Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
___________________
Ánh mắt Mặc Bắc Trần tối sầm, anh giơ tay véo chiếc cằm tinh tế bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Thấy cô má đỏ bừng bừng, lòng anh dâng lên cảm xúc phấn khích, không thể tự chủ cúi đầu xuống.

Cố Thiển miễn cưỡng quay mặt hướng khác, đôi môi mỏng mềm mại kia dán chặt trên má cô.

Trái tim như bị thứ gì đó cào cấu đập thình thịch không thể giải thích.

"Anh..."

Mặc Bắc Trần nhíu mày.

Anh cảm nhận được sự phản kháng và sợ hãi trong cô, anh muốn nói gì đó rồi thôi, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại:”Thiển Thiển, không sao cả, bao lâu anh cũng sẽ đợi đến khi em sẵn sàng, tới lúc đó anh chắc chắn không để em trốn thoát như bây giờ”

Cố Thiển vốn dĩ thiếu kinh nghiệm yêu đương, nghe thấy mấy lời ý tứ cỡ này, nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt.

Mặc Bắc Trần nhẹ nhàng mỉm cười, tuy cơ thể cực kỳ khó chịu nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi đến khi cô thích ứng.

Anh tự nhủ với lòng cô còn trẻ, đợi cũng đợi 15 năm, chỉ mấy ngày này làm khó anh sao?

Về mặt kiên nhẫn anh hơn ai hết, anh sẽ đợi cô mở lòng mình rồi ăn thịt cô từng miếng một, không để bất kỳ người nào thèm muốn cô nữa.

Còn về Thẩm Trường Thanh kia, anh cho rằng cô nhỏ người non dạ chưa hiểu rõ tình cảm nam nữ là gì sẽ không tính toán thêm.


Khi thang máy đến, Mặc Bắc Trần nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kéo cô ra ngoài, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tay anh.

Mặc Bắc Trần ăn cơm ở nhà hàng dưới lầu, anh vốn dĩ là người kén cá chọn đồ ăn, ăn gì cũng không muốn ăn thêm.

Cố Thiển bên cạnh nhìn anh ăn mấy miếng, cô thích thú tò mò.

Làm sao anh sống sót được tận bây giờ?

“Đồ ăn ở đây rất ngon, không phải hợp khẩu vị của anh sao?”

Mặc Bắc Trần nhìn cô:”Bột ngọt quá nồng, anh không quen.”

Cố Thiển nhắm mắt lại, biết anh kén chọn.

Thế là cô không nói thêm gì nữa, “Ăn tối xong anh về khách sạn nghỉ ngơi, em cũng đi nghỉ ngơi.”

Mặc Bắc Trần dựa vào lưng ghế, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, trong lúc mây mù nhẹ nhàng nhìn chằm chằm cô, "Ngồi với anh thêm một lát nữa."

Cố Thiển vừa mới nâng mông lên đã dán chặt vào ghế, thấy anh không có ý định rời đi, cô nói:”Cũng trễ rồi, sáng mai chị Lạc Hi có lịch quay, em còn đi cùng chị ấy đến phim trường”

"Thiển Thiển, ở Hải Thành có không quen không?"

Cố Thiển lắc đầu, "Không, vẫn bình thường”

Mặc Bắc Trần hơi híp mắt lại, anh không ở bên cạnh, cô không một chút nào không quen, nói không chừng trong lòng còn rất vui, rốt cục rời xa được Đại Ma Vương anh.

Anh nhàn nhạt nhả ra làn khói trắng:”Anh không quen”


“Hả?” Cố Thiển hoang mang nhìn anh:”Cái gì?”

Nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của cô, Mặc Bắc Trần nghiêng người qua, cách bàn ăn phun một ngụm khói vào mặt cô, Cố Thiển sặc đến ho khan, chợt nghe giọng nói ôn nhu của anh ghé vào tai:"Không có em bên cạnh, anh rất không quen”

Thanh âm ho khan của Cố Thiển dừng lại, cô kinh ngạc nhìn anh, "Anh…”

Mặc Bắc Trần một tay dừng trên mặt cô, động tác hơi đứng dậy, bao phủ nửa người cô, giọng nói từ từ dán vào bên tai cô, mang theo hơi thở ấm áp:"Sớm kết thúc công việc bên này, trở về bên cạnh anh đi, nếu không mỗi đêm anh đều không ngủ được”

Lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đã không thể chịu nổi, nếu không cẩn thận cô lại yêu người khác lần nữa, anh nhất định tức giận đến mức giết người!

Rõ ràng chỉ muốn nhốt cô ở bên cạnh, để cô chỉ nhìn thấy một mình anh, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đẩy cô gái đáng yêu này vào trong bầy sói, bầy sói vây quanh, nếu anh không cẩn thận xem trọng, chỉ sợ thật sự hối hận cả đời.

Bên tai Cổ Thiển nóng lên, cô tâm hoảng ý loạn, bỗng nhớ tới lời Ngôn Lạc Hi vừa hỏi khi nãi, tim càng đập nhanh hơn, cô sợ tới mức vội vàng lắc đầu, không phải vậy, không phải như vậy đâu!

Cô là sợ, chứ không phải yêu anh!

Mặc Bắc Trần nhìn cô vô thức lắc đầu, anh híp híp mắt, không biết cô lại đang nghĩ tới cái gì, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, anh thu tay về, đem thuốc lá dụi vào gạt tàn thuỷ tinh, nói:"Đi thôi, anh đưa em về phòng”.

Cố Thiển còn chưa kịp phản đối, Mặc Bắc Trần đã dẫn đầu đi ra khỏi nhà hàng, cô đành phải kéo túi đuổi theo.

Chỗ ở của cô vốn được sắp xếp cùng một trợ lý, nhưng sau đó khách sạn lại đổi cho cô một phòng giường lớn.

Cô nghĩ có thể là do điều kiện đoàn phim tốt, để cô ở một mình, cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này cô hy vọng biết bao có người ở cùng mình.

Ra khỏi thang máy, trên lối đi dài, Cố Thiển vội vàng nói: "Anh hai, sắp tới rồi, không cần phải đưa em tới cửa, anh về nghỉ ngơi đi."


Mặc Bắc Trần liếc cô một cái, tiếp tục đi về phía trước:"Vừa rồi đồ ăn hơi mặn, trước khi về lấy cho anh ly nước được không?

Cố Thiển vẻ mặt buồn bã nhìn bóng lưng anh, lại nữa rồi, quá quen, lát nữa vào được trong, anh khẳng định sẽ nói buồn ngủ, sau đó ở lại không chịu rời đi.

“A, chỗ em bừa bộn lắm, hay là xuống quán cà phê dưới lầu ngồi, ở đó anh cần cái gì cũng có, môi trường thoải mái, không khí thoáng mát”

Mặc Bắc Trần đứng ở cửa phòng, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô, như thể đang nói nếu hôm nay không cho anh uống nước, anh sống chết không đi đâu hết.

Anh lại nói:”Em bộ dáng gì, anh còn không biết sao? Mở cửa đi"

Cố Thiển nhíu mày nhìn, năn nỉ:”Anh hai…”

Mặc Bắc Trần đưa tay sờ đầu cô:”Yên tâm, uống nước xong anh sẽ đi”

Cố Thiển cắn môi dưới, cuối cùng vẫn lấy thẻ mở cửa, Mặc Bắc Trần vào phòng khách, nhìn đồ đạc vứt lung tung, quần lót ném khắp nơi, lông mày anh giật giật.

Cố Thiển thấy ánh mắt anh rơi trên chiếc áo lót hồng nhạt, cô đỏ mặt chạy tới thu lại rồi tiện tay nhét vào vali, lại đem quần áo vứt khắp nơi kia bọc thành một cục nhét vào trong chăn, cô xấu hổ nói: "Thật sự rất bừa bộn”

Mặc Bắc Trần khóe mắt co giật, "Không sao, anh quen rồi”

Ở nhà, đôi khi cô cũng ném quần áo khắp nơi, nhưng có người giúp việc dọn dẹp cho cô, bây giờ nhìn thấy trong phòng đều là đồ ăn vặt rác rưởi, anh nhịn không được giơ tay ấn mi tâm, "Không dịch vụ phòng đến quét dọn sao?"

Mặc dù Cố Thiển trông như thế, Mặc Bắc Trần đã sớm biết, nhưng thật lòng để anh nhìn thấy bộ dạng hỏng bét của cô, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, cô nói:”Em không thích dịch vụ phòng động vào đồ của mình, nên không để ai đến quét dọn."

Mặc Bắc Trần buông tay xuống, cởi áo vest ra tiện tay đặt lên lưng sô pha, anh khẽ nâng tay, cởi cúc áo, xắn ống tay lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Chiếc đồng hồ sang trọng tinh tế dưới ánh đèn tản ra hào quang xa hoa.

Em đi đun nước sôi, anh sẽ dọn dẹp”

Cố Thiển kinh ngạc nhìn anh, lúc kịp phản ứng, anh đã cúi người nhặt chiếc quần lót cô để trên ghế sofa.

Cố Thiển trợn to hai mắt, hai má đỏ bừng sắp chảy máu, chạy tới túm lấy cái quần giấu ra sau lưng, đỏ mặt nói:”Anh ngồi đi, lát nữa em tự dọn”


Mặc Bắc Trần đặt tay lên thắt lưng, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, vẻ mặt dịu dàng nói:”Ngoan, đi đun nước, anh lo”

Cố Thiển lắc đầu như đánh trống, cô lớn như vậy sao có thể để anh giúp cô thu dọn đồ lót, cô sẽ xấu hổ đến chết:"Anh đi nấu nước, em lập tức thu dọn xong”

Mặc Bắc Trần cũng không có ý lấy lại quần của cô, anh khom lưng tiếp tục thu dọn túi rác dưới đất, không dấu vết nào của một CEO độc đoán, vẻ ngoài chăm chỉ không hề phàn nàn, rõ ràng là trung khuyển đại ca!

Cố Thiển thấy anh không để ý đến mình, cô rốt cuộc bớt xấu hổ hơn, lặng lẽ nhét quần lót vào chăn, quay người lấy ấm nước đi vào phòng tắm đổ nước.

Đun nước xong, cô xấu hổ không dám ra ngoài nên cứ đứng ở nơi đó chờ nước sôi, lề mề vài phút, nước sôi, cô rửa ly xong, biết anh kén chọn, cô lấy nước sôi đun đi đun lại hai lần, lúc này mới bưng ly ra ngoài.

Căn phòng mang một diện mạo mới, như thể vừa qua tay một ảo thuật gia, bỗng sáng lên rực rỡ, trong khi người đàn ông đang sắp xếp lại bộ quần áo cô vừa nhét vào chăn.

Cô bước nhanh tới, vì quá nhanh, nước sôi tràn vào mu bàn tay khiến cô thở hổn hển, Mặc Bắc Trần ngẩng đầu nhìn thấy cô liền vội vàng đưa tay đỡ ly nước.

Anh nhanh chóng đặt bộ đồ đang gấp một nửa xuống, sải bước đến bên cô, vừa nắm lấy cổ tay cô vừa lấy ly nước đặt lên bàn gần đó.

Anh cụp mắt, nhìn mu bàn tay ửng đỏ của cô, khẽ cau mày:"Sao lại không cẩn thận vậy? Đi rửa bằng nước lạnh mau lên”

Cố Thiển vội vàng rút tay về, "Không cần đâu, em không sao”

“Cái gì mà không sao? Bị phỏng không xử lý, nổi bọt nhiễm trùng em mới biết sợ hả?”.

Mặc Bắc Trần dùng vũ lực kéo cô vào phòng tắm, mở vòi nước, đặt mu bàn tay đỏ bừng của cô vào, xả nước rửa sạch.

Xả nước một lúc, anh tắt vòi, dùng chiếc khăn bên cạnh cẩn thận lau khô cho cô, thấy mu bàn tay cô không có vết phồng rộp nào anh mở yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thiển ngơ ngác nhìn bộ dáng khẩn trương sốt ruột của anh, bên tai bỗng nhiên vang lên lời của Ngôn Lạc Hi, cô vội vàng dời tầm mắt, hai má mơ hồ bắt đầu nóng lên, sao lại cứ nhớ tới lời chị ấy nói hoài vậy?

Chẳng lẽ cô thật sự có tâm tư khác với Mặc Bắc Trần?

Bị ý nghĩ này dọa sợ, Cố Thiển dùng sức thu tay về, cũng không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh thêm nữa, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm.

Mặc Bắc Trần nhìn bóng lưng cô tựa như chạy trốn, anh híp híp mắt, cô cũng không phải thờ ơ với anh, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận