Hứa Khiết nhỏ nhẹ nói:
- Vân Phong, hỏi như vậy không phải là quá cẩn thận rồi. Nó bất quá là một trận pháp, làm sao có được ý thức tự chủ được?
Lâm Vân Phong cau mày nói:
- Việc này khó nói rõ được, theo cảm giác của huynh nó có ý thức tự chủ, nhưng có thể nói hay không, có thể liên thông với chúng ta thì rất khó nói được.
Hứa Khiết nói:
- Như vậy, chúng ta hà tất phải lãng phí tinh lực đây?
Lâm Vân Phong nói:
- Bây giờ nó thoát không được, chúng ta cũng không nóng nảy, hay là xem thử nó có phản ứng như thế nào.
Hứa Khiết thấy cũng đúng, vì thế không nói thêm nữa, yên lặng quan sát và chờ đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong kết giới, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết chờ đợi một lúc đều thấy không động tĩnh, đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Lùi lại một khoảng cách nhất định, Hứa Khiết lên tiếng:
- Xem ra không động thủ không được, huynh nhớ cẩn thận.
Lâm Vân Phong tự phụ trả lời:
- Âm Dương pháp giới, huynh làm chủ thiên hạ, muội cứ yên tâm. :
Nói rồi hai tay giang ra, sức mạnh âm dương mạnh mẽ từ người gã phát ra bao trùm bên ngoài trận pháp đá tảng.
Lúc này, giữa Lâm Vân Phong và trận pháp đá tảng hoàn toàn là đối lập, một bên công một bên thủ, đang tiếng hành giao đấu âm thầm.
Theo tình hình hiện nay, trận pháp đá tảng bị vây khốn trong kết giới Âm Dương, nằm ở vị trí phòng thủ. Lâm Vân Phong muốn phá giải nó, tìm được Dịch viên, nằm ở vị trí chủ động công kích.
Như vậy, hai người xem ra bình tĩnh, trên thực tế sát cơ vô hình đang nhanh chóng tích lũy.
Chăm chú nhìn tình hình giữa hai bên, vẻ mặt Hứa Khiết có mấy phần ưu tư lo lắng.
Tuy nói nàng hiểu rõ thực lực của Lâm Vân Phong, nhưng lần này đối mặt với trận pháp đá chưa từng gặp qua, liền khiến nàng ít nhiều cảm giác kinh ngạc, đoán không được kết cục cuối cùng.
Về phía nàng, đối mặt với một thứ không phải sinh vật, cảm giác đó quái lạ. Nhưng Lâm Vân Phong lại nói thứ không phải sinh vật này có ý thức, thế cuối cùng nó là thứ gì vậy?
Trong lúc suy tư, toàn thân Lâm Vân Phong làn sáng nhấp nhô khiến Hứa Khiết chú ý. Chỉ thấy Lâm Vân Phong lúc này khí thế toàn thân điên cuồng gia tăng, một luồng bá khí uy nghiêm khắp thiên hạ ngập trần từng phân nhỏ trong kết giới, ép cho Hứa Khiết cơ hồ không thể hô hấp được.
Trận pháp đá tảng chịu ảnh hưởng, tốc độ xoay tròn bắt đầu giảm bớt, bề mặt làn sáng màu vàng nhạt dao động kịch liệt, xem ra đang chịu áp lực rất lớn.
Hai mắt trợn tròn, trong mắt Lâm Vân Phong phát xuất ánh sáng rực rỡ, đang thăm dò huyền bí của trận pháp đá tảng.
Hơn một lần, Lâm Vân Phong thuận lợi nhìn xuyên qua được phòng ngự của trận pháp đá tảng, thấy được hình bóng của Dịch viên.
Lúc này, trận pháp đá tảng dường như phát hiện được khó mà né tránh, vì thế gia tăng sức mạnh phòng ngự, biến đổi tần suất dao động, khiến Lâm Vân Phong nhất thời khó mà tiến công được.
Thấy vậy, Lâm Vân Phong cười lạnh không ngừng, trong lúc ý niệm chuyển động, tần suất thăm dò đột nhiên tăng lên gấp trăm lần, rất nhanh dò xét được một số dấu vết mơ hồ.
Có được phát hiện này, Lâm Vân Phong tiếp tục gia tăng phạm vi tần suất, cuối cùng trải qua vô số lần phân tích thăm dò, cuối cùng đột phá được phòng ngự của trận pháp đá tảng, ý thức tiến vào bên trong.
Trước mắt, cảnh tượng và lần trước hệt như nhau, Dịch viên quen thuộc rõ ràng vô cùng.
Lâm Vân Phong duy trì tấm lòng bất biến, sau khi xoay tròn một vòng trong trận pháp đá tảng, phát hiện Dịch viên không chút hư hại. Điều này khiến gã vui mừng lộ ra, bắt đầu suy tư mấu chốt bên trong.
Ngày đó Dịch viên chính do lúc Huyền Ngọc chân nhân chết đi đã tự động dời đi, theo lý thuyết hẳn phải dời đến một nơi bí mật, nhưng vì sao lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào bên trong phát sinh điều gì đó khiến người ta khó mà hình dung được chăng?
Thôi suy tư, ý thức của Lâm Vân Phong lùi khỏi trận pháp đá, bắt đầu phát động công kích cuối cùng.
Thân là đệ tử Dịch viên, thời khắc này vì vinh quang của Dịch viên, Lâm Vân Phong toàn lực ứng phó, Âm Dương pháp quyết mạnh mẽ đến đáng sợ theo ý niệm biến chuyển của gã, bắt đầu vận chuyển cao độ, vô số làn sáng xanh đỏ như ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng cùng với sức mạnh hủy diệt trời đất bộc phát uy thế kinh người trong phạm vi không gian nhỏ bé.
Đối mặt với công kích của Lâm Vân Phong, trận pháp đá tảng hoàn toàn không có phản ứng quá lớn, chỉ có tốc độ xoay tròn tăng nhanh, không biến là bản tính như vậy hay căn bản không thèm để ý đến.
Nhưng nói ra cũng kỳ quái, trận pháp đá tảng chỉ hơi tăng nhanh tốc độ, khí âm dương đáng sợ của Lâm Vân Phong liền bị ngăn cách bên ngoài, uy lực lập tức hạ xuống.
Phát hiện được điểm này, Lâm Vân Phong trong lòng chấn động, vừa duy trì cường độ tấn công, vừa suy nghĩ ảo diệu bên trong.
Rất nhanh, Lâm Vân Phong nghĩ đến một chuyện, đó là bản thân đối mặt với một trận pháp đá tảng, hoàn toàn không phải là sinh mạng tầm thường, sức trói buộc khí âm dương đối vối nó còn xa mới to lớn như trong tưởng tượng.
Đã hiểu rõ, Lâm Vân Phong lập tức biến đổi phương pháp tiến công, thu lại sức mạnh âm dương áp lực bên trong, bắt đầu thi triển "Âm Dương pháp kiếm".
Như vậy, chỉ thấy bên trong kết giới hào quang lóe lên, một thanh kiếm ánh sáng to lớn dài cả chục trượng đột nhiên xuất hiện, bay vòng quanh trên trận pháp đá tảng, liên tục không ngừng phát xuất làn kiếm như thực chém xuống dưới va chạm vào những tảng đá kia.
Cứ như thế, hoa lửa chói mắt bắn ra tung tóe, những tảng đá chuyển động dần dần thu nhỏ, không bao lâu, số lượng tảng đá cố định liền bắt đầu giảm bớt, trận pháp dần dần bị nghiền nát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Hứa Khiết toát ra nụ cười. Nhưng vẻ mặt Lâm Vân Phong lại nặng nề, bởi vì gã cảm ứng được rất rõ, đá tảng tuy bị nghiền nát, nhưng nó vẫn giữ nguyên vị trí của mình, còn duy trì được một luồng khí tức đặc biệt, liên tục duy trì vận hành của trận pháp.
Nói cách khác, cho dù toàn bộ đá tảng có đó bị phá nát, luồng khí đặc biệt bất động ngưng tụ vẫn tiếp tục duy trì vận hành của trận pháp.
Phát hiện những điều này, Lâm Vân Phong khiếp hãi vô cùng. Với tu vi và sở học hiện nay của gã, trong nhân gian không trận pháp nào không phá được, nhưng trận pháp quái dị trước mắt vẫn quỷ dị y như cũ.
Suy xét qua một lượt, Lâm Vân Phong đột nhiên nghĩ đến một kế, lập tức lóe lên biến mất, xuyên qua trận pháp đá tảng, xuất hiện bên trong nó. Theo suy tưởng của Lâm Vân Phong, nếu như công kích từ ngoài không có tác dụng, thế thì từ trong đánh ra, không biết có phá hủy được không?
Dừng lại, Lâm Vân Phong liếc nhìn những tòa nhà Dịch viên, lập tức bố trí một kết giới phòng ngự để tránh bị phá hủy nhầm.
Sau đó, Lâm Vân Phong phát động Âm Dương pháp quyết, hình thành một không gian bành trướng từ trong ra ngoài, mạnh mẽ ép cho nó phá tan.
Suy nghĩ như vậy chính xác vô cùng.
Nhưng khi thử rồi, Lâm Vân Phong lại cảm nhận áp lực rất lớn, khiến gã không khỏi kinh hãi.
Mà đúng vào lúc đó, một âm thanh khô khốc vang lên trong não của gã.
- Nhân loại ngu ngốc, ngươi mất cả nửa ngày rồi cuối cùng lại tự mình chui vào trong, quả thật là đáng buồn.
Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, chất vấn lại:
- Ngươi thật ra là ai? Đến từ nơi nào?
Âm thanh kia trả lời:
- Ta đến từ đâu không cần phải nói với ngươi, hay là ngươi vẫn ngoan ngoãn ở đây để lãng phí tinh lực thêm.
Lâm Vân Phong hừ giọng nói:
- Nói khoác không ngượng, xem ta tiêu diệt thế nào.
Nói rồi thân thể phân tám, bố trí theo phương vị Bát Quái, bắt đầu thúc động trận pháp Âm Dương Bát Quái.
Bởi vì mỗi một bộ phận đều là phân thân của gã, ý thức kết nối với nhau, phối hợp ăn ý, vì thế trận pháp Âm Dương Bát Quái lần này có thể nói uy lực chưa hề có, chính là một chiêu cực mạnh của Lâm Vân Phong.
Rất nhanh, tám luồng hào quang từ tám phân thân phát ra hội tụ trên không trung, hình thành một Bát Quái lấp lánh xanh đỏ, vừa chuyển động vừa to lên, nhanh chóng gặp phải kết giới phòng ngự bên trong trận pháp đá tảng.
Bên trong Bát Quái, hào quang lấp lánh, vô số làn kiếm dựng đứng lên trời,vận hành theo quỹ tích định sẵn, khuếch tán bốn phía, hệt như chớp điện rực rỡ, giao chiến kịch liệt với kết giới bên ngoài.
Cảm nhận được một chiêu đáng sợ, trận pháp đá tảng nhanh chóng điều chỉnh hình dạng, đổi thành một trận pháp hoàn toàn mới, toàn lực phòng ngự.
Nhưng một chiêu này chính là Lâm Vân Phong toàn lực phát ra, tín niệm kiên định của nó, thực lực to lớn của nó, không gì là không khiến người ta kinh hãi, làm sao có thể dễ dàng hóa giải được đây?
Công kích tích lũy dần dần tăng lên, khi sức mạnh cọ xát lẫn nhau đến một cao điểm giới hạn, phòng ngự của trận pháp đá tảng bị đẩy đến cực hạn.
Lúc đó, chỉ nghe một tiếng kêu to truyền đến, thanh âm thần bí đó rống lên:
- Nhân loại đáng ghét, ngươi sau này sẽ hối hận.
Lâm Vân Phong thất kinh, lập tức phòng ngự cẩn thận, quan sát phản kích của đối phương.
Nhưng bất ngờ lúc này phát sinh, chỉ thấy không gian bành trướng ra đột nhiên run lên, sau đó tiếng sấm rung trời, trận pháp đá tảng nổ ầm lên một tiếng liền bị phá vỡ tan.
Thấy vậy, Lâm Vân Phong nghi hoặc không hiểu, đối phương giọng nói đầy hận thù, vì sao lại không có lòng phản kháng?
Trong lúc suy tư, Lâm Vân Phong phát hiện một chút khí tức yếu ớt đang âm thầm bỏ đi, lập tức ra tay ngăn lại, nhưng dĩ nhiên hơi chậm một chút. Đến lúc này, cuối cùng Lâm Vân Phong hiểu được ý đồ đối phương, trong lòng không khỏi hơi thất vọng.
Thấy trận pháp đá tảng biến mất, Hứa Khiết rất vui mừng, kích động đi tới bên cạnh Lâm Vân Phong, cười duyên nói:
- Vân Phong, chúc mừng huynh, cuối cùng đã tìm được Dịch viên.
Bật cười khổ sở, Lâm Vân Phong vừa thu Âm Dương pháp quyết lại, vừa nói:
- Dịch viên đã tìm lại được rồi, nhưng ý thức thần bí đó trong trận pháp đá tảng cổ quái lại chạy thoát mất rồi.
Hứa Khiết sửng sờ, không hiểu lên tiếng:
- Ý thức? Là gì vậy?
Nhẹ giọng thuật lại một lượt những chuyện vừa xảy ra, Lâm Vân Phong nói:
- Ý thức này rất có khả năng là một loại nguyên thần đặc biệt nào đó, nhưng không biết đến từ nơi nào.
Hứa Khiết nghe vậy gật đầu nói:
- Huynh suy đoán rất có lý, nhưng hiện nay không thể truy xét từ đâu. Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, hay là chúng ta xem thử qua coi Dịch viên còn hoàn chỉnh hay không.
Lâm Vân Phong nghe vậy, lập tức thu lại kết giới phòng ngự bên ngoài Dịch viên, để lộ ra hình dạng của Dịch viên.
Lúc này, một trận gió đêm thổi đến, một làn sáng yếu ớt theo gió đến truyền vào bên trong Dịch viên đại điện.
Lúc này, Lâm Vân Phong đột nhiên trong lòng bất định, một chút bất an mơ hồ lóe lên trong lòng.
Hứa Khiết không hề phát hiện chuyện này, nàng chỉ nắm lấy tay Lâm Vân Phong, mỉm cười bay vào bên trong Dịch viên.
Chầm chậm bước trong cung điện của Dịch viên, Lâm Vân Phong nhìn hoàn cảnh quen thuộc, vẻ mặt toát ra mấy phần ưu sầu.
Những ký ức quá khứ lúc này lại hiện lên trong đáy mắt. Những ngày tươi vui lúc trước lúc này hiện ra rõ ràng, luôn không ngừng nhắc nhở gã chớ quên thân phận của mình.
Hứa Khiết hiểu rõ tâm tình của gã, đứng bên yên lặng không nói, nắm chặt tay gã, âm thầm khích lệ gã.
Lâm Vân Phong cảm nhận được tình ý của nàng, nhưng lại không hề đáp lại, bởi vì lúc này gã không muốn phân tâm, gã muốn nhớ kỹ tâm tình lúc này, thưởng thức tấm lòng lúc này.