Thất Dạ Sủng Cơ

Người vốn là vẫn đang gục mặt thấp xuống dường như cảm nhận được tầm mắt Nhược Khả Phi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi khách khí hỏi. Vừa mới nói xong, trong mắt Ảm Đạm liền hiện lên lạnh như băng, nhưng không lên tiếng. Thật ra, mình muốn nhìn thử xem hắn muốn làm cái gì!

"Ngươi nên gọi phu nhân." Nhược Khả Phi thản nhiên nói,

"Đương nhiên, " Trong mắt thầy bói hiện lên một tia ẩn ẩn đau thương, lại lập tức không thấy cười ha ha: "Phu nhân, xem một chút đi. Có lợi kiếp trước, lại thấy kiếp sau. Không đúng không lấy tiền."

"Nha" Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc, "Tính kiếp trước?"

"Không sai, phu nhân mời ngồi, không đúng không lấy tiền."

Ảm Đạm mắt lạnh nhìn tất cả trước mắt, không nói gì. Vừa rồi đau thương trong mắt thầy bói cũng không qua được hai mắt của mình, ha ha, Hiên Viên Cô Vân, ta muốn xem cuối cùng ngươi muốn làm gì, có thể làm được gì!

"Phu nhân kiếp trước không ở thế giới này." Thầy bói một câu kinh người, Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn người trước mắt không hề động.

Ảm Đạm nhìn thân mình Nhược Khả Phi cứng đờ nhíu mày, đây là chuyện gì? Lời này là có ý gì?

"Phu nhân kiếp sau, sẽ có một nam nhân cùng ngài ở một chỗ, vĩnh viễn không rời không xa." Thầy bói nhìn đến sắc mặt Ảm Đạm càng ngày càng khó coi, khóe miệng hiện lên tia nhạo báng.

Nhược Khả Phi rũ mắt xuống, thủy chung không nói gì.

"Phi nhi, đi thôi." Ảm Đạm mặt lạnh, ôm chầm bả vai Nhược Khả Phi, đi xa.

Mà thầy bói mắt sáng quắc nhìn bóng lưng hai người không hề động, nhìn tay ôm bả vai Nhược Khả Phi, tay hắn giấu ở trong tay áo đã muốn nắm chặt.

"Không cần suy nghĩ, lời người nọ nói không cần tin."

"Vâng." Nhược Khả Phi gật gật đầu, trên tay lại đem thảo trùng kia nắm chặt hơn.

Ánh mắt thầy bói vẫn dừng ở trên người hai người đã đi xa, bỗng nhiên, đồng tử bỗng dưng phóng đại, Nhược Khả Phi hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, hơi nghiêng mắt nhìn về phía sau. Giống như đang nhìn đường, cũng giống như đang nhìn hắn.

"Phi nhi, nàng xem, bước qua đoạn thang đá này là có thể nhìn đến cửa chánh điện, ta cõng nàng."

Nhược Khả Phi mỉm cười nằm úp sấp trên lưng Ảm Đạm, nhẹ nhàng tựa vào đầu vai hắn.

"Ta muốn cái gì ngươi đều cho ta sao?"

"Đúng vậy, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng." Ảm Đạm cười thản nhiên.

"Ta nếu muốn mạng của ngươi, ngươi cũng sẽ cho sao?" Nhược Khả Phi cười ha ha, vươn tay điểm điểm mặt Ảm Đạm.

"Được, chỉ cần nàng muốn, ta đều cho nàng."

"Ha ha ~~~" Nhược Khả Phi cười thoải mái, dựa vào vai hắn, không nói gì.

Ảm Đạm cẩn thận đưa Nhược Khả Phi thẳng đến trước đại điện mới dừng lại bước chân, cẩn thận thả Nhược Khả Phi xuống.

"Muốn vào lạy không?"

Nhược Khả Phi kéo kéo khóe miệng nhìn đại điện to lớn trước mắt kia.

"Nàng không muốn đi thì đừng đi, đến hậu sơn chính là quán trà, trà nơi đó nhất định làm nàng vừa lòng."

Nói xong, kéo Nhược Khả Phi vòng qua đại điện đi đến phía sau. Nhược Khả Phi để Ảm Đạm kéo đi, thảo trùng trong tay thủy chung không có vứt bỏ.

Quán trà trên núi Thiên Tú, nơi đây là một dãy đình mái ngói nối tiếp nhau mà thành, bây giờ vẫn là buổi sáng, người đến cũng không phải nhiều. Người pha trà là một tăng nhân có lông mi thật dài, Ảm Đạm cùng Nhược Khả Phi đứng ở bên cạnh cẩn thận nhìn động tác tăng nhân thật tao nhã.

"Hai vị xin mời ngồi, sẽ có trà ngay thôi."

"Nàng ngồi đi, ta muốn xem qua một chút." Nhược Khả Phi đẩy Ảm Đạm, ánh mắt lại nhớ tới trà cụ trong tay tăng nhân, trong mắt lộ vẻ ý tán thưởng.

Ảm Đạm ngồi xuống một bên trong đình, mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi ở bên kia cẩn thận nhìn tăng nhân pha trà. Tuy rằng người kia xuất hiện giống như mình đã đoán trước, nhưng là, thực đáng tiếc, nàng dường như thật sự cái gì cũng không còn nhớ tới. Bất quá, thủ đoạn của hắn chỉ thế thôi sao? Giả thầy bói làm gì? Rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Trà đến đây." Nhược Khả Phi bưng khay, cười dài đứng ở trước mặt Ảm Đạm, cẩn thận đem trà mang lên bàn, mà thảo trùng trong tay đã biến mất không thấy gì nữa.

"Uống đi." Ảm Đạm cười nhận lấy, xốc lên nắp trà, nhẹ nhàng nghe hương trà. Mạnh mẽ, ý cười trong mắt Ảm Đạm dừng lại, động tác trên tay cũng ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi lộn đầu nghi hoặc nhìn Ảm Đạm.

"Không có gì." Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi như cũ là sủng nịch cười cười, không do dự, đem trà cầm trong tay uống hết.

Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn núi non phương xa, loáng thoáng chùa miếu, lầu các ở trong sương mù càng lộ vẻ thần bí vạn phần.

"Nhiều chùa miếu như vậy, chúng ta đi bao ngày mới nhìn cho hết?" Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn phương xa, nghi hoặc hỏi.

"Nửa tháng, " Ảm Đạm, mỉm cười cũng nhìn về phía phương xa, "Phía trước có con trai làm thức ăn rất ngon, nước suối quanh miếu kia cũng có thể uống được, ngươi nhìn ngọn núi cao nhất kia xem, có thể ở đó xem mặt trời mọc."

Nhược Khả Phi nhìn ngọn núi cao nhất, trên sườn núi mây mù lượn lờ, không thể nhìn thấy chân núi - hình dáng chân thực chính xác, địa phương cao như vậy, thật là nơi tốt để xem mặt trời mọc. "Ngày kia, chúng ta sẽ đi xem mặt trời mọc, được không?"

Ảm Đạm đặt chén trà xuống cười dài nhìn Nhược Khả Phi, "Chùa miếu trên núi kia bất kể cái gì đều có thể thuê, lều trại, chăn bông, đèn lồng."

"Tốt." Nhược Khả Phi xoay qua ngáp một cái, buông chén trà trong tay xuống. Nhược Khả Phi giương mắt nhìn một gốc cây thật lớn trước đại điện, trên cây khô buộc đầy tơ hồng rậm rạp, thật là tò mò, từ từ tiến lên.

Ảm Đạm mỉm cười cũng đứng dậy, khóe mắt nghiêng mắt nhìn đến Nhược Khả Phi buông trà, ở nháy mắt Nhược Khả Phi không nhìn tới, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngửi qua sau sắc mặt thay đổi. Cùng trà mình không có bất kỳ khác nhau. Ảm Đạm đột nhiên quay đầu nhìn về phía tăng nhân vừa rồi pha trà kia, không có ai! Vốn dĩ hẳn là tăng nhân đứng ở nơi đó, giờ phút này đã biến mất ngay tại chỗ.

Nhược Khả Phi tò mò nhìn tơ hồng rậm rạp tràn đầy trên cây khô kia, làm vậy để làm gì?

"Nơi đây nhiều gia thế có trẻ ốm đau yếu nhược nên phải buộc tơ hồng lên cây, cầu phúc để chúng có thể khỏe mạnh trưởng thành. Mỗi điều tuyến (dây hồng) đều là đại biểu cho một đứa nhỏ." Ảm Đạm giải thích, nhớ tới hai chén trà kia, mỉm cười trong ánh mắt có tia phức tạp.

"Như vậy a, " Nhược Khả Phi giật mình,

"Vậy bây giờ đi đâu?"

"Qua bên kia." Ảm Đạm chỉ ngọn núi cao nhất phía xa kia, "Ngày mai có thể đến kia rồi, ngày kia,buổi sáng chúng ta đi kia xem mặt trời mọc."

"Được." Nhược Khả Phi nghiêng đầu nhìn nhìn tiền phương nhìn không thấy đầu bàn đá xanh đường, "Nhưng, ngươi phải cõng ta."

"Được." Ảm Đạm trả lời như lẽ đương nhiên, nụ cười khóe miệng lại tràn đầy hạnh phúc, đương nhiên có thể cõng ngươi, cõng ngươi cho đến sông cạn đá mòn.

Dọc theo con đường này, Ảm Đạm mang theo Nhược Khả Phi đoạn đường này đi qua chùa miếu trai thức ăn đều nếm mấy lần, đem một đường cảnh đẹp đều nhìn mấy lần. Ban đêm, phân phòng mà ngủ.

"Có việc kêu ta, ta liền ở bên cạnh nàng." Ảm Đạm cúi đầu ở cái trán Nhược Khả Phi nhẹ nhàng hôn.

"Ừm, " Nhược Khả Phi vươn tay ôm lấy cổ Ảm Đạm, khiến hắn phải khom người xuống, hôn hôn mặt của hắn, nhẹ giọng nói: "Chùa miếu thật không có gì tốt, còn phải phân phòng mà ngủ."

Ảm Đạm cười cười, bất đắc dĩ nói: "Đây là quy củ a."

"Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh ra tiếng.

"Bất quá, quy củ là quy tắc chết, " Ảm Đạm thần bí trừng mắt nhìn, "Một lát nàng sẽ biết."

"Nga?" Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn Ảm Đạm, Ảm Đạm lại cười không đáp, chỉ dặn Nhược Khả Phi đóng cửa sổ cẩn thận liền xoay người trở về phòng của mình.

Đêm dài, người yên lặng. Nhược Khả Phi thổi tắt ngọn nến, uốn tại trên giường, tay lại sờ hướng về phía dưới gối đầu, nơi đó, rõ ràng là có con sâu bằng tre lá mua ban ngày.

Nhược Khả Phi lấy ở dưới mũi ngửi thật sâu, thâm trầm trong mắt càng phát ra rõ ràng. Ở thời điểm Nhược Khả Phi cũng sắp muốn ngủ, cửa sổ cũng đang giờ phút này nhẹ nhàng vang lên, Nhược Khả Phi mở mắt ra, trong lòng kỳ thật đã hiểu được đến người là ai, nhưng vẫn là trầm thấp mở miệng: "Ai?"

"Nàng đoán xem?." Ảm Đạm cố ý giảm thấp xuống thanh âm.

"Lưu manh, hái hoa tặc chùa chiền." Nhược Khả Phi cười rộ lên.

"Đúng, cố ý đến hái của nàng." Ảm Đạm cười gian, không nói lời gì chen lên giường, bỏ đi giầy.

"Người xấu." Nhược Khả Phi vuốt ngực Ảm Đạm, vẫn là dịch chuyển đến bên trong, nhường ra vị trí.

"Đều là tại nàng." Nụ cười Ảm Đạm phát ra từ nội tâm, một phen ôm sát thiên hạ mềm mại trên giường.

Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, chỉ dựa sát vào trong lòng Ảm Đạm, lẳng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

"Thân thể, có không thoải mái hay không?" Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi nhẹ giọng hỏi, mà ý tứ trong lời nói cũng chỉ có chính hắn mới hiểu được.

"Không có a." Nhược Khả Phi có chút khó hiểu rồi, hỏi cái này làm gì?

"Vậy là tốt rồi, ngủ đi." Ảm ĐẠm hôn hôn cái trán Nhược Khả Phi.

"Vâng." Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm hai mắt nhắm nghiền.

Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền, nghe nàng vững vàng hít thở, mình lại không có ngủ, chỉ lẳng lặng cảm nhận được thiên hạ trong lòng. Luyến tiếc buông tay ra, không thể bỏ ấm áp trong lòng.

Ảm Đạm chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ. Chỉ ở bên tai Nhược Khả Phi cúi đầu lẩm bẩm: "Ta yêu nàng, Phi nhi, ta – Ảm Đạm yêu nàng, thật sự rất yêu nàng."

Nhưng, Nhược Khả Phi không nghe được, cảm nhận không đến. Mà bây giờ, Ảm Đạm cũng không dám cho nàng biết.

Ảm Đạm lẳng lặng nằm, đang nhớ lại lời nói Nhị Đương gia hỏi mình. Chủ Nhân, trong lòng người đã có người tiến vào sao? Hay phải chăng lòng của người chỉ có thể dung nạp một mình nàng? Ngay lúc đó chính mình không nói. Bây giờ trở về đáp cho mình nghe. Đúng vậy a, trong lòng của ta chỉ có một nữ nhân có thể tiến vào, trong lòng của ta chỉ có thể cất chứa một người.

Buổi sáng, khi Nhược Khả Phi khi tỉnh lại bên gối đã không có người. Ảm Đạm đã rời giường quay về phòng của mình đi. Nhược Khả Phi dụi dụi mắt, ngồi dậy. Trong dạ dày lại một trận bốc lên, đứng dậy mặc giầy đi đến ống góc phòng ói ra. Máu, máu màu đen, theo trong miệng Nhược Khả Phi phun ra. Nhược Khả Phi cau mày, cẩn thận lau sạch sẻ vết máu ở khóe miệng. Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, đi mặc quần áo rửa mặt. Đang muốn xuất môn, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đi đến dưới gối đầu, lấy ra hàng mây tre lá chế sâu kia, đặt ở trong ngực của mình.

Nhược Khả Phi vừa mở cửa, liền nhìn đến Ảm Đạm mỉm cười, nhìn chằm chằm chính mình. Nhược Khả Phi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười,

"Ta còn định đi gọi nàng rời giường."

"Ta không có lười như ngươi vậy, ta đã sớm chờ ở bên ngoài rồi, "

Ảm Đạm cúi đầu ở trên trán Nhược Khả Phi dùng sức hôn, thế này mới kéo tay Nhược Khả Phi qua, trong phòng bay tới thản nhiên mùi máu tươi, trong mắt Ảm Đạm hiện lên một tia thâm trầm, nhưng không hỏi thành lời, chỉ kéo tay Nhược Khả Phi hướng trai đường đi đến.

Ăn cơm xong, Ảm Đạm đỡ Nhược Khả Phi cẩn thận lên đường. Dọc theo đường đi, người qua đường đều ghé mắt nhìn thấy được đôi kim đồng ngọc nữ, Ảm Đạm cuối cùng là hoàn toàn cõng Nhược Khả Phi đi. Rất nhiều ánh mắt nữ tử cực kỳ hâm mộ đặt ở trên người Nhược Khả Phi.

"Lưng của ta chắc có vấn đề." Nhược Khả Phi ghé vào bình yên lưng, bỗng nhiên nói một câu kì lạ.

"A?" Ảm Đạm khó hiểu, cũng có chút lo lắng, hỏi vội: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

"Ngươi xem những ánh mắt nữ nhân kia, không phải là muốn xuyên thủng lưng ta sao?" Nhược Khả Phi vểnh lên miệng bất mãn nói.

Nhìn người đi trên đường, những nữ nhân kia đều là sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi. Hâm mộ có, ghen tị có, ánh mắt nhiệt liệt kia quả thực rõ ràng quá đáng.

"Ha ha...." Ảm Đạm nhịn không được cười lên, thì ra là đang nói chuyện này. Kỳ thật, không phải là không có nam nhân qua đường nhìn nhân nhi trên lưng mình. Mình cũng không muốn nam nhân khác xem đâu.

"Ngươi còn cười." Nhược Khả Phi vươn tay nhéo ở lỗ tai Ảm Đạm.

"Được, được, ta không cười, nương tử, đau a, đừng nhéo." Ảm Đạm cười, ngoài miệng lại bỗng nhiên hô lên hai chữ nương tử.

Trong mắt Nhược Khả Phi lộ ra một chút khác thường, tức khắc khôi phục bình thản, đưa cánh tay khác ra, cùng nhau nhéo lỗ tai Ảm Đạm, nở nụ cười. Trong mắt Ảm Đạm lộ ra ý cười ấm áp, cúi đầu tiếp tục chạy đi. Người chung quanh cũng đều lộ ra nụ cười, lây nhiễm không khí ở giữa hai người này bọn họ. Ấm áp, phi thường ấm áp.

Dọc theo đường đi, hai người cứ ấm áp vội vàng như vậy. Ban đêm, chạy tới ngọn núi cao nhất kia, tại chùa chiền thuê lều trại chăn. Ảm Đạm đem đèn lồng bắt tại trên cây bên cạnh, chính mình đắp lều trại, Nhược Khả Phi ngồi một đống trong chăn bông nhàn nhã nhìn. Quay đầu lại nhìn một chút vách núi đen hơn chục thước phía trước, dưới vách gió vù vù thổi lên, quả thật có chút lạnh, khó trách phải mang nhiều chăn như vậy.

Nhược Khả Phi vây quanh lều trại sau lửa trại, nhẹ nhàng đem thảo trùng trong lòng móc đi ra, đập vỡ vụn mở, đem thảo trùng ném vào lửa trại lý. Quay đầu ôn nhu nhìn Ảm Đạm vội vàng bận rộn: "Có mệt hay không?"

"Không mệt." Ảm Đạm cũng ngẩng đầu nhìn Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười.

"Ừm, nhìn ngươi ngoan như vậy, đến đây, thưởng cho nào." Nhược Khả Phi đi tiến lên, vươn tay vây quanh cổ Ảm Đạm, hôn lên môi Ảm Đạm.

Ảm Đạm khép hờ mắt, ôm lấy Nhược Khả Phi cũng đáp trả lại nụ hôn của nàng. Hôn thật mạnh, hôn nóng bỏng, dường như muốn Nhược Khả Phi hòa tan, càng như muốn đem nàng ăn hết.

Ban đêm, hai người không có ngủ, chỉ lẳng lặng ôm nhau, bọc chăn nhìn vách núi đen. Đèn lồng treo ở trên cây, lửa trại cũng thêm cũng đủ củi lửa.

"Phi nhi.." Ảm Đạm bỗng nhiên mở miệng.

"Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi xoay đầu nghi hoặc nhìn Ảm Đạm.

"Nàng sẽ nhớ ta sao? Nhớ ta đến vĩnh viễn?" Ảm Đạm đem mặt mình dán tại trên mặt Nhược Khả Phi.

"Ngươi nói điều ngốc nghếch gì đây?" Nhược Khả Phi cười rộ lên, "Đương nhiên sẽ nhớ."

"Kiếp sau, kiếp sau nguyện ý cùng ta ở một chỗ sao?" Ảm Đạm quay đầu, cùng Nhược Khả Phi chóp mũi đối chóp mũi, nhìn nhau chăm chú hỏi.

Mà Nhược Khả Phi không có chú ý tới, Ảm Đạm không phải hỏi kiếp sau cũng nguyện ý cùng ta cùng một chỗ sao. Hắn hỏi là kiếp sau cùng ta cùng một chỗ sao. Chỉ thiếu một chữ, nhưng ý tứ khác biệt rất xa.

"Kiếp sau? Người có kiếp sau sao?" Nhược Khả Phi không thèm để ý thuận miệng nói.

"Nếu có thì sao? Nàng sẽ cùng ta ở một chỗ sao?" Ảm Đạm không thuận theo không buông tha còn thật sự hỏi.

"Vấn đề này a, ha ha, suy nghĩ sau đi, nếu kiếp sau ngươi là người nam nhân đầu tiên làm cho ta xem thuận mắt, ta sẽ cùng ngươi cùng nhau." Nhược Khả Phi cười trả lời.

"Được, đây là ngươi nói." Ảm Đạm vùi đầu vào trong cổ Nhược Khả Phi, dùng sức hôn xuống, lưu lại dấu vết thấy được, vừa lòng nhắm nghiền hai mắt. Ảm Đạm nhìn không thấy nét thâm trầm cùng tia gợn sóng kia của Nhược Khả Phi.

Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm ngủ say sưa, mà Ảm Đạm không có ngủ, chỉ ôm người trong lòng nhìn thẳng phía trước. Cũng không biết qua bao lâu, Nhược Khả Phi bị dao động tỉnh lại.

"Phi nhi, mau thức dậy đi, xem mặt trời mọc này." Ảm Đạm nhẹ nhàng phe phẩy thiên hạ trong lòng.

"A?" Nhược Khả Phi mắt buồn ngủ xoã tung đưa tay ra, nhìn về phía mặt trời trước kia đang lên, mở to mắt.

"Mặt trời đã sắp lên rồi." Ảm Đạm cười, "Ở trong này nghe nói còn có thể nhìn đến Phật quang."

Nhược Khả Phi không nói gì thêm, chỉ kinh ngạc đứng lên, đi ra lều trại, đi về hướng vách đá. Ảm Đạm cầm qua áo choàng đuổi theo, cẩn thận đem áo choàng choàng tại trên vai Nhược Khả Phi. Kia mặt trời là bầu trời bao la, mang theo mặt trời đỏ thản nhiên mờ nhạt dàn dần ửng hồng, nhất thời lại biến thành đỏ, rồi đỏ thẩm, rồi lấp lánh ánh vàng chói lọi, tiếp theo kim quang bắn ra bốn phía, lộ ra một vầng triêu dương đỏ au.

"Thật đẹp a." Nhược Khả Phi thì thào nói.

"Ừm, thật sự rất đẹp." Ảm Đạm cười cúi đầu ở trên mặt Nhược Khả Phi hôn nhẹ, như thế nào cũng hôn không đủ người trước mắt.

"Xinh đẹp, nhưng ngươi từ nay về sau rốt cuộc không thể nhìn thấy được nữa." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột chen vào.

Nhược Khả Phi giật mình, xoay người qua. trên mặt Ảm Đạm lộ ra nụ cười có chút trào phúng cũng có chút thoải mái, cũng chầm chậm xoay người qua.

Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nhìn Ảm Đạm, ánh mắt dời về phía Nhược Khả Phi tất cả đều là đau lòng cùng ảo não, đứng phía sau mặt không chút thay đổi là Diêm Diễm, còn có Vô Hồn cúi đầu không biểu cảm.

"Các ngươi đã tới." Ảm Đạm mỉm cười, trong miệng thản nhiên nói: "Cũng tốt, cho ngươi xuống Địa Ngục một thể, lúc này đây, ta sẽ cho đầu các ngươi rơi xuống trước."

"Ngươi, không thể làm như vậy." Bên cạnh, Nhược Khả Phi bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng.

"Phi nhi?" Ảm Đạm có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Nhược Khả Phi mặt lạnh như băng.

"Ảm Đạm." Nhược Khả Phi tự mình hô lên tên người bên cạnh, trên mặt sớm đã không còn ôn nhu trong dĩ vãng,nếu có chỉ là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

"Ngươi, quả nhiên nàng đã nhớ ra."

Ảm Đạm có chút tự giễu cười khổ, không hề bất ngờ. Trong lòng không biết là cảm giác gì.

Nàng biết tất cả còn cùng ta thân thiết như vậy. Không muốn suy nghĩ nàng là vì trầm mê nên mới làm như vậy. Hiện tại nàng muốn làm gì, liệu có đáp ứng câu hỏi của ta hay không? Kiếp sau, ta sẽ là nam nhân đầu tiên mà nàng thuận mắt, rồi cùng ta ở một chỗ. Nàng có nhớ lời ta nói không?

"Đúng vậy, ác mộng này thật dài." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở hắt ra.

Ảm Đạm nghe được hai chữ ác mộng, trong mắt hiện lên đau thương, trong nháy mắt rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Phi nhi!!!" Hiên Viên Cô Vân vội vàng hô, hướng Nhược Khả Phi đưa tay ra, "Lại đây! Thực xin lỗi, đều là ta quá sơ xuất, để cho nàng rời đi bên cạnh ta lâu như vậy."

Vô Hồn ngẩng đầu phức tạp nhìn một màn trước mắt, không nói một lời.

"Khó mà làm được, ha ha." Ảm Đạm cười lạnh, vươn tay ôm chầm bả vai của Nhược Khả Phi, "Hiên Viên, ngươi muốn qua sao? Ta cùng nàng cùng nhau đi xuống. Cùng nàng cùng chết cũng là chọn lựa không tồi."

"Ảm Đạm!!!"

"Ảm Đạm!!!"

"Lão ca!!"

Ba thanh âm vội vàng cùng vang lên dữ dội, tuy nhiên cũng không dám tiến lên.

"Ha ha, nhưng ngược lại, ta không muốn cùng chết với ngươi." Nhược Khả Phi mỉm cười, tay đã muốn động.

Ảm Đạm mở to hai mắt nhìn chủy thủ trên tay Nhược Khả Phi, kia đoạn nửa trước đã cắm vào lồng ngực của mình.

Vì sao? Vì sao trên người của nàng lại có chủy thủ? Vì sao mình lại có thể không thể phản ứng? Chẳng lẽ là nụ hôn tối hôm qua sao? Nhược Khả Phi cụp mắt xuống,

"Trên môi của ta có độc, có phải ngươi nghĩ đến uống trà ở trong quán có độc hay không?"

Ảm Đạm vẫn không thể tin nhìn chủy thủ trên tay Nhược Khả Phi, máu tươi đã theo chủy thủ thấm ướt tay nàng, nhiễm đỏ ống tay áo của nàng, Ảm Đạm đã không có chú ý Nhược Khả Phi nói cái gì nữa, chỉ sáng quắc nhìn mặt Nhược Khả Phi, cũng không nói gì, trong mắt lộ vẻ ngập trời đau thương cùng đau đớn.

"Trà kia không có độc." Hiên Viên Cô Vân nói tiếp theo, "Là thức ăn các ngươi sở dụng trong trai đàn, ở mỗi nơi đều giống nhau, tách ra ăn không có vấn đề gì, tích lũy ở trong cơ thể ngươi sau cũng sẽ không có vấn đề, dụ phát những độc chất kia là cái con trùng thảo trên tay Phi nhi kia, Phi nhi không có việc gì, bởi vì nàng không biết võ. Mà ngươi, bây giờ là võ nghệ toàn thân tạm thời biến mất, thân thể phản ứng lại giảm bớt."

Người kia ra tay thật đáng sợ, làm cho một cao thủ không hề có lực hoàn thủ, cho nên mới làm cho Phi nhi đắc thủ.

Ảm ĐẠm giống không hề nghe được lời nói của Hiên Viên Cô Vân, chỉ sáng quắc nhìn người trước mắt, chậm rãi ôn nhu vươn tay, sờ về phía mặt Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi đang muốn nghiêng mặt, trong mắt Ảm Đạm hiện lên thật sâu cầu xin. Nhược Khả Phi híp híp mắt, cuối cùng không có nghiêng mặt, Ảm Đạm tràn đầy đau thương nhẹ nhàng vuốt ve mặt người trước mắt.

Hiên Viên Cô Vân cau chặt lông mày, định xông lên trước, góc áo lại bị một sức mạnh giữ chặt, quay đầu đón nhận ánh mắt bi thương cầu xin của Vô Hồn, Vô Hồn cúi đầu thốt ra hai chữ: "Cầu ngươi."

Hiên Viên Cô Vân sống chết cắn chặt môi, cắn gần như muốn xuất huyết, cuối cùng không di chuyển bước chân, gắt gao nhìn hai người trước mắt.

"Ta yêu nàng."

Ảm Đạm cười khổ rốt cục dùng thân phận của mình để nói ra lời nói sâu nhất ở trong lòng với Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi không nói gì, chủy thủ trong tay cũng không có rút ra.

Hiên Viên Cô Vân nắm tay đã muốn nắm ra máu, muốn xông lên trước, Vô Hồn lại gắt gao ôm lấy hắn, không cho hắn đi ra phía trước.

"Ta nói rồi, nàng muốn cái gì ta đều sẽ cho nàng." Ảm Đạm ôn nhu nhìn thiên hạ trước mắt, chậm rãi thốt ra một câu, "Cho dù, mạng của ta."

Đồng tử của Nhược Khả Phi phóng đại, Ảm Đạm cầm tay Nhược Khả Phi, dùng sức đem chủy thủ cắm vào lồng ngực của mình. Chủy thủ không lưu tình chút nào toàn bộ đâm vào trong ngực Ảm Đạm. Toàn bộ người phía sau Nhược Khả Phi giật mình, Nhược Khả Phi cũng ngây ngẩn cả người, chỉ nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm trước mắt cười đến thỏa mãn.

Nhược Khả Phi chậm rãi buông lỏng tay của mình ra, Ảm Đạm mỉm cười ôn nhu nhìn Nhược Khả Phi, mở ra song chưởng ngã xuống vách núi đen. Nhược Khả Phi vươn tay, muốn nắm lấy gì đó, nhưng chỉ có thể chụp vào khoảng không. Chỉ thấy Ảm Đạm cuối cùng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

"Không!!!"

Vô Hồn hét thảm một tiếng vọt lên, nhìn xuống đi, lại không thể nhìn thấy gì hết, chỉ là một tấm mây mù.

Nhược Khả Phi cũng kinh ngạc nhìn một đám mây mù mờ sương phía dưới, không thể nhìn thấy được gì cả. Ngay sau đó, Nhược Khả Phi xuống rơi vào một ôm ấp quen thuộc ấm áp. Ánh mắt cũng bị bịt kín.

"Phi nhi.. Phi nhi.." Hiên Viên Cô Vân thì thào đem người trước mắt kéo vào trong lòng, lại che mắt của nàng không cho nàng xem phía dưới. Rốt cục, người trước mắt nhận được mình, rốt cục có năng lực đem nàng ôm vào trong lòng.

Thân mình của Nhược Khả Phi có chút cứng ngắc, trong đầu còn hiện lên hình ảnh vừa rồi. Ta yêu nàng. Ta nói rồi, nàng muốn cái gì ta đều đã cho nàng. Cho dù, mạng của ta. Nhược Khả Phi tựa vào trong vòng tay quen thuộc kia, thân mình lại có chút run run, lẳng lặng nắm tay Hiên Viên Cô Vân đang bịt mắt mình, Nhược Khả Phi thất thần nhìn mặt đất. Vẫn là không thể tin được hai mắt của mình, không thể tin được chính mình vừa rồi nhìn qua tất cả. Ảm Đạm, nam nhân cường đại tự tin kia, lại có thể ngay tại trước mắt của mình chết đi. Lại là thỏa mãn như vậy.

"Chủ Nhân!!!"

Lúc này không chỉ là thanh âm của một mình Vô Hồn, có rất nhiều thanh âm bừng lên. Đại đương gia cùng Nhị Đương gia đều xuất hiện, còn có một đàn màu đen quần áo đều chỉnh tề đứng ở vách đá.

"Mau đi xuống tìm."

Nhị Đương gia bình tĩnh nói. Đại đương gia quay đầu gắt gao giận dữ oán độc nhìn Nhược Khả Phi thất thần trong lòng Hiên Viên Cô Vân, đều là do nữ nhân này!

Đều là bởi vì nàng ta!

Hiên Viên Cô Vân cau chặt mày, những người này đến đây lúc nào?

"Ngươi cho là Chủ Nhân không biết trong thức ăn có độc sao? Đám người ngu xuẩn các ngươi, Chủ Nhân cái gì cũng biết, cái gì cũng biết!!" Đại đương gia phẫn nộ rút kiếm ra chỉ vào Nhược Khả Phi trong lòng Hiên Viên Cô Vân, "Đều là tại ngươi, giết ngươi! Ta phải báo thù!"

Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng xụ mặt, cũng rút kiếm ra, Diêm Diễm cũng không nói một lời, rút ra kiếm đứng ở phía sau Hiên Viên Cô Vân.

Vô Hồn đứng ở vách đá, thân mình cương cứng, vẫn không hề động, cũng không lên tiếng. Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm trong lòng thì khiếp sợ, Ảm Đạm cái gì cũng biết, vậy tại sao còn muốn ăn mấy thứ kia, tại sao phải làm cho sự tình diễn biến đến bây giờ như vậy?

"Dừng tay." Nhị Đương gia thản nhiên mở miệng, "Nhanh chóng đi xuống tìm Chủ Nhân, Chủ Nhân nếu biết ngươi ra tay với nàng ấy, thì như thế nào?" Lời nói thản nhiên của Nhị Đương gia làm cho mọi người không nói gì, không cam lòng thu hồi vũ khí. Xoay người đều vội vàng xuống núi.

"Thiếu chủ..." Nhị đương gia có chút không đành lòng mở miệng kêu gọi dang quỳ gối bên vách đá, trong mắt đã không có tiêu cự -Vô Hồn.

"Đi!!"

Vô Hồn bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, đột nhiên đứng dậy hướng dưới chân núi tiến đến.

"Các vị, cáo từ." Nhị Đương gia phức tạp nhìn mọi người liếc mắt một cái, cũng xoay người xuống núi.

"Đợi đã, " Hiên Viên Cô Vân ra tiếng gọi lại Nhị Đương gia, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nhị Đương gia đem mục đích của chính mình nói ra, "Ngươi, vừa rồi có ý là hắn đã biết tất cả?"

"Đúng vậy, ngài ấy đã biết tất cả, thậm chí cũng biết nàng ấy đang dần khôi phục trí nhớ, cũng biết các ngươi bí mật liên hệ." Nhị Đương gia cau chặt lông mày.

"Vậy, vì sao...." Diêm Diễm có chút nghi hoặc chậm rãi hỏi.

"Vì sao? Kỳ thật các ngươi hẳn là rõ ràng hơn!" Nhị Đương gia hừ thật mạnh, xoay người đi xuống núi. Chủ Nhân, trong lòng ngài vẫn có nữ nhân kia, rốt cuộc cất chứa không được người khác. Nhưng, kết cục không nên là như vậy!!!

Hiên Viên Cô Vân trên mặt phức tạp. Trên tay càng chặt ôm chầm Nhược Khả Phi. Hắn hiểu được! Hắn hẳn là so với ai khác đều biết tâm của Ảm Đạm. Yêu Phi nhi, đã thật sự rất yêu nàng. Nàng muốn cái gì hắn cũng sẽ cho! Cho dù là tánh mạng của hắn! Trong lòng rất không cam, rất không thoải mái! Tình yêu của người kia đối với Phi nhi, tuyệt đối không hề thua kém mình.

"Cô Vân, " Nhược Khả Phi nhẹ nhàng gọi, tựa vào trong lòng Cô Vân, mạnh mẽ, máu đen trong miệng cũng không ngừng trào ra, làm ướt vạt áo trước ngực Hiên Viên Cô Vân. Thân mình chậm rãi quỵ xuống, miệng lầm bầm, "Trở lại cạnh ngươi, thật tốt."

"Phi nhi!!!" Hiên Viên Cô Vân mở to mắt nhìn người trong lòng mình chậm rãi trợt xuống, vươn tay ôm, mà trước ngực của mình, bên môi Phi nhi, là từng ngụm máu đen nhìn thấy ghê người.

"A!!! Con gái bảo bối của cha a!"

Bỗng nhiên từ chỗ tối truyền đến tiếng kêu thê thảm của ba nam nhân, kèm theo tiếng gọi thê thảm ầm ĩ, Hiên Viên Cô Vân trực tiếp bị đánh bay. Nhược Khả Phi đã hôn mê rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác, mấy nam nhân thoạt nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, tất cả đều vô cùng khẩn trương nhìn Nhược Khả Phi trong lòng nam nhân ở giữa kia.

“Cho con bé uống thứ này trước đi" mấy nam nhân ba chân bốn cẳng bận rộn chiếu cố, cũng là không coi ai ra gì tán gẫu nhặng xị cả lên.

“Nam nhân mới ngã xuống ta cảm thấy thật không tồi, rất hợp với con gái của chúng ta.”

"Ngươi cút! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trong mắt con gái chúng ta chỉ có tên tiểu tử tên Hiên Viên này sao?"

"Vậy thì thật là đáng tiếc, để hắn phải chết đi như vậy.”

“Được rồi, nhanh thu xếp nơi này rồi quay về, nếu không nương tử sẽ ồn ào, biết chúng ta nhúng tay liền thảm.".......

Hiên Viên Cô Vân quỳ rạp trên mặt đất không nói gì nhìn ba nam nhân phong hoa tuyệt đại này, ba nam nhân này đều là cha của Phi nhi, nhưng rốt cuộc là ai, hiện tại chuyện đó cũng đã không quan trọng, quan trọng là mau đưa Phi nhi của mình trả lại cho mình.

Diêm Diễm cũng trán toát mồ hôi lạnh không nói gì nhìn tất cả trước mắt, cùng chính những người này từng đem thân thể mình trần truồng ném đi ra ngoài.

"Tiểu tử, đối xử với con gái ta cho tốt đó, nếu không ngươi vì sao chết cũng sẽ không biết." Nam nhân ôm Nhược Khả Phi thật cẩn thận đem Nhược Khả Phi giao cho Hiên Viên Cô Vân.

"Vâng, đã biết." Hiên Viên Cô Vân biết ba người này lợi hại, ngoan ngoãn đáp ứng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Nửa tháng sau.

Trong lầu các cao nhất của Quần Phương các.

"Ngươi thật không đi cùng chúng ta?" Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Hạnh, cũng chính là Lưu Vân hiện tại.

"Vâng, " Bạch Hạnh mỉm cười thản nhiên gật gật đầu.

"Chuẩn bị đi đâu?" Nhược Khả Phi nhìn quanh bốn phía, quả thật đây không phải là địa phương Bạch Hạnh có thể ở.

"Không biết, nơi nơi đi đều một chút, " Bạch Hạnh mỉm cười, tiếp tục nói: "Đi toàn bộ các nơi trên thế giới, đi tìm người hữu duyên của mình."

Nhược Khả Phi nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nở nụ cười.

"Chúc phúc ngươi, Khả Phi, ngươi thật sự rất hạnh phúc."

Bạch Hạnh có chút cô đơn, "Nói thật, ta thực hâm mộ ngươi, có hai nam nhân đều yêu ngươi như vậy."

Chuyện Ảm đạm Bạch Hạnh đã biết được toàn bộ, sau khi biết trong lòng rung động thì không cách nào dùng lời nói mà hình dung được. Nam tử lãnh khốc cường đại kia, lại có thể mất đi như vậy, chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng của Nhược Khả Phi mà thôi sao? Nam nhân lãnh khốc kia yêu Khả Phi như vậy, cuối cùng cũng là như vậy.....

"Ngươi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình."

Nhược Khả Phi vươn tay cầm tay Bạch Hạnh.

"Đúng vậy, ta cũng hi vọng tìm được một nam nhân rồi sẽ ẩn cư tại một nơi giống như ở vòng xoay Nam đảo kia."

Bạch Hạnh vẫn muốn giống đôi vợ chồng ở trên nam đảo kia, nam tử tuấn mỹ cùng nữ tử xấu xí đó. Không phải bởi vì bề ngoài, mà là nàng chính là nàng, hai người sinh hoạt hạnh phúc như vậy, thật hy vọng mình cũng có một nam tử đối với chính mình như thế.

"Biết rồi." Nhược Khả Phi nắm chặt tay Bạch Hạnh, "Tìm được rồi thì đừng quên mang về."

"Được, " Bạch Hạnh quay về cầm tay Nhược Khả Phi, cười, "Ta nhất định sẽ đến thăm ngươi."

"Bảo trọng."

"Ngươi cũng bảo trọng.".....

Bạch Hạnh đứng ở bên cửa sổ, đưa mắt nhìn Nhược Khả Phi dưới lầu được Hiên Viên Cô Vân cẩn thận nâng lên xe, trên mặt lộ ra ý cười.

Có đôi khi, ngay cả ánh mắt đều đã lừa gạt chúng ta, khi đó, chúng ta sẽ dùng lòng mình đến cảm thụ. Bạch Hạnh nhìn xe ngựa đi xa, nở nụ cười, chính mình, cũng nhất định có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Hai ngày sau.

Ở trước phủ đệ xa hoa nhất. Vô Hồn đứng ở ven đường, nhìn Hiên Viên Cô Vân cẩn thận giúp đỡ Nhược Khả Phi lên xe ngựa.

"Bảo trọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui