Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
___________________
Ngôn Lạc Hi không nghĩ tới anh sẽ mất khống chế đến vậy, trong mắt bộc phát tức giận giống như muốn xé nát cô, cô thấp giọng nói:"Lời thật lòng hôm qua em đã nói hết rồi, cho nên anh cứ mặc kệ em đi"

Một cỗ cảm giác vô lực kéo dài, Lệ Dạ Kỳ nhìn cô:"Ngôn Lạc Hi, em thật ngu xuẩn, em sợ đến mức này sao không dùng sức nắm lấy anh?"

Ngôn Lạc Hi quay đầu đi, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Tôi không quen dựa dẫm vào đàn ông, sống gần nửa đời người tôi cũng chưa từng dựa vào đàn ông, Lệ Dạ Kỳ, tôi chính là người vô tâm vô phế như vậy, cho nên đừng đối xử tốt với tôi nữa!

Cô từng chút từng chút gỡ từng ngón tay anh trên cổ áo mình, xoay người sải bước rời đi.

Cố Thiển nhìn hai người cãi nhau túi bụi cũng không biết nên khuyên ai, nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi càng lúc càng xa, vội vàng bỏ lại một câu:"Thất ca, để em khuyên chị Lạc Hi"

Sau đó chạy đuổi theo.

Lệ Dạ Kỳ đứng ở nơi đó, cảm giác như đấm vào bông, anh kéo cà vạt, lông mày và hai mắt dâng lên lửa giận, anh muốn hủy diệt thế giới.

Trong biệt thự cao cấp đế đô, Phó Du Nhiên ôm điện thoại lướt weibo, ảnh chụp ở Cửu Cung Cách lúc Lệ Dạ Kỳ đưa Ngôn Lạc Hi đi khu vui chơi bị fan chụp được.

Hai người tay trong tay nói cười, ẩn tình lặng lẽ đối diện nhau có ảnh hai người muốn hôn môi, fan còn chụp được khoảnh khắc Lệ Dạ Kỳ thâm tình đắm đuối nhìn Ngôn Lạc Hi.

Trong bức ảnh toát ra sự ấm áp và ngọt ngào, Phó Du Nhiên ghen tị đến mức ném nó ra ngoài, hai tay nắm tóc, nhắm mắt lại đều là hình ảnh ánh mắt trìu mến đó.

"Aaaaaa!"

Từ lúc Ngôn Lạc Hi đến Hải Thành quay phim, cô mỗi đêm đều trở về Lệ gia dùng cơm tối, muốn cùng Lệ Dạ Kỳ tình cờ gặp mặt nhưng anh một lần cũng không trở về.

Hành động lần này thất bại, bồi thường toàn bộ thuyền, một du khách rơi vào tình hình nghiêm trọng, người nhà nạn nhân đã tìm đến cửa chính phủ truy đòi giải thích, cho dù cuối cùng sự việc đã được dập tắt nhưng tất cả người liên quan đến đều bị buộc điều tra.

Lệ Dạ Kỳ bị cấp trên khiển trách cách chức, tạm thời rời khỏi tổ hành động.

Mặc dù đây là mục đích của bọn tội phạm muốn đạt được từ đầu, nhưng điều này cũng nói rõ cô ta và anh không còn bất kỳ giao tiếp nào, ngoại trừ cô vẫn mang thân phận người của Lệ gia.

Ngày đó Lệ Dạ Kỳ bị thương, cô vạch trần thân phận Ngôn Lạc Hi trước mặt người Lệ gia, mặc dù họ cái gì cũng không nói, nhưng có thể nhìn ra đã bắt đầu xa lánh Ngôn Lạc Hi.

Danh môn trăm năm, tuyệt đối không cho phép loại con dâu có vết nhơ như vậy.

Phó Du Nhiên hiểu rõ nhất sự thật này cho nên đã cố ý nói trước mặt vợ chồng Lệ thủ trưởng.

Không chỉ muốn đón đầu Ngôn Lạc Hi, còn muốn người Lệ gia sinh lòng hiềm khích.

Cô ta rõ ràng đã thành công, nhưng mấy lần trở lại Lệ gia lại có cảm giác Tiết Thục Dĩnh đối với cô bề ngoài cũng không khách khí, cho dù chủ động đến gần cũng sẽ không để ý tới sự tồn tại của cô.

Xem ra, Tiết Thục Dĩnh thật sự rất thích Ngôn Lạc Hi.

Nghĩ tới trong lòng tức giận như thiêu đốt, Ngôn Lạc Hi sao có thể giành được sự sủng ái của Tiết Thục Dĩnh mà không cần phải làm gì cả?

Mà cô vì Lệ Dạ Kỳ hi sinh mười năm thanh xuân ngay cả một cái nhìn cũng không được?

Phó Du Nhiên nắm chặt tóc thét to lên, cửa đột nhiên bị đẩy ra, bóng người cao lớn bên ngoài lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngồi trên thảm gào thét điên cuồng, mất kiên nhẫn nói:"Nếu muốn phát điên thì đi ra ngoài, đừng ở đây ồn ào"

m thanh Phó Du Nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở cửa, cười lạnh:"Phó Luân, anh chỉ là con chó bà ta nuôi, anh cho rằng bản thân cao quý hơn tôi bao nhiêu?"

Phó Luân chậm rãi bước tới, nhìn bức ảnh Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi cười với nhau trên màn hình điện thoại bị đập nứt nẻ dưới đất, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Phó Du Nhiên:"Một người phụ nữ bẩn thỉu như cô mà muốn so sánh với tôi?"

Phó Du Nhiên tức giận trừng mắt:"Phó Luân không phải anh thích Ngôn Lạc Hi tới chết sao? Anh cam tâm nhìn cô ta hôn người đàn ông khác?"

“Tôi sẽ không bao giờ bị cô lợi dụng làm mũi nhọn, Phó Du Nhiên, nếu cô không xử lý được Lệ Dạ Kỳ, cô nghĩ mình còn ích lợi gì với bà ta?” Phó Luân lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói.

Ngay từ đầu anh đã không thích Phó Du Nhiên.

Phó Du Nhiên sắc mặt tái nhợt:"Phó Luân, hợp tác đi, chỉ như vậy anh mới có thể đạt được thứ mình muốn"

Phó Luân đứng dậy, khinh thường nhìn Phó Du Nhiên, đôi mắt lạnh lùng:"Muốn hợp tác với tôi, cô không có tư cách"

Nói xong, anh xoay người bước khỏi phòng, đến cửa liền dừng lại:"Phó Du Nhiên, đừng dại dột tấn công Lạc Hi nếu không muốn bị bà ta bắn chết!"

Phó Du Nhiên rùng mình nhìn theo bóng lưng Phó Luân, chẳng lẽ hắn biết chiêu trò của mình?

Cô ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm mặt cảm thấy càng ngày càng không thể tiếp nhận.

Tại sao Ngôn Lạc Hi được quá nhiều người bênh vực đến vậy?

Ngôn Lạc Hi trở về khách sạn, nhốt mình trong phòng, Cố Thiển nhìn cánh cửa đóng kín, quay người tìm hộp y tế, giơ tay gõ cửa:"Chị Lạc Hi, vết thương trên trán nếu không xử lý sẽ gặp rắc rối nhiễm trùng viêm nhiễm...”.

Cố Thiển đợi mấy giây, cũng không đợi thêm bên trong có động tĩnh gì cầm nắm cửa nói:"Chị không nói gì thì em vào nha"

Cố Thiển vào phòng, ánh sáng lờ mờ che đi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

Ngôn Lạc Hi ngồi trên tấm thảm cuối giường, toàn bộ cơ thể dường như bị bao phủ trong bóng tối.

Cố Thiển buồn bã, ngoại trừ khi diễn xuất hiếm khi thấy Ngôn Lạc Hi cười thật sự, bộ ảnh hôm qua lan truyền trên weibo có thể nhìn thấy nụ cười kia xuất phát từ tận đáy lòng.

Chị Lạc Hi thực sự hạnh phúc khi ở cạnh Thất ca.

Cố Thiển bật công tắc đèn, Ngôn Lạc Hi nheo mắt vì ánh sáng đột ngột, Cố Thiển chậm rãi bước tới quỳ xuống bên cạnh, nhìn thấy vết thương trên trán càng ngày càng đỏ liền thấp giọng nói:"Phóng viên bây giờ thật quá đáng, muốn phỏng vấn cũng đâu cần hại người như vậy, nên tống giam hết bọn họ!"

Vừa phàn nàn vừa mở hộp y tế, lấy cồn nhúng bông gòn vào, nghiêng người nói với Ngôn Lạc Hi:"Sẽ hơi đau, chị Lạc Hi chịu khó chút"

Vì vết thương trên mặt nên không thể sử dụng thuốc dễ để lại sẹo nên chỉ có thể dùng rượu.

Sau khi khử trùng vết thương, Cố Thiển dán một miếng băng keo lên khoé chân mày cô:"Tối nay đừng để nước dính vào, sáng mai tỉnh dậy sẽ tốt hơn.

Nếu không, chị thậm chí sẽ không thể trang điểm được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui