- Còn có nữa chăng?
Quay lưng lại ông, Hư Vô tôn chủ tiếp tục truy vấn.
Lăng Thiên hơi chần chừ một chút lại lắc đầu nói:
- Đại khái là như vậy.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Hư Vô Giới Thiên bắt đầu từ đâu ông biết được chăng?
Lăng Thiên trả lời:
- Nghe nói tôn chủ ngày đó kiến tạo nên, nhờ vào linh khí trong trời đất mà sáng lập không gian đặc biệt này, có thể thoát khỏi sinh tử, không rơi vào luân hồi, là đào nguyên ở thế gian.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên lên tiếng:
- Chính là như vậy thôi sao?
Lăng Thiên mơ hồ nói:
- Lẽ nào còn có điểm khác nào chăng?
Hư Vô tôn chủ nghe vậy, quay đầu nhìn ông một hồi, giọng quái dị nói:
- Tự nhiên còn có khác biệt, nhưng cuối cùng đối với ông cũng không quan trọng. Được, chúng ta đi thôi.
Nói rồi chầm chậm đi vào Hư Vô đại điện.
Lăng Thiên chậm sau một trượng, thần sắc trang nghiêm. Nơi này ông đã vào mấy lần, biết quy củ bên trong nên không dám làm càn.
Hư Vô đại điện, thần bí uy nghiêm, xa xa sương mù nặng nề, nhìn gần hào quang ngàn vạn. Nếu không vào bên trong không thấy nhan sắc thật sự.
Trong điện, mây mù tràn ngập, năm màu xanh, đỏ, tím, xanh lục, xanh lam lần lượt hiện lên, khiến cho cả đại điện ngập tràn sắc thái thần bí.
Trong đại điện, một vầng mây sáng biến ảo khó dò, đường kính chừng ba trượng, màu sắc bên ngoài rực rỡ, thỉnh thoảng biến chuyển đồ án khác nhau, khiến người ta cảm thấy thần bí không đoán được. Phía trên, có treo một tấm biển ghi bốn chữ to "Hư Vô Bách Biến", liên tục lấp lánh ánh vàng kim.
Ngồi trên bảo tọa ở đại điện, Hư Vô tôn chủ toàn thân mây khí tự động tản ra, đỉnh đầu chiếu xuống một luồng hào quang trắng ảo, rọi chiếu trên người ông hiện lên bảy màu.
Cẩn thận nhìn, làn sáng đó chiếu từ đỉnh đại điện. Ở đó có một khối tinh thạch chuyển động, bốn bề có chín viên minh châu, làn sáng của chúng đều được tinh thạch hấp thu, sau đó mới lại chiếu rọi xuống vừa hay bao trùm lấy Hư Vô tôn chủ.
Bớt đi mây khí bao phủ, khuôn mặt thật của Hư Vô tôn chủ hiện ra, chỉ thấy ông chừng bốn mươi, toàn thân mang hoàng bào, thân hình như ngọc như ngà, thật là một người nam đẹp khó thấy.
Dưới điện, Lăng Thiên cúi đầu đứng yên, trầm mặc nhìn mặt đất, chờ đợi Hư Vô tôn chủ lên tiếng. Đối với Lăng Thiên, hành trình đi nhân gian lần này hoàn toàn thất bại, ông là người lãnh đạo có thể nói là tội khó tha, khó mà chối bỏ lỗi lầm. Vì thế, ông trầm mặc không nói chờ đợi sự trách phạt.
Hư Vô tôn chủ hiểu tâm tình của ông, điềm nhiên nói:
- Lăng Thiên, chuyện đến mức này, có phạt ông cũng là uổng thôi, chúng ta hãy nghĩ biện pháp khác để cứu vãn lại.
Lăng Thiên áy náy nói:
- Tôn chủ, nếu không phải tôi chỉ huy bất lợi, người đi theo cũng không đến nỗi toàn quân diệt sạch.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Có một số chuyện không cách gì né tránh, có những chuyện chỉ chớp mắt đã biến đi ngàn vạn. Lần này đi Hải vực, ông cũng đã tận hết sức, đừng tự trách mình nhiều quá. Hiện nay, Bạch Quang còn một hơi thở, có thể sống hay không còn phụ thuộc vào chọn lựa của chúng ta.
Lăng Thiên nói:
- Bạch Quang rơi vào trong tay của Vu Thần, với thực lực hiện nay của tôi căn bản đành chịu bó tay, ngoại trừ tôn chủ tự thân xuống nhân gian.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Ta tuy có lòng nhưng lại không thể bỏ đi. Còn về Bạch Quang, ông ta sẽ rời khỏi tay Vu Thần, nhưng muốn sống sót lại cũng rất khó khăn.
Lăng Thiên thất kinh, hỏi lại:
- Nếu có thể rời khỏi Vu Thần, vì sao còn …
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Rời khỏi chỉ tạm thời, cuối cùng ông ta sẽ lại quay lại rơi vào tay Vu Thần, đây chính là định mệnh.
Lăng Thiên nghe vậy thở dài, hỏi lại:
- Như vậy, chúng ta có thể làm thế nào đây?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Hiện nay, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng cùng xuất hiện, lại thêm nghịch thiên tử Lục Vân, năm đại cường địch lần lượt đối địch, chính là chúng ta có cơ hội thật tốt.
Lăng Thiên hơi lo lắng nói:
- Năm người thực lực kinh trời, tuy nói đối địch với nhau lại cũng dễ dàng chết đi, chúng ta cho dù có cơ hội để thừa cơ cũng thu được hiệu quả rất nhỏ bé.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Muốn mượn đao giết người tự nhiên là không dễ dàng, chúng ta phải chủ động ra tay.
Lăng Thiên hỏi:
- Tôn chỉ xin nói rõ, chúng ta phải làm như thế nào?
Hư Vô tôn chủ cười cười, hơi thần bí lên tiếng:
- Cao thủ chính đạo hiện nay điêu linh, muốn đối phó năm người đó hầu như bổn tôn chủ phải tự mình ra tay. Nhưng ta lại không tiện rời đi, thế thì chỉ có thể dẫn dụ bọn chúng đến đây, kết thúc mọi chuyện ở đây thôi.
Lăng Thiên nghe vậy biến sắc, chần chừ nói:
- Tôn chủ không biết đã suy xét kỹ chưa, chúng ta làm như vậy có thể nói là dẫn sói vào nhà rồi.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên lên tiếng:
- Ông cho là bọn chúng cuối cùng sẽ không tìm đến đây chăng?
Lăng Thiên trả lời:
- Cho dù là muốn tìm đến, thế thì cũng phải mất một phen công phu, có thể làm tiêu hao tính nhẫn nại của bọn chúng, khiến bọn chúng nếm chút đau khổ.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Ông sai rồi, ta nói trong năm người, Địa Âm Thiên Sát biết đường vào Hư Vô giới, còn lại trong ba người, Lục Vân cũng đã từ người ông thu được nơi đường vào, duy chỉ có Vu Thần và Yêu Hoàng không biết mà thôi.
Lăng Thiên hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Địa Âm Thiên Sát nếu biết rồi, vì sao bọn chúng lại không đến đây làm loạn?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Bởi vì thời cơ chưa đến, bọn chúng muốn trước hết loại trừ những trở ngại nhân gian, sau đó mới đối phó với chúng ta.
Lăng Thiên trả lời:
- Như vậy cũng tốt, Vu Thần,Yêu Hoàng, Lục Vân đều là trở ngại của bọn chúng, chúng ta vừa hay có thể ngồi yên xem hổ đấu rồi.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Suy nghĩ của ông rất tốt nhưng chưa đủ toàn diện. Trong ba người, không ai không có thù với Hư Vô Giới Thiên, nếu bọn chúng bị chết trong tay Địa Âm Thiên Sát thì tốt rồi. Nhưng hiện nay, Địa Âm Thiên Sát đều thất bại trong tay Lục Vân, bọn chúng muốn giết Lục Vân tất nhiên không dễ, như vậy liền chuyển mục tiêu đưa chúng ta vào tầm ngắm. Mà lúc này, Vu Thần, Yêu Hoàng lưu lại ở nhân gian, chúng ta một mình đối mặt với hai đại tà ma phần thắng không lớn, như vậy chi bằng dẫn bọn chúng lại cùng lúc có thể kiềm chế lẫn nhau rồi.
Hiểu được ý của Hư Vô tôn chủ, Lăng Thiên còn chút lo lắng, lên tiếng phân tích:
- Dẫn bọn chúng toàn bộ đến đây cố nhiên có thể kiềm chế lẫn nhau, nhưng chúng ta cũng bị cuốn trực tiếp vào bên trong, đến lúc đó thế sự nhiều biến động, kết quả không nhất định như chúng ta dự tính.
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Điểm này ta đã suy xét qua rồi, Tinh La Vạn Tượng trận pháp của Hư Vô giới thật ra có thể chuẩn bị cho bọn chúng.
Lăng Thiên nghi vấn hỏi:
- Chỉ bằng một trận pháp như vậy có thể vây khốn được năm đại tuyệt thế cao thủ chăng?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:
- Ông còn chưa thấy qua uy lực của trận pháp, sao biết vây không được đây? TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Lăng Thiên bật cười ngượng ngùng, vội vàng đổi sang chuyện khác, lên tiếng hỏi:
- Nếu tôn chủ đã có tính toán như vậy, thế chúng ta phải làm thế nào mới có thể dẫn dụ đối phương tới đó?
Hư Vô tôn chủ trầm tư rất lâu, mở miệng lên tiếng:
- Điều này có liên quan đến một người phụ nữ, ông phải mời bà ta tới đây.
Lăng Thiên mơ hồ hỏi:
- Người phụ nữ? Ai vậy?
Hư Vô tôn chủ nhẹ giọng nói:
- Bạch Như Sương, ông phải nhớ cho rõ.
Lăng Thiên tiếp lời:
- Người này tôi tự nhiên biết, nhưng cô ta ngoại trừ khả năng dẫn dụ Yêu Hoàng ra, đối với những người khác có tác dụng thế nào?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Có một số chuyện ông còn chưa biết rõ, bất quá đợi khi ông mời cô ta đến rồi liền sẽ biết ngay.
Thấy Hư Vô tôn chủ nói như vậy, Lăng Thiên cũng không hỏi thêm nhiều, trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, tôi lập tức đi làm. Tôn chủ còn có chuyện gì muốn dặn dò?
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Chuyến đi này nguy hiểm, vì an toàn, ông mang theo Ngọc Linh Lung bên người. Còn về Bạch Quang, ông không cần phải hỏi đến, ông ta ở nhân gian còn có sứ mạng.
Nói rồi tay phải múa lên, một luồng sáng trắng bay đến trước mặt Lăng Thiên.
Đỡ lấy Ngọc Linh Lung, Lăng Thiên thu nó vào trong người, sau đó hỏi:
- Tôn chủ nói là có sứ mạng, không biết ám chỉ điều gì không?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Phương thức dụ địch có rất nhiều loại, trong đó loại nào mới là hợp lý nhất đây?
Lăng Thiên vẻ mặt biến sắc, trong lòng có chút cho không đúng, nhưng miệng lại đáp:
- Tôi hiểu rõ rồi.
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Hiểu rõ là tốt rồi, đi thôi.
Lăng Thiên vâng một tiếng xoay người đi liền, để lại một mình Hư Vô tôn chủ ngồi trong đại điện.
Đứng lên, Hư Vô tôn chủ đi xuống ngai, mây khí toàn thân tự động quay về.
Ngừng lại giữa đại điện trước mặt vầng mây sáng, Hư Vô tôn chủ lẩm bẩm khe khẽ:
- Vài ngàn năm qua, ta cũng mệt mỏi rồi, cũng đến lúc kết thúc rồi.
Nói rồi tay phải đưa ra, hình vẽ trong vầng mây sáng lập tức dừng lại sau đó biến mất, để lộ ra một vách sáng trong suốt, không ngờ chính là một cánh cửa thời không.
Kỳ quái, quả thật kỳ quái. Nơi này vì sao lại có một cánh cửa không gian? Xuyên qua cửa này sẽ đi thẳng đến nơi nào đây? …
Mang theo trọng thương, Liệt Thiên rời khỏi Thiên Sát đi tìm Bạch Như Sương.
Trước đây, sở dĩ Liệt Thiên để Bạch Như Sương đi là không muốn phân tâm, cũng không muốn nàng bị thương tổn. Bây giờ nhìn lại, quyết định của Liệt Thiên là đúng, thực lực Thiên Sát còn mạnh hơn Liệt Thiên một chút.
Nhưng Liệt Thiên quên mất một chuyện, đó là lời của Chiêu Hồn sứ giả trước đây, là duyên là nghiệt, là tụ là tán nhằm ám chỉ điều gì đây? Liệt Thiên không hiểu được ẩn ý, không hiểu rõ, nhưng có một ngày Liệt Thiên sẽ hiểu rõ, không biết có quá trễ hay không đây?
Trên đường đi, Liệt Thiên nhìn quẩn nhìn quanh, không biết vì sao có chút bất an. Bởi vì Bạch Như Sương có chuyện hay bản thân có chuyện đây?
Suy nghĩ qua, Liệt Thiên bỏ hết tạp niệm, vừa hấp thu linh khí trời đất trị thương, vừa gia tăng tốc độ, không bao lâu đã phát hiện được luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến cho vẻ mặt Liệt Thiên biến hẳn.
Rất rõ ràng, đây là yêu khí do cao thủ Yêu vực lưu lại, vì sao lại không có dao động sinh mạng, lẽ nào bọn chúng đã bị hại?
Nghĩ đến đây, Liệt Thiên lập tức rống to giận dữ một tiếng, vẻ nóng nảy hiện lên mặt, nhanh chóng phát xuất sóng thăm dò khuếch tán ra bốn bề. Đúng vào lúc này, từ xa truyền đến một tiếng kêu nhẹ, Liệt Thiên nghe thấy vẻ mặt vui mừng, nhanh chóng tiến đến đón lấy.
Giữa không trung lóe lên ánh trắng, Bạch Như Sương phóng đến như bay, phốc đến bên người Liệt Thiên, nép chặt vào trong lòng của Liệt Thiên.
Đưa tay ôm chặt nàng, Liệt Thiên kích động nói:
- Nàng không sao là tốt rồi, ta còn nghĩ đến nàng xảy ra chuyện rồi.
Bạch Như Sương ép chặt mặt mình vào ngực Liệt Thiên, êm ái nói:
- Thiếp không sao, chàng không cần phải lo lắng. Nhưng những người đi theo đều chết hết rồi.
Liệt Thiên vuốt ve khuôn mặt nàng, hỏi lại:
- Nàng gặp phải ai vậy, vì sao bọn chúng lại chết mà nàng không xảy ra chuyện gì?
Bạch Như Sương vẻ mặt biến hẳn, chần chừ nói:
- Thiếp gặp phải Vu Thần.
Liệt Thiên nghe vậy chấn động, đột nhiên đẩy người nàng ra, cẩn thận nhìn qua một lúc thần sắc mới hơi bình thường lên tiếng:
- Hoàn hảo, tạm thời chưa thấy có biến hóa gì, người nàng mang trong lòng đến từ đâu vậy?