Âm sâm quan sát Lục Vân trên không, khóe miệng Kiếm Vô Trần điểm một nét cười hiểm độc, hắn lập tức phân phó người đưa Liễu Tinh Hồn vào trong trị liệu thương thế, một mặt cất tiếng:
- Tu vi quả nhiên có tiến bộ, đáng tiếc ngươi thân mang tà ác, ngày hôm nay dù có cánh cũng khó bay khỏi đây. Ta nhất định không thể để ngươi rời khỏi nơi này, đừng hòng bôn tẩu được.
Bổn Nhất cùng Vô Vọng đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, hai thân ảnh tức thì đồng thời bay thẳng lên không một trước một sau, vây Lục Vân vào giữa. Nhìn chàng, Bổn Nhất nói:
- Lục Vân ngươi hãy buông tay thôi! Phải hiểu rằng với tình cảnh hôm nay, dù có chống lại cũng chỉ có duy nhất một kết cục mà thôi. Mau mau trình bày lai lịch của ngươi cho mọi người hiểu rõ, có thể hai người bọn ta cũng tận lực vì ngươi mà nói đôi câu tốt đẹp, biến tử địa thành nơi bình yên, ngươi thấy thế nào?
Đạo viên Vô Vọng cũng cất tiếng:
- Lục viện từ trước tới nay có giao tình không lạt, khả dĩ mọi việc đều có cách giải quyết hà tất phải chọn cách kịch liệt như thế này? Ngươi tu vi cho dù rất mạnh nhưng có khả năng một mình đánh bại tất cả mọi người chăng? Thật là không thể ! Chung quy ngươi đã không còn đường rời khỏi đây, đã vậy thì hà tất cưỡng cầu chi bằng hiện tại trước mặt mọi người mà minh bạch tất cả.
Lục Vân thản nhiên nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Ta không hy vọng cùng nhị vị huynh đài giao thủ, cũng không muốn ra tay đả thương các sư huynh. Các huynh hãy lui đi! Giữa Kiếm Vô Trần và ta không thể không phân sinh tử, đương nhiên không cần giải thích dài dòng, nhị vị xem có phải thế không? Quan trọng nhất là ta không thể đáp ứng yêu cầu nhị huynh, bởi đây chính là vận mệnh cả đời của ta.
Nhìn Lục Vân, Bổn Nhất không ngừng thở dài nhẹ giọng nói:
- Mỗi cá nhân đương nhiên có quyền lựa chọn con đường riêng của mình. Hiển nhiên bản thân ngươi đã có trước tâm ý bọn ta làm sao có thể miễn cưỡng, bây giờ sự thật trước mắt rõ ràng mọi người ít nhiều cũng đã thấu đáo, bọn ta không thể nhiều lời nữa, mời động thủ! Bất kể cuộc chiến lần này kết quả thế nào, tin tưởng với giao tình lúc trước giữa hai bên, sẽ không có điều gì trách cứ nhau. Ta tới đây, hãy chú ý!
Dứt lời quanh thân kim quang chớp động, một cỗ phật quang cường thịnh bạo phát bao trùm toàn thân dáng vẻ trở nên trang nghiêm thêm vài phần.
Bên cạnh Vô Vọng nhìn Lục Vân với vẻ nuối tiếc, trường kiếm trong tay huy động tức thì một đạo thanh lượng quang mang bay vọt lên đỉnh đầu xoay tròn tứ phía. Pháp quyết vừa thi triển, Vô Vọng thần sắc lạnh lùng dáng người lập tức trở nên nghiêm túc toàn tâm toàn ý chú thị nhìn Lục Vân hòng tìm kiếm sơ hở của chàng.
Lục Vân nhìn lại hai người thần sắc biểu tình có chút thương cảm, chỉ vì sự việc lần này thân bất do kỷ chàng không muốn liệu còn cách nào đây? Trầm mặc quan sát xung quanh, lúc trước nơi đây một thời thân thuộc đến bây giờ mọi thứ đã biến chuyển hoàn toàn. Chàng ngẩng đầu tự vấn trời cao tựa như oán trách tựa như bất bình, bản thân lúc này mà nói trong tâm cuồn cuộn muôn vàn phẫn nộ lẫn không cam tâm. Có lẽ chỉ còn cách đối mặt ngoài ra không có cách nào tránh được.
Nhìn thần tình đầy vẻ thương cảm của Lục Vân, Bổn Nhất nén tiếng thở dài trong lòng, hét nhỏ một tiếng phật châu trong tay mang theo kim quang diệu nhãn từ từ nhằm hướng ngực chàng đánh tới. Cùng lúc Vô Vọng trường kiếm xoay nghiêng chém xuống, kiếm mang liên tục nối tiếp nhau tạo thành một màn kiếm ảnh, ẩn dấu kiếm khí vô hình nhằm hướng Lục Vân phát động công kích, phối hợp với phật châu của Bổn Nhất, hai người một chính một phản đã phong tỏa bốn phương tám hướng quanh Lục Vân.
Lúc phật châu cùng kiếm mang gần bức tới, Lục Vân đột nhiên cúi đầu nhìn hai người trong nhãn thần lóe sáng một cổ quang hoa kì lượng. Nhìn chuỗi phật châu với vẻ vô cùng lạnh lùng, chàng ngạo nhiên nói:
- Hai người các huynh không phải là đối thủ của ta đâu, mau lùi lại đi. Gọi Kiếm Vô Trần tự thân tới đây để ta và hắn giải quyết ân oán.
Dứt lời Như Ý Tâm Hồn kiếm trong tay vung lên, một đạo kiếm cương mãnh liệt như hải nộ ba đào trùng trùng ập tới muốn xé nát bầu không khí kèm theo tiếng rít kinh người, một kiếm vừa xuất lập tức chấn nát vụn chuỗi phật châu của Bổn Nhất. Trường kiếm của Lục Vân thuận thế chuyển hướng, trong sát na cương ngạnh đối đầu cùng đòn công kích của Vô Vọng. Chỉ nghe một tiếng nổ rầm rầm truyền lại, Vô Vọng vừa cất tiếng kinh hô thì thân hình đã bị bắn ra xa ba trượng thần sắc cực kỳ kinh hãi.
Bổn Nhất tâm thần chấn kinh thầm hiểu Lục Vân tu vi cao cường, thân ảnh cấp tốc di dời về sau một trượng cẩn thận quan sát. Xung quanh, Lục viện chưởng giáo đại biểu ba phái cùng cao thủ Vân Chi pháp giới đều hiện lên thần sắc nghiêm trọng. Tu vi của Lục Vân quả đã làm bọn họ phải ngạc nhiên, có điều làm bọn họ kinh ngạc hơn cả là bản thân Lục Vân tựa hồ đã phát sinh biến hóa, toàn thân toát ra một thứ ngạo khí lăng vân cảm giác như thâu tóm cả thiên hạ.
Lãnh đạm nhìn Bổn Nhất, nhãn thần Lục Vân hiện lên vẻ lạnh lùng cách biệt, ngữ khí trang nghiêm:
- Ta nói thêm lần nữa, mong huynh hiện tại nên quay gót lui xuống. Ta không muốn đả thương huynh, với tu vi hiện thời huynh tạm không phải là đối thủ của ta đâu, động thủ bất quá chỉ tăng thêm cảnh bi thương mà thôi. Mọi ký ức ngày trước kể từ khi đệ bị trục xuất khỏi Dịch viện tất cả đã thành quá khứ, hiện tại hành động chỉ vì Kiếm Vô Trần có tà ý bức ta vào tử địa, ngoài ra ta không có ý định loạn sát vô cớ
Nói xong nhãn thần sắc bén quét khắp một vòng, chỉ thấy cao thủ Lục viện xung quanh lần lượt di chuyển mục quang sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng.
Lời vừa dứt một cỗ khí tức kì dị từ trong thân chàng tự nhiên phát tán, trong thoáng chốc đã lan tỏa bốn bề Dịch viên bao trùm tất cả mọi người vào bên trong. Ngạo nhiên nhìn Kiếm Vô Trần, Lục Vân tuyệt không có điểm nào thể hiện thái độ sợ sệt hay lùi bước vẫn lạnh lùng đứng nguyên chỗ cũ không xê không dịch một tấc.
Lúc này, mọi người trong Dịch viện bao gồm Huyền Ngọc Chân nhân, Tử Dương Chân nhân, Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Phong Viễn Dương tất thảy đều nhìn Lục Vân, trong nhãn thần hàm chứa sự tự hào xen lẫn cảm động. Hiện thời, dù phía dưới đối diện với sự vây công của lục viện, phía trên chịu sự bức bách của chánh đạo, Lục Vân vẫn ngạo ngễ chẳng hề lui một bước cũng không hề buông xuôi. Chỉ xét riêng điểm này đã làm vô số chúng nhân bội phục. Giả sử hôm nay chàng lâm thảm bại mà chết đi, những biểu hiện này chúng đệ tử Dịch viên vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân nhãn thần lộ xuất một nét tiếu ý vô bờ, trong lúc này nàng không hề vì chàng mà phát sinh lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng chàng không thể bị bắt và cũng không thể chết. Dù gặp trở lực lớn lao hay bất kỳ khổ nạn nào chàng đều có khả năng vượt qua, bởi vì chàng là Lục Vân, là nhân vật thiên cổ truyền kì tối kiệt xuất một thời của Dịch viện.
Thương Nguyệt cũng đang lặng lẽ ngắm chàng từ xa tâm tư không hề vướng bận muộn phiền, có chăng chỉ là nhu tình nhẹ nhàng và tín nhiệm. Nàng cũng như Ngạo Tuyết, tuy hiểu rõ lúc này Lục Vân thân hãm tuyệt cảnh nhưng vẫn một lòng tin chàng không dễ dàng bị người khác khuất phục, chàng nhất định sẽ chiến thắng khốn nguy sẽ ly khai khỏi nơi này.
Bổn Nhất liếc nhìn Lục Vân lắc đầu không nói, sự việc này chỉ sợ bản thân mình không thể tự quyết định. Nếu Kiếm Vô Trần không mở lời, trừ khi bị trọng thương còn không lại tuyệt chẳng có lý do gì để rút lui.
Bọn người Thiên kiếm viện nghe Lục Vân nói thần sắc lập tức biến đổi, vẻ mặt trông rất khó coi. Quân Bất Hối quay đầu nhìn đồ đệ mình thấy hắn ta thần sắc âm lãnh, cất tiếng quát:
- Lục Vân! Ngươi quả là khẩu khí cuồng vọng, rõ ràng đã xem nhẹ năng lực cao thủ Lục viện. Ngươi tự cho bản thân có tu vi cao cường hoàn toàn nhìn kẻ khác không ra gì. Đó là sai lầm lớn nhất của ngươi. Có giỏi thì hãy làm chủ cục trường trước mắt rồi tiếp tục cất lời xàm ngôn cũng còn chưa muộn!
Dứt lời nhìn về phía Bổn Nhất ý ra hiệu cho bọn họ phát động công kích.
"
Lúc này Vô Vọng đã bay trở lại ngưng thị nhìn Lục Vân, hắn nói với Bổn Nhất:
- Động thủ thôi, bất kể nói thế nào trận chiến này không cách nào tránh được. Bất luận là ai ở đây đều coi như người mới gặp, nếu đã vậy thì ai chẳng như ai?
Bổn Nhất nhìn sang Vô Vọng thần sắc trầm mặc, khe khẽ gật đầu.
Giữa không trung Bổn Nhất cùng Vô Vọng một lần nữa thi triển pháp quyết chuẩn bị phát động thế tiến công lần thứ hai. Bổn Nhất toàn thân kim quang đại thịnh, tầng tầng phật quang bên ngoài dần dần hình thành nên phật ấn đan xen xoay chuyển kỳ diệu quanh thân. Vô số quang mang trùng điệp cực kỳ đẹp mắt từ từ tụ lại thành một pho tượng phật màu vàng, xảo diệu như phát ra từ bản thể. Bên cạnh Vô Vọng cũng toàn lực thi triển Đạo viên pháp quyết, thanh quang như mây mù cuồn cuộn, phối hợp với quang mang của bảo kiếm trên đỉnh đầu hình thành một dải mây sắc huyền thanh hoàn toàn bao trọn Vô Vọng vào bên trong. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Lục Vân chỉ thản nhiên nhìn hai người, sau đó đảo mắt qua chỗ Kiếm Vô Trần, cười lạnh:
- Xem ra ngươi sợ không đủ sức bắt nổi ta nên hiện tại gắp lửa bỏ tay người không dám cùng ta động thủ!
Cười khùng khục, Kiếm Vô Trần nói:
- Cuồng vọng! Hiện tại ta chưa thu thập ngươi bởi vì ngươi không đáng để ta ra tay. Nếu ngươi có bản lãnh đả bại tất cả các cao thủ khi đó ta tự khắc xuất thủ, há để ngươi nhiều lời?
"
- Thân là Lục viện Minh chủ mà mọi việc đều để cho người khác ra mặt, bản thân lại chỉ biết đứng nhìn! Nếu quả đúng như lời ta nói thì Vân Chi pháp giới đã phạm sai lầm lớn sau này có hối cũng không còn kịp nữa. Hiện tại thời gian không còn nhiều, để xem Kiếm Vô Trần ngươi có bao nhiêu khả năng lưu ta lại nơi đây.
Dứt lời Lục Vân thân ảnh biến hóa liên tục thành chín đạo phân theo chín hướng đột kích thẳng ra bên ngoài.