Xin chào mình là Thanh Tỷ! Mình đã dịch bộ truyện Thất gia-Phu nhân lại bướng rồi đến chương 399: thì ngừng, vì lý do không mong muốn để mọi người chờ đợi khá lâu.
Nay mình xin tiếp tục nhảy hố (Từ chương 1: -399 các bạn có thể search trên web).
Mong mọi người tiếp tục theo dõi truyện ạ.
___________________
Vừa ra khỏi xe, phóng viên lần lượt từ khách sạn đổ ào ra ngoài, Ngôn Lạc Hi không muốn đối diện trực tiếp họ nên đã nhanh chóng trốn sang một bên.
"Tìm thấy rồi” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Du Nhiên trước mặt mình, cô cau mày, lại nghe cô ta nói:"Không ngờ cô còn dám tới”
Ngôn Lạc Hi xoay người muốn đi, lại bị Phó Du Nhiên cản đường:”Quả nhiên là vô liêm sỉ, Ngôn Lạc Hi, cô cái nghĩ gì mà có thể yên tâm thoải mái xuất hiện bên cạnh anh tôi?”
Ngôn Lạc Hi dừng bước, ánh mắt sưng đỏ lộ ra chút tiều tụy, cô ngẩng đầu nhìn:"Lệ Du Nhiên, thay vì ở trước mặt tôi làm chuyện khiến người ta ghê tởm, không bằng đi lấy lòng người mình cần lấy lòng, dù gì đi nữa anh ấy cũng không thích cô, cho dù tôi có buông tay, anh ấy cũng không chọn cô."
Sắc mặt Phó Du Nhiên tái nhợt, có loại phẫn nộ bị người ta chọc trúng trọng tâm, cô ta xấu xa nói:"Làm sao bây giờ? Mặc kệ anh ấy chọn tôi hay không, chỉ cần bên cạnh anh ấy không cô, tôi không yêu cầu gì khác”
Ngôn Lạc Hi chưa thấy người nào ích kỷ đếnvậy, thản nhiên nói được như thế, thực đáng ghét, cô nói:”Lệ Du Nhiên, cuối cùng tôi cũng hiểu vì cái gì cô và Lệ Dạ Kỳ sống chung 18 năm mà vẫn không bắt được trái tim anh ấy.
Bởi vì phụ nữ như cô ÍCH KỶ ĐẾN ĐÁNG SỢ!”
Phó Du Nhiên tức giận giơ tay muốn vung lên, nhưng cánh tay đã bị Ngôn Lạc Hi chặn lại, ánh mắt cô lạnh lùng:"Lệ Du Nhiên, đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí!
Nhìn thấy những con ruồi bọ này khiến cô cảm thấy không còn khẩu vị.
Phó Du Nhiên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cô ta bỗng nhiên gào thét:"Ngôn Lạc Hi, anh trai tôi đã bị đuổi khỏi tổ đội, hành động lần này thất bại anh ấy phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Ngày hôm đó khi chúng tôi thảo luận, tôi nhìn thấy cô nghe lén bên ngoài, nếu không phải cô mật báo, bọn tôi sẽ để tên tội phạm đó trốn thoát được sao?”
Ngôn Lạc Hi buồn cười, xoay người lại, ánh mắt như băng nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên, cười lạnh nói:"Lệ Du Nhiên, loại chuyện này có vẻ cô rất thành thạo, nhưng cô có biết ở biệt thự Bán Sơn tất cả phòng đều được cải tiến chống nghe trộm, tôi có muốn nghe lén cũng không nghe được”.
“Cô đừng ngụy biện!” Phó Du Nhiên đưa ra lời buộc tội dứt khoát.
Ngôn Lạc Hi mím môi đỏ mọng:”Tôi nguỵ biện hay không cũng không sao cả, tại sao tôi phải hại Lệ Dạ Kỳ, hiện giờ đứng trước mặt mới là kẻ thù của tôi, chỉ cần tôi nói với Phó Tuyền cô là nội gián, cô nói bà ấy có búng tay một cái, để cô biến mất khỏi thế giới này không?”
Phó Du Nhiên tái mét:”Ngôn Lạc Hi, cô đúng là độc địa.
Cho dù có tình cảm gì với anh trai tôi cũng không được xuất hiện trước mặt anh ấy! Nếu không tôi sẽ nói với phóng viên, cô là con gái tội phạm buôn người, không phải cô lo lắng điều này nhất sao? Tới lúc đó cô chờ bị cả nước nhấn chìm đi”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Phó Du Nhiên, sắc mặt Ngôn Lạc Hi càng lạnh lùng: "Lệ Du Nhiên, tôi mất bất quá là sự nghiệp và danh tiếng, còn cô một đặc vụ ngầm, sự việc bại lộ, tôi nghĩ cô còn không thấy nổi ánh sáng mặt trời!”
“NGÔN LẠC HI”.
Phó Du Nhiên cuồng loạn thét chói tai, sắc mặt khó nhìn đến cực điểm, nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Ngôn Lạc Hi, cô ta giận đến run người, đáng lẽ ta nên loại trừ cô vĩnh viễn để tránh phiền phức về sau!
Ngôn Lạc Hi tuyệt vọng ra khỏi khách sạn, ánh nắng chói chang chiếu vào người cô nhưng lại không có cảm giác nào.
Những lời Lệ Dạ Kỳ nói với cô vào buổi trưa ở khách sạn cứ vang vọng lên bên tai, cô nhắm mắt lại.
Đây thực sự là ý trời, cho dù cố gắng thế nào cuối cùng vẫn phải đầu hàng với số phận.
Ngôn Lạc Hi không rõ trở về khách sạn thế nào, cô quẹt thẻ mở cửa vào phòng.
Điền Linh Vân vừa chợp mắt trên sopha một lúc, nghe thấy tiếng động từ cửa liền tỉnh dậy.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Ngôn Lạc Hi thất hồn lạc phách đi tới, cô vội vàng đứng dậy nghênh đón, cẩn thận xem xét, "Nhị Lạc, sao rồi?”
Vốn là tuần trước cô đã đến Hải Thành, sau đó lại ra nước ngoài.
Hôm nay cũng trực tiếp từ Lệ Thành trở về, chuyến đường dài liên tục quá sức chịu đựng nhưng vì lo lắng cho bạn thân vẫn vội vã chạy tới đây.
Ngôn Lạc Hi cụp mắt xuống, nước mắt lăn dài trên má, Điền Linh Vân nhìn cô như vậy cũng biết không ổn, đưa tay ôm cô vào lòng:“Tôi đón taxi đến khách sạn, tất cả TV bên ngoài trung tâm dọc đường đều phát sóng buổi họp báo, Nhị Lạc, vì sao không muốn tham dự?”
Ngôn Lạc Hi bật khóc.
Cho dù là bạn thân nhất, cô cũng không nói ra được suy nghĩ trong lòng lúc này, điều đó quá khó để diễn đạt, nó chẳng phải chuyện đáng tự hào gì, cô còn hi vọng không ai biết.
“Bọn mình kết thúc rồi”
Điền Linh Vân nhíu chặt mày, nếu như Lệ Dạ Kỳ không thích Nhị Lạc, cô nhất định ủng hộ bọn họ chia ta, nhưng anh ấy rõ ràng có tình cảm.
“Hai người cứ vậy bỏ lỡ nhau, cậu sẽ không hối hận chứ?”
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, trái tim cô đau đớn như bị bóp nát:”Mình biết, mình chắc chắn sẽ hối hận cả đời, không còn cách nào khác ngoài bước đi này, nói mình hèn nhát cũng được, chỉ cần nhìn thấy anh ấy từ xa là đủ rồi”
"Tại sao? Rõ ràng cậu rất thích anh ấy, rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, vì cái gì không ở bên nhau?”.
Điền Linh Vân thật sự muốn mở não cô xem thử, rốt cuộc cô suy nghĩ cái quái gì vậy?
Nếu đổi lại là Điền Linh Vân, còn không có thời gian để ôm chặt, làm sao bằng lòng buông tay kia chứ?
“Cô gái ngọt ngào, bây giờ mình biết nói gì đây, chỉ cảm thấy ông trời dịu dàng mà tàn nhẫn, để mình gặp rồi yêu anh ấy, xong lại nhẫn tâm đặt ra chướng ngại vật bọn mình không vượt qua được.
Ngôn Lạc Hi thừa nhận, những lời vừa rồi của Phó Du Nhiên ít nhiều đả động được cô, khiến cô vạn lần thêm lo lắng.
Cô không thể chỉ cân nhắc mỗi tâm trạng chính mình mà cố chấp ở lại bên anh, sớm muộn gì, anh cũng vì cô mà gánh chịu chỉ trích.
Và cô, sao có thể sẵn lòng trở thành ràng buộc của anh, sao có thể cản trở được anh thực hiện tâm nguyện của mình?
Thật kỳ lạ ngay từ đầu đã là hai phía đối lập, không có khả năng họ ở bên nhau.
Bây giờ cố gắng đấu tranh đi nữa, cũng chỉ nhận về kết cục tổn thương chính mình.
Điền Linh Vân cảm giác cô gần đây tâm sự nặng nề, vừa lúc chờ cô quay lại, cũng lật qua lật lại vài trang cô đang nghiên cứu số liệu quỹ từ thiện, rất cẩn thận và nghiêm túc, cân nhắc mọi phương diện.
Sau công việc quay phim cường độ cao, cô vẫn xử lý việc khác một cách tỉ mỉ, điều đó chứng tỏ cô muốn làm tốt mọi việc, nói cách khác thì là mượn cớ bận rộn để làm tê liệt nội tâm mà thôi.
Nhưng, dù có ra sao, Ngôn Lạc Hi đã quyết định, với tư cách bạn thân, sẽ luôn ủng hộ cô vô điều kiện:“Đừng khóc nữa Nhị Lạc, thất tình thôi mà, nói thật a, Lệ nhị thiếu mới là người đáng thương nhất, cậu không đến họp báo, anh ấy trước mặt toàn dân cả nước, bị cậu đá”
Điền Linh Vân vỗ vỗ bả vai Ngôn Lạc Hi, cả đời cô chưa bao giờ nghĩ tới Lệ Dạ Kỳ cũng có một ngày bị đá, hơn nữa còn là trước mặt toàn dân cả nước, Nhị Lạc đúng là uy vũ hùng tráng!
Chỉ là trong lòng thấy tiếc nuối cho bọn họ, tại sao yêu nhau không đến được với nhau?
Ngôn Lạc Hi nghẹn ngào lên tiếng, "Cô gái ngọt ngào, mình đau khổ quá, mỗi ngày trôi qua cứ hy vọng điều này đừng đến, bởi vì không chỉ khổ sở, mình còn phải miễn cưỡng mỉm cười đối diện với cuộc sống tồi tệ”
Điền Linh Vân xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói:”Nhị Lạc, nếu đã lựa chọn thì đừng thì đừng nên hối hận.
Buồn đau mấy cũng qua, thất tình một thời gian sẽ không còn yêu nữa, nỗi đau nào cũng tan biến, không còn nghĩ đến người đó, trái tim cũng không còn rung động lỡ như vô tình gặp lại, đến lúc đó có khi cảm thấy hoá ra người ta cũng không mấy quan trọng trong lòng mình”