Thất Dạ Sủng Cơ

Khách điếm, Ảm Đạm lẳng lặng tĩnh tọa, cửa bỗng nhiên bị nhẹ nhàng gõ vang. "Vào đi." Ảm đạm nghe ra tiếng bước chân kia, thản nhiên lên tiếng. Cửa bị đẩy ra, ánh mắt Vô Hồn phức tạp tiêu sái tiến vào. Ảm đạm ở trong lòng khe khẽ thở dài, vẫn phải tới.

"Lão ca." Vô Hồn ngồi ở bên cạnh bàn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Vết thương thế nào?" Ảm Đạm thấy thế, trước tiên là khơi gợi đề tài. "Tốt hơn nhiều." Vô Hồn nhíu mày, nhìn chén trà trên bàn trầm mặc nửa ngày thế này mới chậm rãi mở miệng,

"Ta tới, là muốn hỏi lão ca một sự kiện." Đến rồi đó! Ảm Đạm nhắm mắt lại, lại chỉ có thản nhiên nói:

"Chuyện gì?" Vô Hồn vẻ mặt phức tạp, chậm rãi mở miệng nói: "Huyết tế của ta với nàng..... Trong lúc Phượng Hoàng đánh ta trọng thương thì nàng cũng không hề thống khổ giống ta."

"Đây không phải chuyện tốt sao? Ngươi hi vọng nàng giống như chúng ta thân mang trọng thương không thể ra khỏi cửa hay sao?" Ảm Đạm nhanh chóng xoay chuyển đề tài

"Không phải! Lão ca ngươi biết rõ ta muốn hỏi là không là chuyện này!" Vô Hồn có chút cấp bách, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thoải mái ý cười của Ảm Đạm, có chút tức giận.

"Nga, vậy ngươi muốn hỏi cái gì?" Ảm Đạm vẫn giả vờ ngốc.

"Huyết tế của ta và nàng có phải là đã được giải trừ rồi hay không?" Vô Hồn cắn môi, rốt cục thốt lên nghi vấn đã xoay quanh trong lòng mình nhiều ngày qua, hình xăm kỳ quái trên cánh tay đã biến mất không thấy gì nữa, điều này nói rõ cái gì? Huyết tế đã được giải trừ, mình và nàng không còn có bất kỳ quan hệ gì nữa sao?! Ảm đạm nhìn Vô Hồn ánh mắt phức tạp, thật lâu không nói gì. Mình nên nói như thế nào dây? Nói cho hắn biết huyết tế đã được giải trừ, nói cho hắn biết hai người tất cả cũng không có liên hệ? Nhưng mình làm sao có thể mở miệng đây!

"Nói như vậy, đã được giải rồi?" Vô Hồn nhìn Ảm Đạm trầm mặc, hiểu rõ ra. Lão ca thường xuyên lừa gạt mình, nhưng trong một vài chuyện nhất định huynh ấy sẽ không bao giờ gạt mình, lúc huynh ấy không thể thốt thành lời, huynh ấy sẽ nhìn mình trầm mặc. Ảm đạm khẽ nhếch môi, muốn nói cái gì. Vô Hồn lại cúi đầu, lộ ra nụ cười khổ, chậm rãi nói: "Như vậy, cũng tốt." Ảm đạm đau lòng nhìn bóng dáng cô đơn của Vô Hồn, đáy mắt nổi lên nồng đậm đau lòng.

"Thực xin lỗi......" Thanh âm của Ảm đạm sâu kín nhẹ nhàng vang lên ở trong phòng, vang lên ở tại bên tai Vô Hồn.

"Sao phải nói xin lỗi? Huynh không phải là lão ca ta sao?" Vô Hồn nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn ánh mắt thâm thúy của Ảm Đạm

"Nếu lúc trước không phải ta làm huyết tế với các ngươi, sẽ không......" Ảm đạm không đem câu nói kế tiếp nói ra, sao có thể nói ra khỏi miệng được chứ, nếu lúc trước không phải là mình nhất thời bốc đồng, làm sao có thể biến thành cục diện bây giờ.

"Ngu xuẩn lão ca, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó a? Biến thành như vậy có cái gì không tốt?" Vô Hồn nhún vai. Nhếch môi nở nụ cười. Nếu không phải lão ca nhất thời bốc đồng, mình làm sao có thể quen được nàng? Gặp được nàng là chuyện tốt nhất từ trước đến nay, mình tuyệt đối không hề hối hận.

Ảm đạm buồn cười, nhưng đau lòng nhìn khuôn mặt tươi cười làm ra vẻ thoải mái của Vô Hồn. Trong mắt thâm thúy lại càng ngày càng mờ. "Vậy, lão ca, là lúc nào cởi bỏ huyết tế? Ta không nhớ rõ huynh đã làm gì với chúng ta mà?”

Vô Hồn hỏi vấn đề đã sớm muốn biết. Ảm Đạm nhẹ nhàng thở dài một hơi, thế này mới nói: "Ngay lúc nàng ấy vừa nuốt vào thủy tinh túy. Ngũ Hành tinh túy bất kỳ một cái nào cũng có thể giải trừ thứ đó." Đây cũng là chuyện mà mình sau này mới xác định.

"Như vậy a." Vô Hồn cụp mắt xuống, làm cho người ta không thể biết hắn đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên Vô Hồn đứng dậy, cười nói: "Vậy đầu heo lão ca ngươi tiếp tục dưỡng thương, đừng tút lại phía sau tên tiểu tử đó."

Dứt lời, xoay người đi tới cửa. Nếu bình thường, Vô Hồn kêu đầu heo lão ca tất nhiên sẽ bị đánh một trận, hiện tại Ảm Đạm làm sao cũng không thể thốt được thành lời, đừng nói đến có tâm tình để trêu cợt Vô Hồn Ảm Đạm trầm xuống mắt thấy bóng dáng của Vô Hồn biến mất ở cửa, trong mắt thoáng chốc lại nổi lên một tia sang lạnh lẽo. Lại nháy mắt, biến mất không thấy gì nữa.

Vô Hồn trở về phòng của mình, lẳng lặng tựa vào bên cửa sổ, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm ngơ ngáctrụ. Huyết tế giải trừ a...... Mình và nàng không còn có bất kỳ quan hệ gì nữa sao? Không còn có lý do đi bảo hộ nàng, đi quan tâm nàng? Khóe miệng lộ ra nụ cười chua sót, Vô Hồn nhẹ nhàng đè lại lồng ngực của mình. Là vết thương lại tái phát sao? Vì sao nơi này có chút ẩn ẩn đau. Tim, vì sao bất chợt đau nhói? Vô Hồn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt cô đơn.

Giờ phút này Nhược Khả Phi lạnh lùng đánh giá nhìn các nô lệ bị mua bán ở chợ nô lệ. Bạch Hạnh tròn mắt ngạc nhiên, nơi này có nam tử âm nhu tuấn mỹ, cũng có nam nhân cường tráng thô kệch. Mà các chủ nô đều đang ra sức hướng các khách hàng thổi phồng, giới thiệu.

"Khả Phi, ngươi xem!" Bạch Hạnh chỉ vào một đài cao hô nhỏ ra tiếng, trong giọng nói tràn đầy ngạc nhiên. Nhược Khả Phi theo ánh mắt Bạch Hạnh nhìn lại, lại nhìn thấy một nữ tửtráng kiện tay cầm roi đang nó gì đó. Bạch Hạnh không nói lời gì lôi kéo Nhược Khả Phi liền đẩy đi lên. "Các vị, đến xem a, gần đây mới xuất hiện một mặt hang cực phẩm nha." Nữ nhân tráng kiện nhe răng cười, dùng roi chỉ hướng mấy cái lồng sắt bị trùm vải đen ở phía sau

, "Quy tắc cũ, ai trả giá cao nhất!"

Bán đấu giá?! Nhược Khả Phi cũng có chút kinh ngạc, đây chính là hình thức bán đấu giá sơ cấp. Nữ nhân tráng kiện này thoạt nhìn còn có chút đầu óc

. "Tốt lắm, hãy bớt sàm ngôn đi." Nữ nhân cao to nghe đám người dưới đài ồn ào không tiện nói thêm nữa, duỗi tay ra, kéo tấm vải che chiếc lồng sắt thứ nhất ra

"Món thứ nhất mời mọi người xem. Tuyệt đối là một cực phẩm."

Miếng vải đen rớt ra, trong mắt mọi người lộ ra kinh diễm, phát ra tiếng kinh hô. Bên trong một nam tử ôn nhu tới cực điểm, nếu không phải cổ của hắn hắn có yết hầu thì gương mặt dáng vẻ tuấn mỹ như nữ hân đó tuyệt đối sẽ làm cho người khác hiểu lầm giới tính. Nam tử có chút phát run, sợ hãi nhìn đám nữ nhân dưới đài đang phát ra kinh hô.

"Khởi điểm một trăm lượng."

Nữ nhân tráng kiện lớn tiếng quát, dứt lời, phía dưới đã có người không ngừng lên tiếng.

. Đối với nam tử như vậy Nhược Khả Phi đương nhiên là không có bất kỳ hứng thú, mà vẻ mặt Bạch Hạnh cũng thật thất vọng. Cuối cùng, ôn nhu nam tử bị một nữ tử xinh đẹp quý khí lấy 1500 lượng mua đi. Nữ tử tráng kiện đá đá cửa lồng, cười hài hước:

"Ngươi thật có phúc, cô nương mua ngươi là thủ phủ của bổn huyện, nàng là người hào phóng nhất ở đây đó. Ngươi cẩn thận hầu hạ, muốn cái gì có cái đó." Tiếp theo đã có người tới mang nam tử ôn nhu.

"Món thứ hai.”

Nữ tử tráng kiện tháo ra miếng vải đen cái lồng sắt thượng thứ hai, nhìn thấy Nhược Khả Phi há to miệng, Bạch Hạnh trừng lớn mắt. Còn lại đám nữ tử lại phát ra thanh âm kỳ quái. Đều đang nuốt nước miếng ở tập thể. Trong lồng tre là một nam tử cường tráng cơ bắp đầy người. Bình thường, nhưng dáng người lại rắn chắc. Cuối cùng được ra giá là ba ngàn lượng. Trong lòng Nhược Khả Phi rùng mình, thì ra, nam nhân mạnh mẽ cường tráng như vậy càng được nữ nhân nơi này hoan nghênh. Cái lồng sắt cuối cùng được vạch lên. Xem ra cũng sẽ không vượt qua mười ba tuổi, bên trong rõ ràng là một đôi tiểu nam hài như ngọc, hai đứa bé bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín đang đưa đôi mắt đầy oán hận nhìn tất cả mọi người trước mắt.

"Đây đôi song bào thai, khởi điểm một trăm lượng." Nữ tử tráng kiện đắc ý hô, xinh đẹp như vậy thiên hạ rất ít gặp, huống chi lại là song bào thai! Đây chính là mất không ít khí lực có được.

"Thực ghê tởm, vẫn còn là đứa nhỏ a." Bạch Hạnh nhỏ giọng nói thầm, những nữ nhân này cũng thật là biến thái. Yêu thích trẻ con thích thật đúng là nhiều.

"Nghe thử thanh âm nhé, đem miếng vải của mấy đứa bé xuống." Có một thanh âm bén nhọn bỗng nhiên hô lên. Nữ nhân vạm vỡ sắc mặt biến hóa, khó xử nói: "Hai tên tiểu tử này nói chuyện không sạch sẽ, hay là không nên."

"Chúng ta làm sao mà biết có phải câm điếc hay không? Mau cho chúng ta nghe thử thanh âm." Thanh âm bén nhọn tiếp tục nói, đưa tới càng nhiều nữ nhân phụ họa. Nữ tử vạm vỡ khó xử mở cửa lồng ra, lột miếng giẻ nhét miệng hai đứa bé xuỗng

Hai hài đồng lập tức mắng to: "Ngươi, ả đầu heo này, ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là hoàng tử nước Bắc Lăng! Các ngươi chờ khai chiến đi!"

Phía dưới, các nữ nhân đều bất mãn ồn ào, đều náo loạn, khó trách không chịu lột miếng giẻ ra, thì ra là hai tên điên! Ai lại xuất ra một số tiền lớn để mua hai đứa bé điên đó chứ? Nữ nhân tráng kiện vội vàng đem miệng hai đứa bé bịt lại]. Nhìn mọi người dần dần tan ra rời đi, trong lòng đại hận. Quay đầu nhìn hai nam hài cũng nhìn mình lom lom, vung vẫy chiếc roi trong tay

"Đợi một chút!" Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ngăn trở hành vi của nàng ta. Nữ nhân vạm vỡ, lại nhìn thấy Nhược Khả Phi đang lạnh lùng nhìn mình. Nhìn kĩ… hai nữ tử trước mắt ăn mặc bất phàm, lập tức nở nụ cười lấy lòng nói:

"Hai vị khách nhân coi trọng sao?"

"Bao nhiêu tiền?" Mắt Nhược Khả Phi không có một tia gợn sóng, lạnh lùng hỏi. Bạch Hạnh kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi, lại nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt nàng, không giống như đang nói đùa.

Không phải chứ, thật sự muốn mua nam nhân trở về? Nếu bị Hiên Viên Cô Vân biết là chính mình giựt giây Khả Phi tới nơi này, còn không đem mình đánh chết sao?

"Ha ha, khách quan ngươi cũng biết, mặt hàng cực phẩm như vậy không dễ dàng được đến, mất thật lớn sức lực của chúng tôi." Nữ nhân vạm vở ha ha cười gượng. "Hai kẻ điên mà thôi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Nhược Khả Phi lạnh lùng cắt đứt lời nói của nữ tử tráng kiện..., khóe mắt lại nghiêng về hai người mà mình bảo là kẻ điên, thì thấy trong mắt hai hài tử kia bắn ra ánh sáng phẫn hận

"A, cái này sao, khách quan tốt xấu gì cũng cho tiền vốn đi." Nữ nhân vạm vỡ cưới lấy lòng, biết mình gặp được không phải người hiền lành

"Hai trăm lượng đi." Nhược Khả Phi thản nhiên nói.

"Thành giao!".Nữ tử vạm vỡ mặt cười tươi rói, vốn là muốn lừa dối đem đôi bào thai này bán giá tốt, không ngờ lại bị người nhìn ra. Bây giờ có thể bán được hai trăm lượng đã là không tồi

"Khách quan ngài thỉnh." Nữ nhân vạm vỡ mở ra lồng sắt, nhưng không buông sợi dây trên người hai người ra. Thô bạo đem hai người kéo đi ra, đẩy ngã trên mặt đất.

Nhược Khả Phi nhìn thấy lửa giận cùng quật cường, trong mắt hai người, nở nụ cười, vươn tay đem hai người đở lên. Bạch Hạnh lăng lăng nhìn cảnh này], trong lòng hoài nghi chẳng lẽ Khả Phi ưa thích nam tử? Vừa nghĩ đến chuyện này, lại sợ run cả người, làm sao có thể! Mình đang đoán mò thứ gì thế? Nhược Khả Phi đỡ lấy hai người, hai người giãy dụa, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ở bên tai của bọn hắn dùng thanh âm chỉ bọn họ có thể nghe được nói: "Nếu không muốn bị những nữ nhân kia chà đạp chí tử ở trên giường, thì ngoan ngoãn theo ta đi." Hai người ngẩn người, cô gái trước mắt là loại người nào? Vì sao có một cổ ma lực làm cho người ta không thể không nghe theo? Bạch Hạnh giật mình, ngồi xổm xuống cùng Nhược Khả Phi cởi bỏ dây thừng trên chân hai người. Nữ nhân tráng kiện lên tiếng:

"Chạy ta mặc kệ nha."

Nhược Khả Phi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cởi dây thừng trên tay nam hài, thám mấy miếng giẻ trên miệng bọn họ xuống, cùng Bạch Hạnh dẫn theo bọn họ rời khỏi. Nữ nhân tráng kiện nhìn hai nam hài vốn dĩ không hề an phận lại có thể ngoan ngoãn nghe lời, vô cùng kinh ngạc

. "Các ngươi, gọi là gì?" Nhược Khả Phi nắm tay một nam hài thản nhiên hỏi,

" Hoàng tử nước Bắc Lăng vì sao khinh địch, lại bị người ta bắt đến như vậy?" Vừa dứt lời, bao gồm cả Bạch Hạnh, ba người cứng đờ. Nắm tay Nhược Khả Phi, nam hài ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc, thế này mới ngập ngừng nói:

"Ngươi, tin tưởng lời nói chúng ta? Không cảm thấy chúng ta là kẻ điên?"

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nở nụ cười, mình làm sao có thể giải thích với hai đứa bé này đây? Trên người bọn họ có loại khí chất cao quý khó có thể che dấu? Hay là nên nói mình cũng chỉ là tin tưởng lời nói của bọn nó mà thôi?

"Tên của ta là Hoàng Phủ Tử Hiên, hắn là đệ đệ của ta Hoàng Phủ Tử Mặc." Nắm tay Nhược Khả Phi, nam hài cắn cắn môi, thế này mới nói: "Là chúng ta đi ra ngoài du ngoạn một mình, bị bắt ở biên quan." Nhược Khả Phi nhìn hai đứa bé như ngọc cùng sóng vai với mình, trên mặt có chút tiều tụy, y phục trên người cũng có chút rách nát rồi, vẫn như cũ không thể che dấu được tuyệt đại tao nhã của hai người. Nho nhỏ tuổi đã là như thế, sau khi lớn lên lại càng không phải nói.

"Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta." Hoàng Phủ Tử Mặc cúi đầu. Hai người đã sớm hối hận vạn phần. Nhược Khả Phi cũng nở nụ cười đầy ẩn ý, mình cho tới bây giờ vốn không có hảo tâmnhư vậy. Cứu người? Đó đâu phải là tác phong của mình, hai người này, mình nhìn ra được hai người không nói dối, đúng là hoàng tử chân chính của nước Bắc Lăng. Mà Hỏa tinh túy dường như đã ở bên trong nước Bắc Lăng

Mà hỏa tinh túy, nghe Ảm Đạm từng đề cập qua, dường như là ở địa phương bí mật của hoàng gia. Có binh lính canh gác hùng hậu, nếu có phương pháp đơn giản, sẽ không cần nghĩ biện pháp để đến đó.

"Đói bụng không? Ăn cơm trước, sau đó lại quay về khách điếm tắm rửa nhé?" Nhược Khả Phi mỉm cười, nhìn hai người vừa nghe đến tắm rửa là biểu tình đầy đề phòng nhịn không được cất giọng mỉa mai nói: "Ta đối tiểu hài tử không có hứng thú."

"Ta không phải tiểu hài tử rồi!" Hai thanh âm trăm miệng một lời phản bác.

"Gặp qua người ta uống rượu nói say không?" Nhược Khả Phi ác liệt đả kích hai hài tử. Dứt lời, chính mình cũng không biết là nguyên nhân gì. Từ cây đại thụ Xsich Huyết đó đến giờ, mình đã không còn dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ việc gì như trước kia nữa đến. Bạch Hạnh che miệng cười trộm, cho tới nay nàng ta chỉ nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của Nhược Khả Phi, chưa từng gặp qua gương mặt có chút xúc động nào của nàng. Hiện tại, lại có thể đang khi dễ hai hài tử. Thật là ngoài ý muốn. Hoàng Phủ Tử Hiên cùng Tử Mặc mặt đỏ lên, muốn phản bác, nhưng không biết nên nói cái gì.

"Được rồi, được rồi, đi ăn cơm trước, các ngươi muốn ăn cái gì?" Bạch Hạnh nhìn bộ dạng ảo não của hai hài tử, bước ra giảng hòa.

"Các ngươi muốn cho chúng ta ăn thứ gì?" Hoàng Phủ Tử Hiên không hề động, cũng rất chân thành hỏi vấn đề. Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt kiên nghị của đứa nhỏ trước mắt, bỗng nhiên vươn tay mạnh mẽ nhéo ở trên mặt xinh đẹp của nó, duới tình huống như thế phản ánh, càng cho thấy xuất thân của hai người. Phản ứng bình tĩnh không xứng với tuổi tác như thế mình nhìn thật không thuận mắt, bởi vì giống như nhìn thấy quá khứ chính mình.

"Ngươi, ngươi làm gì a?" Hoàng Phủ Tử Hiên ngây dại, nhìn trong mắt nữ tử xinh đẹp trước mắt dường như có chút tức giận, nàng đang tức giận cái gì? Hoàng Phủ Tử Mặc cũng ngây ngẩn cả người, không rõ hành vi của Nhược Khả Phi.

"Không có gì, muốn nhéo thì nhéo thôi. Ăn cơm trước." Nhược Khả Phi lạnh lùng đáp trả, không thu tay cũng không thèm nhắc lại. Vì sao, khi mình nhìn thấy bản sao của mình trước kia lại tức giận như vậy? Mình đang tức giận những gì? Chẳng lẽ mình kỳ thật thực chán ghét quá khứ của mình sao? Hoàng Phủ Tử Hiên xoa xoa gương mặt ê buốt của mình, tuy rằng cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Nhược Khả Phi. Mang theo hai hài tử dùng qua cơm, lại mua quần áo mới về tới khách điếm.

Phân phó tiểu nhị dọn phòng cùng chuẩn bị nước ấm thì trong mắt tiểu nhị là rõ ràng hâm mộ. Như Bạch Hạnh suy nghĩ, khi Hiên Viên Cô Vân biết được Nhược Khả Phi mua hai nam tử trở về, phát điên một trận. Vọt tới trong phòng hai người đó, nhìn kỹ lúc này mới yên lòng lại. Hai đứa bé mà thôi, mình lại lo lắng cái gì? Hoàng Phủ Tử Hiên cùng Hoàng Phủ Tử Mặc nhìn nam tử tuyệt mỹ đột nhiên tiến vào lại đột nhiên đi ra ngoài, không hiểu nổi nhìn nhau, âm thầm suy đoán đây là người nào.

. "Nàng nói bọn họ là hoàng tử nước Bắc Lăng?" Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi hai người trong phòng, Hiên Viên Cô Vân vuốt cằm của mình hỏi. Ảm đạm, Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng trưng cầu nhìn Nhược Khả Phi.

"Phải" Nhược Khả Phi nghiêm túc gật gật đầu. "Vậy rất tốt làm." Khóe miệng Ảm Đạm nở nụ cười, "Trực tiếp dùng hai người trao đổi hỏa tinh túy. Vật kia ở trong cấm địa hoàng gia của nước Bắc Lăng."

"Nếu đối phương không chịu thì sao?" Bạch Hạnh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ra tiếng hỏi.

"Vậy đi vào trộm." Ảm Đạm nói đương nhiên, "Bất quá, vật kia đối với bọn họ mà nói hoàn toàn là không quan trọng. Quan trọng nhất là chỗ là cấm địa kia, không cho phép ai đi vào, bảo bọn họ trao đổi đi, không giao đổi còn có biện pháp khác." Những ngày tiếp theo, thương thế của mấy nam nhân cũng tốt hơn được 7 đến tám phần. Vào buổi tối hôm vừa cứu hai huynh đệ Hoàng Phủ về. Nhược Khả Phi liền nói với ghai người họ rằng sẽ đưa bọn họ về nước, nhưng muốn một vật của phụ hoàng bọn họ về phần là vật gì cũng không nói luôn cho hai người, hai người họ bình thản. Đưa mình về nước, thì mình cũng nên trả chút thù lao.

.Mấy ngày sau, mọi người lên đường. Bởi vì thêm hơn hai người, cho dù xe ngựa to có thể cất chứa tám người, nhưng mọi người nhất trí quyết định đi hai chiếc xe ngựa. Ảm đạm khiêu khích muốn cùng Hiên Viên Cô Vân ở trên đường tiếp tục hạ cờ năm quân. Vì thế Vô Hồn cùng Nhược Khả Phi còn có hai huynh đệ Hoàng Phủ ngồi trên một chiếc xe ngựa, mà Ảm Đảm lôi kéo Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm Bạch Hạnh ngồi trênmột chiếc xe ngựa khác. Yên tĩnh trong xe ngựa, tay của Nhược Khả Phi chống đỡ cằm của mình lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, mà Vô Hồn lẳng lặng bên cạnh nhìn Nhược Khả Phi. Có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng không biết nên nói như thế nào. Nàng biết huyết tế giải trừ sẽ có tam trạng như thế nào? Đột nhiên, mình rất muốn biết ý nghĩ của nàng. "Đang nhìn cái gì?" Nói đến bên miệng lại trở thành chủ đề không hềquan trọng, Vô Hồn run rẩy ở trong lòng, đối với bản thân hoàn toàn không biết ăn nói. Mình muốn hoỉ không phải là chuyện này!

"Cũng không có cái gì, chỉ là đang nghĩ nếu ta cũng sinh ở Thánh Viễn quốc thì sẽ ra sao Nhược Khả Phi nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Sẽ có một đoàn nam sủng." Hoàng Phủ Tử Hiên bỗng nhiên chen vào nói.

Nhược Khả Phi xoay người qua nhìn Hoàng Phủ Tử Hiên, thản nhiên nở nụ cười: "Đó là ý tưởng của ngươi, chứ không phải là của ta."

Hoàng Phủ Tử Hiên trừng mắt nhìn: "Cũng đúng, ta không phải ngươi, không biết suy nghĩ của ngươi."

Vô Hồn hừ lạnh một tiếng, không có hảo ý quét mắt liếc qua Hoàng Phủ Tử Hiên một cái, Hoàng Phủ Tử Hiên tuy rằng không rõ nam nhân ở trước mắt vì sao đối với mình như vậy, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại, không thèm nhắc lại.

Nhược Khả Phi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong xe ngựa vừa trầm lặng yên tĩnh hẳn xuống. Vô Hồn nắm chặc nắm tay, rốt cục thốt ra một câu: "Cái kia, huyết tế đã được giải, ngươi biết không?" Nhược Khả Phi kinh ngạc quay đầu, thế này mới nhớ tới, lúc ở đỉnh cao nhất của đại thụ Xích Huyết, Vô Hồn bị thương vô cùng nghiêm trọng, mà mình không có... chịu ảnh hưởng chút nào. Nói như vậy, thật sự đã được giải?

"Ngay lúc ngươi ăn vào thủy tinh túy đã được giải, lão ca nói Ngũ hành tinh túy đều có công dụng đặc thù.” Vô Hồn chậm rãi nói ra nguyên do. Nhược Khả Phi nhìn mặt Vô Hồn, bỗng nhiên lộ ra tươi cười: "Vậy là tốt rồi."

Đôi mắt ai đó bỗng nhiên phóng đại. Nàng nói vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Cùng mình nhất thể nàng thực chán ghét cảm giác như vậy sao? Thì ra nàng hoàn toàn đem cái này cho rằng là trói buộc sao? Tim gần như đau đến sắp nứt ra rồi. Cùng nàng không còn có bất kỳ quan hệ gì rồi, mình rốt cuộc không thể chạm đến nàng.

"Nếu giải dược chưa tìm đủ......" Nhược Khả Phi ôn nhu cười, "Mấy ngày nay, vất vả ngươi. Cám ơn."

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu đó giống như lông chim nhẹ phẩy qua tim Vô Hồn, giống như tình cảnh khi hai người gặp mặt lần đầu tiên. Vô Hồn sửng sốt, nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi đang mỉm cười. Thì ra câu kia là tốt rồi của nàng là có ý này!!!

"Không, không khổ cực." Vô Hồn bỗng nhiên vụng về đáp trả, biểu tình trên mặt cũng không tự nhiên. Vui sướng, thật lớn vui sướng che mất Vô Hồn. Vừa rồi còn đau đến mức không thể thở nổi, nhưng bây giờ cao hứng đến muốn cười to, tất cả lo lắng cùng thương tâm trong nháy mắt chỉ vài câu nói này của Nhược Khả Phi tan không còn một mảnh.

"Kỳ thật, các ngươi thật sự có thể không cần theo đến đây, " Sắc mặt Nhược Khả Phi có chút phức tạp, đơn giản là đang nhớ lại chuyện trên đỉnh đại thụ Xích Huyết. Hiện tại huyết tế đã được giải trừ Ảm Đạm cùng Vô Hồn tuyệt đối đã không có lý do gì tiếp tục vì mình mà lâm vào nguy hiểm nữa.

"Chúng ta, chỉ là muốn theo đến mà thôi." Vô Hồn nhìn Nhược Khả Phi, gằn từng tiếng rõ ràng nói, "Không có gì là không thể, chỉ là muốn mà thôi." Đúng vậy, không có bất cứ lý do nào, chỉ là tự mình muốn mà thôi. Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt sáng quắc của Vô Hồn, giật mình, tiếp theo lộ ra nụ cười hiểu ý, không thèm nhắc lại. Vô Hồn cũng nhìn Nhược Khả Phi mỉm cười.

"Ngươi thích nàng!" Bỗng nhiên, thanh âm của Hoàng Phủ Tử Hiên đột ngột vang lên. "Đại ca nói không sai, ngươi thực thích nàng." Hoàng Phủ Tử Mặc tiếp tục nhắc lại lần nữa. Hai người khẩu khí không hề sai biệt, đều là nghiêm túc trần thuật, mà không phải là giọng điệu nghi vấn. Ngắn ngủn hai câu nói giống như sét đánh ngang tai, chấn động ở tại hai người trong lòng, hai người giật mình, đồng thời nhìn đối phương. Trong xe ngựa nháy mắt một mảnh tĩnh mịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui