Thất Cá Nhĩ Đỗng FULL


3.

Đêm đầu tiên về nhà tôi ngủ không tốt, mơ thấy rất nhiều mẩu chuyện hỗn loạn mà đau khổ.

Ý thức giống như là rất tỉnh táo, nhưng cho dù vũng vẫy như thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Giấc ngủ này tôi đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Mẹ kế hỏi tôi có phải là cơ thể không khỏe không.

Tôi gật đầu: "Có chút buồn nôn.

"
Giọng nói vừa nuốt xuống, Tống Dã bên cạnh liền ném ánh mắt sắc bén ác liệt về phía tôi.

"Buồn nôn?" Anh ta cắn răng lặp lại một lần, tiến về tôi từng bước lớn đi đến, biểu cảm nghiêm túc dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, "Còn có triệu chứng gì?"
Trong dạ dày một trận cuồn cuộn, tôi không kịp trả lời vội vàng lao vào nhà vệ sinh.


Lúc đi ra Tống Dã không thấy đâu rồi.

Mẹ kế mang cho tôi một ly nước ấm, cẩn thận thăm dò từng li từng tí: "Tiểu Mãn à, có phải là con với Tiểu Dã cãi nhau xung đột gì không?"
"Có lẽ… không có.

" Tôi đáp.

Sau mười mấy phút, Tống Dã thở hổn hển từ bên ngoài chạy vào, trước mặt của mẹ kế kéo tôi đi vào phòng anh ta, đồng thời xoay tay lại đóng cửa.

Tim tôi đập thình thịch, gầm gừ nói: "Anh bị bệnh gì vậy?"
Tống Dã đem cái gì đó nhét vào trong tay tôi, ngữ khí không được nói chen vào: "Đi kiểm tra.

"
Nhìn kĩ một cái, vậy mà lại là một cây que thử thai, tôi vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh ta cho rằng tôi mang thai rồi?
Vậy anh ta quan tâm cái gì?
Xuất phát từ sự mong đợi đâu đó, tôi hèn hạ lén thăm dò: "Không có gì để kiểm tra cả, mang rồi thì đẻ thôi.

"
"Lâm Tiểu Mãn, sao em lại biến thành cái dáng vẻ phóng đãng này vậy?" Tống Dã quan sát tôi kĩ càng, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Tôi quen biết anh ta rất nhiều năm, quen thuộc với đủ loại dáng vẻ của anh ta, chỉ duy nhất không nhìn thấy anh ta dùng cái anh mắt không biết làm thế nào, ánh mắt bất lực đỗi đãi với ai.

Loại duy nhất chỉ có một này, làm cho tôi nảy sinh ra một chút thỏa mãn, đồng thời lại khiến cho tôi cảm thấy chính mình hèn mọn.

Bên ngoài của truyền đến tiếng chìa khóa xoay trụ khóa, trong nháy mắt cửa bị mở ra rồi.

"Con mang thai rôi?' Bố tôi cả mặt đỏ bừng xông vào, mẹ kế tôi đi theo sau ông ấy, toàn bộ khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Tôi theo bản năng muốn giấu đi que thử thai trong tay, nhưng hành động này lại rơi vào trong mắt bố tôi, lại càng giống như là có tật giật mình.


Ông ấy tức giận trừng mắt nhìn tôi, đưa bày tay lên cao, đúng lúc đang định hạ xuống thì bị Tống Dã giữ cổ tay lại.

"Bố không được đánh em ấy.

"
Hai từ không được, khiến cho bố và mẹ kế tôi phải há hốc mồm.

"Tiểu Dã, con nói chuyện kiểu gì với bố vậy?" Mẹ kế kinh ngạc nhìn Tống Dã.

Tống Dã thả tay bố tôi ra, trầm mặc mà kiên định bảo vệ tôi ở phía sau anh ta.

Mẹ kế tôi nhẹ giọng để hòa giải hòa: "Đừng tức giận nữa, xảy ra chuyện gì cả nhà thương lượng rồi giải quyết, lão Lâm, Tiểu Mãn, hai cha con nói chuyện đàng hoàng lại với nhau.

"
Người một nhà?
Tình cảnh này, nhìn như thế nào cũng thấy giống bọn họ ba người một nhà, còn tôi chẳng qua là một kẻ xấu phá hoại bọn họ và bầu không khí hài hòa.

"Tiểu Mãn mà hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Dã, thì tôi cũng không đến mức phải nhọc lòng như vậy, bảo nó về nhà ăn cái tết, còn phải để tôi làm một người bố già trái năn nỉ phải van xin, bà nói xem tôi đây là mệnh gì? Hầu hạ hơn nửa đời mẹ nó xong, còn phải tiếp tục hầu hạ nó, tạo nghiệp mà.

"
Tối qua đi ngang qua phòng sách lời vô tình nghe được, lại lần nữa vang bên tai tôi.


Tôi nhếch khóe môi lên, ném đi que thử thai trong tay, từ phía sau Tống Dã đi ra: "Con không mang thai, sẽ không làm cho bố thất vọng đâu, tin hay không tùy bố.

"
Sau khi nói xong, đầu tôi cũng không thèm quay lại mà đi ra ngoài, không muốn xem sắc mặt của bất cứ ai trong bọn họ lần nữa.

"Tiểu Mãn, con thái độ kiểu gì đấy?" Bố tôi ở phía sau tôi la lớn, "Nói cái gì mà sẽ không để ta mất mặt, nếu như con dám mang thai trước khi kết hôn thì đừng có về cái nhà này nữa.

"
Hình như trước mặt mẹ kế, bố tôi liền vô cùng coi trọng khí phách đàn ông, hoàn toàn không để cho uy nghiêm chủ gia đình của chính mình bị coi thường.

Lúc nhỏ không hiểu điều này, không biết phải chịu đựng bao nhiêu lần đánh đập.

Bây giờ, tôi không sợ nữa.

Khi xác định một người không đáng để quan tâm, thì thật sự đối với mọi kết quả đều không quan trọng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận