Ở xa xa, Dịch viên môn hạ yên lặng nhìn Lục Vân tuyệt không một tiếng ủng hộ, bởi vì họ hiểu vào thời điểm này mà ủng hộ Lục Vân sẽ dẫn tới sự phản cảm của phe Kiếm Vô Trần, điều đó đối với Lục Vân vô cùng bất lợi.
- Lục Vân, ngươi quả thật không đơn giản, chỉ là ngươi thân mang tà ác thì không thể giữ ngươi sống được. Trước khi ta xuất thủ, ngươi còn gì muốn nói, ví dụ như Tâm kiếm vô ngân ngươi học ở đâu, Hóa hồn đại pháp ngươi học ở đâu?
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, Phong Lôi chân quân nghiêm túc tra hỏi.
Lục Vân một mặt vừa hấp thu linh khí xung quanh để khôi phục lại chân nguyên đã mất, một mặt di động mục quan nhìn bốn phía. Nhìn mọi người một cách lãnh đạm, chàng trả lời:
- Đến bây giờ ngươi vẫn không từ bỏ ý định sao, muốn biết lai lịch của ta đúng không? Cho dù ta nói ra, ngươi có tin không?
Lãnh đạm nhìn Lục Vân, Phong Lôi chân quân nói:
- Ngươi có thể nói kể cũng không hại gì, bây giờ có nhiều người ở đây, tin rằng ngươi muốn lừa dối cũng không phải dễ dàng.
- Được thôi, nếu đã như vậy ta nói, ngưoi có thể tùy ý nghĩ. Về Hóa Hồn dại pháp ta nói là học từ Quỷ vực, ngươi tin không? Còn Tâm kiếm vô ngân là tuyệt học bất truyền của Vạn Phật tông, ngươi nghĩ ngoài Vạn Phật tông ra thì ta có thể học ở nơi đâu?
Lãnh đạm nhìn Phong Lôi chân quân, Lục Vân lạnh lùng trả lời.
- Nói năng bậy bạ, xem ra ngươi đã không muốn nói rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, để xem lần này ngươi còn may mắn không.
Vừa nói, Phong Lôi chân quân vừa huy động song thủ, lập tức trong lòng bàn tay hiện ra hai quả cầu lấp lánh điện quang, một trái một phải tấn công Lục Vân.
Cảm thấy nhất kích này của Phong Lôi chân quân ẩn tàng sức mạnh hủy diệt, Lục Vân sinh ra cảm giác đề phòng. Thật sự, với tu vi của Phong Lôi chân quân Lục Vân chưa chắc đã thắng được, huống hồ hiện tại Lục Vân liên tiếp giao chiến, chân nguyên bị tiêu hao một cách nghiêm trọng càng không phải là đối thủ của Phong Lôi chân quân.
Cấp tốc lui về sau ba trượng, thân thể Lục Vân ngay mau chóng nhảy vụt lại xuất hiện ngay phía trên của Phong Lôi chân quân. Như ý tâm hồn kiếm vụt chém hơn một nghìn nhát kiếm với tốc độ cực nhanh, chớp mắt hình thành tám đạo kiếm quang đỏ rực đẹp mắt chia làm tám hướng tấn công thẳng về Phong Lôi chân quân.
Cất tiếng "hừ" lạnh lùng, cả người Phong Lôi chân quân bay vụt lên không trung, một cỗ hấp lực đáng sợ bùng ra làm cho Lục Vân đang muốn tránh né liền bị khựng lại. Đồng thời hai tay Phong Lôi chân quân hợp lại, một luồng khí lưu mang sức hủy diệt xuất hiện, dưới sự điều khiển của lão ta đánh vào thân thể Lục Vân.
Sắc mặt thay đổi, toàn thân Lục Vân hắc sắc quang hoa lóe sáng, Quỷ Vương chiến giáp bộc phát quang mang mãnh liệt chống đỡ đòn tấn công đáng sợ này. Chỉ cảm thấy một luồng khí lưu mạnh mẽ đánh vào lồng ngực, Quỷ Vương chiến giáp đã mau chóng hóa giải được. Tuy nhiên, một kích này quá mạnh, mặc dù đã được Quỷ Vương chiến giáp hóa giải hơn phân nửa nhưng sức mạnh còn lại vẫn đủ làm cho Lục Vân trọng thương.
Thân thể văng ra, Lục Vân lúc đầu đã bị trọng thương, hiện tại thương thế lúc này càng nặng nề hơn. Vừa phun ra một khẩu tiên huyết, còn chưa kịp hồi khí thì Ý niệm thần ba đã phát hiện ra Phong Lôi chân quân đã ở ngay trên đầu đang giáng một chưởng đánh xuống với tốc độ cực nhanh.
Nhãn thần đột biến, Lục Vân thân thể tòan lực quay người lại, tay phải chém ra một kiếm với ý muốn đẩy lùi Phong Lôi chân quân nhằm hóa giải nguy cơ này. Tuy nhiên, ở trên đầu chỉ truyền đến một tiếng cười lãnh lẽo, một cỗ tuyệt thế khí kình mạnh mẽ đáng sợ mang theo " Phong Lôi chân quyết" chí cương chí dương, cùng một lực lượng hủy diệt chí bá chí cường cuốn lấy Lục Vân. Kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân Lục Vân bị đánh rơi thẳng xuống đất.
Mắt thấy thân thể Lục Vân nhanh chóng rơi xuống, thần sắc Lâm Vân Phong đột biến, miệng bật phát ra một tiếng kêu như thể muốn vãn hồi mọi chuyện, chỉ là mọi chuyện đều không thể thay đổi. Ngạo Tuyết thân hình rung động, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, hai môi đã mở nhưng dường như ngẹn lại chẳng phát ra âm thanh nào. Thương Nguyệt hai môi mím chặt, trên khuôn mặt là sự đau đớn và tiếc hận cùng với tang thương vô tận. Có lẽ vào thời điểm này có những sự tình dù đã biết trước kết quả, chỉ là ai cũng không muốn tiếp nhận, vì họ không thể tiếp nhận lại càng không thể thừa nhận.
Vừa tiếp đất, cả người Lục Vân bị bật lên ba thước rồi rơi xuống một lần nữa. Thân thể do có Quỷ Vương chiến giáp hộ thể nên không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng là nội thương bên trong, kinh mạch bế tắc, toàn thân tê liệt khó có thể di động.
Lục Vân nỗ lực không ngừng điều khiển ý niệm, đưa chân khí lưu chuyển toàn thân để điều chỉnh kinh mạch nhằm lấy lại chân nguyên và di chuyển để ngăn chặn cuộc tấn công lần nữa. Nhưng chỉ tiếc với thương thế hiện tại chàng không thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà xuất hiện kỳ tích. Nở một nụ cười đau khổ, Lục Vân nhẹ nhàng nói:
- Long hồn xuất khiếu, Thiên ảnh tiến công.
Trong thời khắc tối hậu Lục Vân vẫn không cúi đầu, vẫn không hề khuất phục đem những gì còn lại ra để phản kháng.
Như ý tâm hồn kiếm như cảm thấy Lục Vân đang bị nguy hiểm, tự động phóng xuất Long hồn và Thiên ảnh huyết mị để bảo vệ Lục Vân. Ngay khi Long hồn xuất hiện, một đạo hồng quang lập tức biến thành liệt hỏa thần long dài chừng mười trượng cuốn xung quanh Lục Vân. Còn Thiên ảnh huyết mị thì kêu lên một tiếng, hóa thành hàng trăm đạo huyết ảnh nhắm theo Phong Lôi chân quân để tấn công.
Kêu lên một tiếng giận dữ, Phong Lôi chân quân vung song chưởng phát xuất "Phong lôi chân quyết" đối thẳng với hàng ngàn đạo huyết ảnh. Thiên ảnh huyết mị rống lên một tiếng, hàng ngàn đạo huyết ảnh hội tụ lại tạo ra tám đạo huyết ảnh mang theo huyết sát chi khí, tạo thành một huyết sắc quang cầu bao quanh lấy Phong Lôi chân quân, trong chớp mắt đã cùng y giao thủ hơn trăm lần. Phong Lôi chân quân sắc mặt đại biến thầm nhủ thứ quái này đúng là bá đạo.
Bấy giờ dưới sự điều trị tận tình của Huyền Mộc đại sư, tính mạng của Kiếm Vô Trần đã được cứu vãn. Mặc dù tính mạng được cứu nhưng vào lúc này hắn không thể vọng động chân khí chỉ có thể thúc thủ đứng nhìn Lục Vân mà thôi.
Huyền Mộc đại sư động thân, nhìn chăm chú Thiên ảnh huyết mị, khẽ than:
- Chỉ vì một gã Lục Vân mà bên ta phải đưa hết cao thủ ra, kết quả cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc. Ài, thôi được, ta phải kết thúc trận chiến dai dẳng này thôi.
Vừa dứt lời, toàn thân kim quang bộc phát xuất hiện ngay bên cạnh Lục Vân.
Nhìn thẳng vào Lục Vân, Huyền Mộc đại sư một chưởng chấn lui Long hồn, tay phải thuận thế vung lên phát xuất một đạo kim quang cường mãnh công thẳng tới đỉnh đầu của chàng. Ngay lúc đó một tiếng kêu tức giận vang lên chấn bốn phương, Lâm Vân Phong trong sự gào thét điên cuồng bay vọt lên nhắm hướng Huyền Mộc đại sư. Giữa không trung, Lâm Vân Phong thần sắc giận dữ nắm trong tay Trảm Phong kiếm với ngân sắc quang mang giận dữ chém thẳng xuống.
Trong lúc tối hậu Lâm Vân Phong làm sao có thể nhìn Lục Vân chết như vậy được, bởii vậy lúc này hắn đã quên đi lo lắng trước giờ của mình, quên luôn cả thân phận của đối phương phẫn nộ đánh ra một kích. Tuy nhiên, nhát kiếm cường mãnh đã không thể chém trúng Huyền Mộc đại sư bởi nó đã bị Lý Trường Xuân cản lại. Gầm lên một tiếng, Lý Trường Xuân vung lên một kiếm mãnh liệt đỡ lấy thế công của Lâm Vân Phong, một kiếm mạnh mẽ này đã chấn
Vân Phong lui về.
Gần như ngay lúc đó, Văn Bất Danh và Quy vô đạo trưởng cũng cùng lúc gầm lên, cả hai thân ảnh vụt bay nhanh như điện nhắm thẳng tới Lục Vân với mong muốn cứu lấy sinh mạng của chàng. Ngay khi hai thân ảnh vừa lay động, Đạo viên Thất Huyền chân nhân và Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư đồng thời liên thủ ngăn Văn Bất Danh. Còn Thiên Thương đạo trưởng trong tam phái dưới sự phân phó của Diệp Tâm Nghi thì ngăn Quy Vô đạo trưởng lại không cho tiếp cận với Lục Vân.
Giữa không trung hỗn chiến nổ ra, năm thân ảnh bay nhanh như điện liên tục phát xuất khí kình cường mãnh tạo ra vô số điện lôi. Trong khi chúng nhân giao thủ, Huyền Mộc đại sư đánh một chưởng lên đầu Lục Vân. Một đạo tử sắc quang hoa và một đạo ngân hoàng kiếm khí mang khí thế mãnh liệt xuất hiện giữa không trung.
Nhìn kỹ lại thì thấy, Dịch viên Ngạo Tuyết và Phượng Hoàn thư viện Thương Nguyệt cũng đồng thời xuất thủ. Hai thân ảnh vụt nhanh như chớp, cùng phát xuất hai luồng kiếm mang có sức hủy diệt nhắm thẳng Huyền Mộc đại sư công tới.
Tiếng kêu thất kinh vang lên từ bốn hướng, mọi người đều thấy ngạc nhiên i năm người bọn họ đột nhiên xuất thủ. Thái Phượng tiên tử nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt khẽ hét:
- Hai con nha đầu càn quấy, còn không mau lùi xuống, nếu không hối hận không kịp đó.
Vừa nói dứt lời, thân ảnh đã xuất hiện giữa không trung ngăn hai nàng lại.
Nhìn thấy nhất kích cường mãnh, Thái Phượng Tiên Tử thần sắc lạnh lùng, hai tay quang hoa lóe sáng, hai đạo phấn hồng sắc quang hoa dưới hai tay nàng hóa thành hai con phượng hoàng xòe cánh nghênh đón nhất kích của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Tại
Không nói tiếng nào, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt vẫn im lặng toàn lực tiến tới chẳng có một chút ý định lui lại. Vì họ hiểu thời gian của Lục Vân không còn nhiều, một giây một khắc cũng đều rất quý giá nên không thể chậm trễ được nữa.