Thất Giới Truyền Thuyết

Giây lát, Lăng Thiên và Bạch Quang đuổi kịp Huyền Đan vũ sĩ, nhưng lại không thấy hành tung của bóng xám kia.

Vì vậy, Lăng Thiên cau mày, kinh ngạc nói:

- Người này thật ra là ai? Sao lại năm lần bảy lượt thoát khỏi tầm mắt của chúng ta?

Huyền Đan vũ sĩ đáp:

- Ta nghĩ rất nhiều, người này hẳn trong người phải có bảo vật với khả năng che giấu khí tức.

Bạch Quang đáp:

- Nếu như vậy, chúng ta không phải đang bị hắn dắt mũi đi sao?

Huyền Đan vũ sĩ đáp:

- Chuyện này cũng khó nói, có khả năng người chúng ta gặp phải chỉ đang làm trăm phương ngàn kế để thoát khỏi chúng ta thôi. Cũng có khả năng hắn cố ý tìm chúng ta để thực hiện mưu đồ khác. Hiện nay, chúng ta chỉ có thể tiến bước nào tính bước đó, đợi có phát hiện mới rồi quyết định.

Lăng Thiên không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Bạch Quang thấy cũng không tiện mở miệng, vì vậy ba người tiếp tục truy tìm.

Thời gian âm thầm trôi qua, không biết bao lâu sau ba người đã xới hết phương viên vài trăm dặm, kết quả bóng xám không tìm được, lại phát hiện một luồng khí tức tà ác khác.

Thấy vậy, Huyền Đan vũ sĩ kinh ngạc lên tiếng:

- Trưởng lão, luồng khí tức này có phần tương tự với Huyết Vệ, rất có thể chính là cao thủ Vu tộc.

Lăng Thiên vẻ mặt trầm trọng, than nhẹ:

- Chúng ta bị lừa rồi, đáng tiếc phát hiện quá trễ. Đi thôi, đi theo luồng khí tức tà ác đó, đi gặp một nhân vật trong truyền thuyết một chuyến.

Bạch Quang nghi hoặc nhìn ông, hỏi lại:

- Nhân vật trong truyền thuyết là ai? Vu Thần chăng?

Lăng Thiên không đáp, nhìn về phía xa xa, thần sắc nghiêm túc. Vẻ mặt này Bạch Quang lần đầu thấy được, trong lòng rất kinh hãi. Ông ngầm phát hiện được chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng lại không tiện mở lời.

Trên mặt đất, ở một nơi bí mật, một cặp mắt đang nhìn lên không trung. Thấy ba người Lăng Thiên phóng thẳng đi, người đó mới thở ra lẩm bẩm: "Không tin được, cao thủ Hư Vô Giới Thiên quả thật không đơn giản, thiếu chút nữa đã ép ta phải hiện hình." Nói rồi ánh sáng âm u lóe lên, sương xám quanh thân tự động tan biến để lộ ra diện mục thật, không ngờ đó chính là Thiên Mục Phong.

Té ra, mọi thứ đều là âm mưu của hắn.

Đi theo luồng khí tà kia, ba người Lăng Thiên thẳng đường tới, rất lâu sau, ba người đến trước một ngọn núi, trên đỉnh có hai bóng người đang lạnh lùng nhìn về phía này.


Ngừng lại, Lăng Thiên yên lặng trầm ngâm, hai mắt chăm chú về đỉnh núi, vẻ mặt biến ảo khó lường.

Bên cạnh, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ không hề lên tiếng, trong lòng hai người mơ hồ bất an, đều cảm thấy ánh mắt sắc bén trên đỉnh núi như ánh mắt tử thần đang nhìn mình.

- Đi thôi, hắn đã chờ đợi chúng ta lâu rồi.

Sau một lúc trầm ngâm, Lăng Thiên mở lời nhưng giọng nói có phần trầm trọng.

Bạch Quang nhẹ giọng đáp:

- Trưởng lão, với thực lực của chúng ta sợ là không làm gì được Vu Thần, ông xem có cần …

Phất tay ngăn lời Bạch Quang, Lăng Thiên đáp:

- Lúc này chúng ta nên thản nhiên, như thế mới không phụ uy danh của Hư Vô giới, biết chưa?

Bạch Quang miệng vâng dạ, trong lòng lại đầy khổ sở. Đây chính là chỗ đáng thương nhất của cao thủ chánh đạo.

Cự ly vài dặm chớp mắt đã qua. Khi ba người Lăng Thiên hạ xuống, khuôn mặt xấu xí của Vu Thần toát ra nụ cười khủng khiếp, giọng âm trầm hiểm ác:

- Đã nhiều năm rồi, người cũ gặp lại, quả thật đáng ăn mừng.

Lăng Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, trầm giọng đáp:

- Vu Thần, ngươi lợi dụng cơ hợp tốt để tái sinh trở lại, không ở mãi Nam Cương cho tốt, ngược lại còn chạy đến trung thổ sinh sự, lẽ nào ngươi quên giáo huấn năm xưa rồi?

Vu Thần ánh mắt như đao, lóe lên tia lạnh, giọng không tốt lành trả lời:

- Lăng Thiên, ngày đó ngươi dùng Phong Thần phù để phong ấn ta, bây giờ ta đã phá vỏ chui ra, món nợ này ngươi nợ đã quá lâu hẳn cũng đến lúc phải tính toán.

Lăng Thiên lạnh nhạt nói:

- Ngươi ngày trước đầy tà ác đến mức người và trời đều oán hận, ta vì muôn dân thiên hạ mà phong ấn ngươi, đó là tội lỗi ngươi phải trả. Bây giờ, nếu như ngươi đã tái sinh, hẳn phải lột xác hoàn toàn, quên đi quá khứ, sửa đổi cho tốt, nếu không sẽ phụ đi sự chiếu cố của ông trời.

- Câm miệng, bổn thần hành sự thế nào, há để cho ngươi hoa chân múa tay chỉ bảo. Hôm nay, ngươi đã lầm mưu đến đây rồi, kiếp số đã định sẵn, ngươi hãy chịu mạng đi thôi.

Giận dữ trừng Lăng Thiên, khuôn mặt Vu Thần đầy phẫn nộ.

Lăng Thiên phản bác lại:


- Lầm mưu không chỉ riêng mình ta, Vu Thần ngươi không phải cũng bị giống vậy sao?

Vu Thần trừng ông, âm hiểm lạnh lùng nói:

- Lời của ngươi cũng không sai về phương diện nào đó. Nhưng tiếp theo, ta lại không phải là người bị xui xẻo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lăng Thiên hừ giọng nói:

- Chưa thử qua, đã vội lớn tiếng còn quá sớm.

Vu Thần cười lạnh đáp:

- Sự thật như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng, hà tất phải chống đỡ làm gì đây?

Lăng Thiên phản bác lại:

- Nếu ta sợ ngươi sao phải đến đây?

Vu Thần đáp:

- Bởi vì ngươi biết né không được, vì thế cố làm ra vẻ thản nhiên, cho đúng với phong độ của cao thủ Hư Vô giới.

Lăng Thiên nghẹn lời, Huyền Đan vũ sĩ kế bên mở miệng lên tiếng:

- Tranh hơi bằng lời nói có tác dụng gì, chúng ta nếu đã ở thế chính tà đối lập, vậy hãy để tay chân cho thấy sự thật ở đây, đến đây.

Vu Thần trừng ông một cái, ánh mắt sắc bén phát ra ánh lạnh, một luồng sức mạnh tà sát vô hình đột nhiên xông đến, lập tức khiến Huyền Đan vũ sĩ trọng thương bay đi.

- Trước mặt bổn thần sao có thể để ngươi làm càn được.

Bạch Quang trong lòng chấn động, vội vàng bay đến đỡ lấy Huyền Đan vũ sĩ bị trọng thương, vừa truyền chân nguyên trị thương vừa lên tiếng hỏi:

- Sao rồi, có nặng không?

Huyền Đan vũ sĩ vẻ mặt khác thường, hận thù trả lời:

- Không sao, ta còn cố được.


Lăng Thiên giận dữ trừng Vu Thần quát lên:

- Ra tay đánh lén chính là thủ đoạn của Vu Thần ngươi chăng?

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Vu Thần trả lời:

- Ngươi chính ta tà, ngươi và ta nói về chuyện này không phải trong đầu có bệnh chăng?

Lăng Thiên rất giận, hung dữ quát lên:

- Được, ta cũng không rỗi tranh hơi với ngươi, ân oán nhiều năm chúng ta hôm nay hãy kết thúc thôi.

Nói rồi hai tay múa lên phía trước, phát ra một cơn lốc kinh thiên thổi thẳng tới Vu Thần. Còn người lại lợi dụng cơ hội phóng thẳng lên phía trên Vu Thần, lòng bàn tay lấp lánh ánh ngũ sắc, phát ra hai thanh kiếm ánh sáng ngũ sắc bắt chéo như rồng xoay nhanh chém xuống.

Thản nhiên bất động, Vu Thần cười rất tà dị lên tiếng:

- Lăng Thiên, người ngày đó có thể ra oai, đó là vì ngươi có phần bất ngờ lợi dụng kẻ hở. Hôm nay, gặp lại lần nữa, với thực lực của ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ngươi còn không ngoan ngoãn chịu mạng.

Ý nghĩ lóe lên, toàn thân Vu Thần ánh sáng âm u nhấp nhô, vô số phù chú cổ quái bay ra bốn bề, hóa thành ngàn vạn con thú lạ, gầm gừ tiến công Lăng Thiên.

Đồng thời, Vu Thần lắc mình liền không thấy tung tích, chớp mắt đã xuất hiện trên tầng mây, hai tay đưa ra, cả phương viên vài trăm dặm liền đen ngòm, một không gian quỷ dị đặc biệt bao trùm bốn bề quanh ba người Lăng Thiên.

Trong màn đêm, toàn thân Lăng Thiên lấp lánh ngũ sắc, Bạch Quang toàn thân lại trắng toát, Huyền Đan vũ sĩ lấp lánh ánh xanh, cả ba kết thành một vòng, tạo nên một kết giới phòng ngự liên hợp chống đỡ không gian quỷ dị kia.

Bốn bề, vô số thú lạ ánh sáng ly kỳ lấp lánh các hình các dạng làn sáng, hệt như quỷ hồn, từng lớp từng lớp xông thẳng đến kết giới do ba người tạo nên.

Cảnh tượng đó có phần kinh khiếp, nhưng chuyện khiến ba người hãi hùng chính là những con thú quái lạ đó dường như hư ảo nhưng lại tồn tại thật sự. Việc bọn chúng xông đến mang theo sức phá hoại cực mạnh, liên tục không ngừng đánh vào phòng ngự của ba người, khiến ba người phải liên tục thúc động chân nguyên để duy trì cục diện.

Cảm thấy tình hình không ổn, Bạch Quang lên tiếng:

- Trưởng lão, không gian này hơi kỳ quái, chúng ta cứ như vậy không phải là biện pháp.

Lăng Thiên vẻ mặt trầm trọng, nặng nề lên tiếng:

- Ta biết rồi, nhưng hiện nay chúng ta chưa hiểu rõ tình hình xung quanh, ngang nhiên hành động sẽ dễ dàng trúng kế.

Huyền Đan vũ sĩ đưa ra kiến nghị:

- Ta thấy chi bằng để hộ pháp thi triển pháp quyết "Liệt Nhật Huyền Quang" xem có thể phá giải được không gian hắc ám này không.

Lăng Thiên trầm ngâm đáp:

- Uy lực của Liệt Nhật Huyền Quang rất mạnh, nhưng cần phải sử dụng lượng chân nguyên rất lớn, hơn nữa hào quang khi thi triển rất mạnh, chúng ta sẽ bị nó ảnh hưởng đến không thể nhìn thấy mà cũng sẽ trở thành chậm chạp, như vậy sẽ tạo nên một sơ hở.

Huyền Đan vũ sĩ đáp:


- Điều này ta cũng biết, nhưng đối phương cũng bị ảnh hưởng tương ứng, hơn nữa do thân thể bọn chúng tà ác, mức độ ảnh hưởng còn lớn hơn chúng ta.

Thấy ông ta nói như vậy, Lăng Thiên cũng không phản bác nữa, đưa mắt cho Bạch Quang, nhẹ giọng nói:

- Tự ông hãy quyết định, ta không tiện nói nhiều.

Bạch Quang trầm tư rất lâu, thấy số lượng những con quái thú chung quanh không giảm, trong lòng biết giảm đi cũng không phải là biện pháp, đành gật đầu nói:

- Được, ta thử xem sao.

Lăng Thiên nghe vậy, trong đáy mắt lóe lên chút thương cảm, gật đầu nhè nhẹ nói:

- Cẩn thận.

Dường như hiểu được ý tứ của Lăng Thiên, Bạch Quang bật cười khổ sở nhỏ giọng nói:

- Ta biết.

Nói rồi nhắm hai mắt lại, thân thể ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, bắt đầu thúc động chân nguyên.

Rất nhanh, ánh trắng hiện lên quanh người phát ra rất nhiều làn sáng, cả người hệt như một nguồn phát sáng, liên tục không ngừng phát ra làn sáng trắng rực rỡ rọi chiếu bốn bề. Ban đầu, luồng sáng trắng này hoàn toàn không mạnh mẽ, nhưng cùng với việc Bạch Quang thúc động chân nguyên, ngàn vạn làn sáng như sóng nhấp nhô không ngừng, càng lúc càng thêm chói chang.

Thời khắc đó, Bạch Quang hệt như một vầng Thái Dương bên trong không gian hắc ám, đang từ từ nhô lên cao, dần dần rọi chiếu. Bốn bề, bóng đen âm u như nước triều thối lui, nhanh chóng lộ ra một khu vực trắng bạch chói mắt đang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

Lăng Thiên và Huyền Đan vũ sĩ nhắm chặt hai mắt, ai nấy bố trí phòng ngự chặt chẽ, yên lặng chờ đợi. Bên ngoài, khu vực trắng sáng có ánh sáng lưu chuyển, vô số làn sáng màu trắng vặn vẹo dao động, gây nên một tầng ánh sáng lưu động nhỏ bé, nuốt lấy tất cả sóng ý thức thăm dò, khiến cho khu vực tĩnh mịch.

Trên tầng mây, Vu Thần nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt xấu xí toát ra mấy phần lạnh lùng tàn khốc, âm hiểm cất lời:

- Nhục thân hóa đan, quả thật không ngờ có kết quả này.

Đại vu sư Hách Triết không hiểu hỏi lại:

- Chủ nhân, nhục thân hóa đan nghĩa là sao?

Vu Thần đáp:

- Hiện nay, pháp quyết Bạch Quang đang thi triển chính là pháp quyết "Liệt Nhật Huyền Quang" của Hư Vô Giới Thiên, dung hợp tinh hoa của hai phái Phật Đạo, dùng chân nguyên cả đời làm cơ sở, mượn thân thể huyết nhục của bản thân để chuyển hóa thành huyền đan, dùng hào quang như mặt trời xua tan mọi sức mạnh tà ác. Uy lực pháp quyết này có thể khắc chế rất nhiều pháp quyết tà ác, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi tu vi của người thi triển pháp quyết.

Vu sư Hách Triết lại nói:

- Theo như chủ nhân, Bạch Quang thi triển pháp quyết này có thể giải trừ được U Minh Tà giới của chủ nhân, nhưng đòi hỏi hắn phải có đủ sức mạnh.

Vu Thần đáp:

- Đúng thế, pháp quyết này đúng là có cơ hội phá vỡ được U Minh Tà giới của ta, nhưng tu vi hắn không đủ, vì thế chỉ phí công mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận