Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!
___________________
Cố Thiển nhìn quần áo gấp gọn gàng, những thứ mặc và không mặc đều được chia ra hai bên.

Cô vẫn không biết anh còn giỏi dọn dẹp nhà cửa đến vậy, nhìn căn phòng đột nhiên trở nên ngăn nắp, nếu không phải tận mắt chứng kiến cô chắc chắn cho rằng anh bí mật thuê người dọn dẹp.

Mặc Bắc Trần rời khỏi phòng khách, nhìn cô đứng ngơ ngác bên giường, anh dựa vào cạnh bàn, bưng ly nước lên, xuyên thấu qua hơi nóng mờ mịt, tinh tế đánh giá cô:"Thiển Thiển?"

Cố Thiển hoảng hốt nhìn anh:"Sao vậy?


"Không có gì." Mặc Bắc Trần lắc đầu nhẹ nhàng thổi lên mặt nước gợn sóng, anh uống nửa ly, điện thoại đột nhiên vang lên, lướt nhìn màn hình, sau đó bước tới trước cửa sổ nghe máy.

Cố Thiển lấy quần áo sạch để vào tủ, quần áo bẩn đặt trên sô pha, đợi ngày mai nhờ dịch vụ phòng đem đi giặt, cô ngồi xuống ghế, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cô nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng giọng anh trầm thấp khàn khàn, rất dễ nghe.

Mặc Bắc Trần nghe điện thoại nói liền một giờ, anh cúp máy, uống xong ly nước đã lạnh thấu, quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ tựa vào sô pha ngủ thiếp đi lúc nào.

Anh nhẹ nhàng đi tới, cúi người bế cô lên, cô vẫn không tỉnh dậy, giống như trước khi cô sẽ đợi anh ở phòng khách dưới lầu, anh lại bế cô say ngủ về phòng ngủ.

Có lẽ đó là lần duy nhất cô không che giấu nỗi sợ hãi đối với anh.

Đặt cô vào trong chăn, Mặc Bắc Trần đặt hai tay bên sườn cô, nhìn gò má cô đỏ bừng, đặc biệt cái miệng hình kim cương đầy đặn mềm mại, ánh mắt anh hơi nheo lại, cúi người hôn lên môi cô.

Cố Thiển trong lúc ngủ khịt mũi, Mặc Bắc Trần nhận ra mình sắp mất tự chủ, anh kiềm chế, rời khỏi đôi môi ướt át của cô, nếu nhìn thêm một lát, anh sợ mình khao khát cô hơn nữa.

Anh quay người đi đến ghế sô pha, nhìn đống quần áo bẩn, cúi xuống nhặt lên đi thẳng vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, Ngôn Lạc Hi nhìn thấy Cố Thiển ngáp liên tục, nhẹ giọng nói:"Sao em mệt mỏi vậy? Tối qua mấy giờ đi ngủ?"

Cố Thiển không chút sức lực, nhớ lại tối hôm qua, cô tựa hồ đang nghe Mặc Bắc Thần nói chuyện, rồi lại ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, đi vào phòng tắm rửa mặt phát hiện quần áo bẩn của cô đã được giặt sạch phơi lên, kể cả đồ lót!

Nghĩ đến quần lót của mình bị Mạc Bắc Thần chạm vào, cô xấu hổ đến mức đỏ mặt: "Hình như mười một giờ, chị Lạc Hi, chị cũng có vẻ không vui”


Ngôn Lạc Hi bưng ly cà phê đen lên uống một ngụm, khổ đến cau mày:”Tra chút thông tin liệu, không ngờ lại muộn”

Tô Nhiêu đi vào nhà hàng, nghe được cuộc đối thoại của hai người, cô ta mang theo trợ lý đi tới:”Lạc Hi, không phiền tôi ngồi ở đây chứ?"

Ngôn Lạc Hi ngước mắt lên nhìn, Tô Nhiêu rất đẹp, cô ấy đang mặc chiếc váy nhung mùa xuân màu đỏ tía, toát ra khí chất nữ hoàng.

Cô gật đầu, "Tất nhiên là không phiền”

Tô Nhiêu kéo ghế ngồi xuống, trợ lý nhanh mắt đi lấy bữa sáng, cô nhìn sang thấy hốc mắt màu xanh của Ngô Lạc Hi, liền nói: "Tối qua ngủ không đủ giấc sao? Mắt thâm quầng đến như vậy”

Ngôn Lạc Hi khẽ vuốt mắt, cô lắc đầu, nói:”Không có, chỉ ngủ muộn chút thôi”

“Cô còn đang chuẩn bị số liệu thành lập quỹ từ thiện sao? Chỗ tôi có sẵn vài thông tin, tôi bảo thư ký mang tới, buổi tối khi nào quay xong thì đến phòng tìm tôi, tôi lấy cho cô”.

Tô Nhiêu đối mặt với Ngô Lạc Hi, tựa như đại tỷ tỷ tri kỷ.

Ngôn Lạc Hi vui vẻ ra mặt:"Cảm ơn chị Tô Nhiêu, em còn đang lo không có đủ tài liệu để nghiên cứu”


“Nói thật cô không cần liều mạng như vậy đâu.

Muốn lập quỹ từ thiện, chỉ cần mở miệng, Lệ tổng nhất định toàn tâm toàn lực giúp đỡ cô.

Cô cần gì phải tự hành hạ chính mình?”.

Tô Nhiêu cũng xem tin tức gần đây, biết được Ngôn Lạc Hi cư nhiên đã cùng Lệ Dạ Kỳ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Lần trước trên du thuyền, ở trong phòng theo dõi đã thấy hai người cùng nhau rời khỏi, lúc đó chỉ nghĩ bọn họ là quan hệ giữa nhà tài trợ và tình nhân, nghĩ lại, Ngôn Lạc Hi thật sự quá may mắn.

Nụ cười trên mặt Ngôn Lạc Hi chậm rãi hạ xuống, cô thấp giọng nói:”Đây là điều duy nhất tôi không muốn làm phiền anh ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận