Thất Gia

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Mãi cho đến khi đám người Hách Liên Dực đi rồi, Ô Khê vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, trong lòng giống như hiểu được, lại cũng như chưa từng hiểu, hỗn vị tạp trần.

Cảnh Thất trầm mặc một hồi, hắn khẽ cúi đầu. Thời điểm ánh mắt hắn rũ xuống,  người ngồi ở đối diện sẽ mơ hồ nhận thấy trên gương mặt khi nào cũng mang theo vẻ tươi cười ấy, lúc này cằm lại có vẻ tiêm (nhọn)một ít, khoé mắt có điểm chọn (nheo lại), sẽ làm người khác cảm thấy người này có chút lạnh lùng.

Một lát sau, Cát Tường tiến vào, đối Cảnh Thất thưa: “Bẩm chủ tử, Tô cô nương dùng xong trà, nói canh giờ đã không sai biệt lắm, phải đi ạ”.

Cảnh Thất gật gật đầu: “Ngươi tìm người đưa nàng… A, đúng rồi! Lần trước ai đưa đến cái lưu ly san hô trản (đèn lưu ly làm bằng san hô), kêu nàng mang đi đi, màu sắc rực rỡ của nó đặt ở trong thư phòng quá chói mắt, cô nương nhà người ta nhìn thích hợp với nó hơn ta”.

Bình An trợn tròn mắt hít một hơi lãnh khí, xét thấy những khách nhân đều đã đi rồi, Ô Khê đang ngồi trước mắt thì cũng là người quen không ngoài ai khác, liền cúi người xuống, ghé vào bên tai Cảnh Thất nhỏ giọng lải nhải: “Chủ tử, cái kia nhưng là lão Vương gia phải khó khăn lắm mới mua được, người…người liền như vậy cấp người khác…”

Cảnh Thất vươn ra một cái ngón tay để ở trán của hắn, đem hắn đẩy qua một bên, không kiên nhẫn mà khoát khoát tay rồi nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, ngươi chưa nghe nói qua câu “mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim” sao? Không thông minh! Nếu như đối nữ nhân đều có thể hào phóng như thế, ta thấy không chừng cô nương kia sau này sẽ đồng ý gả cho ngươi đấy”.

Bình An cảm thấy mình và bại gia chủ tử này quan niệm về nhân sinh quả thật không cùng chung hoạn lộ, nhỏ giọng rầm rì: “Nô tài thà rằng không thú nương tử, cả đời độc thân vui vẻ, cũng không có thể thú cái loại nương tử ăn chơi đàng điếm phá hoại gia môn được”.

Cảnh Thất nghe vậy liền trừng hắn.

Bình An lập tức biết mình nói sai, thốt ra một câu kia, giống như không chỉ thể hiện quan điểm ngu xuẩn của bản thân mà còn mắng chủ tử nhà mình là bại gia chi tử, lại còn đánh đồng chủ tử với từ “Tức phụ” kia, vì thế đem đôi mắt dài nhỏ ti hí của mình cố sức mở thật to đồng thời chớp chớp vài cái, cố gắng lấy lại vẻ chính trực vô tội thường ngày, hiên ngang lẫm liệt mà nói rằng: “Chủ tử, người đời phúc lộc hữu hạn, nếu muốn có một cuộc sống giàu sang phú quý tế thủy trường lưu, gia tài bạc triệu thì thời thời điểm điểm đều phải hiểu được đạo lí tích trữ đầu cơ tăng thu giảm chi…”

Cảnh Thất tâm nghĩ, ngươi lại còn dám giáo huấn ta đến tận lúc này, bèn cười nói: “Gia tài bạc triệu cần thời thời điểm điểm tăng thu giảm chi, chẳng lẽ là để dành chờ đến khi lưu lạc đầu đường xó chợ cùng đinh mạt hạng liền vung tiền như rác hay sao? Đi đi đi, nên làm gì thì làm đi, còn đứng ở đây nữa sẽ khiến ta ngột ngạt khó thở”.

Bình An biểu tình tràn đầy ủy khuất: “Vâng, lát sau nô tài sẽ trở lại để bẩm báo về tổng kết sổ sách cuối năm với chủ tử, ta cùng nhau tính toán xem đến khi nào thì quý phủ phải sạt nghiệp mà cùng nhau ra đường làm khất cái”.

Cảnh Thất thân thiết vỗ thật mạnh lên lung hắn, cười mắng: “Tiểu tử, tự chừa mặt mũi cho bản thân đi!”

Chờ Bình An tức đến phùng mang trợn má mà bỏ đi xong, lúc này Cảnh Thất mới quay qua hỏi Ô Khê: “Ngươi mới vừa rồi còn có nhiều lời muốn nói, bây giờ người đều đã đi hết rồi, ngươi như thế nào lúc này ngược lại một câu cũng không nói là làm sao?”

Trên mặt Ô Khê thoáng ý cười vì vừa được thưởng thức màn chủ tớ không phân biệt lớn nhỏ mà lao vào đấu võ mồm với nhau của quý phủ, nghe thấy hắn hỏi mới hồi phục tinh thần lại, đáp: “Ngươi vừa rồi vì cái gì lại trả lời bọn họ như vậy?”

Cảnh Thất quét ánh nhìn bới móc soi mói lên người hắn một lượt rồi hỏi lại: “Chẳng lẽ phải cho họ biết đến sự thật bằng cách đem ta vứt ra khỏi đống lùng nhùng kia, nói cho bọn hắn biết đêm hôm đó gặp chuyện này chuyện nọ cùng ta một phân quan hệ đều không có, thuần túy là Hách Liên nhị phối hợp với người Nam Cương các ngươi nội đấu với nhau?”

Ô Khê gật gật đầu: “Vốn chính là phải như vậy”.

Cảnh Thất thở dài đỡ lấy trán của chính mình: “Ô Khê huynh đệ, trong ngực ngươi tâm kia đến lúc này vẫn còn là một quả cân sao*?”

*: Ý anh Thất là anh Khê cho đến tận lúc này thâm tâm lúc nào cũng đòi hỏi phải công bằng đúng sự thật hay sao.

Ô Khê không quan tâm hơn thua mà hỏi han: “Ngươi là đang mắng ta khờ sao?”

Cảnh Thất  bị nghẹn một chút, vấn đề này thật ra có chút khó trả lời. Chợt thấy Ô Khê đột nhiên cười cười, bộ dáng của hắn vốn dĩ cô cùng tuấn tú, chính là góc cạnh có chút quá mức phân minh, thời điểm hắn cười rộ lên liền khiến diện mạo trở nên nhu hòa không ít, quả thật…quả thật hết sức dễ coi.

Cảnh Thất trong lòng líu lưỡi, nhìn bộ dạng của tiểu tử này, trong tương lai khi y trưởng thành, nói không chừng chính là cái dạng dạng gây rắc rối cho người khác đây.

Ô Khê nói: “Ta biết ngươi đã sớm muốn đối phó với cái người gọi là Nhị hoàng tử kia, bằng không lần trước tại tiệc mừng đại thọ của Lục Nhân Thanh ngươi cũng sẽ không trực tiếp nói chuyện không hề kiêng nể gì với hắn như vậy”.

Ai nha, tất thảy những điều này đều đã nhìn ra, không hề ngốc mà còn có chút nhãn lực. Cảnh Thất có điểm giật mình, hỏi: “Nếu không ta hẳn là nên đối hắn cư xử như thế nào?”.

Ô Khê nghĩ nghĩ một chút, nói: “Sẽ cười đến thực dối trá, sau đó nói rất nhiều rất nhiều điều vô dụng vô nghĩa đi, ta cảm thấy thời điểm ngươi nói những lời vô nghĩa tương đối nhiều”.

Cảnh Thất ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm cố gắng niệm: Không thể cùng hài tử chấp nhặt, không thể cùng hài tử chấp nhặt, phải có phong phạm…

Ô Khê lại nói: “Kỳ thật ngày đó ngươi có thể bỏ đi một mình, hơn nữa nếu như không có mấy lời nói của ngươi, thì chỉ với hai người ta và A Tầm Lai, đối phó bọn họ cũng không dễ dàng, ta là tới cám ơn ngươi, việc này ta nhất định nhớ rõ, về sau nếu có người khi dễ ngươi, ta cũng sẽ liều mạng bảo vệ ngươi”.

Nếu như là người khác nói những lời này, Cảnh Thất cùng lắm là dấu kín sự chê cười của bản thân ở trong lòng mà nghe cho xong, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm nghiêm túc túc của Ô Khê, vô luận là ai nghe xong, cũng biết trong lòng hắn thực sự chính là nghĩ như vậy, Cảnh Thất sợ run một lát, nở nụ cười: “Ta bất quá chỉ là khua môi múa mép một chút, đối thích khách tiết lộ hành tung của các ngươi vẫn là do người phủ ta, thế thì có cái gì mà hảo tạ?”

Ô Khê nghiêm túc mà nói: “Kia không giống, người xấu ở chỗ ngươi là do Hách Liên Diệu phái tới ẩn nấp, cùng ngươi không quan hệ. Ở nơi đó của chúng ta, tuy rằng không có huyết thống quan hệ, bất quá chỉ cần cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử, thì liền tựa như thân huynh đệ. Công phu của ngươi không tốt, chỉ là ba miếng võ mèo ba chân thôi, hù dọa người còn có thể, chứ dùng thật sự khi đánh nhau là không được, vì thế về sau nếu như có người khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi”.

Tiểu tử này mỗi khi nói ra câu gì, vĩnh viễn khiến cho người nghe luôn có cảm giác hắn đang mắng chửi người ta, mặc dù trong đó hoàn toàn là hảo ý. Cảnh Thất cười khổ không thôi, nghĩ nghĩ, nói rằng: “Ta không cần ngươi liều mạng, nhưng nếu ta muốn một thứ ở chỗ ngươi thì có được không?”

Ô Khê gật đầu.

“Ta muốn tiểu hương miêu biết khiêu vũ kia của ngươi!”

Ô Khê thống khoái mà nói: “Hảo, còn muốn cái gì nữa không?”.

“Khiêu vũ hương miêu”, nếu là trong mắt người khác là hi thế kì trân dị thú (hiếm có khó tìm), thì đối với Ô Khê tiểu miêu nhi biết khiêu vũ kia chẳng qua là có hơi thông minh một chút, nghe thấy âm thanh thì biết xoay xoay thân mình vài cái mà thôi, còn mùi hương lạ kì trên người thì cũng chỉ là do y lúc buồn chán rảnh rỗi lấy dược đem cho nó ăn, thật sự không tính là thứ gì quý hiếm mà không nỡ đem cho.

Cảnh Thất không biết là nên khóc hay nên cười: “Ngươi nghĩ ta là kẻ thích lừa đảo chiếm đoạt đồ của người khác hay sao, tháng sau là lễ mừng vạn thọ… Ngô, chính là sinh thần của Hoàng thượng, đồ cổ ngọc khí vàng bạc châu báu trong Nội Vụ Phủ cũng không có gì là mới lạ, thứ mà hoàng bá phụ kia của ta thích nhất chính là dưỡng một ít sủng vật, để hắn có thể vui vẻ một chút”.

Ô Khê rốt cuộc hiểu rõ: “Ngươi muốn tặng cho hắn làm lễ vật a”.

Cảnh Thất lắc đầu nói: “Ta cũng không có lá gan này”.

Thấy Ô Khê ra bộ không hiểu mà nhìn hắn, Cảnh Thất liền kiên nhẫn giải thích: “Dâng lễ vật chúc thọ cho Hoàng Thượng, lễ vật quý tự nhiên long tâm đại duyệt, mọi người tuy rằng ai cũng vắt óc tìm mọi cách ước gì bản thân kiếm được món quà như ý nhưng cũng cần phải coi lại bản thân mình thế nào đã. Gỉa dụ, ta chỉ là một thần tử, nếu như đoạt đi nổi bật của các hoàng tử đang nhân cơ hội này để biểu lộ lòng hiếu tâm, thì là đại đại không nên”.

Ô Khê nghĩ nghĩ, mới như có điều hiểu ra mà gật đầu nói: “Ngươi là nói ngươi không thể tặng lễ vật tốt hơn tam hoàng tử, phải không?”

Cảnh Thất có một tật xấu là rất thích lên mặt dạy đời, thấy tiểu tử này thông minh, nhịn không đượcdạy hắn thêm vài câu: “Cổ nhân có câu ‘Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi’ (1), lời này không khó, ngươi nghe xong cũng tất hiểu được, thời điểm nên xuất đầu, cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải xuất đầu, thời điểm không nên xuất đầu, cho dù bị vùi chôn ngữa dòng người, cũng tuyệt không thể lộ diện”.

(1): Đây là câu trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời Tam quốc, câu này nôm na nghĩa là cây to thì đón gió, người hiền tài thì hay bị đố kị.

Nói đến đây, lại nghĩ tới hành động của Ô Khê vào buổi đầu gặp gỡ, nhịn không được nhắc nhở nói: “Người Trung Nguyên chúng ta chú ý có qua có lại, tặng cái gì, tặng như thế nào, hồi ra sao, khi nào hồi, cũng đều có đạo lí riêng của nó, sai một chút liền dễ dàng bị người nắm lấy nhược điểm hoặc ghi hận trong lòng, những điều cơ bản này Bình An nắm bắt vô cùng rõ ràng, nếu ngươi muốn, có thể tùy thời tới hỏi hắn”.

Ô Khê biết Cảnh Thất đây là đang nhắc nhở hắn đạo lí sinh tồn tại Đại Khánh, vốn có rất nhiều chuyện y không thể nào hiểu được, nghĩ thầm rằng những người này cứ phải tuân theo những nguyên tắc đó mà sống chả phải quá mức phiền phức hay sao? Nhưng cũng hiểu được hảo ý của Cảnh Thất, vì thế gật gật đầu, hỏi: “Vậy ra ngươi muốn đưa tiểu hương miêu cho Thái tử để hắn dâng cho Hoàng Thượng sao?”

CảnhThất giảng giải: “Thái tử không thích nhất chính là hành động đi lối sau, đường ngang ngõ tắt, đưa cho hắn chẳng phải là muốn phá hủy đi thanh danh của hắn hay sao? Ta chính là muốn bán cho Đại hoàng tử một phần nhân tình”.

Ô Khê nghe thế liền nhíu mày lại thật chặt.

Ai, không nghĩ tới tiểu tử thành thật này lại có thể ghi hận lâu đến vậy. Cảnh Thất khuyên hắn: “Quân tử báo thù ba năm không muộn, ngươi nên hiểu, trên đời này không có cái gọi là địch nhân vĩnh viễn, tương lai rồi ngươi sẽ nhìn thấy được nhiều chuyện, sẽ hiểu được những lời ta nói hôm nay”.

Ô Khê hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta hứa tặng cho ngươi chính là đưa cho ngươi, ngươi muốn làm như thế nào thì liền như thế ấy đi”.

Tuy ngữ khí thường thường không có gì lạ, nhưng Cảnh Thất lại nghe ra một chút ủy khuất trong giọng nói kia, liền thở dài, nhấc tay vì bản thân mà tự châm cho mình một chén trà: “Ta sẽ dạy ngươi một điều, Ô Khê, ngươi nên thời thời khắc khắc nhớ kỹ, địch nhân của ngươi chỉ có một, đó chính là đạo lí để tung hoành thiên hạ”.

Đầu ngón tay Cảnh Thất nhẹ nhàng cào cào mép bàn: “Người tại triều đình, như thân nhập trách hạng (ngõ cụt), ngươi sẽ không muốn sau lưng mình toàn là địch nhân chứ?”

Ô Khê ngẩng đầu lên, quật cường mà nhìn hắn: “Ta mới không sợ bọn chúng”.

Cảnh Thất lười nhác mà trợn tròn mắt nhìn Ô Khê, như đang nhìn thấu nội tâm đầy phẫn nộ của thiếu niên. Hắn biết thiếu niên này không muốn bản thân thỏa hiệp. Ô Khê tuy rằng sống ở man kinh, không hiểu đến lễ nghi giáo hóa, nhưng lại khó có được tính tình chân thật, sắc bén thông minh, lại còn tâm tính quang minh, đáng lẽ ra nên sinh trưởng ở nơi sơn dã tự do tự tại, lại cố tình vì cơ duyên xảo hợp mà phải đến chốn này, giống như mỹ ngọc bị vùi nơi nước đục.

Ô Khê trầm mặc một lúc lâu, thái độ có phần mềm mỏng hơn một chút, ngữ khí vẫn như cũ kiên trì: “Ta cảm thấy ngươi nói không đúng. Là bởi vì ta nên ngươi mới trở thành địch nhân của Nhị điện hạ có phải không?”

Cảnh Thất cười nói: “Ngươi nghĩ cái gì thế, mọi chuyện đâu phải vì lý do đơn giản ấy mà thành?”

Ô Khê thùy tiệp mi mắt, một lúc lâu, lại thấp giọng nói: “Ta vẫn là hiểu được”.

“Hiểu được cái gì?”

“Ngươi là bởi vì cùng Thái tử quan hệ rất tốt, muốn hắn được làm hoàng đế, cho nên Nhị hoàng tử mới trở thành địch nhân của ngươi, phải không?”

Cảnh Thất sửng sốt một chút, nhưng không biết phải giải thích với y như thế nào. Có một số việc, dù có nói ra cũng không thể rõ ràng minh bạch, lấy niên kỷ của Ô Khê thì dù có nói thế nào, cũng vị tất y hiểu được.

Hắn nhớ tới lúc hắn vừa mở mắt, thời điểm mà hắn bắt đầu ghi dấu sự tồn tại của bản thân trong cuộc đời mới này, thì chỉ cần tới gần Hách Liên Dực trong vòng ba thước, toàn thân sẽ giống như bị ngâm trong nước sôi, vô cùng không tự nhiên, lúc ấy chỉ là muốn cách xa hắn một chút rồi lại một chút, cũng không muốn quản những sự việc loạn thất bát tao của kiếp trước nữa, đời này làm một con người phú quý nhàn tản, thực sự hỗn ăn chờ chết mà sống qua ngày.

Nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, tự bản thân từ khi bắt đầu nhìn ngắm sự vật ở thế gian này, đã có rất nhiều sự tình không còn như xưa nữa, nếu như không có hắn, hiện tại Hách Liên Dực còn có thể hay không đi lên đại vị? Nếu không thể… Chính mình thật có thể mắt thấy Đại Khánh lâm vào cảnh suy tàn hay sao? Thật sự tận mắt thấy đại nghiệp giang sơn này vỡ nát, lại có thể thờ ơ hay sao?

Vào cung cùng Chu thái phó đọc sách, thái phó dạy chuyện đầu tiên, đó là người đọc sách, muốn đọc được cái gì trong đó? Không phải hoàng kim ốc, cũng không phải nhan như ngọc, mà là nên vì thiên địa lập tâm, mà là vì dân lập mệnh, dùng lấy tuyệt học của bản thân, đổi lấy muôn đời khai thái bình.

Chu thái phó tuy chính là máy móc, chính mình có hiểu hay không còn chưa chắc, nhưng mấy thứ này, cũng đã thấm sâu vào trong tâm hồn của Cảnh Bắc Uyên.

Thiên vô tư phúc, mà vô tư tái, nhật nguyệt vô tư chiếu, thánh nhân vô tư lợi.

(Trời không dành phúc riêng cho bản thân, mà luôn ban phát sự che chở, nhật nguyệt không chiếu cho riêng cho ai, thánh nhân không màng danh lợi – thành ngữ)

Cảnh Bắc Uyên không dám noi theo tiên hiền nói một tiếng nguyện ưu trước cái ưu của thiên hạ, nhạc sau cái nhạc của thiên hạ. Nhưng hắn thân mang họ Cảnh, chính là thừa kế đệ nhất vương giả khác họ của Đại Khánh, là tổ tiên đã dùng máu đỏ để đổi lấy vinh quang.

Hồng trần bất quá chỉ vài độ thu sang, nếu là thái bình thịnh thế, hắn có thể trầm say trong hoan tửu, trầm mê trong sênh ca của mỹ nhân, phú quý bạc vạn cả đời.

Nhưng trong lồng ngực của hắn kia, là trái tim luôn đập hàng ngàn hàng vạn nhịp đập vì non song đất nước, lưng đeo danh tiếng tổ tiên dòng họ cùng huyết thống kiêu ngạo nam Trữ vương.

Cuối cùng, Cảnh Thất chỉ đành khẽ thở dài: “Cũng không phải vì hắn, có một số việc… Ngươi vẫn còn chưa hiểu được”.

Ô Khê chỉ cảm thấy con người tự do tự tại này vốn đang ngồi ở trước mặt, không hiểu vì sao biểu tình của hắn chợt có chút u trầm, tựa như có điểm mỏi mệt, lại có chút bi ý không thể nói rõ.

Vô cùng giống bộ dáng của Đại vu sư khi đưa tiễn y đến Đại Khánh, lời đã đến bên miệng, lại vẫn thủy chung không thể nói ra.

Y nắm chặt nắm tay, sau đó lại khẽ nới lỏng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái ấy đi, ta đối với những việc mà ngươi làm tuy không hiểu hết, ta chỉ cần biết là dù sao đi chăng nữa ngươi cũng sẽ không giờ hại ta”.

Cảnh Thất  có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta sẽ không hại ngươi?”.

“Ta thiếu ngươi một đoạn ân tình, ngươi cho dù hại ta đi nữa, cũng coi như là chúng ta huề nhau”. Ô Khê nói tiếp, “Ngươi liều mình không quản nguy hiểm mà cứu ta, a nô còn nói cho ta biết, ngươi trước kia đã cho Bình An âm thầm giúp ta rất nhiều việc, ta đã chọn ngươi làm bằng hữu, bằng hữu chắc là sẽ không hại ta”.

Cảnh Thất trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi: “Ngày ấy, thời điểm ngươi phát sốt, những lời nói mớ kia, người còn nhớ rõ không?”

Ô Khê sửng sốt một chút, lắc đầu: “Ta nói gì a?”

Thì ra là không nhỡ rõ, Cảnh Thất cười nói: “Cũng không có gì, người Trung Nguyên chúng ta, có tồn tại một thứ gọi là duyên phận, ta thấy ngươi hợp ý, cũng đã nhận ngươi làm bằng hữu. Nhận làm bằng hữu với ta tuy không có gì hay, bất quá lúc cần thiết, ta sẽ nguyện đỡ giúp bằng hữu hai đao, thời điểm mấu chốt, lại càng không tiếc chút mạng sống mà không cứu giúp bằng hữu”.

Hắn đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, kéo Ô Khê: “Đi, mang ngươi đi ra ngoài đi chơi.”.

Ô Khê bất ngờ không kịp đề phòng mà bị hắn kéo, hỏi: “Đi nơi nào?”.

Cảnh Thất cười ha hả: “Kinh thành rộng lớn, có khi nào lại thiếu chỗ chơi kia chứ, nếu bàn về sống phóng túng bổn sự, toàn kinh thành ta dám chắc bản thân ít nhất đứng hàng thứ hai”.

Ô Khê ngạc nhiên nói: “Thế đầu tiên là ai?”

Cảnh Thất thế nhưng cười mà không nói.

Đệ nhất? Dưới chân Thiên tử, liệu ai dám xưng đệ nhất đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui