Thất Dạ Sủng Cơ



"Người đâu?" Trình Thiên Miểu khinh thường vỗ bàn, thét lên. Phía sau chúng dân cờ bạc cũng đi theo. Trình Thiên Miểu mua cái gì bọn họ mua cái đó, đương nhiên sẽ thắng.
"Cô nương, xin chờ một chút." Nam tử lấm la lấm lét cẩn thận ứng phó. Đứng bên cạnh Trình Thiên Miểu, Vô Ngọc cùng Thẩm Mục sắc mặt khác nhau, nhìn không ra hai người suy nghĩ cái gì. Thẩm Mục nhìn bàn trên kia, thời gian rất lâu mới miễn cưỡng nghe ra phương hướng thanh âm, vì sao Trình Thiên Miểu cái gì cũng biết. Nàng rốt cuộc còn biết cái gì? Mà Thẩm Mục biết Trình Thiên Miểu ở Vạn Tướng Cốc cùng thần bạc đánh cược nhiều lần. Cuối cùng, đem ngọc bội trên người, cái tẩu, tiền, cái gì đều thắng, cái này tính là sư.
"Vị cô nương này, hôm nay sòng bạc dừng hoạt động tài chính, thỉnh cô nương ngày khác lại đến?" Một lão đại từ trong đám người đi ra, khách khí thương lượng.
"Nga, coi như vậy đi, đi thôi." Trình Thiên Miểu cũng lười cùng những người này so đo, cũng hiểu được sòng bạc trong trấn nhỏ cũng không có nhiều tiền, đã thắng đến hơn một, hai vạn. Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu đối diện lão đại nói, "Về sau, đừng chới lớn như vậy, vừa đủ là được." Đồng tử lão phóng đại, trong lòng căng thẳng, hắn hiểu được Trình Thiên Miểu có ý gì.
Lão đại ngượng ngùng cười gật đầu, nụ cười cứng ngắc.
Chúng dân cờ bạc nghe không hiểu ý tứ, thất vọng tản ra. Nhất thời trong sòng bạc không còn ai.
"Lão đại! Cứ như vậy thả bọn họ đi!" Nam tử lấm la lấm lét không cam lòng nói thầm vào tai lão đại.
"Câm miệng." Lão đại nhíu mày, hiểu được đối phương là cao nhân, mà mới vừa rồi không vạch trần mình đã rất tốt.
"Lão đại?" Nam tử khó hiểu nhìn phản ứng không bình thường của lão đại nghi ngờ hỏi.
"Cái gì đều không cần hỏi, đi thu thập đi. Về sau nhìn thấy nữ nhân kia liền đóng cửa." Lão đại phân phó, "Còn có, tìm người vẽ lại dung nhan nàng, đưa đi các sòng bạc khác, nhìn thấy nàng đến liền đóng cửa."
"A?"
"A cái rắm, nhanh đi làm." Lão đại xoa xoa cái trán toát mồ hôi lạnh, ngay từ đầu khi bọn hắn định sau đấy sẽ tìm bọn họ đem tiền cầm trở về, nhưng vừa rồi bỗng nhiên nhìn đến hoa văn trên quần áo nam tử mang mặt nạ, hắn không nhìn lầm, là người của Phiêu Miểu sơn trang.Cho nên hắn biết không nên xúc động đi làm chuyện ngu xuẩn. Không nên trêu vào, chỉ có thể né.
Cuối cùng, cảm giác của Trình Thiên Miểu là buồn bực, đến mỗi một chỗ, sòng bạc liền lập tức đóng cửa,không có chổ nào mở cửa.
"Ăn cơm, muốn ăn cái gì ta mời." Trình Thiên Miểu vừa lòng sờ sờ ngân phiếu trong lòng, tiền, nàng chưa bao giờ ngại nhiều, đặc biệt dựa vào ‘ lao động ’ của chính mình kiếm tiền.
Hai nam nhân không nói gì đi theo ở phía sau.
" Thiên Miểu, ta cảm thấy hôm nay nàng rất đào hoa." Thẩm Mục Bạch cắn quả táo nhìn Trình Thiên Miểu nghiêm túc nói, không nhìn lầm, Trình Thiên Miểu thật sự có đào hoa. Nhưng là, cũng rất mơ hồ, như thế nào cũng không nói rõ được.
"Đào hoa đầu ngươi." Trình Thiên Miểu khó chịu cắn quả táo, "Ta thấy hôm nay ấn đường đường biến thành màu đen, có tai vạ đến nơi! Còn có, không cần tùy tiện ăn táo của ta."
"Đó là của Vô Ngọc mua, nhưng ta lấy ăn." Thẩm Mục nói có chút vô tội. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn cũng thích ăn táo. Thực ra thường là hắn mua, nhưng bây giờ lại thành Vô Ngọc mua. Nhưng là Vô Ngọc chỉ mua, chưa bao giờ ăn.
"Của hắn chính là của ta, chẳng nhẽ ngươi không biết?" Trình Thiên Miểu nói bừa.
"Nàng nói bậy bạ gì đây" Thẩm Mục Bạch kéo khóe miệng, mắt liếc nhìn Vô Ngọc. Trên mặt Vô Ngọc không hề có gợn sóng, nhưng tay áo hơi run lên, tố cáo nội tâm hắn rung động.
"Oh ~~ Tiểu Bạch, lần đầu tiên ta phát hiện màn xin chào đặc sắc như vậy." Khẩu khí Trình Thiên Miểu tràn ngập trêu tức. Mà trán Thẩm Mục Bạch có chút đổ mồ hôi, Vô Ngọc mở to hai mắt nhìn trước mắt, không thể nói gì.
Hai nam nhân, khóe miệng khẻ rung nhìn tình huống trước mắt, đây là nói giỡn sao? Sao lại cảm thấy lạnh như thế? Một đám nam tử cầm binh khí vây quanh ba người, những nam tử phía sau cầm là cung tiễn. Đều là hỏa tiễn, đem rừng cây yên tĩnh u ám chiếu sáng. Thẩm Mục Bạch nhớ lại lời buổi sáng Trình Thiên Miểu nói..., ngươi hôm nay ấn đường biến thành màu đen, có tai vạ đến nơi. Này mỏ quạ đen ~~~ tính toán tài tình có thể tính cho người khác, lại không thể tính chính mình.
"Thẩm Mục Bạch, trại chủ nhà ta mời ngươi đến trại chơi." Một người nam tử trung niên cầm đầu hướng ba người bị vây bên trong gào thét.
"Lời mời thật lễ phép." Trình Thiên Miểu nhìn người chung quanh đều cầm binh khí như hổ rình mồi nói thầm. Ở thôn trấn vừa qua, Trình Thiên Miểu đuổi xe phu đi rồi bảo Thẩm Mục Bạch cho xe ngựa tiếp tục chạy. Chạng vạng tới rừng cây, vốn định đi xuyên qua, tìm một chỗ nghĩ ngơi, không nghĩ lại bị những người này mai phục.
" Nếu ta không đi?" Thanh âm Thẩm Mục Bạch trầm thấp lạnh lùng hỏi. Ghét nhất bị người khác uy hiếp!
"Ý của Thẩm công tử là thà làm ngọc vỡ!" Tên cầm đầu nói, trại chủ sớm đã phân phó, tìm được thiên hạ đệ nhất tính toán tài tình cần phải đưa hắn về, nếu không phải giết hắn, không thể để cho những người khác có được hắn. Nghĩ đến đây, khẩu khí lạnh băng xuống, "Vậy Hưu Quái chúng ta không khách khí!"
"Chậc, nói trại chủ nhà hắn cường xxoo ngươi giống nhau." Trình Thiên Miểu nói thầm, mà hai nam nhân bên nàng hiển nhiên không hiểu xxoo là gì, đều nghi hoặc trừng mắt nhìn.
"Ai, ta nói là nếu." Thẩm Mục Bạch ngăn động tác hạ lệnh bắn tên của tên cầm đầu.
"Thẩm công tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thẩm công tử, mời."
Trung niên nam tử trên mặt lộ ra cười đắc ý. Cái gì mà thiên hạ đệ nhất tính toán tài tình, dù thế nào cũng sợ chết như người thường thôi!
Thẩm Mục Bạch cùng Trình Thiên Miểu cùng nhau trao đổi ánh mắt, trong mắt Trình Thiên Miểu lộ ra thần sắc không kềm chế được, hơi gật đầu, đến gần Vô Ngọc.
Ba người chậm rãi đến gần trung niên nam tử, trung niên nam tử cười sáng lạn, không nghĩ sự tình thuận lợi đơn giản vậy. Đang cười thoải mái, trên cổ bổng cảm thấy lạnh như băng, bị một chủy thủ sắc bén kề ngay cổ, mà người nắm chủy thủ chính là Thẩm Mục Bạch, tốc độ thật nhanh, không kịp phát hiện, hắn đã xuất thủ! Không phải Hắn thật sự chỉ biết xem bói sao? Trung niên nam tử trong lòng hoảng sợ hỏi chính mình.
"Lui ra phía sau đi." Thẩm Mục Bạch cười lạnh, "Nếu không các ngươi đều không thể ngói lành mà còn lಠngọc nát."
Đồ nam nhân keo kiệt, đây là trả thù âm à!
Trình Thiên Miểu liếc nhìn bóng lưng Thẩm Mục Bạch một cái, người này chú ý lời nói vừa rồi của trung niên nam tử.
Phía sau trung niên nam tử, bọn thuộc hạ của hắn nhìn nhau, cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như bây giờ. Bọn chúng do dự, không biết làm sao bây giờ.
"A, bộ hạ của ngươi dường như không có ý định cứu ngươi. Kêu nhóm cung tiến thủ đem tên buông xuống." Thẩm Mục nói vẻ bất đắc dĩ, đưa trong tay chủy thủ áp thấp xuống, chủy thủ sắc bén lập tức cứa lên da cổ trung niên nam tử, kèm theo đau đớn là máu tươi theo chủy thủ chảy xuống.
"Đều buông, các ngươi nghe không hiểu sao?" Trung niên nam tử phát hiện thì ra mình cũng là một người tham sống sợ chết, lại an ủi mình, mọi người đều là như vậy mà.
Bọn thuộc hạ do dự bắt đầu chậm rãi buông vũ khí xuống trong tay. Hỏa tiễn đều tắt ngỏm, chỉ còn lại cây đuốc trong rừng.
"Lui ra phía sau đi." Thẩm Mục Bạch ra lệnh. Bọn chúng nhanh chóng nhường đường, khẩn trương nhìn tất cả.
" Không sai, rất ngoan." Trình Thiên Miểu cười trêu tức nói. Đi theo phía sau Thẩm Mục Bạch, nhưng vẫn bảo hộ Vô Ngọc. Hắn là người duy nhất không có võ công, xảy ra chuyện gì còn có thể bảo hộ hắn. Xem ra, hộ tống Vô Ngọc là một quyết định không đúng.
Ngay khi đoàn người Trình Thiên Miểu vừa lướt qua mọi người chuẩn bị lên ngựa, người đứng phía sau bỗng nhiên phát ra thanh âm: "Giết bọn họ, trại chủ nói không thể mời về thì phải giết! Không để ai sống!"
Dứt lời, liền thấy xôn xao, có người bắt đầu nhặt vũ khí.
"Vô liêm sỉ, các ngươi muốn làm gì? Bỏ vũ khí xuống!" Trung niên nam tử hoảng hốt, thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
"Ai nha, ngươi thật không có giá trị." Thẩm Mục Bạch rất nhanh nói, trên tay động tác lưu loát, máu tươi chảy ra.
"Đi!" Trình Thiên Miểu kéo tay Vô Ngọc, "Lên ngựa!" Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc lên cùng một con ngựa, từ trong ngực lấy ra ngân châm, ném về phía sau. Thẩm Mục Bạch cũng lên một con ngựa, theo sát phía sau.
Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tức giận mắng.
"Yêu nữ! Ám khí đả thương người!"
"Giết bọn họ!"
"Mau đuổi theo!"
"Tiểu Bạch, ngươi đúng là! Mang tai vạ đến nơi!" Trình Thiên Miểu ngoài miệng thoải mái, nhưng trong lòng lại lo lắng. Phía sau tiếng vó ngựa ngày càng gần. Những người đó đuổi sát không buông. Phía sau Vô Ngọc ôm eo Trình Thiên Miểu, ngửi mùi hương trên người Trình Thiên Miểu, có chút ngây ngốc, thậm chí quên bây giờ là đang chạy trối chết.
"Ta không nghĩ vậy." Thẩm Mục vô tội nói.
"Nếu ta tại đây mà chết, thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi!" Trình Thiên Miểu hừ lạnh, thanh âm phiêu tán trong gió.
"Yên tâm, nếu nàng chết thật, ta sẽ báo thù cho nàng, sau đó sẽ đi cùng nàng." Thẩm Mục Bạch thấp giọng nói, mà thâm ý của hắn Trình Thiên Miểu không có nghe được.
"Dừng!" Trình Thiên Miểu nghe phía sau dồn dập tiếng vó ngựa khó chịu cắt thanh.
"Bắn tên! Mau thả tên!" Phía sau thanh âm ầm ĩ rống giận. Tâm Trình Thiên Miểu cả kinh, chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên nhớ tới một cảnh. Thanh Vân!!! Không nghĩ! Không nghĩ chuyện như vậy phát sinh lần nữa! Trình Thiên Miểu bỗng nhiên xoay người ôm Vô Ngọc nhảy xuống ngựa, vọt đến ven đường. Thẩm Mục Bạch cũng phi xuống ngựa, bay tới bên người Trình Thiên Miểu. Ngựa trúng rất nhiều tên, tru lên thê lương, ngã trên mặt đất.
Trình Thiên Miểu trong lòng đại hận, bạo ngược trong mắt dân lên. Người trước mắt dường như biến thành lũ người đã hại chết Thanh Vân!
"Đi tìm chết! Toàn bộ đều đi tìm chết!" Trình Thiên Miểu đem toàn bộ ám khí bắn ra, móc ra chủy thủ oán hận nhìn những người này. Vô Ngọc nhìn Trình Thiên Miểu hành động khác thường, ngây ngẩn cả người. Đây là nàng sao? Cái vẻ mặt không để ý chuyện gì, bây giờ lại thành vẻ mặt bạo ngược cùng âm tàn.
"Thiên Miểu!" Thẩm Mục Bạch nhích lại gần, khẩn trương đem Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc che ở phía sau.
"Giết! Giết yêu nữ!" Mọi người xuống ngựa lao đến.
"Hừ, các ngươi có năng lực hay không!" Trình Thiên Miểu âm lãnh nói, trong mắt là tia lành lạnh.
Trình Thiên Miểu nắm chủy thủ độc ác lấy tính mạng bọn hắn, Thẩm Mục Bạch cũng dốc hết toàn lực. Đối phương chết rất nhiều người, Trình Thiên Miểu cùng Thẩm Mục Bạch mệt mỏi quá mức rồi, dù sao đối phương quá đông người. Rất nhanh, có người đã phát hiện Vô Ngọc phía sau hai người la không nhúc nhích.
"Kẻ đứng một mình! Giết hắn!" Lập tức có người phát hiện người kia không biết võ công!
Trình Thiên Miểu giờ phút này trên mặt đã có vết máu, nghe lời của đối phương mắt lạnh xuống, theo bản năng nhích lại gần, đem Vô Ngọc chắn phía sau. Vô Ngọc có chút phức tạp nhìn hành động Trình Thiên Miểu. Đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân bảo hộ. Cho tới bây giờ, nữ nhân nhìn hắn, ánh mắt chính là kinh diễm cùng tham lam. Mà nàng lại không hề như vậy.
Người của đối phương đều đánh về phía Vô Ngọc, Trình Thiên Miểu cùng Thẩm Mục Bạch cố hết sức chống tra. Trình Thiên Miểu đá rớt kiếm trong tay một người, hung mãnh đem chủy thủ đâm vào ngực đối phương. Nhưng không ngờ, phía sau có khe hở. Nam tử khác khóe miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn, đâm kiếm về phía sau lưng Trình Thiên Miểu.
"Thiên Miểu!" Thẩm Mục Bạch gấp đến độ rống to, lại bất đắc dĩ bị bốn người cuốn lấy không thể phân thân.
"Thiên Miểu!" Một thanh âm vội vàng, là Vô Ngọc! Vô Ngọc đột nhiên chắn sau lưng Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu kinh ngạc xoay người, chỉ thấy kiếm chói lọi cùng bóng lưng Vô Ngọc.
Không ——!!! Ánh mắt Trình Thiên Miểu trừng lớn, phát sinh chuyện như vậy sao? Có người vì cứu mình mà chết sao? Không cần, không bao giờ được phát sinh chuyện như vậy nữa!
"Thương!" Một thanh âm thanh thúy vang dội bên tai Trình Thiên Miểu, vốn là bổ về phía Vô Ngọc lại bị một kiếm chói lọi ngăn trở. Tiếp theo, một đao sáng như tuyết, máu vẩy cao. Chung quanh binh khí giao đấu càng ác liệt. Dường như có một nhóm người đến đây, vừa rồi những người này đã tiếp viện.
Ai? Là ai cứu mình?
Trình Thiên Miểu trợn to mắt nhìn người xuất hiện trước mắt.
Mặt nạ bạc trước mặt, ánh mắt thật sâu nhìn Trình Thiên Miểu.
Ánh mắt rất quen thuộc.
"Thanh Vân?" Trình Thiên Miểu quên mất tất cả chung quanh, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, bật lên hai chữ.
Trình Thiên Miểu nhìn nam tử trước mắt, không nói lời gì đưa tay cầm mặt nạ của hắn.
"Cô nương, ngươi nhận lầm người." Nam tử nhanh nhẹn lui về sau, tránh né tay Trình Thiên Miểu. Thanh âm là xa lạ, lại mang theo không tha.
"Ta không nhận sai, ngươi là Thanh Vân, ngươi chính là Thanh Vân!!!" Trình Thiên Miểu không thuận theo không buông tha đuổi theo nam tử, muốn vạch trần mặt nạ của hắn.
"Cô nương, ngươi thực nhận lầm người." Nam tử như trước nhanh nhẹn tránh thoát.
"Ngươi không phải Thanh Vân, vì sao cứu ta?" Trình Thiên Miểu trừng mắt nhìn nam tử hỏi.
"Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ mà thôi." Nam tử trả lời lạnh nhạt.
"Nói bậy! Ngươi có hảo tâm như vậy sao, còn dẫn theo nhiều người như vậy!" Trình Thiên Miểu bay lên, lao thẳng tới.
Nam tử thấy thế, xoay người thi triển khinh công bỏ chạy, Trình Thiên Miểu đuổi sát phía: "Ngươi chạy cái gì? Nếu không phải Thanh Vân vậy ngươi đang sợ cái gì? Vì sao không cho ta nhìn thấy mặt của ngươi?"
"Tại hạ có lí do riêng." Nam tử cấp tốc bay về phía trước, Trình Thiên Miểu đuổi sát theo sau, bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, để lại mọi người đánh nhau kịch liệt, còn có Thẩm Mục Bạch cùng Vô Ngọc thất thần nhìn theo.
"Thanh Vân là ai?" Vô Ngọc nhìn phương hướng hai người biến mất, nhẹ giọng hỏi.
"Một người nàng dốc hết sinh mệnh yêu." Thẩm Mục Bạch nói thật nhỏ, nhìn thế cục trước mắt đã nghiêng về một phía. Trong lòng nghi hoặc, người nam nhân kia đã chết. Chính mình còn giúp nàng hoả táng hắn, làm sao có thể xuất hiện? Mà người trước mắt đến giúp bọn họ chính là người của nam tử mang mặt nạ bạc, thân thủ bất phàm. Thân phận của họ là gì?
Vô ngọc có chút thất thần nhìn phía trước. Cúi đầu tái diễn Thẩm mục trắng trong lời nói: "Một người nàng dốc hết sinh mệnh yêu....."
Trình Thiên Miểu truy mãnh nam tử mặt nạ màu bạc, khinh công nam tử phía trước rõ ràng trên nàng, khoảng cách càng kéo càng xa, Trình Thiên Miểu nóng nảy, không biết người phía trước có phải là người mình nhớ thương - Thanh Vân hay không. Thanh âm thay đổi, nhưng ánh mắt tuyệt đối sẽ không sai! Là Thanh Vân chính là Thanh Vân!
"Ngươi đứng lại! Đứng lại!" Trình Thiên Miểu sốt ruột hướng người phía trước gọi, mà người phía trước mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cấp tốc bay về phía trước.
Trình Thiên Miểu cắn chặt môi, không thể cứ như vậy để hắn biến mất. Nếu hắn thật là Thanh Vân, như vậy!
Trình Thiên Miểu bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ngừng lại, bưng kín mặt mình thê thảm kêu to: "Đôi mắt của ta, mắt ta~~ nhìn không thấy ~~!!!" Che mắt nhìn giữa kẽ tay bóng dáng phía trước, nếu là Thanh Vân, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình mà không chú ý! Quả nhiên, dưới ánh trăng bóng dáng kia cấp tốc xoay người hướng Trình Thiên Miểu chạy tới.
"Làm sao vậy, mắt của nàng làm sao vậy? Thiên Thiên, mắt làm sao vậy?" Nam tử mặt nạ màu bạc ngồi xuống vội vàng lo lắng nhìn Trình Thiên Miểu, "Mau, cho ta xem."
Trình Thiên Miểu đầu óc hổn loạn, vừa rồi hắn gọi là gì? Gọi mình là Thiên Thiên! Không phải Thanh Vân còn có thể là ai! Trình Thiên Miểu động tác cứng đờ, bất động, chậm rãi nhìn nam tử trước mắt. Dưới ánh trăng màu bạc làm nổi bật ngân quang, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
"Thanh Vân! Ta rất nhớ chàng!" Trình Thiên Miểu mạnh mẽ ôm lấy nam tử mặt nạ màu bạc, "Chàng chính là Thanh Vân! chàng còn gạt ta!Chàng vừa rồi gọi ta gì?"
Nam tử dừng lại, hoàn toàn hóa đá, để Trình Thiên Miểu ôm thật chặt.
"Ta, ta vừa rồi không gọi gì." Nam tử thật lâu sau mới yếu ớt nói, "Ta là Phong Phách, cô nương, ngươi thật sự nhận lầm người."
"Chàng còn nói bậy!" Trình Thiên Miểu tức giận vươn tay lật mặt nạ, lộ ra gương mặt tuấn mỹ mà xa lạ, "Chàng chính là Thanh Vân, tuy rằng tướng mạo của chàng không đúng, nhưng ánh mắt của chàng lại không lừa được ta!"
"Ta, ta ~~là Phong Phách" Nói chuyện có chút cà lăm, không biết nên nói gì cho phải, khó xử nhìn Trình Thiên Miểu trong lòng, "Cô nương, cô mới là gạt ta, ánh mắt của cô không có sao, đúng không?"
"Ta không lừa chàng, chàng sẽ dừng lại để ý ta sao?" Trình Thiên Miểu vẫn ôm sát không chịu buông tay.
"Cô thật sự nhận lầm người, ta là Phong Phách, không phải là Thanh Vân." Phong Phách trong mắt toát ra một tia không đành lòng nhưng vẫn dùng sức đẩy ra người trong lòng đứng lên.
"Ta sẽ không nhận sai!" Trình Thiên Miểu quật cường nói.
"Ngươi thật sự nhận lầm người, cô nương, cáo từ." Phong Phách xoay người, trong mắt thật sâu là không đành, đột nhiên nhắm mắt lại, mở mắt ra sẽ rời đi.
"Thượng Quan Thanh Vân, hôm nay nếu chàng rời đi ta, ta cam đoan chàng sẽ hối hận, chàng sẽ không còn được gặp lại ta, ta sẽ hận chàng đời đời kiếp kiếp." Phía sau Trình Thiên Miểu bỗng nhiên nói, thanh âm đã nức nở.
Phong Phách dừng bước.
"Ta bất kể chàng có nỗi khổ gì, hiện tại ở đây không có ngươi,vậy mà cũng không chịu nhìn ta. Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng!" Trình Thiên Miểu giờ phút này đã khóc không thành tiếng.
"Chết tiệt Thanh Vân, làm sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy, chàng đứng trước mặt lại không nhìn ta. Chàng có biết mấy ngày nay ta nghĩ đến chàng nhiều thế nào không?"
Phong Phách chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt Trình Thiên Miểu đầy nước mắt, khẽ thở dài, từ từ tiến lên, bỗng nhiên đem Trình Thiên Miểu kéo vào lòng: "Nàng thật là, tại sao lại không để người ta bớt lo, lại còn nói ác như vậy. Nàng khiến ta như thế nào rời đi được?"
"Thanh Vân, Thanh Vân!" Trình Thiên Miểu khóc lớn hơn, ôm lấy Phong Phách khóc, " Chàng quả nhiên là Thanh Vân! Chàng chính là Thanh Vân."
"Vâng, ta chính là Thanh Vân, nàng tại sao có thể đem ta bức đến mức này." Phong Phách thở dài nhìn người trong lòng khóc, "Tuy rằng thực không thể tưởng tượng, nhưng là ta chính là Thanh Vân."
"Ta hiểu được, ta biết được." Trình Thiên Miểu khóc, trên tay lại gắt gao nắm chặt quần áo Phong Phách. Tại sao có thể không rõ, chính mình không phải là từ một thế giới khác đến đây sao? Thanh Vân rất rõ ràng là nhập vào trong thân thể một nam tử khác.
"Tốt lắm, không cần khóc." Phong Phách nhẹ nhàng vuốt đầu Trình Thiên Miểu ôn nhu an ủi, "Thân thể này bây giờ là Phong Phách. Là thân vương nước Bạch Thủy. Nói thì dài dòng, hiện tại không thể nhất thời nói rõ ràng, nàng phải ngoan, giữ gìn thân thể. Ta còn có việc phải xử lý. Đợi xử lý xong, ta lập tức sẽ tìm nàng."
" Chàng đi làm chuyện gì? Không thể mang ta cùng đi sao?" Trình Thiên Miểu giương lên mặt, nhìn vẻ mặt thâm tình Phong Phách lên tiếng hỏi.
"Nàng không thể đi theo, việc này quá nguy hiểm." Phong Phách ôm lấy Trình Thiên Miểu, "Tin tưởng ta, Thiên Thiên, ta sẽ rất nhanh xử lý tốt." Phải xử lý tốt. Bởi vì đây là làm cho "Dụ thân vương" rút lui đại giới. Chỉ khi không còn là Dụ thân vương, mới có thể cùng Thiên Thiên ở một chỗ!
"Ta ở nơi nào chờ Chàng?" Hai mắt Trình Thiên Miểu vẫn mông lung, nước mắt vẫn chưa lau đi.
"Nàngđi nơi nào cũng được, ta nhất định sẽ tìm được nàng." Phong Phách vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt Trình Thiên Miểu.
" Chàng bây giờ tên là Phong Phách? Nhưng chàng là Thanh Vân mà." Trình Thiên Miểu có chút bất mãn.
"Cái này không thể được, bọn thuộc hạ nếu nghe được thì hỏng. Đương kim Bạch Thủy hoàng thượng cũng không phải là một người đơn giản." Phong Phách mỉm cười, "Nàng phải biết rằng, Thượng Quan Thanh Vân đã chết, chết trước mặt nàng."
Trình Thiên Miểu không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Phong Phách, hắn có chút mềm lòng, chỉ nói: "Được rồi, khi không có ai có thể gọi ta là Thanh Vân."
"Ân." Trình Thiên Miểu gật đầu thật mạnh.
"Có người tới, ta phải đi, nàng phải tự chiếu cố bản thân cho tốt biết không?" Phong Phách nhìn Trình Thiên Miểu nghiêm túc nói.
"n, ta sẽ." Trình Thiên Miểu cam đoan, "Vậy chàng cũng muốn chiếu cố tốt chính mình, phải nhớ kỹ ta đang đợi chàng!"
Ấy phong phách thản nhiên nở nụ cười, bỗng nhiên cúi đầu, thật mạnh hôn lên môi Trình Thiên Miểu. Tham lam đòi lấy sau tức khắc tách ra, trong bóng đêm kia xa xa tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trình Thiên Miểu giật mình, nhìn mắt người trước mặt cười tà mị, tâm thần có chút lạc. Thanh Vân ôn nhu cũng sẽ có mặt bá đạo? Tiếp theo, Phong Phách lại mang mặt nạ lên, bay lên trời, biến mất trước mắt Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu đứng tại chỗ, chậm rãi vươn tay sờ môi mình. Có một chút đau, Thanh Vân dùng sức hôn mình, bá đạo mà cuồng nhiệt. Cảm giác rất kỳ quái, quen thuộc mà xa lạ......
"Thiên Miểu!" Sau đó, Thẩm Mục Bạch cùng Vô Ngọc cũng chạy tới. Thân thiết nhìn Trình Thiên Miểu, "Nàng không sao chứ?"
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi." Trình Thiên Miểu thu hồi kinh ngạc trên mặt, thản nhiên xoay người, "Đi thôi, tìm một chỗ nghĩ trọ, ta mệt mỏi rồi."
"Cái kia ~~" Thẩm Mục Bạch rất muốn mở miệng hỏi Trình Thiên Miểu nam tử vừa rồi là ai, nhưng là nói đến bên miệng lại hỏi không ra.
"Người kia là Vương gia nước Bạch Thủy." Trình Thiên Miểu không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Hắn đi ngang qua, cho nên đã cứu chúng ta." Dứt lời, tiếp tục đi lên phía trước, không để ý ánh mắt dò xét phía sau.
Thẩm Mục nhìn bóng lưng Trình Thiên Miểu, ánh mắt dần tối xuống, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Vì sao Thiên Miểu gọi hắn là Thanh Vân, mà bây giờ lại nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua. Thẩm Mục Bạch quay đầu nhìn bóng đêm, người nam nhân kia, thật sự là Vương gia nước Bạch Thủy sao?
Vô Ngọc nhìn hai người như có suy nghĩ gì. Cái lão ca gọi là "m mưu" chính là đem đả thương chính mình, để mình đi theo nàng hỏi ra tin tức xác thực. Kỳ thật, chính mình có hứng thú với nàng. Hiện tại xem ra, chuyện xưa của nàng thật sự rất phức tạp. Thẩm Mục Bạch nói câu kia là có ý gì, người nàng dốc hết sinh mệnh yêu. Nam nhân vừa rồi xuất hiện cứu mọi người là ai? Trong lòng có nhiều nghi vấn.
"Đi thôi, Vô Ngọc." Thẩm Mục Bạch lên tiếng kêu Vô Ngọc, kéo suy nghĩ hắn lại.
"Ân." Vô Ngọc đi theo. Rất nhiều chuyện không rõ ràng, không có vấn đề gì, chỉ cần đi theo bên người nàng tất cả đều không sao.
Trình Thiên Miểu nhẹ nhàng tiêu sái phía trước, trong lòng cũng đang mặc niệm: Phong Phách, Thanh Vân, Thanh Vân, Phong Phách ~~~~
Trình Thiên Miểu hai mắt trong suốt, nhìn về phía trước, trong mắt có ý cười. Thanh Vân đã trở lại, Thanh Vân hắn không có biến mất, thật tốt a. Thẩm Mục như có suy nghĩ gì theo phía sau, Vô Ngọc vẻ mặt cũng là suy tư.
"Thiên Miểu, nàng đang ở đây cười cái gì?" Trong hành lang của Khách điếm Thẩm mục hỏi.
"Cái gì? Có sao?" Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn Thẩm mục.
"Chính nàng không cảm giác?" Thẩm mục lông mày nhăn lại, "Ánh mắt của nàng không dấu được nàng đang rất vui mừng."
"Cắt, nói bậy bạ gì đó, tốt lắm, nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon." Trình Thiên Miểu xoay người đi vào đóng cửa lại.
Thẩm mục nhìn cửa đóng lại kia, chau mày. Cảm giác thấy sự tình không đơn giản như vậy. Người nam nhân kia rốt cuộc là ai? Chính là Vương gia nước Bạch Thủy đơn giản như vậy sao?
" Thẩm Mục Bạch, ngủ ngon." Vô Ngọc hướng Thẩm Mục đang ngẩn người chúc ngủ ngon rồi cũng xoay người vào phòng.
"Nga, ngủ ngon." Thẩm Mục cúi đầu, nhưng không trở về phòng. Chính là xuất thần nhìn phòng Trình Thiên Miểu cửa đóng chặt. Trong lòng dần dần dâng lên cảm giác không thể giải thích.Lại là cảm giác mất mát, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Từ lúc nào, trong lòng đã có bóng dáng Thiên Miểu, hơn nữa lờ đi cũng không được. Hiện tại, lại có cảm giác mãnh liệt mất mát, giống như ngay sau đó sẽ mất đi Thiên Miểu. Đã thành thói quen ở cạnh nàng, thói quen bị nàng sai sử. Nhưng hôm nay nam nhân kia xuất hiện, lại phá vỡ tất cả.
"Thiên Miểu ~~~" Thẩm Mục nhẹ giọng kêu lên, cúi đầu, xoay người đi xuống lầu.
Giờ phút này Trình Thiên Miểu không có ngủ, chính là lẳng lặng đứng bên cửa sổ, xem bóng đêm bên ngoài, chậm rãi nở nụ cười, hắn sẽ đến tìm mình sao? Hắn có biện pháp biết mình sẽ ở đâu sao? Ngẫm lại, hắn hẳn vẫn phái người đi theo mình, nếu không như thế nào lại đúng đêm nay xuất hiện như vậy?
"Nàng đang ở đây nghĩ cái gì?" Đột nhiên, đột ngột thanh âm bên tai Trình Thiên Miểu vang lên, trước mắt lập tức xuất hiện Thẩm mục mặt phóng đại.
"Wow, ngươi làm gì a?" Trình Thiên Miểu lui về sau, vỗ vỗ ngực, "Dọa chết người, làm sao ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây?" Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn Thẩm Mục Bạch đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ.
"Ngủ không được, ta nghĩ nàng cũng ngủ không được, cho nên mới tới nhìn nàng." Bạch Thẩm mục xoay người vào cửa sổ.
"Phát thần kinh, mau đi ra ngoài cho ta, nên nghỉ ngơi." Trình Thiên Miểu vẫy tay vội vàng đẩy Thẩm mục Bạch. Mà Thẩm mục Bạch lại không động, chính là nhìn chằm chằm Trình Thiên Miểu.
"Làm sao? Nửa đêm xông vào phòng nữ tử, ngươi nghĩ làm gì?" Trình Thiên Miểu hừ hừ, dù biết Thẩm mục Bạch sẽ không thật sự làm gì nàng.
"Thiên Miểu, ta có chuyện hỏi nàng." Thẩm mục Bạch nhìn Trình Thiên Miểu, chăm chú hỏi.
"Làm sao? Có chuyện nói mau, nói xong nhanh đi mau cút ra ngoài." Trình Thiên Miểu tâm tình rõ ràng tốt lắm, cười nhìn ngoài cửa sổ.
"Nam nhân kia, thật là Vương gia nước Bạch Thủy?" Thẩm mục trong mắt tản ra hàn quang, chuyển đến trước mặt Trình Thiên Miểu, nhìn vào mắt Trình Thiên Miểu.
"Đúng vậy a, hắn là Vương gia nước Bạch Thủy." Trình Thiên Miểu gật đầu cười.
"Chính là Vương gia nước Bạch Thủy?" Thẩm mục bỗng nhiên nắm bả vai Trình Thiên Miểu, nhìn mặt Trình Thiên Miểu, quát khẽ, "Nàng nhìn vào mắt ta! Nàng nhìn vào mắt ta mà trả lời."
Trình Thiên Miểu giật mình, nhìn Thẩm mục trước mắt luống cuống, không rõ người trước mắt rốt cuộc là bị làm sao vậy. Vì sao bỗng nhiên kích động như vậy.
"Trả lời ta!" Thẩm mục xiết chặt bả vai Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu lông mày nhăn lại, thật lâu sau không nói gì. Mà Thẩm mục cũng không buông nàng ra, chính là sáng quắc nhìn mắt nàng.
"Hắn, hắn là Thanh Vân." Hồi lâu, Trình Thiên Miểu chậm rãi nói, nhìn ánh mắt Thẩm mục Bạch từng chữ từng chữ rõ ràng nói. Mỉm cười chậm rãi hiện lên mặt.
Thẩm mục Bạch trừng lớn mắt, giật mình nhìn vẻ mặt mỉm cười của Trình Thiên Miểu. Thanh Vân đã chết! Nam nhân kia thế nào lại là Thanh Vân? Vẫn là người kia dùng gì mê hoặc Thiên Miểu?
"Thiên Miểu! Thanh Vân đã chết! Đây không phải là Thanh Vân." Thẩm mục quát khẽ, mày đã muốn cau chặt, trong mắt ẩn ẩn lo lắng, "Nàng thanh tỉnh một chút!"
"Hắn chính là Thanh Vân! Ngươi sẽ không hiểu được." Trình Thiên Miểu sắc mặt lạnh xuống, nhìn Thẩm mục, "Đi ra ngoài. Nên nghỉ ngơi."
"Thiên Miểu!" Thẩm mục sốt ruột nhìn Trình Thiên Miểu."Người kia thế nào lại là Thanh Vân! Người kia rốt cuộc làm gì mà nàng thần trí không rõ như vậy!"
"Hắn không có làm gì cả. Hắn chính là Thanh Vân của ta!" Trình Thiên Miểu có chút tức giận. Chỉ vào cửa quát khẽ, "Ngươi đi ra ngoài."
"Thiên Miểu!" Mạnh mẽ, Bạch Thẩm mục ôm lấy Trình Thiên Miểu, "Thanh Vân đã chết, nàng vẫn không rõ sao?"
"Buông!" Trình Thiên Miểu kinh hãi, muốn tránh thoát mở tay Bạch Thẩm mục, tuy nhiên nói như thế nào cũng giãy không ra, " Thẩm mục Bạch, ngươi làm gì vậy? Buông!"
"Thiên Miểu, hắn cái gì không cho nàng được! Ta cho, ta vẫn bồi bên cạnh nàng, ta nhất định có thể cho nàng hạnh phúc." Thẩm mục ôm thật chặt Trình Thiên Miểu vội vàng nói, "Tin tưởng ta, ta sẽ làm được!"
"Ngươi biến thái này, buông tay!" Trình Thiên Miểu tránh, "Ngươi bây giờ buông tay, sẽ không có gì phát sinh, ta sẽ tha thứ ngươi."
"Sẽ không tha, cả đời này ta cũng sẽ không buông." Thẩm mục Bạch rốt cục đem lời trong lòng nói ra, càng ôm chặt Trình Thiên Miểu, dường như muốn nàng tan biến trong thân thể mình.
"Ngươi!" Trình Thiên Miểu phẫn nộ mãnh lực giãy ra khỏi Thẩm mục Bạch.
"Thiên Miểu, ta vẫn sẽ canh giữ bên cạnh nàng, cho dù nàng chán ghét ta." Thẩm mục Bạch vừa nói liền mạnh mẽ hôn lên môi Trình Thiên Miểu. Vội vàng mà mãnh liệt, như gió táp mưa rào cắn nuốt Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu đồng tử nháy mắt phóng đại, chính là si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt. Nụ hôn này, là quen thuộc! Chẳng lẽ, đêm hôm đó, uống rượu cái kia một đêm, là hắn chiếu cố mình, là hắn hôn mình!
Thật lâu sau, Thẩm mục đã muốn chưa đủ chỗ đó hôn nồng nhiệt, tay chậm rãi xoa nắn mềm mại trước ngực Trình Thiên Miểu, ở bên tai Trình Thiên Miểu cúi đầu lẩm bẩm: "Thiên Miểu, ta là thiệt tình, ta sẽ tốt với nàng."
Trình Thiên Miểu đột nhiên bừng tỉnh, mình làm gì thế? Lại có thể quên mất phản kháng! Dùng hết khí lực toàn thân đem Thẩm mục Bạch đẩy ra, tay dùng sức tát Thẩm mục Bạch một bạt tai, phẫn nộ quát: "Ngươi cút cho ta! Ta không bao giờ muốn nhìn ngươi nữa!" 
Thẩm mục dừng lại, trên mặt đau nóng bỏng đưa hắn kéo về thực tế. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Trình Thiên Miểu, Thẩm mục Bạch sửng sốt, mình đã làm gì? Lại đối với Thiên Miểu dùng cưỡng ép!
"Thiên Miểu, ta ~~" Bạch Thẩm mục trong mắt thật sâu là hối hận cùng áy náy, xin lỗi nói."Ta, ta không phải cố ý, ta chỉ là ~~~"
"Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không bao giờ muốn nhìn ngươi nữa." Trình Thiên Miểu cắn môi nhìn vẻ mặt nam nhân hối hận trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui