Thất Giới Hậu Truyện

Nhìn thấy một kiếm này, Trần Huyền phát hiện quen thuộc, lại không nhớ ra nổi, lập tức bỏ hết tạp niệm, dùng ngón tay thay kiếm thi triển một chiêu kiếm huyền diệu, ngưng tụ trên đầu một cột kiếm đỏ rực, đối chọi từ xa với Vũ Điệp.Khẽ quát một tiếng, Vũ Điệp múa kiếm công kích. Cột kiếm ngũ sắc và cột kiếm đỏ rực va chạm nhau giữa không trung, lập tức phát nổ, thoáng cái đã hất bắn cả hai bên bay đi. Rên lên một tiếng, Vũ Điệp bị nội thương không nhẹ, nhưng nàng lại không hề quan tâm chút nào, nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai. Trần Huyền thân thể chấn động, mặt đầy kinh ngạc, cảm thấy vô cùng bất ngờ trước tu vi của Vũ Điệp, thật sự không biết được nàng ẩn giấu thực lực.Gầm nhẹ một tiếng, Trần Huyền bắn ngược về lại, tay phải múa kiếm bắn ra kiếm khí xông tận mây cao, làn kiếm đỏ rực ngưng tụ giữa không trung màn đêm thành một cột sáng khổng lồ, triển khai lấy cứng đấu cứng với Vũ Điệp, hai bên chính diện công kích.Vô số làn kiếm lấp lánh không ngừng trong màn đêm, tiếng sấm sét ầm ầm mãi không thôi cứ vang vọng trong khe núi. Vũ Điệp và Trần Huyền liên tục dùng cứng đấu cứng, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, cùng đồng thời dừng công kích lại.Luận về thực lực, Trần Huyền chắc chắn phải vượt qua Vũ Điệp. Nhưng lần trước Trần Huyền giao chiến với Thiên Lân, Kim Tuyệt hai mươi năm khổ luyện bị phá hủy, khiến cho nguyên khí của ông ta bị thương tổn lớn, tu vi rõ ràng giảm thấp, chỉ còn thực lực chừng tám phần so với thời cực thịnh.Ngược lại với Vũ Điệp, tu vi nàng tuy vẫn không thể nào vượt hơn được Thiên Lân và Thiện Từ, nhưng luyện thành Thiên Kiếm Cửu Quyết khiến thực lực nàng tăng mạnh. Ngoài ra nàng còn dung hợp thêm chân nguyên còn lưu lại của Lăng Thiên. Điều này khiến tu vi nàng tiến bộ thêm một bước, đã tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới, đạt đến trung hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên. Như vậy, hai người dùng sở trường bù sở đoản đối chọi với nhau, khoảng cách giữa hai bên rõ ràng thu ngắn.Hít vào một hơi, Vũ Điệp ngửng đầu nhìn cường địch, giọng băng lạnh nói:- Người hàng đầu của môn hạ Cửu Hư té ra cũng bất quá như vậy, quả thật chỉ là hư danh nói chơi.Trần Huyền tức giận, gầm lên:- Chớ có đắc ý, trước tiên hãy tiếp một chiêu này của ta rồi nói.Hai tay giơ cao, kiếm khí vút tận mây xanh, cột kiếm đỏ rực co duỗi không ngừng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành màu vàng kim, sau đó lại biến thành màu tím, khiến cho người ta có cảm giác khiếp đảm.Vũ Điệp hai tay bắt quyết, thân thể nghiêng thẳng tới trước, trường kiếm trên đỉnh đầu tự động xoay tròn, điên cuồng hấp thu linh khí từ bốn phương tám hướng. Dưới màn đêm, hào quang ngũ sắc từ khắp nơi hội tụ, liên tục không ngừng truyền vào trong thân trường kiếm, khiến nó bộc phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ, cơ hồ xua tan đi sự tràn lan của màn đêm. Thời khắc đó, toàn thân Vũ Điệp ngũ sắc hội tụ, một luồng khí thế vượt khỏi trời cao, nặng nề như núi. Trường kiếm trên đỉnh đầu run lên, kiếm khí như mây, tiếng kiếm rít điếc tai vang dội khắp trời đất, cùng với vô số làn kiếm hóa thành chín con rồng ánh sáng ngũ sắc vây phủ quanh người Vũ Điệp, bay lượn không thôi.Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Nga toàn thân chấn động, vọt miệng nói:- Đây … đây … chính là Thiên Kiếm Cửu Quyết, làm sao có khả năng như vậy?Bên này, Trần Huyền cũng nhận ra được kiếm quyết của Vũ Điệp, trong lòng rất kinh ngạc, cất tiếng hỏi:- Thiên Kiếm Cửu Quyết đã thất truyền hai mươi năm rồi, ngươi từ đâu mà tập được?Vũ Điệp ánh mắt như đao, khí thế bức người, giọng lạnh lẽo như băng đáp:- Làm cho chuyện không thể nào trở thành có thể, tất nhiên dự báo một số chuyện nào đó, đáng tiếc ngươi lại chưa từng lĩnh ngộ được.Trần Huyền hừ giọng nói:- Chớ có đắc ý, Thiên Kiếm Cửu Quyết tuy sắc bén, ta lại vô cùng quen thuộc, ngươi tưởng rằng dùng cái này có thể đả thương được ta, quả thực là uổng phí khí lực.Vũ Điệp không ngừng gia tăng tu vi thúc động kiếm quyết, đợi sau khi thu thế đã hoàn tất, cười lạnh đáp:- Nếu như ngươi tự phụ như vậy, thế thì hãy tiếp thử một chiêu này của ta thử coi. Thiên Kiếm chi cực, Cửu Quyết quy nhất, hóa vi nhất niệm, vô sở kháng cự! (Đỉnh cao Thiên Kiếm, chín quyết quy thành một, hóa thành một ý niệm, không gì chống nổi)Trong màn đêm hào quang rực rỡ ngũ sắc nhanh chóng hội tụ lại, chín con rồng ánh sáng hóa thành chín làn kiếm từ chín phương hướng khác nhau đồng thời triển khai tấn công. Đợi khi đến gần Trần Huyền, chín làn kiếm lại lóe lên biến mất, hội tụ thành một kiếm quỷ thần cũng khó lường, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trong mắt của Trần Huyền.Thấy Vũ Điệp phát động công kích, Trần Huyền kinh hãi tức giận vô cùng, tuy ông nói ngoài miệng nhẹ nhàng, nhưng ông ta cũng chỉ nghe qua về Thiên Kiếm Cửu Quyết, hoàn toàn không quen thuộc lắm. Khi nguy hiểm ập đến, ông ta không kịp suy tính, thân thể xoay tròn giữa không trung hóa thành một cột gió đỏ rực, ý đồ muốn dùng lực ly tâm khi xoay tròn để phá giải công kích của Vũ Điệp.Nhưng Thiên Kiếm Cửu Quyết một khi đã hợp nhất, uy lực của nó lập tức tăng lên kịch liệt gấp trăm lần.Lực ly tâm khi xoay tròn của Trần Huyền tuy có tác dụng nhất định, lại khó có thể tiêu trừ được luồng sức mạnh to lớn đó, Trần Huyền vẫn không thể nào thoát được kết cục một kiếm đâm xuyên qua tim.Một kiếm nhanh đến kinh người, nhẹ nhàng như lông hồng, mãi đến một chốc sau Trần Huyền mới bị cơn đau nhói làm cho thức tỉnh. Gầm giận một tiếng, Trần Huyền trước ngực máu tươi tuôn xối xả, cả người run rẩy, vẻ mặt lập tức tái nhợt như giấy, ánh mắt sáng tỏ cũng lập tức xám xịt, phảng phất như bị rút đi sức sống.Thân là người đứng đầu môn hạ Cửu Hư, Trần Huyền tự nhiên không thể nào chết đi như vậy, nhưng lại vì một kiếm này mà thực lực của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng, lập tức từ không trung rơi thẳng xuống đất, tình hình vô cùng chật vật.Vũ Điệp chăm chú nhìn địch nhân, giọng châm chọc nói:- Chỉ mới một kiếm, tưởng rằng không có chút uy hiếp nào với ngươi.Trần Huyền tức giận trừng Vũ Điệp, sau khi ổn định được thân thể rồi thì trong đáy mắt hiện lên chút khổ sở. Trước đây, Trần Huyền đầy lòng tự phụ, cho rằng có thể giết chết được ba người trước mắt. Hiện nay, Trần Huyền tuy còn chưa chết, nhưng thương thế lại nghiêm trọng, nếu như tiếp tục giằng co, chỉ sợ sẽ giao cả tính mạng của mình. Nghĩ đến đây, Trần Huyền rất không cam lòng, bản thân lần đầu xuất chiến gặp phải Thiên Lân đã nếm mùi thất bại, hôm nay lần thứ hai xuất chiến gặp phải Vũ Điệp, ai ngờ lại giẫm vào vết xe cũ, điều này làm sao không khiến cho ông ta cảm thấy đau lòng?Vũ Điệp cũng không hề để ý đến, lập tức triển khai một đợt công kích mới, dự tính thừa cơ tiêu diệt địch nhân. Phát hiện thấy nguy hiểm, Trần Huyền lập tức giật mình tỉnh lại, sau khi chần chừ chốc lát liền chọn cách lùi lại.Vũ Điệp múa kiếm có ý ngăn lại, bất đắc dĩ Trần Huyền đã một lòng muốn chạy, sau khi hai bên giằng co một chút, cuối cùng Trần Huyền cũng mang thương tích chạy trốn, kết thúc một đợt truy kích sinh tử này.Thấy Vũ Điệp đánh lui địch nhân, Lục Nga lập tức buông được lo lắng trong lòng, mang theo Vô Tâm chạy đến bên cạnh Vũ Điệp, cất tiếng hỏi:- Thế nào rồi, có nặng lắm không, Thiên Kiếm Cửu Quyết đó của con là chuyện thế nào?Vũ Điệp kể lại chuyện Lăng Thiên truyền thụ kiếm quyết cho mình, điều này khiến Lục Nga cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng cảm xúc rất sâu sắc.Sau đó, hai mẹ con mang theo Vô Tâm quay về lối cũ, tìm kiếm tung tích những người còn lại.- Thẳng đường bay đã vượt quá một ngàn năm trăm dặm rồi, thật ra còn bao xa nữa mới đến chỗ của Trừ Ma liên mình?Nhìn ánh trăng sáng tỏ trên đầu, Đao Hoàng Lãnh Vân nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Bắc Phong đáp lại:- Còn chừng một ngàn dặm, trước giờ Tý có thể đến đó.Đao Hoàng Lãnh Vân cau mày nói:- Còn một ngàn dặm? Sớm biết vậy đi theo bọn Dao Quang, cũng có thể không khổ sở bôn ba như vậy.Bắc Phong trả lời:- Dịch viên cách Trừ Ma liên minh cũng không gần, huống gì lần này chúng ta đi vòng, chủ yếu là muốn coi thử động tĩnh trên Thiên Trượng phong thế nào.Đao Hoàng Lãnh Vân nói:- Vừa rồi đã đi coi rồi, sớm thấy …Tuyết Sơn thánh tăng đột nhiên cắt ngang lời của ông ta, nhắc nhở:- Có tình hình.Bắc Phong nghe vậy chấn động, nhanh chóng để ý đến tình huống chung quanh, nhanh chóng phát hiện một luồng khí âm tà từ phía trước lóe lên biến mất. Tăng tốc tiến lên, Bắc Phong quát to:- Quỷ mị phương nào, còn không xuất hiện ra.Đao Hoàng Lãnh Vân đến bên Bắc Phong, chỉ vào núi rừng đen ngòm trước mặt, lên tiếng:- Vừa rồi luồng khí tức rất quỷ dị, chính là đi thẳng theo hướng này.Tuyết Sơn thánh tăng nói:- Chúng ta thẳng đường đi tới, từ đó chưa hề gặp bất kỳ khác thường nào, chỉ sợ khí tức quỷ bí này còn có bí mật nào khác.Bắc Phong hừ giọng nói:- Bất kể có bí mật gì đi nữa, trước tiên bắt lấy người này.Đao Hoàng Lãnh Vân không bàn gì thêm, Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ thoáng chốc, cũng đồng ý với đề nghị của Bắc Phong. Ba người tăng tốc truy đuổi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.Dưới ánh trăng, mấy người Bắc Phong thẳng đường truy đuổi, nhanh chóng nhìn thấy một bóng đen, đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người hoảng hốt bỏ chạy. Chăm chú nhìn bóng đen trước mắt, Tuyết Sơn thánh tăng trong lòng nổi lên một cảm giác bất an, dường như có chuyện phát sinh, lại không nắm bắt được. Bắc Phong và Đao Hoàng Lãnh Vân trong lòng thầm kinh hãi, bóng đen phía trước nhanh như ánh sáng, dưới ánh trăng không ngừng chuyển biến hình dạng, lúc thì hóa thành con báo ánh sáng, khi thì biến thành con chim ưng đen, khiến ba người truy đuổi vẫn không cách nào thu ngắn khoảng cách giữa hai bên.Màn đêm từ từ xuống sâu hơn, gió lạnh cô đơn.Bắc Phong liều mạng đuổi theo, chỉ trong nửa canh giờ đã đuổi qua vài trăm dặm, cuối cùng khi đến một vực hẹp âm lạnh khủng khiếp thì mất đi tung tích bóng đen. Đứng ở trên vách đá, Bắc Phong và Đao Hoàng Lãnh Vân chỉ thấy toàn thân phát lạnh, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Tuyết Sơn thánh tăng khẽ cau mày lại, ánh mắt nhìn vào khu vực đen tối trước mặt, đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc.- Đi nhanh, Thiện Từ ở gần đây.Còn đang nói, Tuyết Sơn thánh tăng lóe lên đi liền, Bắc Phong và Đao Hoàng Lãnh Vân cảm thấy rất kinh ngạc, hai người không kịp hỏi han nhiều, vội vàng đuổi theo. Chốc lát sau, ba người đã đến một vực sâu cuối đường âm u, không những thấy được Thiện Từ và Tinh Tuyền, còn gặp được Tư Đồ Thần Phong và Sở Văn Tân.Tinh Tuyền lúc này đang bị Thiện Từ vây kín lấy, nhìn qua tình cảnh bất lợi, nhưng y lại không hề để ý chút nào, rõ ràng không để Tư Đồ Thần Phong và Sở Văn Tân vào mắt.Bắc Phong nhìn thấy Tư Đồ Thần Phong, cất tiếng hỏi:- Không phải huynh đã về liên mình rồi sao, làm sao lại ở nơi này?Tư Đồ Thần Phong đáp:- Ta quay về rồi, bất quá nhận được tin Thiện Từ bị tập kích liền vội vàng chạy đến. Các vị làm sao cũng đến đây?Bắc Phong đáp:- Chúng ta vốn dĩ chính là muốn đi đến liên minh, giữa đường gặp một bóng đen, truy đuổi đến gần đây thì không thấy nữa, ngược lại gặp được mọi người.Sở Văn Tân kinh hãi nói:- Chúng ta cũng truy đuổi theo một bóng đen, mới phát hiện được Thiện Từ, xem ra chuyện này có bí ẩn đằng sau.Tuyết Sơn thánh tăng trầm giọng nói:- Chắc chắn là có người cố tình dẫn chúng ta đến đây.Đao Hoàng Lãnh Vân lên tiếng:- Sống đây thì ở yên đấy, tiêu diệt họa hại này đã mới nói.Thiện Từ đáp:- Hắn đã bắt đi Ngạc Tây.Bắc Phong nói:- Bắt lấy hắn, không sợ hắn còn mạnh miệng nữa.Tinh Tuyền khinh thường đáp:- Chỉ bằng các ngươi, quả thực là không tự lượng sức mình.Bắc Phong nhướng cao mày, hừ giọng nói:- Có phải là biết lượng sức hay không, ngươi thử qua liền biết.Dứt lời, Bắc Phong lóe lên ập đến, tay phải đánh ra một chưởng nhìn có vẻ êm ái, thực tế lại ẩn chứa khí cực lạnh.Thấy Bắc Phong ra tay, Tư Đồ Thần Phong, Sở Văn Tân, Đao Hoàng Lãnh Vân không dám để chậm, ba người đều nhìn thấy Tinh Tuyền không phải hạng dễ chọc vào, vì thế liên thủ phát động công kích.Tuyết Sơn thánh tăng vừa quan sát tình hình giao chiến, vừa kéo Thiện Từ đến gần, nhỏ giọng hỏi han những chuyện gần đây phát sinh. Thiện Từ kể lại tất cả mọi chuyện sau khi đi vào trung thổ từng chi tiết một, thánh tăng nghe xong cau chặt mày, tràn đầy lo lắng.Giữa chiến trường, hai bên giao chiến tình hình kịch liệt, Tinh Tuyền dùng một địch bốn vẫn giữ được cục diện bình ổn không thất bại. Bốn người Bắc Phong cảm thấy rất kinh hãi, kinh ngạc vô cùng trước sự cường hãn của Tinh Tuyền.Thân là kẻ mạnh số một số hai của Tu Chân giới, Bắc Phong và Tư Đồ Thần Phong nổi danh đã lâu, Đao Hoàng Lãnh Vân năm xưa tung hoành thiên hạ, chỉ duy nhất có Sở Văn Tân thực lực tương đối yếu hơn một chút. Bốn người liên thủ công kích, uy lực mạnh đến thế nào khó tưởng tượng được, nhưng lại không làm gì được Tinh Tuyền.Đương nhiên, áp lực Tinh Tuyền chịu cũng không nhẹ, y bản tính vốn hung tàn, bị bốn người liên thủ công kích nên nhanh chóng bị chọc giận, lập tức nổi sát cơ. Trong ba người Quỷ Vu, Dương Sát, Tinh Tuyền, Quỷ Vu là trí tuệ nhất, Tinh Tuyền là thực lực mạnh nhất. Ba người vốn là một thể, lại trải qua biến cố vài ngàn năm trước, bị phân giải thành ba cá thể khác nhau.Lúc này, Tinh Tuyền ý niệm giết chóc mãnh liệt, thi triển bí kỹ hắc ám, cả người lập tức hóa thành một chùm mây đen, lập tức nuốt chửng lấy cả bốn người Bắc Phong.Phát hiện bất ổn, bốn người Bắc Phong nhanh chóng triển khai phòng ngự, khí mạch cả bốn kết thông với nhau để chống lại sức xâm thực hắc ám của Tinh Tuyền. Ở bên ngoài, Thiện Từ và Tuyết Sơn thánh tăng đang quan sát cuộc chiến có phần lo lắng. Thiện Từ nói:- Con đi hỗ trợ bọn họ một tay.Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu đáp:- Con hiện nay thân thể trạng thái không ổn định, tốt nhất là không nên nhiễm thêm khí âm tà, hay là để ta ra tay hỗ trợ bọn họ.Tung mình bay lên, Tuyết Sơn thánh tăng xếp bằng giữa không trung, toàn thân lóe lên ánh Phật, phát ra ánh vàng kim vô cùng vô tận lập tức chiếu rọi sáng cả khu vực chung quanh vực kín.Cảm ứng được ánh Phật do Tuyết Sơn thánh tăng phát ra, Tinh Tuyền lập tức nảy sinh tình cảm chán ghét, hắn vốn dĩ đã không vui càng thêm tức giận, vô hình trung lòng giết chóc lại tăng thêm mấy phần.Theo sự chuyển biến tâm tình của Tinh Tuyền, đám mây đen kia bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại, hệt như một sợi dây tử thần đang thít chặt lấy cổ bốn người Bắc Phong, kéo bọn họ từng bước đi về quỷ môn quan.Nguy hiểm ập đến, bốn người Bắc Phong toàn lực phản kích, bất đắc dĩ sức mạnh hắc ám vô cùng quỷ dị, không ngờ cắt đứt liên hệ giữa bốn người, khiến bọn họ mất đi ưu thế liên thủ phòng ngự. Như vậy, mấy người Bắc Phong chỉ có thể nhờ vào bản lĩnh của cá nhân để chống lại công kích của Tinh Tuyền.Trong bốn người, Đao Hoàng Lãnh Vân không giỏi phòn ngự, vì thế triển khai tiến công, dùng đao pháp tuyệt thế của mình làm vũ khí, ý đồ chém đứt sức mạnh hắc ám đang trói chặt trên cổ của mình, nhưng càng lúc càng chìm sâu hơn. Tư Đồ Thần Phong áp dụng phương thức tương tự, kết quả cũng gần gần như vậy. Thân là truyền nhân của Tây vực Bất Dạ thành, thực lực Bắc Phong là mạnh nhất trong bốn người. Tuy trước đây vì thương thế còn chưa lành hẳn, nhưng muốn thoát khỏi cảnh khốn khó này cũng không phải là quá khó, sau khi trải qua một phen nỗ lực, ông ta trở thành người đầu tiên đột phá được hạn chế của Tinh Tuyền.Sở Văn Tân có phần xui xẻo hơn, thực lực của gã tương đối yếu, pháp quyết tu luyện lại không cách nào khắc chế được sức mạnh hắc ám, trở thành đối tượng săn giết của Tinh Tuyền, tuy đã liều mạng toàn lực, lại vẫn không cách nào thoát khỏi sự ăn mòn của sức mạnh hắc ám, cuối cùng sau khi Đao Hoàng Lãnh Vân, Tư Đồ Thần Phong kế nhau thoát khỏi vòng vây, gã trở thành đối tượng để Tinh Tuyền phát tiết lửa giận, chết trong tay của Tinh Tuyền.Tuyết Sơn thánh tăng đẩy Phật pháp đến cực hạn, dùng ánh vàng kim xua tan mây đen, phá giải được một chiêu này của Tinh Tuyền. Nhưng đúng lúc này, Thiện Từ vẻ mặt đột nhiên kinh hãi vô cùng, tức giận gầm lên:- Không được! Sư phụ tránh nhanh ...Ánh sáng nhiều màu lóe lên, thần kiếm ập đến. Thiện Từ không quản gì đến nhắc nhở của Tuyết Sơn thánh tăng, phát xuất một chiêu nhanh nhẹn mà sắc bén. Lúc đó, tiếng cười âm hiểm mà đắc ý của Tinh Tuyền vang lên, biến mất từ sau lưng của Tuyết Sơn thánh tăng.- Phật pháp che phủ mất bản tính của ngươi, ta phải dùng cừu hận để khiến ngươi nhìn thấy rõ bộ dạng vốn có của mình.Té ra, vào thời khắc Tuyết Sơn thánh tăng dùng Phật pháp để xua tan mây đen, Tinh Tuyền đột nhiên hóa thành một mũi tên ánh sáng đen ngòm, thừa cơ sát na Tuyết Sơn thánh tăng tâm thần buông lỏng, bắn xuyên qua tim của ông.Một tên đó quỷ bí vô cùng, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Chiếu theo lý thuyết, Tuyết Sơn thánh tăng Phật pháp tinh thâm, hơn nữa lại đang trong giai đoạn toàn lực thi triển Phật pháp, bất kỳ khí tà ác nào đi nữa cũng đều không thể xâm nhập, sao lại bị một tên âm thầm này có thể phá vỡ phòng tuyến của ánh sáng Phật được đây?Điểm này người ngoài hoàn toàn không biết rõ, nhưng Tuyết Sơn thánh tăng trong lòng thực sự biết rõ, chủ yếu có hai nguyên nhân.Thứ nhất, bản thân Tuyết Sơn thánh tăng chính là một nguyên nhân, bởi vì ông đã quá lo lắng cho Thiện Từ, tâm tình bình tĩnh đã sớm nổi lên rung động, cũng không cách nào bình tĩnh được, điều này tồn tại một sơ hở trí mạng.Thứ hai, Tinh Tuyền chính là một nguyên nhân. Thực lực của y mạnh mẽ vượt khỏi tưởng tượng, cho dù là Thiện Từ hiện nay cũng không cách gì đối địch nổi với Tinh Tuyền. Vào lúc một chiêu sắc bén đến gần Tuyết Sơn thánh tăng thì bị Thiện Từ mạnh mẽ thu hồi lại, hắn ôm lấy thân thể yếu ớt của Tuyết Sơn thánh tăng, mang ông quay về bên Bắc Phong, Tư Đồ Thần Phong, Đao Hoàng Lãnh Vân.Nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Sơn thánh tăng, mấy người Bắc Phong đầy lo lắng trong lòng, ào ào mở miệng an ủi. Thiện Từ mặt mày nóng nảy, tay phải để ở lưng của Tuyết Sơn thánh tăng, liên tục không ngừng truyền ánh Phật vào, ý đồ muốn sửa chữa tâm mạch bị tổn thương của Tuyết Sơn thánh tăng, áp chế được thương thế của ông.Giữa không trung, Tinh Tuyền hoàn toàn chưa bỏ đi, ngược lại cười to hả hả, châm chọc bốn người trong vực sâu.Nghĩ đến cái chết của sư đệ, thương thế của thánh tăng, Tư Đồ Thần Phong cũng không nhịn được nữa, gầm giận xông thẳng đến Tinh Tuyền!Bắc Phong thấy vậy liền vội vàng ngăn lại, mạnh mẽ kéo giữ Tư Đồ Thần Phong, nghiêm mặt nói:- Chớ có lỗ mãng, chúng ta chưa biết được chi tiết của địch nhân, thế cho nên thánh tăng trọng thương, sư đệ huynh bị chết oan. Lần này chúng ta phải bình tĩnh đã, không được ngang nhiên ra tay để tránh bị rơi vào bi kịch lần nữa.Đao Hoàng Lãnh Vân tức giận trừng Tinh Tuyền, chất vấn:- Ngươi thật ra là ai?Tinh Tuyền lạnh lẽo đáp:- Ta chính là sứ giả của ông chủ Hắc Ám, Tinh Tuyền chính là tên của ta. Bất kỳ người nào có ý đồ ngăn cản ta hoàn thành sứ mạng, ta đều phải tiêu diệt toàn bộ.Tư Đồ Thần Phong tức giận mắng:- Ngươi nằm mơ, chúng ta sẽ không cho ngươi được như ý.Tinh Tuyền cười to đáp:- Định mệnh sắp sẵn, làm sao tùy vào các ngươi được đây?Thiện Từ ngửng đầu nhìn Tinh Tuyền, hận thù nói:- Ta phải giết ngươi.Tinh Tuyền không để ý chút nào, đáp lại:- Ta ở đây.Tuyết Sơn thánh tăng nắm lấy cánh tay của Thiện Từ, yếu ớt lên tiếng:- Không được nổi giận, hắn thật lòng muốn chọc giận con. Chỉ cần con giữ được bình tĩnh lạnh lùng, lúc nào cũng mang bản tính thiện lương, hắn sẽ không làm gì được con. Còn đối với vi sư, định mệnh đã như vậy, con không cần phải đau lòng. Bây giờ, ta ra lệnh cho con phải rời khỏi nơi này, không được hỏi đến chuyện Ngạc Tây, quay về bên cạnh Vũ Điệp, dùng lòng để truy đuổi theo hạnh phúc thuộc về con.Thiện Từ lắc đầu trả lời:- Không, con không thể …Tuyết Sơn thánh tăng than thở đáp:- Ngạc Tây, chắc chắn đã chết, đây là sự thực không cách gì thay đổi được. Bọn họ muốn dùng điều này để chọc giận con, lẽ nào con lại cam tâm trúng kế, không nghĩ gì đến những lời dạy bảo của vi sư?Thiện Từ mâu thuẫn vô cùng, những lời đơn giản của sư phụ rất rõ ràng, hắn tự nhiên hiểu được. Nhưng muốn hắn thật sự buông tay, hắn lại không cách nào dứt bỏ được.Thấy Thiện Từ không nói gì, Tuyết Sơn thánh tăng quay đầu nhìn Bắc Phong, yếu ớt nói:- Nhanh mang Thiện Từ rời đi, quyết không để hắn lầm đường lạc lối.Bắc Phong hai môi khẽ máy động, dường như muốn nói thế nào đó, nhưng đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Tuyết Sơn thánh tăng, ông lại chần chừ.Bên cạnh, Đao Hoàng Lãnh Vân nói:- Vì đại cục làm trọng, đi nhanh thôi.Bắc Phong nghe vậy chấn động, nhanh chóng đứng lên kéo tay Thiện Từ, giao lại vào trong tay Lãnh Vân, sau đó liền tung mình bỏ chạy. Tư Đồ Thần Phong bắt đầu yểm hộ, chủ động tiến công Tinh Tuyền để đảm bảo lập tức mang Thiện Từ bỏ chạy được. Đối mặt với ý tốt của Bắc Phong, Thiện Từ mâu thuẫn vô cùng, miệng la hét:- Sư phụ …Tinh Tuyền thấy rõ mọi thứ trong mắt, bật cười ha hả lên tiếng:- Muốn bỏ chạy, các ngươi đã quá coi thường Tinh Tuyền ta rồi.Lời còn vang bên tai, không gian chung quanh đột nhiên bắt đầu ngưng đọng, màn đêm cứng rắn như sắt thép, như một tấm lưới vô hình vững vàng chụp lên người của tất cả.Phát hiện được nguy hiểm, trong ánh mắt yếu ớt của Tuyết Sơn thánh tăng yếu ớt đột nhiên bộc phát một luồng sáng lóng lánh, thoát khỏi lòng của Lãnh Vân, lớn giọng nói:- Ta mở đường cho mọi người, Thiện Từ trông cậy vào các vị.Hai tay bắt chéo, thân thể bay lên không trung, ánh Phật vàng kim chiếu rọi khắp chung quanh, trong màn đêm mở ra một con đường sáng tỏ.Thời khắc đó, Thiện Từ dường như ý thức được gì đó, la hét:- Không, sư phụ không được, nhanh dừng tay!Tiếng kêu điên cuồng khiến lòng người đau đớn, Bắc Phong, Lãnh Vân, Tư Đồ Thần Phong dường như có lĩnh ngộ, ào ào quay đầu lại nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, trong mắt ẩn chứa đau thương vô cùng vô tận. Để mở đường cho mọi người, Tuyết Sơn thánh tăng không tiếc dùng cái chết làm giá phải trả để thi triển pháp quyết cấm kỵ của cửa Phật, nhờ vào sức mạnh của Phật pháp để mạnh mẽ xua tan sức trói buộc của hắc ám, để Thiện Từ, Bắc Phong mấy người khôi phục được tự do.Nhìn ngọn lửa màu vàng kim đang thiêu đốt quanh mình Tuyết Sơn thánh tăng, Tinh Tuyền vô cùng chấn động tức giận, đây chính là cách dùng sinh mạng làm giá để hoán đổi lấy sức mạnh thần thánh, không những đủ khắc chế được sức mạnh hắc ám, còn tạo nên uy hiếp cực lớn với Tinh Tuyền.Tinh Tuyền không quản gì đến mấy người Thiện Từ, Bắc Phong, toàn lực thúc động sức mạnh hắc ám để chống lại một chiêu trước khi chết của Tuyết Sơn thánh tăng.Thừa dịp này, Bắc Phong mắt rưng lệ mà đi, ôm chặt lấy Thiện Từ, mang Lãnh Vân và Tư Đồ Thần Phong nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Ở trong vực sâu, ánh sáng màu vàng kim như sao xẹt ngang trời, rực rỡ mà chỉ trong chốc lát khiến người ta chấn động khiếp hãi lại không cách nào có thể quên được.Khi sinh mạng đã thiêu đốt hết rồi, thân thể Tuyết Sơn thánh tăng từ từ biến mất, nhưng đôi mắt chứa đầy u buồn kia đến chết cũng không hề nhắm lại, trong lòng của ông còn có quá nhiều lo lắng.Cuộc đời của Tuyết Sơn thánh tăng do bởi Thiện Từ mà đi vào luân hồi, một đời làm điều thiện của ông dùng công đức cả đời làm của lễ với ý đồ đảo chuyển vận mệnh của Thiện Từ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi định mệnh. Đối với điều này ông không oán không hận, dùng hết cả đời. Tuy cuối cùng còn chưa thể được như ý nguyện, nhưng ông vẫn kiên trì như cũ đến cuối cùng. Hiện nay, Tuyết Sơn thánh tăng chết đi, điều này chính là một sự đả kích rất lớn với Thiện Từ, cũng gieo hạt giống cừu hận vào trong lòng của hắn. Nhìn Tuyết Sơn thánh tăng bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, Tinh Tuyền không hề mừng vui chút nào, ngược tức giận mắng:- Lão già kia thật đáng ghét, ta sẽ không để cho lão được chết như ý, nhìn đi.Ánh nhạt lóe lên, Tinh Tuyền liền biến mất, chốc lát sau đã xuất hiện ngoài một khu rừng rậm, ngăn được bốn người Bắc Phong, Thiện Từ, Lãnh Vân, Tư Đồ Thần Phong đang toàn lực bỏ chạy.Phát hiện được sự xuất hiện của Tinh Tuyền, Bắc Phong chấn động trong lòng, cất tiếng hỏi:- Ngươi làm sao có thể xác định vị trí của chúng ta thật chính xác?Tinh Tuyền cười lạnh đáp lại:- Quyền lực hắc ám không gì không thể. Ban ngày các ngươi còn có thể nhờ vào quyền lực của mặt trời để khắc chế bóng tối, nhưng đêm xuống rồi ai cũng chớ mong thoát khỏi sự xâm nhập của quyền lực hắc ám.Thiện Từ tức giận trừng Tinh Tuyền, gằn giọng nói:- Sư phụ ta thế nào rồi?Tinh Tuyền cười ha hả đáp:- Lão quỷ sư phụ của ngươi không tự lượng sức mình, tự nhiên là đã xuống địa ngục A Tỳ rồi.Thiện Từ tức giận hét:- Ta phải giết chết ngươi.Bắc Phong khuyên bảo:- Không được kích động, đây là hắn cố ý kích động ngươi.Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt nặng nề, quát lên:- Các vị đi trước đi, ta sẽ giữ chân hắn.Đao Hoàng Lãnh Vân nói:- Một mình các hạ không đủ, chúng ta cùng liên thủ thử.Lời còn vang bên tai, Lãnh Vân tung mình bay lên, tay phải đảo chuyển, một làn đao đỏ rực gào thét bay ra nhắm thẳng đến Tinh Tuyền.Tư Đồ Thần Phong kêu khẽ một tiếng, múa kiếm công kích, Ngũ Hành kiếm theo sự khống chế của ông cái sau liền cái trước, tạo thành một kiếm trận Ngũ Hành, triển khai thế công liên miên không ngừng.Đối mặt với cảnh tượng này, Tinh Tuyền không hề để ý chút nào, hai tay đẩy thẳng múa lên, hai cột gió đen ngòm như quỷ dữ ập đến, lập tức đánh nát công kích của hai người.Bắc Phong thấy vậy kinh hãi giận dữ vô cùng, suy xét đến an nguy của Thiện Từ, cố gắng nhịn đau chọn lựa bỏ đi, ôm chặt lấy Thiện Từ, không để cho hắn có cơ hội ra tay.Khi Bắc Phong tung mình muốn rời đi, Tinh Tuyền đã sớm phát hiện được liền vận dụng sức mạnh hắc ám bố trí một kết giới hắc ám, dễ dàng hất ngược Bắc Phong và Thiện Từ về lại chỗ cũ.Bắc Phong hoàn toàn không nổi giận, nhanh chóng chuyển biến phương hướng, thay đổi phương thức. Nhưng sức mạnh hắc ám của Tinh Tuyền huyền diệu vô cùng, bất kể Bắc Phong nghĩ cách thế nào, trước sau đều không cách nào đột phá được kết giới hắc ám.Lúc này, Thiện Từ mở miệng:- Tiền bối đi không được rồi, nhanh thả vãn bối ra, chúng ta cùng nhau tiêu diệt địch nhân.Bắc Phong hơi chần chừ, lại không nghĩ ra được kế sách ứng phó nào tốt hơn, cuối cùng chỉ đành buông Thiện Từ ra.Vừa mới khôi phục được tự do, Thiện Từ liền mang lòng cừu hận sôi sục trong lòng phát động công kích, thần kiếm trong tay hào quang ngũ sắc, cực kỳ chói mắt dưới màn đêm. Đối mặt với tiến công của Thiện Từ, Tinh Tuyền có phần cảnh giác. Tuy luận về thực lực Thiện Từ còn thua một bậc, nhưng thân phận Thiện Từ đặc biệt, điều này khiến cho Tinh Tuyền có phần kiêng kỵ. Đồng thời, để chọc giận Thiện Từ, Tinh Tuyền một mặt chọn sách lược né tránh không giao chiến, mặt khác lại tăng cường tiến công ba người Bắc Phong, dự tính tiêu diệt toàn bộ cả ba người để tiện thể bước thêm bước nữa trong kế hoạch kích động Thiện Từ, khiến cừu hận trong lòng của hắn nhanh chóng tăng lên. Do đây là màn đêm, Đao Hoàng Lãnh Vân và Tư Đồ Thần Phong hai người có phần hạn chế về tu vi, pháp quyết Bắc Phong tu luyện lại có thuộc tính âm tối, tương đối có phần tốt hơn một chút. Còn đối với Thiện Từ, hắn bản thân kiêm cả pháp quyết chính tà, Hắc Thủy thần lực dưới sự dẫn dụ của quyền lực hắc ám đã bắt đầu nảy sinh nhanh chóng, có xu thế trưởng thành rất nhanh.Thân là sứ giả của ông chủ hắc ám, Tinh Tuyền có năng lực khống chế được hắc ám, tuy còn xa mới đạt đến cảnh giới Tùy Tâm Sở Dục, nhưng đối với mấy người Bắc Phong thì lại có vẻ thành thạo hơn.Trong lúc giao chiến, thần kiếm trong tay của Thiện Từ là hấp dẫn người khác chú ý nhất, sự khống chế quyền lực hắc ám của Tinh Tuyền là quỷ bí nhất, luôn dùng những phương thức không nghĩ ra được dễ dàng đánh trúng Bắc Phong, Lãnh Vân, Tư Đồ Thần Phong ba người.Ban đầu, Bắc Phong còn có thể nhờ vào pháp quyết bản thân tu luyện để tiến hành phòng ngự hữu hiệu, nhưng sau vài lần, Tinh Tuyền đã hiểu được rõ ràng thuộc tính đại khái của pháp quyết Bắc Phong dùng, liền vận dụng đặc tính biến hóa đa đoan của quyền lực hắc ám, tìm được giải pháp phá vỡ, hết lần này đến lần khác đánh trọng thương địch nhân.So với Bắc Phong, cảnh ngộ của Đao Hoàng Lãnh Vân và Tư Đồ Thần Phong càng thêm phần chật vật, hai người đối mặt với sức mạnh hắc ám không hình không sắc nên căn bản không cách gì phòng ngự, không bao lâu thì thân đã bị trọng thương, hoàn toàn nhờ vào ý chí mà kiên trì tiếp tục.Phát hiện được tình hình của ba người, Thiện Từ tức giận vô cùng, đối mặt với thực lực siêu mạnh như Tinh Tuyền, lại có khả năng khống chế được quyền lực hắc ám quỷ bí, hắn quả thực là bó tay chịu trói.Nhưng Thiện Từ dù sao cũng thông minh, hắn biết mục tiêu của Tinh Tuyền chính là bản thân, vì để tránh liên lụy đến ba người Bắc Phong, hắn quả quyết kêu ngừng cuộc chiến lại.Nhìn vẻ mặt tức giận của Thiện Từ, Tinh Tuyền cười lớn nói:- Thế nào, cảm nhận được chỗ tốt của sức mạnh to lớn rồi sao? Rất đơn giản, ngươi chỉ cần theo ta đi, không bao lâu sau ngươi liền có thể trở thành ông chủ của vạn vật.Thiện Từ hận thù đáp:- Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan gì đến những người còn lại. Các vị hãy đi trước đi.Bắc Phong lắc đầu trả lời:- Không được, chúng ta đã đồng ý với sư phụ của ngươi, quyết không thể để ngươi đi theo hắn được.Thiện Từ nói:- Ý tốt của mọi người thì ta xin ghi nhận, bây giờ mọi người lưu lại cũng không giúp được gì cho ta, ngược lại còn liên lụy đến ta. Mọi người hay là hãy đi nhanh đi.Bắc Phong nghe xong muốn mở miệng nói, Tư Đồ Thần Phong lại kéo tay của ông, hơn nữa còn đánh mắt ra hiệu, mạnh mẽ kéo ông rời khỏi nơi đó. Thấy vậy, Tinh Tuyền không hề ngăn chặn, dù sao cũng chỉ cần giữ Thiện Từ lại là được rồi.Đợi ba người Bắc Phong đi rồi, Tinh Tuyền cười âm lạnh nói:- Chỉ còn lại chúng ta, có phải ngươi muốn biết tung tích của Ngạc Tây phải không? Thế thì đi theo ta!Thiện Từ đứng yên bất động, lạnh lẽo nói:- Ta có nói qua là phải giết ngươi, thì nhất định phải giết ngươi ...Chữ ngươi còn vang vọng trong gió, thần kiếm trong tay của Thiện Từ đã bắn ra một chùm làn kiếm ngũ sắc nhắm thẳng vào tim của Tinh Tuyền.Tinh Tuyền lắc mình né tránh, miệng châm chọc nói:- Cửu Phật cấm giết người, xem ra ngươi đã quên mất rồi, có tiến bộ.Thiện Từ không nói gì chỉ tăng cường tấn công điên cuồng, làn kiếm dày đặc phá vỡ màn đêm, để lại một cảnh sắc thật rực rỡ. Tinh Tuyền không hề né tránh, cũng không bỏ chạy, miệng thỉnh thoảng cười châm chọc, chỉ nhằm khêu lên lửa giận trong lòng Thiện Từ.Ban đầu, Thiện Từ còn có thể cố gắng nhịn được. Sau đó, theo thời gian trôi qua thúc đẩy, Thiện Từ dần dần khó nhịn được cừu hận trong lòng, trong mắt bắn ra ánh sáng màu đỏ thẫm.Tinh Tuyền thấy vậy trong lòng ngầm mừng, cười châm chọc:- Hận đi, ngươi càng hận, lửa giận trong lòng ngươi mới càng bùng phát dữ dội, mầm móng tà ác ẩn tàng nơi thâm sâu linh hồn ngươi mới có thể nảy mầm trưởng thành, hơn nữa còn mạnh lên.Thiện Từ lúc này đã có biến hóa rõ ràng, sức mạnh cừu hận che đi bản tính thiện lương trong lòng của hắn, khiến hắn dần dần đến với tà ác. Phát hiện thời cơ đã đến, Tinh Tuyền bắt đầu lùi lại thật xảo diệu, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ châm chọc Thiện Từ, khiến lửa giận trong lòng của hắn không ngừng tăng lên, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, mà quên đi đây là quỷ kế của Tinh Tuyền.Chốc lát sau, Thiện Từ đã bị Tinh Tuyền dẫn đi xa, biến mất trong màn đêm.Một lúc sau, trên không trung vực sâu lóe lên ánh sáng, để lộ một bóng đen nhìn theo phương hướng mà Tinh Tuyền và Thiện Từ đã đi, không chút cam lòng nói:- Quả thật là một đám vô dụng, mấy người mà cũng không thắng được Tinh Tuyền, quả thật uổng phí một phen tâm huyết của ta. May mà còn có cơ hội, ta sẽ không để cho các ngươi được như ý dễ dàng, xem thử đi.Trong gió đêm, tiếng cười âm lạnh chớp mắt đã biến mất, mọi thứ hệt như chưa từng phát sinh.Theo Tư Đồ Thần Phong rời khỏi vực sâu rồi, Bắc Phong liền không dằn lòng được cất tiếng hỏi:- Ngươi làm gì mà kéo ta đi vậy?Tư Đồ Thần Phong thở dài đáp:- Ta cũng không muốn, nhưng tình hình thực tế thì đúng như Thiện Từ nói, chúng ta ở lại chỉ chịu chết thôi, căn bản không giúp được gì Thiện Từ. So với như vậy, chi bằng lưu lại tấm thân hữu dụng, chúng ta nghĩ biện pháp khác.Bắc Phong hừ giọng nói:- Nghe hay thật, bây giờ còn có biện pháp nào đây?Tư Đồ Thần Phong đáp:- Theo tình hình chúng ta biết được, Thiên Mục Phong chắc hẳn cũng ở vùng đất này. Nhiên Đăng Phật Ấn của hắn chính là binh khí thánh của cửa Phật, có được uy lực vô địch, nhất định có thể khắc chế được quyền lực hắc ám.Bắc Phong nghĩ lại cũng thấy đúng, gật đầu nói:- Biện pháp này không tồi, chúng ta vậy hãy đi tìm tiểu tử Thiên Mục Phong.Kéo tay Tư Đồ Thần Phong và Lãnh Vân, Bắc Phong nhanh chóng tiến lên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích. Màn đêm âm thầm trôi qua, yên ắng không tiếng động.Liệt Phong và người phụ nữ thần bí kia khổ chiến đã lâu, không những không có dấu hiện chân nguyên hao tổn, ngược lại tu vi tăng mạnh, điều này khiến cho người phụ nữ thần bí kinh hãi giận dữ, sau một phen suy tính thật cẩn thận, người này cuối cùng chọn lựa bỏ đi, kết thúc cuộc chiến dài dằng dặc đến mấy canh giờ.Liệt Phong cũng không gây khó dễ cho người phụ nữ thần bí, vội vàng đi tìm những người khác, nhanh chóng tìm được một số khí tức còn lưu lại vết trong không khí chung quanh, đi dọc theo luồng khí tức này để tìm kiếm, kết quả phát hiện được tung tích của Đồ Thiên. Sau khi gặp mặt rồi, Đồ Thiên hỏi đến tất cả mọi chuyện phát sinh trước đây, sau đó liền cùng Liệt Phong tiếp tục đi tìm, cuối cùng tìm được Tiết Phong, Tuyết Hồ và Phỉ Vân.Khi Liệt Phong biết được tin cái chết của Phỉ Vân, toàn thân chấn động, một sự đau thương không tên bao trùm trong lòng của nàng.Đồ Thiên tức giận vô cùng, kiểm tra lại thân thể Phỉ Vân, phát hiện hắn quả thực không còn chút khí tức nào, nguyên thần trong cơ thể cũng yên lặng vô cùng, hoàn toàn phù hợp với đặc tính của cái chết. Liệt Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Phỉ Vân, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, gương mặt nàng toát ra chút khác lạ, cả người chìm đắm trong trầm tư.Khoảng rất lâu sau, Tả Quân Vũ dẫn Bản Nhất, Hoàng Thiên xuất hiện trong tầm nhìn mọi người. Sau đó, Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt, Vũ Điệp, Lục Nga, Bạch Hạc tiên tử chia nhau đến đó, nhóm mười người lúc trước liền có chín người đoàn tụ tại nơi này, cũng tính là một chuyện đáng ăn mừng.Cái chết của Phỉ Vân chính là một bóng ma không sao xua tan được bao trùm lên đầu của mọi người. Khi Bắc Phong dẫn Tư Đồ Thần Phong và Đao Hoàng Lãnh Vân xuất hiện, mọi người lập tức phát hiện được một số chuyện không ổn trên gương mặt bọn họ. Sau khi cẩn thận hỏi han, mọi người đều cảm thấy đau lòng và thương tâm trước cái chết của Sở Văn Tân và Tuyết Sơn thánh tăng. Tụ thành một đoàn, mọi người kể lại những kinh nghiệm trải qua của từng người, hơn nữa còn đưa ra một kết luận cho việc bị tập kích lần này.Đây chính là một cuộc tập kích liên hoàn, trước thì cao thủ môn hạ Cửu Hư và người phụ nữ thần bí phát động tấn công, sau đó Thiện Từ lại gặp phải quỷ kế của Dương Sát và Tinh Tuyền, trong đó còn có Cửu U Minh Vương, mọi thứ nhìn qua đơn giản nhưng lại khó có thể làm rõ chi tiết.Trong chuyện lần này, Phỉ Vân bất hạnh chết trận, Ngô Viện Viện gặp được cơ duyên, Thiện Từ trúng kế, Sở Văn Tân và Tuyết Sơn thánh tăng vì Thiện Từ mà đồng thời trả giá sinh mạng. Còn lại những người khác gắng sức kịch chiến, ai nấy bị thương không nhẹ.Trong sự kiện lần này, nhân vật quan trọng nhất là Thiên Mục Phong sau đó lại biến mất tung tích, đến nay cũng không thấy dấu vết, điều này khiến mọi người rất nghi hoặc, thật ra ông ta đã đi nơi nào rồi? Hiện nay, an nguy của Thiện Từ là quan trọng nhất, nhưng Thiên Mục Phong lại không có tung tích, mọi người vừa nóng vừa giận, liền không thể không thương nghị sách lược đối phó.Mọi người bàn luận xong, quyết định để Vũ Điệp, Liệt Phong, Bản Nhất, Bắc Phong bốn người đi tìm kiếm tung tích của Thiện Từ, tận khả năng ngăn cản quỷ kế của Tinh Tuyền. Còn những người khác mang những người bị thương và thi thể Phỉ Vân trước hết quay về Trừ Ma liên minh, một là để an bài mọi người bị thương cho tốt, hai là để đem tin tức này truyền về, tiện cho mọi người có thêm ý kiến, tận sức nghĩ cách tìm Thiện Từ về.Liệt Phong nhìn thi thể của Phỉ Vân, nói với Tuyết Hồ:- Bảo vệ thân thể huynh ấy cho tốt, có lẽ huynh ấy còn có một tia hy vọng sống sót.Tuyết Hồ nghe vậy rất mừng, hỏi liền:- Quả thật không? Cô nương không lừa ta đó chứ?Liệt Phong vẻ mặt kỳ lạ, không khẳng định lắm trả lời:- Ta không nói rõ được, trước tiên cô hãy mang huynh ấy về, đợi sau khi ta nghĩ thông rồi mới nói cho cô biết.Nghe qua những lời của Liệt Phong, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền phân thành hai đường theo kế hành sự.Đài Tế Thiên nằm ở ngay trung tâm nội thành đế đô La Thành, nơi này vốn là một quảng trường trung tâm, sau đó thánh nữ Huyền Châu vì để tế trời cầu phúc liền thỉnh cầu Ngũ Sắc Thần Vương xây dựng lại nơi này thành một đài Tế Thiên. Hôm nay, thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt phụng mạng cử hành nghi thức tế trời cầu phúc, quảng trường chung quanh đã tụ tập vô số bá tánh, mọi người vẻ mặt thành kính, miệng hô lên tên của thánh nữ. Trước đây đế đô phát sinh một loạt những chuyện ám sát, không ít quan lại trọng yếu trong triều bị tập kích bỏ mạng, điều này khiến cho bá tánh đế đô lòng người bàng hoàng, lại thêm toàn thành giới nghiêm, binh sĩ ngày đêm tuần tra, càng khiến cho vô số bá tánh càng cảm thấy mưa bão sắp đến, bóng ma bất an bao trùm trong lòng của mọi người bá tánh. Lúc này đây, thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt đột nhiên đứng ra tế trời cầu phúc cho bá tánh đế đô, tự nhiên thu được tình cảm kính yêu ủng hộ của vô số bá tánh, mọi người đều mong chờ có thể thông qua lần tế trời này mà hóa giải tai nạn sắp sửa ập đến.Đứng trên đài Tế Thiên, Hoa Ngạo Nguyệt quần áo một màu trắng như tuyết thật thánh khiết như tiên, dung nhan tuyệt đẹp có thần thái đầy thành kính, ngửa mặt nhìn lên trời cao. Phía sau, bốn thiếu nữ áo lụa trắng bưng tế phẩm trong tay im lặng chờ đợi. Dưới đài có mười hai cô gái áo trắng đang dùng các loại nhạc khí khác nhau để diễn tấu, âm thanh huyền ảo bao trùm khắp bốn phương. Từ khi kế nhiệm thánh nữ đến nay, đây là lần thứ ba Hoa Ngạo Nguyệt cử hành đại điển tế trời long trọng như vậy. Hai lần trước, chính là khi Hoa Ngạo Nguyệt mới kế nhiệm thánh nữ, cùng với mừng thọ mỗi lần Thần Vương thêm trăm tuổi. Hai lần trước đều là chuyện vui, tuy long trọng nhưng ý nghĩa hoàn toàn tương phản với lần này. Cho nên thật tình mà tính lại kỹ, đại điển tế trời lần này mới thật sự là thuận theo ý dân, được sự ủng hộ chân chính của trăm dân.Ở trên đài Quan Thiên cự ly cách không xa đài tế trời, Ngũ Sắc Thần Vương và các quan lại trong triều đang chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của Hoa Ngạo Nguyệt. Lần này, do tình hình đặc thù, Hoa Ngạo Nguyệt quyết tâm cử hành pháp sự tế trời cầu phúc liên tục ba ngày ba đêm, một là để lung lạc lòng dân, hai là để tiện cho binh sĩ trong đế đô truy xét những hung thủ sát nhân kia. Ngũ Sắc Thần Vương rất tán đồng với điều này, đặc biệt thống lĩnh quan lại trong triều đi tham gia nghi thức khai mạc của đại điển tế trời cho thêm phần long trọng. Huyền Châu đứng bên cạnh Ngũ Sắc Thần Vương, ánh mắt dừng lại ở Hoa Ngạo Nguyệt, vẻ mặt phức tạp lẩm bẩm khe khẽ:- Sức ảnh hưởng của Ngạo Nguyệt quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.Ngũ Sắc Thần Vương điềm nhiên đáp lại:- Điều này trước mắt còn lợi hơn là hại, không cần phải lo lắng.Huyền Châu cười cười, vẻ mặt tâm tư cất tiếng hỏi:- Trong lúc tế trời, Thần Vương có dự tính thế nào?Ngũ Sắc Thần Vương lãnh đạm đáp:- Tự nhiên là tra xét nghiêm ngặt, chuyển bị động thành chủ động, tiêu diệt cho được nghịch tặc.Huyền Châu trầm ngâm nói:- Ở nơi này có cần phải để cao thủ bảo vệ an toàn cho Ngạo Nguyệt?Ngũ Sắc Thần Vương đáp:- Chuyện này giao cho Thải Ngọc tiên cung phụ trách, nàng thấy thế nào?Huyền Châu trầm ngâm một lúc, gật đầu trả lời:- Thân phận Ngạo Nguyệt đặc biệt, người tầm thường quả thực không nên đến gần quá mức.Lúc này, Hoa Ngạo Nguyệt trên đài Tế Thiên đã hoàn thành nghi thức khai mạc đại điển tế trời trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, cả người ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt chéo, vẻ mặt thành kính nhìn lên trời cao, toàn thân phát ra hào quang thánh khiết. Bốn bề, ba mươi sáu đệ tử Thánh nữ giáo chiếu theo thứ tự sắp đặt nhất định, mỗi người đều ngồi xếp bằng nhìn lên trời cao, trong miệng niệm lẩm bẩm, cùng với thánh nữ đồng lòng hướng lên trời cao cầu phúc để bảo vệ bá tánh trong đế đô. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngàn vạn bá tánh tụ tập trên quảng trường ào ào ngồi xếp bằng xuống mặt đất, học theo bộ dạng của Hoa Ngạo Nguyệt bắt đầu ngửa mặt lên trời cao cầu khẩn phúc trạch cho chúng sinh. Ngũ Sắc Thần Vương nhìn thấy cảnh này, liền lập tức tự mình thống lĩnh văn võ bá quan rời khỏi đài Quan Thiên, chỉ lưu lại Vụ Thanh Ti và cao thủ của Thải Ngọc tiên cung phụ trách bảo vệ an nguy của Hoa Ngạo Nguyệt.Trong đám người, Thiên Lân đã đổi hình dạng liên tục đặc biệt quan sát động tĩnh của Ngũ Sắc Thần Vương, thấy ông ta thống lĩnh quan lại đi rồi, Thiên Lân liền âm thầm theo ở phía sau, từ xa xa quan sát tình hình trước mắt. Bám theo một đoạn, Thiên Lân không có cơ hội ra tay, nhưng lại hiểu được đại khái những người chủ yếu ở bên cạnh Thần Vương. Đến gần Thông Thiên đại đạo, Thiên Lân không đi theo nữa, xoay mình tiến ra ngoại thành, một mình đi thăm thú khắp nơi đến nửa ngày, phát hiện Thánh Nữ giáo có hai mươi bốn phân hội ở đế đô La Thành, tất cả cùng lúc cử hành đại điện tế trời cầu nguyện, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ bá tánh ở đế đô, thanh thế cực kỳ to lớn.Đến lầu Phi Tiên cư, Thiên Lân gọi một số rượu thịt, vừa thưởng thức vừa nhìn xem đế đô phồn hoa, trong lòng phân tích tình hình đế đô trước mắt. Thấy Thiên Lân ngồi yên một mình không nói, Ma Da đột nhiên mở miệng nói:- Ngươi đang lo lắng?Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, gật đầu đáp:- Chuyến đi đế đô xem ra thuận lợi, thực tế lại hung hiểm khó lường. Theo quan sát hiện nay của ta, thực lực Ngũ Sắc Thần Vương hoàn toàn không thể nhìn thấu được qua bề mặt bên ngoài, ta bây giờ còn chưa dám đến gần ông ta quá.Ma Da nói:- Đây là một vương triều cực thịnh, ngươi muốn một mình sức lực bản thân để lật nhào nó, tự nhiên phải trả giá rất to lớn.Thiên Lân trả lời:- Kế sách hiện nay ta chỉ có thể dùng binh theo chiêu hiểm, lợi dụng sách lược binh pháp trong Tà Binh sách, phá vỡ tình hình này.Ma Da hỏi lại:- Ngươi muốn làm thế nào?Thiên Lân đáp:- Binh bất yếm trá. Thừa lúc đại điển tế trời, ta dự tính đánh úp Thải Ngọc tiên cung.Ma Da kinh ngạc hỏi lại:- Thải Ngọc tiên cung? Ngươi đây chính là giương đông kích tây, hay là dụ rắn ra khỏi hang?Thiên Lân cười đáp:- Đây chính là nhằm khiến cho Ngũ Sắc Thần Vương không dò ra được đầu não, đợi khi ông ta phái người đặc biệt quan tâm đến Thải Ngọc tiên cung, ta sẽ đi đến Chấn cung một chuyến.Ma Da nói:- Kế sách rất hay, nhưng còn chưa đủ tốt. Nếu như đồng thời tập kích vài địa phương, như vậy càng tốt hơn.Thiên Lân cười tà dị đáp:- Chuyện này không khó, ta sẽ đồng thời khai đao với rất nhiều người.Ma Da hỏi lại:- Khi nào thì hành động?Thiên Lân cười đáp:- Rượu thịt nơi này không tồi, ta trước tiên đổ đầy bao tử đã.Ma Da cười cười, không nói thêm. Rất lâu sau, Thiên Lân rời khỏi Phi Tiên cư, đi thẳng đến Lục môn Đề Đốc phủ.Cô Tinh Vân Nhai, Mẫu Đơn và Hoa Hồng lúc này đang kéo tay Hoa Ảnh, hỏi han một số chuyện liên quan đến Thiên Lân.Thấy bộ dạng nóng lòng của hai người, Hoa Ảnh cười đáp:- Không cần phải lo lắng, ta lần này đến đây chính là có tin tức tốt lành muốn nói với mọi người … Tình hình đại khái như vậy, mục đích chuyến này của ta …Mẫu Đơn cắt ngang lời của Hoa Ảnh, cười nói:- Chuyện liên quan đến Bình Nam Vương Lý Hạo, chúng ta đã sớm dự liệu rồi, hiện nay thánh chủ đã thống lĩnh Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình chạy tới đó.Hoa Ảnh cười trả lời:- Không ngờ các vị lại nghĩ giống hệt như Thiên Lân, đây có phải gọi là đồng cảm trong lòng không?Hoa Hồng đáp:- Đây chính là suy nghĩ của Mẫu Đơn.Mẫu Đơn không để ý đến, ánh mắt quan sát Hoa Ảnh, cất tiếng hỏi:- Biến hóa của cô rất to lớn, chuyện này như thế nào?Hoa Ảnh ánh mắt khẽ biến, chần chừ rồi đáp:- Chuyện này có liên quan đến Thiên Lân.Mẫu Đơn nghe vậy chấn động, dường như ngộ ra.Hoa Hồng lại không hiểu, cất tiếng hỏi:- Đây là Thiên Lân tăng cường thực lực cho cô?Thiên Lân đáp:- Thiên Lân đã ngầm thấy qua Ngũ Sắc Thần Vương một lần, sau khi so sánh với nhau, phát hiện bản thân và Thần Vương còn tồn tại một khoảng cách xa.Hoa Hồng lo lắng nói:- Nói như vậy, nếu giao tranh chính diện với Thần Vương, Thiên Lân chẳng phải không có phần nào thắng sao?Mẫu Đơn hỏi tiếp:- Thiên Lân hiện nay có dự tính như thế nào?Hoa Ảnh đáp:- Tà Hoàng quyết mà Thiên Lân tu luyện có thể khiến thực lực của Thiên Lân gia tăng nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn nhưng lại có một số hạn chế nhất định.Hoa Hồng hỏi lại:- Hạn chế như thế nào?Hoa Ảnh liếc Hoa Hồng, ánh mắt vô cùng quái dị, không đáp mà hỏi ngược lại:- Nếu như tương lai tiểu thư của ta gả cho Thiên Lân, cô có chấp nhận không?Hoa Hồng sửng mình, quay đầu liếc Mẫu Đơn, phát hiện nàng dường như cũng biết gì đó, lại không chịu nói rõ ràng ra.Hơi trầm tư một chút, Hoa Hồng trả lời:- Nếu như bọn họ có tình với nhau, ta tự nhiên sẽ không phản đối.Hoa Ảnh tiếp tục hỏi:- Nếu như trong tương lai cung chủ Thải Ngọc tiên cung Vụ Thanh Ti cũng gả cho Thiên Lân, có có thể chấp nhận được chăng?Hoa Hồng khẽ biến sắc mặt, thấy Hoa Ảnh không giống như đùa giỡn, tâm tình vô cùng mâu thuẫn. Hoa Ngạo Nguyệt gả cho Thiên Lân, điểm này trong lòng nàng đã sớm có chuẩn bị, vì thế hoàn toàn không bài xích gì cả. Nhưng Vụ Thanh Ti chính là sư phụ của Hoa Ngạo Nguyệt, nếu như người này cũng gả cho Thiên Lân, thế thì sau này phải đối mặt thế nào?Nghĩ đến những điều này, Hoa Hồng hỏi:- Làm gì mà hỏi vấn đề này? Chuyện này có liên quan gì đến Tà Hoàng quyết của Thiên Lân?Hoa Ảnh đáp:- Cô trước tiên hãy trả lời thực cho ta, chút nữa ta sẽ nói cho cô nghe.Hoa Hồng chần chừ một lúc, quay đầu nhìn Mẫu Đơn, cất tiếng hỏi:- Còn cô, thấy thế nào?Mẫu Đơn vẻ mặt tâm sự, nhẹ nhàng đáp:- Hoa Ảnh đang hỏi cô, câu trả lời của ta chút nữa sẽ nói cho cô biết.Hoa Hồng nghe vậy ngầm sinh nghi, suy xét một chốc rồi trả lời:- Nếu như thật sự Thiên Lân thích như vậy, do bởi Thiên Lân, ta cũng không phản đối.Hoa Ảnh lại hỏi:- Nếu như tương lai Thiên Lân muốn kết hôn với ta, cô có bằng lòng không?Hoa Hồng nghe vậy sắc mặt biến hẳn, tức giận nói:- Cô … cô … cô thật ra có ý gì đây?Hoa Ảnh vẻ mặt điềm nhiên trả lời:- Cô chỉ cần trả lời ta là được.Hoa Hồng hít vào một hơi sâu, hừ giọng nói:- Cá nhân ta tự nhiên không cao hứng gì, nhưng điều đó phải do Thiên Lân quyết định.Hoa Ảnh thở dài đáp:- Ngũ Sắc Thiên Vực có năm đại mỹ nữ, nếu như Thiên Lân muốn có cả năm đại mỹ nữ, cô thấy sự kiện này là như thế nào?Hoa Hồng không vui vẻ trả lời:- Cô làm gì mà cứ hỏi hoài chuyện này vậy?Hoa Ảnh khẽ lẩm bẩm:- Ta hỏi vấn đề này chỉ là muốn nói với cô, có một số chuyện chúng ta không cách nào né tránh được, cô phải có tâm lý chuẩn bị. Tà Hoàng quyết của Thiên Lân rất thần kỳ, lại rất quỷ dị. Mỗi một lần tăng cường lên đều có quan hệ đến tư chất hảo hạng của nữ nhân, mà phải là nữ nhân phải còn trinh có thân thể nguyên âm mới có thể gia tăng thực lực của Thiên Lân.Hoa Hồng nghe vậy chấn động, hỏi tới:- Câu này của cô có ý gì đây?Mẫu Đơn khẽ biến sắc mặt, ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Hồng, thở dài nói:- Thực ra ý của Hoa Ảnh đã rất rõ ràng rồi, năm đại mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực đã định sẵn có số mạng dây dưa không dứt với Thiên Lân.Hoa Hồng nói:- Chuyện này ta có thể lý giải, Hoa Ngạo Nguyệt ta cũng có thể hiểu được, nhưng hai người còn lại, một là sư phụ của Hoa Ngạo Nguyệt, một người là thánh chủ của Lam Quang Thánh Vực, bọn họ làm sao có thể phát sinh quan hệt nào đó với Thiên Lân?Mẫu Đơn cười khổ đáp:- Có nhiều khi, rất nhiều chuyện cũng không phải do chúng ta mà tính được, lần trước thánh chủ bị thương, người ngoài đều không biết tình hình. Thực ra thánh chủ trúng phải độc của Âm Dương hoa …Hoa Hồng nghe vậy chấn động, phản bác lại:- Thánh chủ không phải sau này tìm được Vô Ưu thảo rồi sao?Mẫu Đơn khẽ thở dài trả lời:- Thánh chủ không nói như vậy, thế thì có thể nói thế nào đây?Hoa Hồng nghe vậy biến hẳn sắc mặt, chuyện này khiến nàng khó có thể chấp nhận được, nhưng nàng lại có thể làm thế nào đây?Hoa Ảnh lên tiếng:- Nhớ lại sau khi Thiên Lân từ Ma Vân Đại chiểu trạch quay về, cả người Thiên Lân đã có biến hóa rất to lớn, thực lực thánh chủ cũng đột nhiên tăng tiến mãnh liệt, điều này thực ra cũng đều có liên quan đến Tà Hoàng quyết. Trước mắt, Thiên Lân muốn trong thời gian ngắn mà gia tăng thực lực, thì cần phải có phụ nữ có thân thể nguyên âm còn trinh làm lô đỉnh, như vậy không những thực lực Thiên Lân có thể gia tăng rất nhanh chóng, mà người phụ nữ hợp thể với Thiên Lân cũng có thể lập tức gia tăng tu vi từ năm đến mười lần.Mẫu Đơn hỏi lại:- Nói như vậy, nhờ có cô, thực lực Thiên Lân có gia tăng đượcbao nhiêu rồi?Hoa Ảnh bật cười phức tạp, gật đầu đáp:- Tà Hoàng quyết của Thiên Lân rất bá đạo, bất kỳ người phụ nữ nào đến gần Thiên Lân, trong thời gian dài đều bị Thiên Lân hấp dẫn. Ngoài ra, tu luyện Tà Hoàng quyết cũng rất quái dị, cần phải hai bên nam nữ đều yêu thích nhau, hơn nữa tư chất của phụ nữ càng tốt, biên độ Thiên Lân gia tăng thực lực càng lớn.Hoa Hồng hừ giọng nói:- Nếu là như vậy, hắn có thể tìm Hoa Ngạo Nguyệt để theo nàng ta mà tu luyện!Mẫu Đơn nhẹ nhàng đáp:- Một khi Hoa Ngạo Nguyệt mất đi thân thể nguyên âm, làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của Thần Vương.Hoa Ảnh nói:- Ta nói với hai vị những điều này là hy vọng các vị có tâm lý chuẩn bị. Nếu như hai vị đã chọn Thiên Lân rồi, quyết tâm chấp nhận hy sinh tất cả vì Thiên Lân, thế thì vào lúc quan trọng nhất, các vị cũng phải lấy đại cục làm trọng. Một khi Thiên Lân có được thực lực áp chế Thần Vương, chúng ta có thể không đánh mà thắng.Hoa Hồng vẻ mặt kỳ lạ, cất tiếng hỏi:- Điều này là Thiên Lân bảo cô nói với chúng ta?Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:- Đây chính là những lời trong lòng của bản thân ta, Thiên Lân không muốn để người khác biết được quan hệ giữa Thiên Lân và thánh chủ, tránh phá hỏng thanh danh của thánh chủ, đồng thời cũng khiến cho cô nổi nóng. Ta nói với cô những điều này chính là muốn nhắc nhở cô, đối với cô và Mẫu Đơn, Thiên Lân thực ra muốn che chở cho cô nhiều hơn. Cuộc đời này của Thiên Lân, bất kể là sống ở nhân gian hay là Ngũ Sắc Thiên Vực, đều định sẵn có dây dưa với nữ nhi không dứt ra được. Tà Hoàng quyết chỉ là một biểu tượng, hoàn toàn không phải là nguyên nhân chân chính.Hoa Hồng nghe xong có phần xấu hổ, ánh mắt khó hiểu nhìn Mẫu Đơn, chần chừ lên tiếng:- Mẫu Đơn, ta …Khẽ lắc đầu, Mẫu Đơn nói:- Giữa chúng ta nếu đã có thể cùng hưởng một đời yêu thích nhất, còn có gì không thể chia nhau được đây?Hoa Hồng vẻ mặt cảm động, nghiêm mặt nói:- Đa tạ cô, Mẫu Đơn.Mỉm cười lắc đầu, Mẫu Đơn đưa mắt nhìn lại Hoa Ảnh, cất tiếng hỏi:- Bây giờ cô dự tính làm như thế nào, lập tức quay về hay là ở lại đây chờ đợi tin tức?Hoa Ảnh đáp:- Ta muốn trước tiên quay lại bàn luận với Thiên Lân, nếu như tình hình cho phép, ta sẽ đến đây đổi cho Hoa Hồng đến đó, để cô ấy hỗ trợ Thiên Lân ở đế đô.Câu này vừa nói ra, Hoa Hồng lập tức hiểu được hàm nghĩa bên trong, đỡ lời nói liền:- Mẫu Đơn thông minh hơn, để cô ấy đi thích hợp hơn.Mẫu Đơn cười trả lời:- Ta còn phải quản lý Lam Quang Thánh Vực, cho dù cơ hội cho phép, cũng chỉ có thể mình cô đi được.Hoa Hồng phản bác lại:- Nếu như Thiên Lân cần gia tăng thực lực, cô không đi sao được?Mẫu Đơn nói:- Chuyện này sau hãy nói, chúng ta trước tiên khảo sát tình thế trước mắt. Hiện nay, đế đô liên tục phát sinh tình trạng, Ngũ Sắc Thần Vương căn bản không rảnh lo đến chúng ta. Nếu như có thể thừa cơ thay thế cho Ảnh Ma, để y chạy đến hỗ trợ Thiên Lân, nhất định có thể tăng thêm tiện nghi cho Thiên Lân rất nhiều.Hoa Ảnh tán thưởng:- Chuyện này thì cô dự tính để ai thay thế cho Ảnh Ma? Chuyện này có quan hệ đến an nguy của Hắc Trì Huyền Vực.Mẫu Đơn nói:- Ta suy tính qua rồi, dự định để Lam Kha tướng quân đi thay thế cho Huyền Tôn, để Huyền Tôn tiếp lấy chức vị của Ảnh Ma, các vị thấy như vậy có được hay không?Hoa Hồng nói:- Chỉ có thể như vậy thôi.Hoa Ảnh lên tiếng:- Chuyện này không thể chần chừ, chúng ta bắt đầu đi thôi.Mẫu Đơn lập tức phái người gọi Lam Kha tướng quân đến, cẩn thận kể lại một lượt kế hoạch của bản thân mình, sau khi được Lam Kha tướng quân đồng ý rồi, liền cùng Hoa Hồng, Hoa ảnh dẫn Lam Kha tướng quân đi thẳng đến Hắc Trì Huyền Vực, thực hiện kế hoạch đổi trắng thay đen mới.Rời khỏi đài Quan Thiên rồi, Ngũ Sắc Thần Vương liền thống lĩnh văn võ bá quan quay lại Thần Vương đại điện, sau khi khiển trách đơn giản một lượt rồi, đại bộ phận quan lại liền rời khỏi đại điện, ai nấy tự mình làm việc truy xét hung thủ. Huyền Châu, Cừu Nhược Băng, Mặc Hứa, Hoàng Dật Phi, Triển Dực mấy người lưu lại trong đại điện, Thần Vương bảo bọn họ phân tích động cơ và mục đích của hung thủ.Mặc Hứa mở miệng trước tiên, đưa ra kiến giải của bản thân:- Những người bị giết đều là võ tướng, từ đây mà phân tích, rõ ràng hung thủ chính là muốn rút củi dưới nồi, trước tiên phá hỏng lực lượng phòng ngự của đế đô, sau đó mới tiến hành thực hiện bước kế tiếp trong quỷ kế của hắn.Cừu Nhược Băng nói:- Bản triều vốn lấy võ lập quốc, binh quyền nắm trong tay của võ tướng. Hung thủ làm như vậy mục đích rất ác động, chính là nhằm tiêu diệt các võ tướng hữu dụng khiến hai mươi vạn đại quân ở đế đô rơi vào tình trạng quần long vô thủ. Đối với tình hình này, đại vương tốt nhất là hãy tuyển chọn một nhóm võ quan trước, để bổ sung vào những chỗ trống.Huyền Châu lên tiếng:- Cừu cung chủ nói không phải không có lý, chúng ta thoáng cái đã mất đi mười người tài có thể dùng được, điều này đối với bản triều quả thực là một sự thương tổn rất to lớn, phải nhanh chóng bù đắp vào mới được.Ngũ Sắc Thần Vương nói:- Đế đô đã nhiều năm bình an, hiện nay đột nhiên phát sinh bất ngờ, về phương diên chọn lựa người phải suy xét cho cẩn trọng. Nếu như mọi người có người nào thích hợp, đừng ngại tiến cử một nhóm.Nghe vậy, những người có mặt ở đây bắt đầu phân tích, ai nấy suy tính chọn người trong lòng của mình để đưa ra cho Thần Vương và những người ở đây suy xét.Khi bước chân của Nội vụ tổng quản Tiêu Nhiên vang lên, một tin tức không hay truyền đến cho mọi người.- Khải bẩm Thần Vương, vừa mới thu được tin tức, Lục môn Đề Đốc La Kiệt ở trong phủ bị một hung thủ không biết tên giết chết rồi. Ngoài ra, lại có bốn vị võ tướng và hai vị văn quan trên đường về phủ cũng bị giết chết, Thải Ngọc tiên cung cũng truyền ra tin tức bị tập kích, nghe nói ít nhất có bốn người chết, hơn hai mươi người bị thương tổn.Huyền Châu nghe vậy chấn động, đứng phắt dậy hỏi liền:- Có ai thấy qua được bộ dạng của địch nhân không?Tiêu Nhiên lắc đầu trả lời:- Chưa từng có người nào thấy qua được diện mục thật sự của hắn, nhưng theo đệ tử của Thải Ngọc tiên cung báo lại, đầu người đó có một tầng mây sáng ngũ sắc bao trùm, có bộ dạng mấy phần tương tự với đại vương.Ngũ Sắc Thần Vương hừ giọng nói:- Tên quỷ này thật đáng hận, không ngờ dám giả mạo bộ dạng của bản vương, ta phải lột da nghiền xương hắn mới được. Truyền lệnh xuống, xa giá đến Thải Ngọc tiên cung, bản vương muốn tự mình đi đến coi thế nào.Tiêu Nhiên vâng một tiếng, sau đó đi chuẩn bị. Cừu Nhược Băng cất tiếng hỏi:- Đại vương đi chuyến này, bọn thuộc hạ có cần đi theo không?Ngũ Sắc Thần Vương đáp:- Tập nã hung thủ chính là đại sự hiện nay, các ngươi theo ta đi đến đó.Cừu Nhược Băng và Mặc Hứa đưa mắt trao đổi, hai người ai cũng không dám phản đối.Chốc lát sau, Tiêu Nhiên đã chuẩn bị tất cả mọi thứ xong, Ngũ Sắc Thần Vương liền dẫn Huyền Châu, Cừu Nhược Băng, Mặc Hứa chạy thẳng đến Thải Ngọc tiên cung.Khi Vụ Thanh Ti biết được tin Thải Ngọc tiên cung bị đánh lén chạy về, Thiên Lân đã sớm xuất hiện ở gần khu vực Chấn cung phía Bắc đế đô.Nhìn bố cục của Chấn cung, Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, nơi này ngoại trừ phòng bị nghiêm mật, còn bố trí rất nhiều trận pháp trùm lên nhau, người tầm thường căn bản không cách nào vào trong đó. Khảo sát qua một lượt, Thiên Lân có phần do dự. Nếu như nhằm đả kích Ngũ Sắc Thần Vương mà phải hủy đi Chấn cung, ngày sau tự mình đăng quang ngôi vị đế vương, chẳng phải lại phí công sức để xây dựng lại Chấn cung nhằm phòng ngừa ma thú của Ma Vân Đại chiểu trạch tập kích sao? Nghĩ đến đây, Thiên Lân thay đổi kế hoạch ban đầu, quyết định thâm nhập Chấn cung để giết chết Cừu Nhược Băng, lựu lại pháo đài phòng ngự kiên cố này. Có được chủ ý rồi, Thiên Lân liền lập tức thực hiện, nhờ vào sở học của bản thân, nhanh chóng tiến vào khu vực trung tâm của Chấn cung, nhưng lại không hề phát hiện được tung tích của Cừu Nhược Băng.Tra xét bố cục phòng ngự bên trong Chấn cung, Thiên Lân phát hiện hủy đi thì đáng tiếc, nhưng lại không muốn đi một chuyến vô công vô ích, vì thế quyết định phải giết chết một số cao thủ Chấn cung có thực lực tương đối mạnh, tạo nên một trận sấm sét rung chuyển. Quay về trong nội thành đế đô, Thiên Lân thấy hành động hôm nay không thu hoạch được nhiều, tâm tình có phần không vui. Nhưng mà đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm ứng được khí tức của Thần Vương, trong lòng vô cùng cảnh giác, sau một phen dò xét rồi, phát hiện Ngũ Sắc Thần Vương đang thống lĩnh một nhóm nhân mã đi thẳng đến Thải Ngọc tiên cung. Nhìn thấy điều này, Thiên Lân đột nhiên ý thức được thời cơ đã đến, đợi sau khi một đoàn người Thần Vương đã đi xa rồi, hắn nhanh chóng ẩn giấu thân thể, bay thẳng đến Thần Vương đại điện.Từ xa xa, Thiên Lân đã thấy được khí thế to lớn của Thần Vương đại điện, trong lòng kinh hãi than thở không thôi. Đây là một tòa cung điện, mà cung điện đế vương ở nhân gian không thể nào so sánh được. Do thời gian khẩn cấp, Thiên Lân không quá lưu ý đến ngoại hình của đại điện, mà tập trung tinh lực vào mặt thăm dò Thần Vương đại điện, nhờ vào sức mạnh Linh Phách, nhanh chóng phát hiện được đại điện có rất nhiều trận pháp và kết giới phòng ngự phức tạp xen vào nhau. Phân tích qua, Thiên Lân thấy những điều này đều không làm khó được mình, vì thế liền âm thầm đến gần.Khi đến gần cửa đại điện, hắn lại thấy được Nội vụ tổng quản Tiêu Nhiên. Lúc đó, Tiêu Nhiên đang hướng về vị trí Thiên Lân ẩn mình nhìn một lúc, vẻ mặt có phần không hiểu được, dường như có phát hiện được gì đó, lại không dám khẳng định lắm. Thiên Lân hơi cảm thấy giật mình, Tiêu Nhiên này không ngờ tu vi cực cao, lại cam tâm làm đầu sai cho Thần Vương, xem ra Thần Vương đại điện này quả thực không thể coi thường được. Để hiểu thêm tình hình của Thần Vương đại điện, Thiên Lân chọn lựa bỏ đi, dừng lại ở lối vào đại điện một hồi lâu, ngầm thăm dò qua tình hình bên trong một phen, cuối cùng không hề tiến vào mà lại bay thẳng ra hậu cung của Thần Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui