Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.
Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
___________________
Ngôn Lạc Hi bị phóng viên vây chật như nêm cối, căn bản không thể chen ra ngoài.
Cố Thiển vẫn đi theo sau càng không biết chen vô góc nào, đám đông lấn đến đụng cả vào trán cô.
Ngôn Lạc Hi đau đến nhíu mày, tiếng chụp "răng rắc" liên tiếp vang lên nhìn từng phóng viên trước mặt như đánh máu gà bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Nói đến tiếng tăm cô một tăng lên, việc đối mặt với báo chí lại có loại cảm giác không rét mà run, nếu có ngày chuyện cô là con gái tội phạm bị phơi bày ra ánh sáng, những khuôn mặt trước mắt sẽ biểu tình gì để phỏng vấn cô đây?
"Cô Ngôn, trên mạng nói cô là tiểu tam, cô có ý kiến gì về chuyện này, xin hãy trả lời hai câu".
Không được Ngôn Lạc Hi đáp lại, phóng viên vẫn kiên trì tiếp tục tranh nhau đặt câu hỏi, giống như chỉ cần cạy miệng cô là có thể trực tiếp nhận được tin tức.
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi giật giật, cô đưa tay vỗ nhẹ trán, cúi đầu nói: "Đủ rồi"
Rốt cuộc tại sao cô phải chấp nhận những lời buộc tội đó? Tại sao lại để người ta ép hỏi như vậy? Tại sao phải đứng ở đây muốn thoát mà thoát không được?
Tiếng ồn ào bên tai đang tăng lên, microphone trực tiếp đụng vào cằm cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn các phóng viên hưng phấn, cô lại nói một câu:"Tôi nói đủ rồi!"
Không phải lần đầu cô bị phóng viên trấn áp, nhưng là lần đầu cảm thấy bất lực, không còn sự bình tĩnh trước đây khi đối diện với bọn họ thay vào đó là hoảng loạn.
Ngay khi cô ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén đảo qua phóng viên liều mạng chen tới, đang muốn hét lớn một tiếng thì một đạo thanh âm trầm thấp từ xa truyền đến.
"Nếu các bạn tò mò như vậy sao lại không đến hỏi tôi?"
Thế giới bỗng nhiên yên lặng, tất cả mọi người bắt đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ngoài đám đông kia có người đã hét to một tiếng:"Lệ Dạ Kỳ đến rồi"
Mọi người đột nhiên phục hồi tinh thần lại, tranh nhau thay đổi ống kính chạy về phía Lệ Dạ Kỳ.
Lệ Dạ Kỳ mặc chiếc áo khoác màu đen, đứng dưới ánh chiều tà màu vàng kim tựa như vị thần từ trên trời giáng xuống, anh khẽ mím môi, ánh mắt đảo qua phóng viên, cuối cùng rơi vào trên người cô gái đang đứng yên bất động chỗ đó.
Tay cô nắm chặt hai bên như thể sức chịu đựng đã đến giới hạn, phảng phất cô đơn và bất lực
Ánh mắt anh đau xót, nâng chân từ từ bước về phía cô, phóng viên vây quanh bị sốc bởi khí chất lạnh lùng cao quý tỏa ra từ anh đến nỗi họ đều tránh sang một bên, ai mà dám cản đường?
Cho đến khi anh đứng lại trước mặt Ngôn Lạc Hi, đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng ở thái dương sưng đỏ, anh híp mắt, khí thế cả người càng thêm lạnh lẽo.
"Xin lỗi, anh đến muộn"
Các phóng viên đứng cách đó vài bước không thể động đậy, thậm chí có người sợ đến quên nhấn nút chụp.
Giọng Lệ Dạ Kỳ trầm thấp mà dịu dàng, anh đưa tay ôm cô vào lòng, xoay người hướng về phía phóng viên, ánh mắt sắc bén đảo qua từng gương mặt xa lạ:"13h chiều mai, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo giải thích ngắn gọn, thư ký của tôi sẽ gửi thiệp mời đến mọi người.
Bây giờ có thể cho chúng tôi chút không gian yên tĩnh được chưa?"
Các phóng viên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần kia, nhất thời không ai phản bác, một lúc sau, có người lần lượt rời đi.
Sau khi phóng viên đi hết, Cố Thiển liền chạy tới, vừa rồi bị đám người kia xô đẩy ngã còn bị giẫm mấy cước, nhìn Ngôn Lạc Hi bị bao vây, dùng hết sức cũng không chen vào được.
Lúc này có loại may mắn sống sót sau tai nạn, "Thất ca, may mắn anh tới kịp, mấy phóng viên này giống như muốn ăn thịt người, thực sự bị điên rồi"
Lệ Dạ Kỳ nhìn quần áo màu trắng của Cố Thiển có vài dấu chân, anh nhíu mày.
Cô gái này là bảo bối trong lòng Mặc Bắc Trần, nếu có gì anh khó mà ăn nói với bạn thân của mình.
"Em có bị thương không?"
Cố Thiển rũ mắt, nhìn thấy dấu chân trên người vội vàng phủi bụi vẻ mặt quẫn bách nói:"Không sao, em quá vô dụng, chị Lạc Hi không sao chứ?"
Ngôn Lạc Hi chậm rãi hoàn hồn, nhẹ nhàng đẩy Lệ Dạ Kỳ, ngửa đầu mê mang nhìn anh:"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Thiển và Lệ Dạ Kỳ hai mặt nhìn nhau.
"Là vậy chị Lạc Hi, hình ảnh hai người ở khu vui chơi hôm qua bị fan đăng lên mạng, có người điên cuồng mắng chửi chị, Thất ca sau đó đăng giấy chứng nhận kết hôn lên weibo, tiếp đến xảy ra chuyện này"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, hôm qua Điền Linh Vân gọi điện thoại cô còn cho rằng mọi chuyện đã được xử lý tốt, không nghĩ tới hôm nay xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Ngôn Lạc Hi mím môi, cô rất không hài lòng nhìn Lệ Dạ Kỳ:"Anh quá liều lĩnh, nếu muốn đăng giấy chứng nhận ít nhất phải hỏi ý kiến của em?"
Lệ Dạ Kỳ sao không nghe ra giọng điệu trách móc của cô, anh làm việc này quả thật có động cơ ích kỷ, khi cô muốn rời đi, cách duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là nói cho cả thế giới biết họ là vợ chồng.
Thứ nhất, đập tan tin đồn về người thứ ba.
Thứ hai, anh muốn tất cả mọi người đều biết cô được anh bảo vệ, anh là chồng cô, và cô chỉ thuộc về riêng anh.
Bàn tay nắm thành nắm đấm dễ dàng đút vào túi quần, anh lạnh lùng nói:"Ừ, khi sự nghiệp trên đà phát triển đột nhiên tuyên bố kết hôn, đối với người nổi tiếng quả thực rất liều lĩnh"
"Anh biết em không phải ý này!"
Cô thà chịu sự sỉ nhục, bị vu khống là kẻ thứ ba còn hơn lôi anh vào tầm ngắm quốc gia gán cho anh cái mác chồng của Ngôn Lạc Hi.
"Họp báo ngày mai huỷ đi, em sẽ không đến"
Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, ánh mắt tràn đầy thất vọng:"Hi nhi"
"Hủy họp báo, em sẽ dùng cách của mình giải quyết".
Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nói xong xoay người rời đi, vừa tiến lên một bước, cổ tay đã bị tóm lấy.
Cô quay người lại, không ngờ đụng phải đôi mắt đen đầy tức giận của người đàn ông, cô nói:"Lệ Dạ Kỳ, sự nghiệp của em không quan trọng, muốn huỷ thì huỷ!
Em không quan tâm mình thế nào trong mắt người ngoài, vì vậy họp báo ngày mai có huỷ hay không, em
cũng sẽ không đến"
"Em đang nói sự nghiệp của mình không quan trọng?"
Trong mắt Lệ Dạ Kỳ lộ ra vẻ mỉa mai sắc bén, chất vấn bên tai cô:"Em nói không quan tâm mình thế nào trong mắt người ngoài, vậy thì nói anh biết, em quan tâm cái gì, hả?”
Em quan tâm đến anh!
Ngôn Lạc Hi cụp mắt, trong lòng gầm lên câu nói này nhưng không thể thốt ra thành tiếng: “Cái gì cũng không quan tâm.
”
Cảm xúc của Lệ Dạ Kỳ bị ép đến mức mất khống chế, anh túm lấy cổ áo cô.
"Em không quan tâm nhưng lại yêu cầu Cẩm Niên sắp xếp cảnh quay chặt chẽ, không quan tâm mà mỗi đêm chịu đựng ba bốn giờ sáng học thuộc lời thoại, không quan tâm mà ép mình đến mức này? Ngôn Lạc Hi, em là cái gì hả? Đâu mới là lời thật lòng?"