Xin chào mình là Thanh Tỷ đây! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn đã khiến mọi người chờ đợi khá lâu.
Nay mình xin tiếp tục nhảy hố tiếp tục từ chương 400: (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên các web)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
________________________________________________-
Trong phòng riêng, một cặp đôi ngôi sao đình đám đang ngồi bên trong, nhìn thấy họ đi vào, hai người đồng thời đứng dậy, phong thái rõ ràng rất hòa hợp, người phụ nữ có chút ngạc nhiên nhìn họ: “Tiểu Thất, ai đây?"
Lệ Dạ Kỳ mím môi, nụ cười ôn hòa chợt dập tắt trong lòng không khỏi lạnh lẽo nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Hi trìu mến nói:"Anh Thịnh, chị dâu, vợ em Ngôn Lạc Hi”
“Hi Nhi, em biết họ phải không?”
Tất nhiên, Ngôn Lạc Hi vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, hai người này là ảnh đế ảnh hậu nổi tiếng showbiz, họ kết duyên khi đóng cùng bộ phim truyền hình, sau đó tạo nên một câu chuyện tình đẹp, trong giới giải trí ai nấy đều ngưỡng mộ.
Người đàn ông cao ráo, phong độ tên Lý Minh Thịnh, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh chính là Lâm Nhược Lan.
Sau khi kết hôn, họ sinh đứa con bị tật bẩm sinh ở miệng may mắn đã phẫu thuật thành công điều chỉnh lại từ đó về sau họ quyết định thành lập quỹ từ thiện giúp đỡ không ít trẻ em mắc bệnh bẩm sinh hiểm nghèo.
Chỉ không ngờ, Lệ Dạ Kỳ lại quen biết họ, qua cách xưng hô đoán được bọn họ khá thân thiết.
Ngôn Lạc Hi cười nói:”Anh Thịnh, chị Lan, em là Ngôn Lạc Hi, lần đầu gặp mặt, sớm đã nghe danh tiếng hai người.
Thật ra, anh chị luôn là thần tượng trong lòng em, mẫu người lý tưởng để em học tập”
"Chà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn biết nói chuyện này, nghe mà lòng cũng thấy ngọt ngào, chẳng trách ngay cả Tiểu Thất cũng rung động âm thầm cưới em về không nói một lời, đúng là tổn thất lớn đối với giới giải trí.”.
Lâm Nhược Lan cười nói đùa, Lý Minh Thịnh trìu mến nhìn cô vợ nhỏ, mang theo một loại bao dung vợ nói gì cũng đúng, anh ta nói:“Ngồi đi, đều là người nhà không cần khách sáo vậy đâu.”
Ngôn Lạc Hi ngồi đối diện hai vị tiền bối, nói thế nói vẫn cảm thấy áp lực khá lớn.
Hai người họ tuy đã giải nghệ nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người hâm mộ qua những bộ phim kinh điển nổi tiếng.
Lệ Dạ Kỳ ôm Ngôn Lạc Hi ngồi xuống.
Lâm Nhược Lan thuộc thế hệ trước, lúc Ngôn Lạc Hi học tiểu học thường xuyên xem phim họ đóng, hiện tại cô 24 tuổi, đúng là năm tháng không buông tha người.
Nói đến đây, Lâm Nhược Lan chính là ví dụ cho việc bị thời gian bỏ quên, bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn xinh đẹp như thời thiếu nữ.
Quả nhiên, phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng có khác, luôn luôn rạng rỡ và hạnh phúc.
"Trước đó, ngay lễ tình nhân bộ phim được công chiếu, bọn chị đã đến rạp xem ba lần liên tiếp, ôi trời, trái tim thiếu nữ của tôi như được phục hồi, xem xong cảm thấy tiếc nuối thời còn đi học chưa từng yêu đương cuồng nhiệt đến như vậy”.
Lâm Nhược Lan giọng điệu ước ao, khuôn mặt dịu dàng đến động lòng người.
“Vợ , em nói vậy, anh không vui đâu” Lý Minh Thịnh nghiêm mặt:”Em không yêu đương mà đã không ít người theo đuổi, em còn muốn yêu đương với ai, rước thêm tình địch cho anh?””
Lâm Nhược Lan gắt giọng:”Không, em yêu anh Thịnh nhất”
“Anh cũng yêu em nhất”
“.....”
Hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, phần ngọt ngào kia cho dù Ngôn Lạc Hi là người đứng xem, cũng cảm nhận được tình yêu dâng trào giữa bọn họ, thật sự thình lình bị nhét một nắm thức ăn cho chó.
Lệ Dạ Kỳ ho nhẹ một tiếng:”Hai người vẫn buồn nôn như trước, chịu không nổi”
Lâm Nhược Lan liếc mắt một cái mỉa mai:”Nói tới thì hai người nhìn sao cũng không giống vợ chồng a, so với bạn bè còn xa cách hơn, Tiểu Thất, chị nói thỉnh thoảng cậu bớt lạnh lùng lại, học hỏi anh Thịnh của cậu, nếu không vợ chạy đi mất lúc đó xem cậu đi đâu mà khóc”
“....”
Lệ Dạ Kỳ nhìn Ngôn Lạc Hi đang cười, vẻ mặt anh tuấn nói:”Em không để cô ấy chạy trốn”
Ý cười bên môi Ngôn Lạc Hi hơi cứng, lại sợ hai người đối diện nhìn ra manh mối, đành phải cố gắng chống đỡ ý cười, cúi đầu hờn dỗi nói: "Cũng không phải, lúc mới quen, anh ấy chính là đóa hoa trên núi cao kia, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới”
“Xem đi, chị biết cậu nhất định sẽ bị ghét bỏ” Lâm Nhược Lan trừng mắt liếc Lệ Dạ Kỳ một cái đứng dậy chen giữa ngồi xuống bên cạnh Ngôn Lạc Hi, đẩy Lệ Dạ Kỳ qua chỗ Lý Minh Thịnh.
“Nói chị biết, Tiểu Thất bắt nạt em ra sao, chị giúp em lấy lại công bằng”
Lâm Nhược Lan quá nhiệt tình, ngược lại Ngôn Lạc Hi không biết xấu hổ, cô nhìn Lệ Dạ Kỳ ngồi đối diện vẻ mặt không vui, cô quẫn bách nói: "Thật ra cũng không có gì, tính cách của anh ấy vốn là như vậy”
“Xem ra Lạc Hi chúng ta rất thích Tiểu Thất nha".
Lâm Nhược Lan thở dài một tiếng.
Ngôn Lạc Hi lập tức đỏ mặt, cảm giác được ánh mắt chăm chú nhìn cô trở nên nóng rực, cô vội vàng khoát tay nói: "Không, em, em chỉ là..."
“Chị là người đã từng trải qua, chị hiểu.
Kỳ thực, đàn ông lạnh lùng hay ôn nhu cũng được, phụ nữ phải biết cách làm nũng dịu dàng như nước, sớm muộn cũng khiến họ trở nên mềm mại như ngón tay".
Lâm Nhược Lan vỗ vỗ bả vai cô, lời thấm thía nói:"Tiểu Thất thực sự tốt, chỉ là tính tình quá lạnh, có thể chịu được nó, nó nhất định sẽ quý trọng em”
Ngôn Lạc Hi cảm thấy lúng túng, Lệ Dạ Kỳ dẫn cô đến đây, không phải tìm cố vấn thành lập quỹ từ thiện sao? Đột nhiên lại trở thành tiệc Hồng Môn giải hoà rồi?
“Ừ, anh ấy rất tốt”
“Lạc Hi, nhân sinh trên đời gặp được một người đối tốt với mình lại hiểu mình không dễ dàng, phải học cách quý trọng ”
Ngôn Lạc Hi ngượng muốn đỏ mặt, cô rũ mắt xuống, đây quả nhiên cuộc gặp thuyết phục ban hoà giải a, cô không hề hiểu sai.
Lệ Dạ Kỳ cũng thật biết cách điều động tiếp viện, anh quá xảo quyệt đi!
Lâm Nhược Lan là người từng trải, sao có thể không nhìn ra tình hình bằng mặt không bằng lòng khi hai người họ vừa mới đi vào, cô vẫn rất thích Lệ Dạ Kỳ, loại thích này chính là tỷ tỷ đệ đệ, cho nên nhịn không được lắm miệng vài câu, muốn trợ giúp một chút.
Thấy Ngôn Lạc Hi thật sự mất tự nhiên, cô mới nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, hôm trước Tiểu Thất gọi điện thoại hỏi chuyện mở quỹ từ thiện, ở phương diện này chúng ta ngược lại có chút nhân mạch có thể cung cấp”,
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn hai má đỏ ửng của Ngôn Lạc Hi, anh thản nhiên nói: "Hi Nhi, có chỗ nào không hiểu cứ tìm chị dâu, chị ấy sẽ hỗ trợ em”
Ngôn Lạc Hi hai mắt mở to:”Thật sao? Không làm phiền chứ chị?”
Lâm Nhược Lan cười dài nói:”Tất nhiên là thật, thêm số điện thoại nhau đi, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi chị bất cứ khi nào”
Ngôn Lạc Hi liều mạng gật đầu:”Cảm ơn chị”
“Nhưng sao đột nhiên lại muốn thành lập quỹ từ thiện? Với sự nghiệp hiện tại như mặt trời của em, dường như cũng không có thời gian đi xử lý, giao cho quản lý chuyên nghiệp không yên tâm sao?"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, vẻ mặt ảm đạm.
Lệ Dạ Kỳ vẫn chăm chú nhìn cô, thấy cô khó xử, liền thay lời nói:”Hi Nhi trước đây cũng làm từ thiện, nhưng người có thể giúp được quá ít, hiện tại mới muốn thành lập quỹ của riêng mình, giúp đỡ nhiều người hơn nữa."
“Ý nghĩ này rất tuyệt vời, Lạc Hi, chị ủng hộ em."Lâm Nhược Lan nói