shifumi lẫn Asano đều bình thản, chỉ có bản thân mình là dao động. Khỏa thân. Tay khư khư quần áo.
Với ý nghĩ mình bị bỏ rơi, Toru nhìn chằm chằm vào hoa văn con gà trên gạch lát sàn.
“Xong rồi, cậu ra đi.”
Nghe Shifumi nói, Toru đi ra đã thấy cô chỉnh đốn xong trang phục.
“Cậu mặc quần áo vào, rồi chờ ở đây một lát. Chị đi rồi hẵng gọi taxi. Số taxi chị dán ngay cạnh máy điện thoại.”
Ừ, Toru đáp. Niềm hạnh phúc không cùng đêm qua đã biến mất không để lại dấu vết. Cậu nghe thấy tiếng bước chân trên sỏi.
“Lúc nào về chị gọi sau.” Shifumi nói.
Lúc ra khỏi phòng, cô quay trở lại nở một nụ cười lạc lõng: “Đêm qua chị rất vui.”
Bỏ lại Toru đang đứng sững như trời trồng, Shifumi bước xuống xe ô tô nơi chồng cô đang đợi.
Sự việc xảy ra trong tíc tắc. Toru mở mắt, thế giới đảo lộn, vô phương cứu chữa.
Mặc quần áo xong,Toru len lén nhìn qua cửa sổ. Cốp xe Mercedes-Benz mở toang, hai người đang khuân hành lý. Một chiếc va li to đùng hiệu Boston và hai túi đánh golf.
CHƯƠNG 13
Kỳ nghỉ hè, sau này Koji ngẫm lại mới thấy đó là một mùa hè khủng khiếp, vừa bắt đầu chưa được bao lâu. Dẫu sao, quan hệ với Yuri cũng tạm ổn. Nhận lời chủ trì cuộc họp lớp, cộng với công việc làm thêm, nếu nói tất bật thì hẳn là tất bật, nhưng mặt khác, quá trình chuẩn bị xin việc suôn sẻ ngay từ phút đầu, cứ gọi là vạn sự như ý, đúng theo dự định.
Ba đêm liền tiệc tùng.
Cha Koji, tuy là bác sĩ song lại thuộc lớp bác sĩ có tư tưởng chính trị. Ông là nhân vật có tiếng tăm của một Trung tâm Y tế với hội viên toàn giới tài phiệt, người nổi tiếng, những kẻ đầy khoa trương: Có thể trao đổi về vấn đề sức khỏe với các danh y thoải mái như với bạn tri kỷ quen nhau đã mười năm. Thế nên bước khởi đầu trên cơ sở chọn việc của Koji không thể thuận lợi hơn.
Có đi làm thuê cũng phải làm cho doanh nghiệp lớn. Gã quyết vậy. Cố nhiên, gã biết rõ thứ gì có tiếng nói hơn cả thành tích học tập.
“Con trai ông chững chạc quá.”
Mấy ông già đồng loạt tán tụng. Nào là năng động hiếm thấy trong đám thanh niên thời nay, nào là tương lai hứa hẹn lắm. Koji chẳng ngu đến nỗi nhắm mắt nghe theo mấy lời đãi bôi trên đủ các thể loại bàn nhậu, từ quán chuyên đồ lươn cho đến nhà hàng theo chế độ hội viên, nhưng từ xưa gã đã tin vào khiếu tiếp chuyện với những người lớn tuổi của mình.
Trong số đó, lãnh đạo một doanh nghiệp nước ngoài có thái độ khá nhã nhặn. Ông ta chìa tay ra lúc tạm biệt, bắt tay Koji chặt lạ thường.
“Chà, xuất sắc đấy,” ông ta vỗ vào vai bên kia của gã. “Lần sau đi uống nhé, thây kệ các lão già.”
Việc xin nghỉ dễ dàng là một điểm hấp dẫn ở doanh nghiệp nước ngoài. Ai thoát khỏi việc bị sa thải đồng nghĩa với việc lương ngày càng cao.
Gã thấy hơi khó chịu với một ông làm bên thương mại. Ông này phát ngôn đầy hàm ý. “Ôi dào, đôi khi có dã tâm cũng phải là xấu. Ôi dào, cố gắng lên.”
Ở nhà một thời gian dài nên cuộc sống trì trệ hẳn. Koji nhớ cả Yuri lẫn Kimiko. Ngày mai gã dự định quay về căn hộ thuê.
Mẹ Toru đang ở nhà lúc Toru trở về từ Karuizawa. Bà đang pha cà phê trong bộ quần áo ngủ. Một ngày nắng tươi.
“Mẹ ạ!”
Vừa ló mặt ra, mẹ cậu đã ném một cái nhìn nghi hoặc.
“Về sớm quá nhỉ?”
Mới hơn một giờ chiều. Nhiều chuyện, Toru nhủ thầm, nhưng tất nhiên không dám nói mà chui tọt vào phòng riêng.
Chuyến Shinkansen trở về không hề dễ chịu. Toru cảm thấy bản thân mình chỉ là một thực thể giả tưởng. Vô hình với mọi người xung quanh. Ánh nắng, nhà ga hay đám đông, tất thảy hiện thực ấy đều xa vời. Toru cô độc. Cậu chẳng thể tin vào điều gì. Không kịp lý giải và thấu hiểu. Cứ ngẩn ngơ suốt chặng đường về với nỗi tơ vò mà chưa được lý giải và thấu hiểu.
Asano không hỏi gì về vị khách. Ly rượu vang, tấm ga giường nhàu nát, cô vợ khỏa thân, những vết tích còn lại ấy như chưa bao giờ tồn tại.
Shifumi không cố làm ra vẻ. Kể ra thì cũng có hành động che giấu Toru nhưng cô điềm nhiên như không.
Nhìn qua ô cửa sổ, họ giống y chang một cặp vợ chồng bình thường. Một cặp vợ chồng nhất mực thương yêu nhau, dẫn nhau đến biệt thự thư giãn trong kỳ nghỉ.
“Hành lý? Cậu cần gì?”
Lúc Shifumi hỏi vậy hôm qua, Toru đã cảm thấy cả hai hoàn toàn tự do. Nhưng đương nhiên, hành lý của Shifumi là do chồng cô mang đến.
“Chị chúa ghét loại đàn ông hay chơi golf.” Cô ấy cũng nói thế.
Hai túi golf nhét trong cốp chiếc xe Mercedes. Dù lần này chỉ là đi theo cậu cũng không tưởng tượng nổi, rằng cả Shifumi lẫn Asano đều chơi golf.
Có tiếng gõ, cánh cửa mở ra.
“Đêm qua, Koji nó gọi con đấy.” Mẹ cậu nói, tay vẫn cầm cốc cà phê. “Nó bảo con về thì gọi cho nó.”
Vâng, Toru trả lời. Cậu trả lời rồi mà mà cậu vẫn chưa chịu đi.
“Gì thế mẹ?” Cậu hỏi.
“Mẹ không muốn nói nhiều,” giọng bà - đặc biệt là ngay sau hôm xay sỉn - khản đặc và khô khốc. “Làm gì cũng một vừa hai phải thôi.”
“Mẹ nói gì thế?”
Toru mất bình tĩnh dù hiếm khi như thế. Cậu thấy bực bội trong lòng. Mẹ cậu không trả lời.
“Con đang hỏi mẹ cơ mà.”
Khi cáu gắt, giọng cậu nghe như giọng trẻ con. Ấy chính là một lý do cậu không muốn cáu gắt với ai.
“Con biết rồi còn hỏi?”
Mẹ cậu nói.
Cậu không muốn nghĩ mẹ cậu đang ám chỉ điều gì. Dù gì thì cũng là sự quan tâm thái quá. Cậu muốn bà trở về phòng riêng ngay.
Mẹ Toru buông tiếng thở dài.
“Làm gì mà nhảy dựng lên thế, cứ như con nít.”
Lần này thì Toru không đáp.
“Con ăn trưa chưa?”
Con không đói, cậu đáp.
Tồi tệ hết sức. Sự kiện xảy ra tại Karuizawa đã xa xôi lắm rồi, đến mức không thể nghĩ rằng nó lại là hiện thực.
Lâu lắm mới gặp Yuri, đúng hôm cô mặc chiếc áo khoác vai bồng.
“Dễ thương đấy.”
Gã khen khiến Yuri sướng ra mặt. Mới hai giờ chiều. Chờ Yuri uống nốt ly trà đá, rồi trở về căn hộ thuê, còn một tiếng rưỡi cho đến lúc phải đi làm thêm. Hoàn hảo, Koji thầm nhủ. Một ngày có hai mươi tư tiếng, phải sử dụng sao cho hiệu quả, công bằng với tất cả mọi người.
Yuri đang ngậm ống hút. Koji thích mê đôi gò má trắng trẻo tươi mát của cô. Má Kimiko hơi hóp vào, còn má Yuri thì phúng phính. Trong mắt Koji, nó là một thứ đáng quý, thứ gã không có quyền mang tới điều bất hạnh.
“Đừng có làm ở cái chỗ của lão già ôi dào ấy đấy nhé.”
Yuri phát biểu sau khi nghe gã kể xong đầu đuôi câu chuyện xảy ra vào buổi tiệc thứ ba. Yuri có biệt tài đặt tên cho người khác. Ông giám đốc điều hành công ty thương mai gặp ở bữa tiệc tại quán lươn, cứ mở miệng ra là nói ôi dào, ngay lập tức, Yuri gián cho ông ta cái biệt danh lão già ôi dào.
“Nhưng mà, vỗ vai người khác rồi khen xuất sắc thì tớ cũng chẳng thích, cứ thấy giả tạo thế nào ý.”
Yuri ngoáy ống hút, đá trong cốc trà kêu lanh canh. Lời Yuri nói là vô hại, nhưng cũng không đem lại lợi gì. Nghĩ vậy, Koji châm lửa hút thuốc.
Phải chi tay với Kimiko trong mùa hè này. Trước khi cô ta đánh mất sự tự chủ hơn nữa, hoặc trước khi chính mình bị cuốn đi xa hơn. Đó là kết luận Koji rút ra sau mấy ngày về nhà.
“Trời đẹp nhỉ.”
Yuri đang tươi cười trước mặt. Cốc trà đá đã sắp cạn. Koji muốn lột phăng cái áo khoác bồng.
Suốt chặng đường về căn hộ, Yuri kể về buổi biểu diễn nhạc sống mà cô đi xem cùng hội bạn. Có vẻ hội bạn cô ưa hình thức, chọn thần tượng âm nhạc dựa vào ngoại hình chứ không dựa vào chất lượng. Vậy mà cô bảo ban nhạc tự do mà hội bạn ưa hình thức đấy chọn chẳng đẹp trai tẹo nào. Trông cứ như đám công tử bột. Với Koji, chuyện ấy muốn ra sao thì ra. Là chuyện muốn ra sao thì ra nhưng gã không thể không thấy Yuri dễ thương khi cô nói: “Koji của tớ mới đẹp trai,” rồi nép sát vào cánh tay gã, dụi dụi mũi vào bả vai.
Cuộc hội ngộ với Kimiko diễn ra theo cách thức hoàn toàn khác biệc với Yuri.
Thể theo nguyện vọng, Koji dẫn Kimiko về phòng. Vẫn là căn phòng của mình, vậy mà khi có Kimiko, nó biến thành nơi giống như khách sạn tình yêu bừa bãi và bẩn thỉu đến không ngờ. Gã cho rằng, ngay việc có ý nghĩ như thế đối với người mình (thực sự) thích có lẽ là không thể cứu vãn nữa rồi.
Ngay từ đầu, tâm trạng Kimiko đã không thoải mái. Cô soi mói từng tí một khắp phòng.
“Phòng của thanh niên đây à,” Kimiko nói. “Cậu tự dọn dẹp và giặt đồ đấy chứ?”
Koji đáp rằng đương nhiên. Sự thực là thế nhưng gã biết Kimiko không tin.
“Uống gì không nhỉ?”
Koji hỏi. Kimiko nói muốn uống trà đen. Gã vặn nước vào siêu, với tay lấy hộp trà Yuri mua về và lúc nào đó đã nói là của Yuri.
“Chị cũng khá bận.” Kimiko nói. “Nhiều thứ muốn học nhưng lại không muốn lơ là việc gia đình, rồi còn phải làm vừa lòng các bà mẹ nữa, nhiều chẳng kể ra hết.”
Gã không hiểu Kimiko muốn nói gì.
“Cho nên…?”
Gã sắp ra hai cốc trà, lấy sữa từ trong tủ lạnh. “Cho nên,” giọng Kimiko xen lẫn một nụ cười bí ẩn, “cho nên chị muốn chấm dứt ở đây.”
Koji giật mình. Quay lại thì thấy Kimiko đang cười.
“Kết thúc?”
Koji ngẩng người hỏi lại.
“Ý chị là có vẻ Koji cũng nhiều việc, cả hai cùng bận rộn, nên không cần phải cố gắng vì nhau làm gì.”
Hỏng rồi, Koji nhủ thầm. Kimiko đã quyết rồi. Không hiểu vì lý do gì mà mọi chuyện thế này, nhưng rõ ràng là cô ấy đã quyết rồi.
“Hy vọng cậu sống được như thế này mãi mãi về sau. Là cậu thì chắc mọi việc sẽ ổn. Cậu lạnh lùng như thế, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
Kimiko tuôn ra một tràng đầy kích động.
“Người ta gọi điện bao lần cậu có biết không? Cậu không bắt máy ngay cũng chẳng sao. Nhưng người ta cứ gọi mãi, lúc giữa đêm, khi tảng sáng, vậy mà cậu chẳng nghe. Người ta chỉ lo nhỡ có chuyện gì xảy ra…”
Kimiko ngưng lại. Cô không khóc, chỉ lặng thinh.
“Xin lỗi,” Koji tỏ vẻ hối lỗi. “Sao chị không để lại lời nhắn, có phải tôi sẽ gọi lại ngay được không?”
“Cậu không thấy thế là vớ vẩn sao.” Kimiko phẫn nộ ngắt lời. “Ai lại làm thế, nhỡ bạn gái hay mẹ cậu, hoặc ai đó khác biết thì sao chứ.”
Không thể để cho cô ấy nói thêm nữa. Lần này thì Koji ngắt lời, gã kề môi nhưng Kimiko phản kháng, vùng khỏi tay gã với một sức mạnh phi thường. Thoát được, Kimiko lại thốt lên một lần nữa. “Cậu không thấy thế là vớ vẩn sao,” với cái nhìn tóe lửa. Cả hai nhìn nhau mãi không rời. Một lúc sau thì Kimiko ngả đầu vào gã.
“Người ta lo lắm đấy.”
Giọng điệu không mấy ngọt ngào. Hiển nhiên, cơn giận dữ vẫn còn dư âm. Nhưng lời thì thầm ấy ở ngay bên tai gã, tay trái đỡ Kimiko, tay phải gã vòng ra sau lưng tắt lửa bếp ga. Siêu nước đã phì hơi suốt từ nãy đến giờ. Dìu nhau đến giường trong bộ dạng ấy, Koji không ngớt xin tha, đến mức bản thân gã cũng không ý thức được điều đó. Vừa ngã xuống giường, gã đã chồm lên người Kimiko, khe khẽ vuốt má cô, trong khi luôn miệng nói lời xin lỗi, xen lẫn bằng những nụ hôn.
Mình đã quyết chia tay. Mình đã quyết chia tay, nhưng chưa phải ngày hôm nay.
Điện thoại của Koji vẫn đặt chết độ ghi âm lời nhắn. Hẳn là bận làm thêm hay hẹn hò gì đây. Ngồi chết gí trên ghế sofa, Toru dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Hoàng hôn. Hôm qua cậu tìm thấy tập thơ PEAOOK PIE ở một hiệu sách tây. Toru giở lướt qua mở trang có bài thơ THE SHIP OF RIO.
Shifumi giờ này vẫn ở Karuizawa.
Sau khi xảy ra chuyện như thế, liệu cô ấy và Asano sẽ sống với nhau thế nào?
Giữa hai vợ chồng họ, dường như có một mặc định ngầm nào đó. Rõ ràng mình đã bị bỏ rơi trong phòng tắm nhà họ. Như một thứ vụn vặt không đáng giá một xu.
“Đêm qua chị vui lắm.” Câu nói cuối cùng của shifumi. Cô ấy nói thế rồi bỏ đi về phía Asano. Đó là điều Toru không tài nào lý giải nổi.
Cậu nằm nhìn lên trần nhà, nhắm mắt, cố mường tượng lại cảm xúc tại Karuizawa, chứ không phải từng sự việc cụ thể, trước khi Asano đến.
Đó là nỗ lực vô ích. Toru hiểu rằng có tự lộn mình như chiếc túi cũng chẳng thể nào tìm thấy một hạt bụi cảm xúc nào trong đó.
Sách Shifumi từng đọc, nhạc Shifumi từng nghe, chẳng thứ nào có thể giúp cậu tĩnh tâm. Tức mình vùng dậy đi vào bếp, rồi lại tay không quay lại ghế sofa. Điều hòa trong phòng quá lạnh. Cậu ghen tị với gã Koji hiện đang vắng nhà, ghen tị vì Koji lúc nào cũng có chỗ để đi và có việc để làm.
Hồi chuông thứ hai vang lên, chính Toru nhấc máy.
“Toru à?” Koji gọi điện từ văn phòng, gã đang vận bộ đồng phục quần đen, áo sơ mi trắng.
“Cuối cùng cũng tóm được cậu đây rồi.”
“Có mà tớ tóm mãi không được cậu ý.” Toru cười nhăn nhó qua điện thoại. “Tớ gọi cậu không biết bao nhiêu lần, lúc nào cũng ở chế độ ghi âm.”
“Xin lỗi nhé, tớ đã về rồi. Mà này, lớp mình định tổ chức họp lớp đấy. Giờ đang ở chỗ làm thêm, tớ nói nhanh thôi, không dông dài được. Sáu giờ tối, thứ Sáu tuần sau. Cậu đến được chứ?... Tớ sẽ gửi bản đồ qua đường bưu điện… Hình như Uchida cũng đến đấy… Ừ, tớ chủ trì… Ai mà biết được. Tự nhiên cô ấy gọi, rồi bảo làm… Thế thôi, tớ gọi lại sau nhé. À mà này, vụ Yuri nhờ vả ba cái chuyện vớ vẩn ấy, có vẻ sung sướng lắm. Thế nhé, tớ dập máy đây… Hả? Ừ, khỏe khỏe. Cậu thì sao?... Mà có nhờ cậu chuyển lời hỏi thăm Shifumi chắc cũng chẳng được nhỉ? Dù sao thứ Sáu tuần sau cũng gặp rồi, lúc đấy tính sau. Thế nhé.”
Tiếng ầm ĩ từ ngoài phòng chơi vọng tới. Nhóm sinh viên nào vào rồi. Koji liếc gương, chỉnh lại đầu tóc.
“Người ta lo lắm đấy.” Kimiko nhắc lại sau cuộc ái ân quên cả đất trời. “Mới nghĩ có chuyện gì xảy ra với Koji là người ta đã run cả người rồi.”
Kimiko trông nhỏ nhoi và mong manh hơn bao giờ hết. Cô tựa đầu lên vai, bám chặt lấy Koji.
“Koji chẳng hiểu được đâu nhỉ. Còn trẻ thì chắc không hiểu được ham muốn như thế nào.”
“Ham muốn?”
Gã quay người, vén mấy sợi tóc vương trên mặt Kimiko, cô sung sướng ngước nhìn.
“Cái gì mà còn trẻ chứ. Kimiko mới có ba nhăm tuổi chứ mấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui