Diệp Vân mệt mỏi nằm xoài ra đất, tứ chi giang rộng thoải mái, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Trời vào thu quang đãng, ít mây, ánh nắng chiếu chênh chếch một góc bốn mươi độ. Tim nó đập thình thịch, máu chạy trong mao quản rần rần, cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nó nhắm mắt cảm thụ cái khoan khoái khi cơ thể dần hồi phục.
Phương trời phía tây xuất hiện một đốm đen, lao đi với tốc độ rất nhanh. Nó nheo mắt hóa ra là một con chim khổng lồ đang bay trên nền trời.
"Chim ư? Chim gì thế nhỉ?" Ánh mắt thằng bé hiếu kì. "Nó to thật đấy. Mình chưa từng thấy con chim nào lớn đến vậy." Nó thầm nghĩ.
Con chim lớn bỗng chao nghiêng, cánh vỗ loạn nhịp lao nhanh như một mũi tên, đánh một vòng cung lớn rơi xuống đất. Một suy nghĩ thôi thúc Diệp Vân khiến hắn bật dậy, tung người phi về hướng con chim đang rơi.
Thằng bé chạy ra khỏi khu vực võ trường, theo phương hướng mà nó đã thấy. Nhìn có vẻ gần, nhưng thực tế lại khá xa, nó chạy mấy trăm mét xuất hiện một cánh đồng cỏ cao đến lưng người. Giữa ruộng cỏ có một khoảng bị dạt ra, nó vội vã rẽ lối tiến vào xem. Ở chính giữa đám cỏ bị dập nát ấy, có một người đang nằm sấp.
Diệp Vân giật mình, không ngờ là một con người. Nó cúi xuống xem người nọ có bị làm sao không. Kiểm tra qua một lượt, không thấy y bị gãy xương chỗ nào, thằng bé mới từ từ lật họ nằm ngửa ra.
Đó là một người đàn ông trung tuần, mặt trắng trẻo, có chòm râu cá chép. Y mặc đạo bào màu tím chất liệu quý trang trí hình mây khói, lại thêm ngang lưng thắt một cái đai ngọc.
Người này mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh chìm trong hôn mê. Thằng bé không muốn để họ nằm ở giữa đồng thế này bèn đỡ vào khu nhà lân cận. Tuy mới lên mười, nhưng tập võ từ nhỏ, dù có chút hời hợt, nhưng thể chất Diệp Vân hơn xa người thường, không quá khó khăn đỡ người nọ vào ngôi nhà chứa cỏ.
Cánh cửa gỗ bị đẩy vào phát ra tiếng kẽo kẹt, nó đỡ người trung niên vào trong nhà. Bên trong hoàn toàn trống tải, ít cỏ khô mục vương vãi trên nền gỗ, trên tường có treo lủng lẳng một ít nông cụ. Nơi đây vốn là nơi cất chứa thức ăn cho gia súc vào mùa đông, bây giờ lại không dùng tới.
Thằng bé đem thu một bó cỏ khô trải xuống làm nệm đặt người trung niên nằm xuống. Lúc này nó chỉ có thể để y ở đây, đưa về chỗ ở thì không tiện, bởi người này lai chưa rõ, mà phụ thân hắn đối với người bất minh rất bài xích. Mặt khác nó còn đang bị phạt, không muốn làm phụ thân phải tức giận thêm nữa.
Việc cứu người là tốt, nhưng trong tu luyện giới, mọi việc hành xử đều phải cẩn trọng. Người tu luyện đại kị xen vào những việc bao đồng. Không ít trường hợp cứu nhầm kẻ cùng hung cực ác, bị quay ngược lại cướp của giết người, hoặc vì cứu người mà bị kẻ thù của hắn đến đồ sát.
Phụ thân nó đã dặn, giới tu luyện hiểm ác so với thường nhân gấp nhiều lần, kẻ cực đoan lại càng không đếm xuể, việc gì tránh được thì tránh, đừng quản chuyện không phải của mình. Diệp Vân lại không cho rằng như thế là đúng, tập võ làm gì khi chỉ lo cho bản thân, không thể hành hiệp trượng nghĩa. Thà như thế nó không muốn bước chân vào giới tu luyện còn hơn.
Diệp Vân khép cửa lại để người đàn ông nghỉ ngơi. Người nọ không có vẻ bị thương nghiêm trọng lắm, có khi lúc nó trở lại thì ông ấy đã đi rồi. Thằng bé vội vã về võ trường, nếu Chu Bá đến mà không thấy nó rồi báo cho cha biết thì khổ.
*
* *
Đêm đến, Diệp Vân lại đến căn nhà chứa cỏ. Nó mang theo một ít vật dụng và nước uống.
Người nọ vẫn chưa tỉnh. Khuôn mặt y dưới ánh đèn đỏ phừng, mồ hôi túa ra ướt cả tóc. Hơi thở nặng nhọc, khó khăn hô hấp từng nhịp một. Có vẻ như bị sốt rất cao.
Diệp Vân đặt tay lên trán y thấy nóng ran, bèn lấy khăn tẩm nước đắp lên cho hạ nhiệt. Nó lại thấy người nọ phát nhiệt, mà mặc đồ rườm rà thì không tốt liền gỡ thắt lưng cởi bớt áo ngoài ra.
Tấm áo của người đàn ông vừa mới cởi ra thì nó kinh hãi đến suýt bật ngửa. Lớp áo lót màu trắng bên trong ở phần ngực đã bị rách một mảng in hình năm ngón tay người lớn, còn lồng ngực của ông ta thì bị lõm xuống một phân như bị người ta dùng tay nhấn lên bột mì vậy. Phần thịt dưới vết bàn tay đã nát bấy, nhầy nhụa như thịt xay. Hắc quang không ngừng từ vết bàn tay trên ngực từng đợt lan đi khắp thân thể. Thằng bé nuốt một ngụm nước bọt khan, người đàn ông này thân thể bị như vậy mà vẫn có thể sống được.
A, a, a.. Người nọ mê sảng hét. Vết thương ở ngực vô cùng đau đớn đối với y. Bàn tay vung loạn hất Diệp Vân ngã ra. Mười ngón tay của y cào lên ngực mình, tựa muốn đem xé toạc lồng ngực. Máu tươi từ vết thương trào ra dưới ánh đèn trông thật kinh dị.
Diệp Vân bối rối không biết xử trí thế nào. Mình không phải là bác sĩ, có lẽ nên đem việc này báo lại với nhà mới đúng. Nhưng trước mắt không thể để người nọ tự thương tổn mình nữa. Trên tường có một số nông cụ và dây buộc. Nó vội vàng đem cuộn dây lấy xuống chụp lấy cánh tay của nam tử mà trói lại. L
Sức lực của người nọ rất mạnh, hết lần này tới làn khác hất cậu ra. Khó khăn lắm thì Diệp Vân mới cố định được một tay lại. Đến khi buộc xong tay kia thì cả người chắn đã vã ra bao nhiêu mồ hôi.
Nó ngồi phịch xuống mặt đất, thở hắt ra một hơi, người này dù mê sảng mà vẫn khỏe như voi vậy. Cũng may dạo này nó luyện võ có tiến bộ, thân thể mạnh mẽ hơn không ít mới chế trụ được.
Lúc này hai tay người đàn ông bị trói bởi hai sợi dây. Hai đầu dây neo vào cột nhà. Chắc hẳn là y phải thống khổ lắm, cả người đau đớn quằn quại, khuôn mặt thì nhăn nhúm biến dạng. Da thịt ông đỏ bừng, hiện lên cả mạch máu dưới da. Hai tay bị trói gồng cứng, gân guốc nổi lên, truyền đến một sức lực mạnh mẽ: "Phực!" - Đem sợi dây bện giựt đứt. "Đau quá! A, a" Người nọ mê sảng thét, ngón tay bấu vào ngực, đầu móng tay cắm sâu vào thịt xé toạc một mảng lớn.
"Hí" Diệp Vân hít một hơi kinh dị. Dù sinh ra trong thế giới tu luyện, nhưng tâm lý của nó vẫn là một đứa trẻ, đối với cảnh tượng này cũng không khỏi sởn gai ốc. Bất quá tố chất tâm lí tốt, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Liền lấy đai lưng của người nọ đem hai tay y trói lại. Rồi lấy áo ngoài của y buộc nên ngực. Chất liệu của đai lưng và y phục phi thường tốt, liền không bị giựt ra nữa.
Người đàn ông sau một hồi vật lộn thì chìm vào giấc ngủ. Diệp Vân lấy khăn ẩm đắp lại cho y. Cậu ngồi bên cạnh ông ta một lúc, thấy không có dấu hiệu gì khác mới yên tâm rời đi.
*
* *
Diệp Vân giờ đang ở nông trang của Diệp gia, được bố trí một tiểu viện riêng, trừ nó ra thì còn có hơn chục người làm ở một dãy nhà khác. Tòa viện mà thằng bé đang ở vốn thuộc về quản sự, nay ông ta đã chuyển qua chỗ đám người làm ở rồi, đây cũng là sắp xếp của phụ thân để nó không bị quấy rầy khi tu luyện. Thỉnh thoảng Chu Bá sẽ tới thăm, thực ra là tới để kiểm tra xem hắn tu luyện thế nào. Ở nông trang Diệp Vân không có bị đốc thúc tu luyện, nhưng nếu nó không có tu luyện, thì sẽ phải ở đây mãi, trong điều kiện tồi tàn và cô đơn một mình. Thực sự thì nó cũng không thấy buồn chán lắm, ở đây một thời gian cũng khá thoải mái.
Sáng sớm, Diệp Vân quay lại căn nhà gỗ, nó quyết đinh nếu ông chú không tỉnh lại thì sẽ báo cho người nhà biết.
Cậu đẩy cửa vào, trong phòng người đàn ông nọ đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi nhắm mắt xếp bằng. Biết có người đến, ông ấy chậm dãi mở mắt ra.
Diệp Vân bất ngờ, lúng túng không biết nói gì cho phải, mãi mới rặn ra câu nói: "Chú đã tỉnh rồi ạ."
Người đàn ông nhìn Diệp Vân, nét mặt giãn ra, nở một nụ cười: "Đa tạ tiểu hữu đã cứu ta."
Diệp Vân hơi ngượng ngùng nói: "Không có gì, cháu thấy người hôn mê bất tỉnh nên đem vào đây thôi."
Người đàn ông chân thành nói: "Đêm qua vất vả cho tiểu hữu. Nếu không có tiểu hữu ta đã tự thương tổn mình rồi. Đại ân này Mặc mỗ xin ghi tạc."
Diệp Vân lần đầu làm một việc lớn như thế không khỏi trong lòng rất hưng phấn.
Nam tử họ Mặc nói tiếp: "Tiểu hữu tên gì, nhìn tiểu hữu khí chất bất phàm, không giống con nhà thường nhân, hẳn là xuất thân từ thế gia đệ tử?"
Diệp Vân đáp: "Cháu tên Diệp Vân, là người Diệp gia. Chẳng hay chú là người phương nào. Sao lại bị thương lưu lạc đến đây."
Người đàn ông không biết Diệp gia cũng thường tình, vì nhà họ Diệp cũng chỉ có chút tên tuổi trong thành trấn, trong khắp Thanh Châu hay Thương Huyền cũng không phải là gia tộc lớn gì. Đối với câu hỏi của Diệp Vân thì ông tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ta họ Mặc, tiểu hữu gọi ta Mặc thúc là được. Tiểu hữu yên tâm, ta là người trong chính đạo, không phải là bàng môn tà đạo. Những việc khác thứ cho ta không tiện nói, bởi lẽ có thể gây phiền phức cho tiểu hữu."
Diệp Vân thấy ông ấy không giống người xấu liền không truy hỏi đến cùng:
"Mặc thúc nếu không tiện nói thì thôi. Không biết thương thế của người như thế nào, có cần phải cầu thầy thuốc không?"
Mặc nam tử phất tay tỏ ý không cần nói: "Thương thế của ta đã đỡ nhiều rồi, may nhờ có tiểu hữu giúp đỡ lúc nguy kịch, hiện đã không còn đáng ngại nữa. Trong tu luyện giới bị thương thì đại phu thông thường cũng không giúp được gì. Chẳng bằng ta nghỉ ngơi một thời gian nữa là sẽ khỏi hẳn."
Diệp Vân hỏi tiếp: "Chú Mặc có cần cháu giúp gì không? Chắc người cũng đói rồi, để cháu đi lấy một chút đồ ăn."
Nam tử lắc đầu: "Ta tu đạo, sớm đã ích cốc. Không cần phải ăn uống gì cả, tiểu hữu không cần bận tâm. Ta chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể bình phục, tiểu hữu không cần kinh động đến người nhà làm gì."
Diệp Vân kinh ngạc. Chú Mặc hẳn là cao nhân tu Tiên. Nghe nói người tu Tiên không ăn ngũ cốc phàm thực, chỉ cần hít thở khí trời mà vẫn có thể phi thiên độn địa, so với võ giả hoàn toàn là một đẳng cấp khác.
Người đàn ông bị thương mới tỉnh cần phải tĩnh dưỡng, Diệp Vân cũng không làm phiền, nói câu cáo từ rồi rời đi. Cậu còn phải trở lại võ đường tu luyện, bỏ đi mươi lăm phút thì không sao, nhưng đi lâu quá Chu Bá tới thì thật khó nói.
*
* *
Diệp Vân được tập võ từ nhỏ. Mấy năm nay vẫn dừng ở mức võ sinh, vẫn chưa chính thức nhập môn võ giả, điều này quả có phần tệ hại đối với một đệ tử thế gia võ học.
Tu võ trước hết phải rèn luyện căn cơ: Sức bền, sức chịu đựng, dẻo dai, sức bật.. Nói chung là rèn luyện thể lực. Người mới bắt đầu luyện võ được gọi là võ sinh. Võ sinh là giai đoạn rèn luyện các yếu tố trên. Khi điều kiện đạt chuẩn, thì người luyện võ được công nhận là một Võ Giả tức là người có võ thực sự. Để trở thành Võ Giả, lực cú đấm phải trên hai trăm cân, sức bật tại chỗ phải trên hai mét; chạy nước rút tối thiểu mười mét mỗi giây, đeo vật nặng một phần ba trọng lượng cơ thể chạy đường trường năm cây số không quá mười lăm phút.
Người bình thường ở để luyện được một trong các yếu tố đã mất nhiều năm khổ luyện, huống hồ đạt hết các tiêu chuẩn ấy thì không biết mất bao nhiêu thời gian. Nhưng trong thế giới tu luyện, mỗi đứa trẻ sinh ra đều có nền móng hơn người, cộng thêm bí pháp tu tập, linh dược, thực phẩm bồi bổ thì thời gian được rút ngắn rất nhiều lần. Một đứa trẻ có tố chất mất khoảng ba năm để đạt tiêu chuẩn võ giả, Diệp Sơn, Diệp Thủy đều như vậy. Diệp Vân, năm nay đã là thứ tư, mà mỗi tiêu chuẩn mới đạt đến trình độ nửa vời. Trong các mặt, thì sức bật và sức bền của cậu tốt nhất, tạm có thể coi như là đạt. Còn lực cú đấm mới chỉ tới một trăm hai mươi cân, vật nặng hai trăm cân cậu còn không nhấc qua nổi thắt lưng.
Võ sinh mới chỉ là bước khởi đầu. Bên trên là cảnh giới võ giả. Võ giả chia làm Cửu Giai. Cấp một, hai, ba lần lượt được gọi là võ giả sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Cấp bốn được gọi là võ sư. Cấp năm được gọi là Đại võ sư. Cấp sáu gọi là Võ tông. Cấp bảy được gọi là Đại tông sư. Cấp tám là võ Tôn, Cấp chín là võ thánh.
Tùy vào mức độ thành thục và sức mạnh, trong mỗi cấp lại phân ra làm sơ kì, trung kì, hậu kì. Diệp Sơn hiện là Võ giả trung cấp hậu kì viên mãn, rất mau chóng tiến vào cảnh giới cao cấp. Diệp Thủy thì còn cách cảnh giới trung kì võ giả cao cấp một khoảng. Với tuổi của bọn họ đạt được cảnh giới như thế có thể xem là tố chất rất cao.
Diệp Vân dù không thích, nhưng truyền thống gia đình bắt buộc hắn phải tu luyện. Phụ thân Diệp Hải là một Tông Sư võ học nổi tiếng, ông nội càng là một truyền kì cường đại. Cơ nghiệp Diệp gia này do hai người họ gầy dựng mà nên, sau này chính là truyền cho bốn anh em hắn cai quản.
Bình! Thằng bé đánh một quyền lên mặt một tấm bia lớn. Chính giữa tấm bia có một đệm da hình tròn, vừa bị cú đấm của nó làm cho lún xuống một ít, rất nhanh đã hồi phục lại. "Một trăm hai mươi lăm kí!"
"Ừm có tiến bộ một chút, mười ngày luyện tập quả tăng thêm được một ít." Diệp Vân nhìn kim chỉ trên tấm bia dừng lại ở giữa vạch 12 và 13, cảm thấy hài lòng. Quả là trước đây nó không có nghiêm túc tập luyện, nay có cố gắng liền cảm thấy tiến bộ hơn.
"Tam thiếu gia, người nghỉ tay ăn một chút đã." Chu lão từ xa tiến lại, trên tay cầm một chiếc giỏ tre phủ bằng vải thô.
"Chu bá, bá cứ để nó xuống đấy, lát ta ăn sau."
Diệp Vân không dừng lại, mở miệng đáp.
"Ừm, được rồi ta để đây nhé." Lão đặt giỏ đồ ăn vào dưới hiên mát, đứng nhìn Diệp Vân miệt mài tập phát lực, vị thiếu gia này trước nay chưa bao giờ thấy chú tâm như thế. Nhìn thằng bé tập luyện, Chu lão rất vui, cuối cùng thiếu gia cũng đã giác ngộ ra được.
Quan sát cậu chủ tập một lúc không có ý định nghỉ, lão liền không muốn làm hắn phân tâm, lặng lặng rời đi.
Diệp Vân không phải hoàn toàn ghét bỏ võ học. Chỉ là nó không có động lực để học võ. Mỗi đứa trẻ đều được định hướng học một cái gì đó, để trở thành như thế này như thế kia theo cái cách mà cha mẹ muốn. Diệp Vân được học võ, như bao đứa trẻ khác sinh ra trong một gia tộc võ học, thì đó là chuyện đương nhiên. Ở cái tuổi của nó đáng lẽ được làm những việc nó thích như bắt bắt giun bắt dế, trèo cây trộm quả, hay đánh lộn với mấy đứa nhóc cùng tuổi, chơi những trò chơi trẻ con. Đó mới là việc dành cho một đứa trẻ, chứ không phải là những bài tập thể lực, lúc nào cũng đeo vật nặng, tập đấm đá, bật cao nhảy xa. Sinh ra trong một gia đình tu luyện, là may mắn cũng là bất hạnh. Diệp Vân không được lựa chọn tuổi thơ cho mình.
Con cái là sản phẩm giáo dục của cha mẹ, chúng sẽ lớn nên theo cách được giáo dục, và đến một độ tuổi nào đó khi có thể tự nhận thức về bản thân chúng sẽ cảm thấy hài lòng hoặc không hài lòng về điều này. Diệp Vân cảm thấy cuộc sống hiện tại của nó thật tẻ nhạt, nó không biết mình thực sự muốn gì, nó thường đọc sách và suy nghĩ vẩn vơ về cuộc sống của nó như một ông cụ non. Tôi dám cá lắm, những đứa trẻ tầm tuổi thằng bé cũng thường hay có suy nghĩ kì quặc như vậy. Người ta gọi đó là gì nhỉ? Ừm, là biến đổi tâm sinh lý khi bước vào dậy thì, thực ra là tiền dậy thì, bọn nhóc chẳng qua chỉ muốn chống đối một chút để khẳng định bản thân trước ba mẹ mà thôi.
Diệp Vân tập thêm một lúc, cậu đã thấm mệt, liền vào dưới hiên mát nghỉ ngơi. Cậu nhìn giỏ đồ ăn, suy nghĩ một chút liền nhấc nó lên.
-
Diệp Vân gõ cửa căn nhà gỗ phát ra tiếng cạch cạch. Trong nhà giọng nói cất lên: "Vào đi." Cậu đẩy cửa bước vào. Lúc này người đàn ông họ Mặc đang nhắm mắt, hai tay đặt song song trên dưới trước bụng, lòng bàn tay hướng vào nhau, xung quanh người tỏa ra hào quang màu bạc nhàn nhạt. Ông từ từ chập hai bàn tay lại, miệng thở ra một ngụm khí trắng, nhẹ nhàng mở mắt. Nhìn thấy bộ dạng mắt tròn xoe của thằng bé liền mỉm cười: "Tiểu hữu đến đấy à. Ta vừa rồi mới vận công điều thương thôi."
Diệp Vân ngạc nhiên, cậu đối với môn tu luyện này cảm thấy hiếu kì: "Vừa rồi trên người chú phát sáng ư?"
Mặc thúc bật cười: "Cái đó không gọi là phát sáng, đó là Chân Khí trong cơ thể phát ra mà thôi. Lần đầu tiểu hữu thấy như vậy à."
Diệp Vân gật đầu, đối với ông chú này càng cảm thấy thâm sâu. Cậu vốn tò mò về cái mà người đàn ông tu luyện, nhưng nhớ ra đây là điều đại kị trong thế giới này nên thôi. Cậu hỏi: "Thương thế của chú sao rồi ạ?"
Mặc thúc đưa tay sờ lên ngực mình, nói: "Vết thương đã ổn, vài ngày nữa là không còn vấn đề gì."
Đặt giỏ tre xuống trước mặt, cậu ngồi xuống lật tấm vải lên, bên trong có một đĩa bánh, mấy chùm hoa quả và một bình nước ngọt.
"Những món này rất ngon, chú ăn thử đi."
Nam tử không nhìn giỏ đồ, ông lắc đầu: "Cảm ơn tiểu hữu, ta tu luyện sớm đã ích cốc, không cần phải ăn uống nữa. Tiểu hữu thân đang mệt mỏi cứ ăn tự nhiên đi."
Diệp Vân không hoài nghi gì cả, một màn vừa rồi đã thấy được ông ấy không phải thường nhân.
Cậu vừa ăn vừa trò chuyện, thương thế của Mặc thúc đã đỡ, đối với tình hình xung quanh muốn hỏi vài điều, cậu đều trả lời bằng hết.
"Thì ra đây là Thanh Châu của Thương Huyền. Không nghĩ là mình lại lưu lạc đến tận đây."
Người đàn ông đối với sự tình xung quanh, Diệp Vân chỉ cần nói một liền có thể suy ra mười, mọi sự cơ bản đều nắm trong tay. Thanh Châu này nằm ở biên giới giữa Trung Nguyên và Đông Châu, tiếp giáp Đan Diệp là địa phận của Cửu Chân môn, tu luyện giả bảy phần tu võ. Thanh Xương trấn là một tiểu trấn, cường giả cao nhất cũng chỉ tầm Võ tông.
Diệp Vân không biết suy nghĩ trong đầu của Mặc thúc thế nào, nhưng cũng từ Mặc thúc hắn biết thêm nhiều điều về thế giới bên ngoài Thanh Châu. Hắn cũng tò mò hỏi về thế giới tu đạo giả, Mặc thúc cũng trả lời cho hắn nhiều điều.
Tu Tiên giới không còn là những điều hư ảo trong sách nữa, mà ngay tại đây nó được bàn luận cũng với một cao nhân tu Tiên. Phụ thân nói tu Tiên là huyễn hoặc, phù phiếm, nhưng nó không nghĩ như vậy, tu Tiên là một thế giới màu sắc đáng mơ ước. Khi con người không còn bị gò bó bởi những qui tắc thông thường, con người có thể làm chủ thiên nhiên, hiểu những lý lẽ sâu xa của đại đạo, tìm ra chân lý của thế giới.
"Tu Đạo là gì ạ?" Diệp Vân hỏi.
"Đạo là chân lý. Tu Đạo là tìm ra câu trả lời về thế giới này là gì, thế giới này hoạt động như thế nào, và con người nằm ở vị trí nào trong thế giới, từ đó chế ngự vạn vật trong thế giới này." Mặc thúc cố gắng nói bằng cách đơn giản nhất để thằng bé có thể hiều được. Thật ra Đạo, để mà diễn giải cho đúng thì phức tạp hơn nhiều. Và Tu đạo cũng không đơn giản chỉ có vậy. Nhưng nhiêu đó cũng đủ đem lại hứng thú cho thằng bé về tu Đạo rồi.
"Con người thực sự có thể điều khiển được thế giới hả chú?" Diệp Vân khó tin nói.
Mặc thúc gật đầu: "Mọi vật tồn tại trên thế giới này đều tuân theo những quy tắc nhất định, chúng ta chỉ cần nắm bắt được chúng thì có thể điều khiển được chúng. Hô mưa, gọi gió, dời non lấp biển chẳng qua cũng chỉ là cách vận dụng khác nhau của các quy luật tự nhiên mà thôi."
"Trường sinh bất tử, điều khiển tự nhiên – Chẳng phải là những điều con người hằng mơ ước đấy sao?" Diệp Vân cũng chỉ đọc qua sách chứ đây là lần đầu được gặp một Tu Đạo gia bằng xương bằng thịt, vậy nên cậu không bỏ qua cơ hội để giải đáp những thắc mắc của mình.
"Con người có thể làm được như vậy sao ạ?" Thằng bé khó tin nói.
Mặc thúc không trả lời câu hỏi đó, mà tỏ ra thần bí: "Cháu có muốn thấy cách ta nhìn thế giới không?"
Ông vươn tay điểm về phía Diệp Vân, cậu có hơi sửng sốt nhưng không có vẻ là chú ấy muốn hại mình nên vẫn ngồi yên tại chỗ. Ngón tay của Mặc thúc chạm vào trán của nó. Bỗng chốc tầm nhìn của thằng bé thay đổi, ý thức bị kéo ra ngoài thân thể, thấy mình ra xa khỏi căn nhà gỗ, tầm nhìn bao quát mọi vật xung quanh. Từng cộng cỏ khô, từng cơn gió nhẹ đều trong cảm giác của thằng bé, nó có thể thấy được những người làm đang vất vả cuốc đất bới khoai cách đó nửa cây số, chủ tâm một chút thậm chí ngay cả ấu trùng bên trong đất đang giãy dụa mồn một trước mắt.
Không dừng lại đó, tầm nhìn của hắn lên cao nữa, thấy được thị trấn của cậu, thấy được Diệp gia như đang đứng trước cổng nhà mình. Mọi thứ không có chủ đích, đều lần lượt lọt vào tầm mắt nó.
Mặc thúc hạ tay xuống, ý thức của Diệp Vân mới trở về hiện tại. Nó vẫn còn kích động, hổn hển hỏi:
"Vừa rồi là.."
Chú Mặc thản nhiên nói: "Đó là Linh thức, một thần thông của Tu đạo giả. Ta có thể ngồi đây mà thấy mọi thứ xảy ra trong vòng trăm dặm."
"Còn một điều nữa, ta đã sống một trăm bảy mươi ba tuổi rồi."
"Một trăm bảy mươi ba." Diệp Vân kinh dị nhắc lại, khó tin được vẻ ngoài của ông ấy không quá bốn mươi. Xét về tuổi tác, mình phải gọi chú ấy bằng ông mới phải.
Chú Mặc cười lớn: "Ha ha ha, trong thế giới tu Đạo ta chẳng qua chỉ là một cậu bé mà thôi. Có những người sống cả ngàn năm ấy chứ. Nếu thành Tiên thì có thể trường sinh bất tử, tuổi tác không còn ý nghĩa gì nữa."
Mặc thúc bình thản đưa tay phải ra, ngón tay xếp lại thành một kiểu thủ ấn, từ đầu ngón tay sáng lên một dải màu trắng xanh: "Đây chính là căn nguyên của tu đạo - linh lực. Nó vốn vô hình, vô dạng, nhưng có thể biến đổi tạo nên hết thảy mọi vật chất, năng lượng trên thế giới này." Diệp Vân đưa tay chạm lấy, hoàn toàn không cảm giác được gì cả mà xuyên qua đoàn sáng ấy.
Chú Mặc khẽ điểm một cái, dòng "linh lực" liền hóa thành một chú chim nhỏ, tíu tít bay lượn quanh căn phòng, trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân mà đậu lên tay cậu. Con chim nhỏ trên tay cậu, thực ra là một khối băng màu xanh, nhưng lại có thể cử động linh hoạt như vật sống!
Diệp Vân thật sự bị mê hoặc, nó hâm mộ người đàn ông như thần tượng vậy. Nhìn thằng bé như vậy, Mặc thúc giọng nghiêm túc nói: "Tiểu hữu có phải đối với tu Tiên có ham thích?"
Diệp Vân ngơ ngác một lúc rồi gật đầu. Mặc thúc chân mày hạ thấp, giọng chắc nịch: "Tiểu hữu đã có ân cứu ta. Ta tất sẽ trời biển báo đáp. Nếu tiểu hữu đã có tâm như vậy thì ta có thể truyền thụ cho tiểu hữu pháp môn tu Tiên."
Diệp Vân ngạc nhiên đến miệng không khép lại được, mãi mới cất tiếng: "Thật không? Thúc nói thật chứ?"
Mặc thúc gật đầu xác nhận: "Thật."
Diệp Vân quá đỗi kinh hỉ, nó vui đến nhảy cẫng lên. Mãi sau mới để ý là mình thất lễ mới bẽn lẽn ngồi xuống, nhưng mà trong lòng vui mừng không ngớt. Mặc thúc thấy thế cũng mỉm cười. Đợi thằng bé bình tĩnh lại, mới đặt tay vào mặt thắt lưng, ngón tay vẽ một đường, liền đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay một cái hộp ngọc trắng noãn.
Diệp Vân thấy một loạt các động tác mà mắt chữ I mồm chữ O, tu Tiên giả có phép thần kì đem đồ vật giấu trong thắt lưng. Mặc thúc liền giải thích: "Cái này là thắt lưng trữ vật. Khi nào tiến vào tu Tiên giới tiểu hữu có thể kiếm một cái. Giờ ta có cho tiểu hữu cũng không thể nào dùng được, ngược lại có thể mang lại phiền phức không đáng cho tiểu hữu."
Diệp Vân cũng không tham món đồ đó. Thắt lưng này chắc hẳn là bảo vật, không có thực lực mà mang bảo vật thì không phải chút nào. Nó hướng mắt nhìn vào hộp ngọc mà Mặc thúc vừa lấy ra. Hộp bằng ngọc trắng kích thước vừa bằng lòng bàn tay, chạm khắc tinh xảo, giá trị đủ để khiến cho nhà sưu tập ngọc nào cũng sẵn sàng trả đại giá để có được, vậy mà chẳng qua chỉ là vật chứa thôi.
Mặc thúc cũng không để Diệp Vân đợi lâu, hộp ngọc đặt trong lòng bàn phải. Tay trái khẽ đưa, một dòng ánh sáng màu bạc từ ngón trỏ phát ra. Ánh sáng màu bạc chạy một vòng quanh thân hộp, đem hộp ngọc vốn kín mít tách ra một phần nắp hộp. Mặc thúc nhẹ nhàng nhấc phần nắp hộp lên. Bên trong có một viên cầu giống như trứng cút, trong như ngọc, sáng như minh châu. Một cố mùi vị khác lạ truyền ra. Diệp Vân hít một tí mà thấy tinh thần phấn chấn, thân thể thư thái, bao nhiêu mệt nhọc do tập luyện đều biến mất cả.
"Tiểu hữu, đây là đan dược phụ trợ tu luyện. Hãy mau chóng nuốt nó vào, chớ để dược tính nó bay mất."
Diệp Vân đón lấy hộp ngọc, mắt nhìn khỏa đan dược như một viên minh châu, sau đó lại nhìn Mặc thúc, nó có cảm giác khỏa đan dược này phi thường trân quý, nên có chút do dự. Mặc thúc mỉm cười: "Nhanh nuốt nó đi, tiểu hữu đối với ta có ân cứu mạng. Ta sẽ thành toàn mong ước của tiểu hữu."
Diệp Vân quyết định, nó không phải là người do dự, ngón trỏ và ngón cái đem viên đan dược kẹp lấy bỏ vào miệng. Ực một cái nuốt thẳng vào bụng. Một dòng thanh mát từ tận dạ dày truyền ra khắp cơ thể, cảm giác đột ngột đến khiến nó rùng mình. Đương lúc nó còn chưa thích ứng được với tác động từ việc nuốt đan dược thì Mặc thúc đã xuất thủ, tay phải đánh ra từng đạo chưởng lực, xuất chân khí ra thành một vòng xoáy, đem nâng thằng bé trong tư thế ngồi xếp bằng lên cao ngang với ông. Bàn tay khẽ chuyển đem áo Diệp Vân tuột đến bụng. Ngón tay bắt thế đan quyết điểm liên tục lên các huyệt đạo trước ngực nó. Sau đó vẽ lên một đường từ dưới rốn lên đến ngực trái, vòng lên cổ sau đó đi xuống ngực phải, xuống lại điểm bắt đầu tạo thành một đường kín. Trên người Diệp Vân hiện lên một đồ án tuần hoàn màu bạc, linh lực đan dược nhanh chóng vận chuyển theo lộ trình đã vẽ ra.
Diệp Vân bị dược lực mạnh mẽ làm cho mê man. Đan dược bình thường không thể tùy tiện mà uống được, nhiều loại đan dược có linh lực mạnh mẽ, nếu thân thể không đạt yêu cầu uống vào có thể vỡ kinh mạch mà chết. Đan dược Mặc thúc cho nó uống là Cực phẩm Nguyên Linh đan, đừng nói là một đứa trẻ chưa bước chân vào cảnh giới tu luyện, cho dù là tu Tiên giả lâu lăm cũng không đơn giản mà nuốt trọn một viên được. Tất nhiên là Mặc thúc làm việc có tính toán, ông liên tục vận dụng một thân linh lực của mình giúp điều tiết dược lực của Linh đan, dùng linh lực hộ mạch cho Diệp Vân, giúp cho linh lực đi theo lộ tuyến an toàn. Đồng thời đem phong ấn phần lớn dược lực của Nguyên Linh đan vào các huyệt vị cùng tạng phủ của thằng bé để hắn có thể từ từ chuyển hóa chúng.
Sau hơn nửa canh giờ thì mới kết thúc, linh lực trong cơ thể Diệp Vân đã bình ổn, không còn có bất cứ dấu hiệu gì nữa. Thằng bé vẫn còn chưa tỉnh lại, Mặc thúc đặt nó nằm nghỉ, bản thân ông cũng ngồi xuống điều tiết chân khí, vừa rồi vận dụng linh lực làm cho vết thương phát tác một chút, cần phải mau chóng áp chế.
Ông vạch lớp áo ngoài ra, vết thương bên trong đã chuyển sang màu đen tím, hắc quang nhàn nhạt tỏa ra, nơi bàn tay ấn xuống da thịt đã chuyển thành nhầy nhụa. Mặc thúc điểm nhẹ vào vài đại huyệt trước ngực, tạm thời áp chế hắc quang lại rồi đem áo chỉnh sửa chỉnh tề. Trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Một lúc sau thằng bé từ từ tỉnh dậy, cảm giác chóng mặt đã hoàn toàn biến mất. Nó cảm thấy có thể hết sức khoan khoái, trong người tràn đầy một cỗ sức mạnh lớn lao. Mặc thúc thấy nó đã tỉnh liền hỏi: "Cháu thấy trong người thế nào?"
Diệp Vân cười tươi đáp: "Cháu thấy khỏe lắm, có cảm giác như vừa từ xe lừa cũ kĩ chuyển sang bát bảo mã xa vậy."
Mặc thúc phì cười vì cách so sánh của thằng bé, quả là trẻ con có cách nhìn về thế giới rất thú vị. Đúng là đan dược có công hiệu thoát thai hoán cốt, tuy nhiên đây mới chỉ là một phần nhỏ công năng. Ông tính toán mức cao nhất thân thể thằng bé có thể chịu đựng được mà giải khai dược lực, phần còn lại thì phải chờ nó tự kích phát mới được. Ông nói:
"Tiểu hữu nói phải lắm, bây giờ trong thân thể tiểu hữu đang sung mãn linh lực của đan dược, chỉ cần chăm chỉ tập luyện liền có thể biến chúng thành sức mạnh thân thể. Khi có căn cơ tốt ta sẽ lại truyền cho cháu pháp môn tu Tiên chân chính."
Diệp Vân chắp tay nói: "Cháu cám ơn chú nhiều lắm."
Mặc thúc xua tay: "So với việc tiểu hữu cứu giúp ta. Việc nhỏ này có xá gì. Tiểu hữu tuổi nhỏ đã có tấm lòng nghĩa hiệp, sau này càng sẽ là một thân vệ đạo bảo vệ chính nghĩa. Ta nay là giúp cho thiên hạ có thêm một anh kiệt nữa. Âu cũng là vì chính đạo thôi!"
Diệp Vân nghe Mặc thúc nói, tâm hào khí nổi nên. Nếu có thể trở thành Tu tiên giả, nó có thể ngao du khắp thế gian, hành hiệp trượng nghĩa. Tu Tiên giả thần thông quảng đại, võ giả thông thường không thể nào so sánh cùng. Nó cuối cùng cũng tìm ra được một thứ mà nó yêu thích.