Thất Gia Phu Nhân Lại Bướng Rồi


Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.

Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).

Mong mọi người tiếp tục theo dõi truyện ạ.
___________________
Tô Nhiêu nhướng mày, chỉ có chuyện này? Tại sao phải loại trừ Lệ Dạ Kỳ? Cô nói: “Hai người là vợ chồng, có gì mà phiền chứ?”

Ngôn Lạc Hi lại nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Cho dù cả hai là vợ chồng, cũng có
những chuyện không thể phiền nhau.

Dù sao em cũng có sự kiên trì của riêng mình, không phải vậy sao?"

Tô Nhiêu thấy lời nói của mình quá mức kịch liệt, trong lòng biết đã chạm đến điều cô đang lo lắng, liền cười phơi nắng một tiếng:”Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn nói cô có tài nguyên tốt như vậy mà không cần, lại phải tự mình lao tâm lao lực, nguyên tắc xử sự như vậy không thông minh lắm”

Mấy lời tưởng chừng đơn giản, lại khiến Ngôn Lạc Hi cảm giác nửa câu cũng không hài lòng, lúc trước hỏi ý kiến của Tô Nhiêu việc lập quỹ từ thiện, tuy có giải thích qua nhiều nghi vấn nhưng cũng chỉ nói chuyện này bao nhiêu khó khăn.

Đồng ý sẽ có nhiều rủi ro cần cân nhắc nhưng có phải cô nhạy cảm quá không, từ khi bắt đầu tham gia buổi tiệc từ thiện trên du thuyền, lại cảm giác Tô Nhiêu đối với cô thân thiết, thực tế lại tồn đọng địch ý khó hiểu.

Ngôn Lạc Hi đặt cốc cà phê xuống, cô nói:”Có một một số việc em muốn tự mình làm, chị Tô Nhiêu, em ăn xong rồi, chị dùng từ từ, Thiển Thiển, chúng ta đi thôi”.

Cố Thiển nghe Tô Nhiêu nói mấy câu đầy gai góc, trong lòng rất không thoải mái, cô buông đũa xuống, cầm lấy đồ cần dùng, cùng Ngôn Lạc Hi rời khỏi nhà hàng.


Đi vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Cố Thiển nhíu mày: "Tô Nhiêu kia là có ý gì, em cảm thấy cô ta không mấy thân thiện với chị”

Ngôn Lạc Hi lẳng lặng nhìn mặt đất, đến cả Cố Thiển cũng cảm giác được, chứng tỏ cô không bị ảo giác.

"Có thể dự định lập quỹ từ thiện của chị khiến cô ấy nảy sinh ý thức cạnh tranh, chị thật sự ngu ngốc, lúc ấy giống con ruồi không đầu, cứ nghĩ không hiểu thì hỏi, người khác nhất định sẽ kiên nhẫn giải đáp”.

Sinh tồn trong giới giải trí ba năm, cô không hề có chút tâm cơ nào, nói ra thật mất mặt.

Cố Thiển lắc đầu:"Em không nghĩ là vậy đâu, chị Lạc Hi, tốt hơn hết đừng nên thân thiết với Tô Nhiêu, người phụ nữ này danh tiếng không tốt lắm, nghe nói siêu thế lực”

Ngôn Lạc Hi mỉm cười, "Chị biết, lòng hại người có thể không có, nhưng phòng bị người không thể không có”

Đến cả Cố Thiển đơn thuần cũng cảm thấy không ổn, nhất định là có vấn đề gì đó.

Tưởng rằng Tô Nhiêu đang ném cành ô liu xuống cho mình, nhưng nhìn vậy chứ không phải vậy.

Và ngày đó cô ta mời cô đến tham dự tiệc từ thiện, trùng hợp cũng là ngày Lệ Dạ Kỳ hành động, sau đó anh bị thương và lên du thuyền,
trước khi cô đến đưa túi xách cho Tô Nhiêu, cũng nhìn vết máu rõ ràng trước phòng cô ta.

Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?

Tại sao cô mơ hồ cảm thấy bất an, giống như mình đã rơi vào cái bẫy lớn, xung quanh mờ mịt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Chị Lạc Hi, chị Lạc Hi......”

Bên tai cất tiếng gọi của Cố Thiển, Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, ngước mắt nhìn Cố Thiển đứng ngoài thang máy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, cô nhận ra đã đến lầu một.

Ngôn Lạc Hi bước ra ngoài, tinh thần có chút hoảng loạn.

Cố Thiển lo lắng nhìn cô:"Chị Lạc Hi, thư ký Chu đã gửi địa điểm buổi họp báo chiều nay cho em, chị vẫn có ý định không đi sao?"

Vẻ mặt Ngôn Lạc Hi ảm đạm, cô xoa xoa huyệt thái dương, "Ừ”

“Nhưng mà......”

“Hôm nay chị bận quay phim rồi, không có thời gian đi đó”.

Ngôn Lạc Hi nói xong, lập tức bước vào trường quay.

Trong phim trường, cảnh đầu tiên Ngôn Lạc Hi diễn chung với Tô Nhiêu, Cố Miên là em họ Yến Thanh Thành từ nhỏ hai nhà đã có hôn ước.

Nhưng Yến Thanh Thành đã không đồng ý hôn sự này cho tới sau khi gặp được Bạc Sênh Tiêu, hắn lại càng nghiêm từ cự tuyệt.


Cố Miên và Bạc Sênh Tiêu tình cờ gặp nhau trên đường, thiên kim điêu ngoa gặp tiểu thư khuê các du học trở về, không khí sôi động.

Sau một cảnh quay, Ngôn Lạc Hi vẫn không ở trạng thái tốt, không diễn ra khí phách trong kịch bản, Bạc Cẩm Niên liên tục gọi mấy lần, cô cũng không tìm thấy trạng thái, anh cau mày nói: "Ngôn Lạc Hi, em qua đây”.

Đám diễn viên xung quanh nhìn chằm chằm bọn họ, Ngôn Lạc Hi đang đứng trước mặt Bạc Cẩm Niên:"Đạo diễn Bạc, xin lỗi, em không thể lấy được cảm xúc, anh quay cảnh khác trước, nghỉ ngơi một chút”

“Em cần nghỉ ngơi, mặt trắng như quỷ, một nhân vật đang yên đang lành đều bị em phá huỷ, về đi, hôm nay không cần quay lại phim trường".

Bạc Cẩm Niên lạnh lùng nói.

Ngôn Lạc Hi hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh, "Không cần, em ở đây nghỉ ngơi một lát là được, sẽ không chậm trễ tiến độ quay phim”

Mặt Bạc Cẩm Niên lạnh lùng:"Phim trường của tôi không cho phép xuất hiện bởi vì quay phim cường độ cao, dẫn đến diễn viên té xỉu để lăng xê, trở về nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi tốt, một tuần cũng không cần quay lại phim trường”

Nói xong, anh như đuổi ruồi đuổi cô ra ngoài.

Ngôn Lạc Hi biết tính cách Bạc Cẩm Niên nói một không nói hai, hơn nữa tính tình cũng không tốt lắm, cô còn tiếp tục ở lại, nói không chừng anh ta sẽ bảo cô một tháng không được vào phim trường.

Cô xoa xoa đầu lông mày: "Em biết rồi”

Nhìn bóng lưng cô xoay người rời đi, lông mày Bạc Cẩm Niên nhíu lại, lại để cô liều mạng hơn nữa, nếu cô mệt quá chết đi, Lệ Dạ Kỳ điên kia còn không tiêu diệt đoàn phim của anh.

Bất quá không thể tin được, Lệ Dạ Kỳ cũng có ngày cầu xin anh.

Chờ bóng dáng Ngôn Lạc Hi biến mất ở phim trường, Bạc Cẩm Niên mới cầm lấy điện thoại gọi ra một dãy số:”Tôi thả người rồi, kế tiếp cô ấy chịu đi hay không, là chuyện của cậu”

“Cảm ơn”

“Không có gì, dù sao phong thủy luân chuyển, không chừng ngày nào đó tôi sẽ cần cậu giúp đỡ”.


Bạc Cẩm Niên cúp điện thoại, nhắc nhở phó đạo diễn có thể tiếp tục.

Cách phía không xa, Tô Nhiêu mặc váy nghiêm trang nghe được lời nói của Bạc Cẩm Niên, ánh mắt hiện cô ta lóe lên một tia châm chọc mạnh mẽ, cô nói diễn xuất của Ngôn Lạc Hi không tệ, tại sao Bạc Cẩm Niên liên tục hò hét, hoá ra vì muốn để người đi.

Sau khi ra khỏi phim trường, ánh nắng sáng sớm ấm áp dễ chịu, Ngôn Lạc Hi đi bộ đến Bến Thượng Hải, ở đây không bao nhiêu người, đều là đi bộ chạy bộ vào buổi sáng, cô đứng trước lan can, để gió thổi qua mặt mình.

Cố Thiển đứng sau lưng, nhìn tư thế thả lỏng của cô, cô nói: "Chị Lạc Hi, hay là chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó chuẩn bị đi họp báo?"

Ngôn Lạc Hi mở mắt, nhìn dòng nước lặng lẽ chảy, vẻ mặt cô mê man, "Thiển Thiển, chị không thể đi”

Cố Thiển mở to hai mắt, lúc trước cô nói không có thời gian, bây giờ đạo diễn Bạc cho cô nghỉ, cô hoàn toàn có thời gian đến đó, tại sao vẫn không chịu đi?

Ngôn Lạc Hi ngắm nhìn Minh Châu Tháp cách đó không xa, thần sắc dần dần thê lương:”Bởi vì bước đi này, không chỉ là vực thẳm của chị, còn là vực thẳm của Lệ Dạ Kỳ, cho nên không thể đi”

Cố Thiển lúc này, còn chưa hiểu ý tứ những lời nói của cô, mãi đến không lâu sau đó, cuộc đại chiến dư luận gần như hủy diệt bùng nổ, mới biết rốt cuộc cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận