Thất Giới Truyền Thuyết

Hừ lạnh một tiếng, cao thủ Ma Vực đó nói với giọng không có một chút thiện ý:

- Đích thực là ta có biết, nhưng dựa vào cái gì mà ta phải nói cho hai tên ranh các ngươi biết, hả lũ người Nhân gian tới xâm nhập kia? Các ngươi sẽ chết trong tay ta ngay tức khắc thôi, lúc này còn hỏi những điều đó thì có tác dụng gì kia chứ?

Lục Vân nghiêm sắc mặt, thần sắc âm trầm nhìn hắn nói:

- Dựa vào song thủ này của ta. Ngươi đã biết thông tin ta cần, vậy hôm nay nếu ngươi không nói cho ta biết địa điểm cụ thể thì đừng mong sống sót.

Ngửa mặt cười lớn, cao thủ Ma Vực đó cực kỳ phẫn nộ nói:

- Không ngờ hôm nay lại có kẻ dám đại ngôn với Cự Linh Ma Sát ta ở ngay trong Ma Thiên giới này mà không thấy hổ thẹn, đúng là tự tìm đường chết. Bây giờ bổn sát sẽ thử xem ngươi có bao nhiêu cân lượng mà dám cuồng vọng như vậy, tiếp một phủ của ta trước đi.

Chân điểm một cái, Phi Xoa Phủ trong tay dịch lên sáu thước, đồng thời song thủ nắm chặt cán phủ, không dùng hoa chiêu mà bổ thẳng xuống một nhát lập tức xé toạc không khí, chấn động tầng mây, một đạo hắc sắc đao quang xuất hiện phía trên đầu Lục Vân. Sắc mặt trầm xuống, tâm niệm Lục vân chớp động, chàng đã phát giác ra một phủ này trông có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế hàm chứa một lực đạo chí cường chí bá không nên ngạnh tiếp. Động thân dịch về sau một trượng, Lục Vân trong nháy mắt đã tránh khỏi một kích này, Như Ý Tâm Hồn kiếm quay về tay giương cao, một tia sáng đỏ sẫm bắn thẳng tới ngực Cự Linh Ma Sát.

Kêu lên một tiếng kinh dị, song thủ của Cự Linh Ma Sát khựng lại, một kích uy mãnh tuyệt luân đó lập tức đình chỉ, với tốc độ nhanh đến kinh người hoành ngang trước ngực chặn đón đạo kiếm mang của Lục Vân. Một âm thanh trong trẻo vang lên, kiếm mang hừng hực đập vào Phi Xoa Phủ phát ra một đạo hồng quang. Cự Linh Ma Sát thét khẽ một tiếng, thân thể lắc lư không ngờ đã chống lại được một kích đột ngột này, thực lực mạnh mẽ của hắn khiến Lục Vân và Thương Nguyệt đều thập phần kinh ngạc.


Đứng cách hai trượng, Cự Linh Ma Sát lạnh lùng nhìn Lục Vân, quát:

- Thật nhìn không ra trông ngươi không cao lớn nhưng tu vi trái lại không hề thấp. Ngươi tên gì, là môn hạ của phái nào trên Nhân gian?

Lục Vân thản nhiên cười trả lời:

- Ta tên Lục Vân, còn về việc ta là đệ tử của phái nào trên Nhân gian đối với ngươi mà nói hình như không có gì hữu dụng, ngươi cũng không tới Nhân gian, hỏi nhiều như vậy làm gì? Hiện giờ chúng ta hãy so tài cao thấp để xem thực hư, sau khi đánh xong rồi hãy nói tiếp. Vừa rồi là ngươi xuất thủ trước bây giờ đến lượt ta, ngươi phải cẩn thận đấy.

Không đợi hắn đáp lời, toàn thân Lục Vân đột nhiên hiện lên hồng mang, thần kiếm trong tay bừng bừng bốc lửa hình thành một đạo long hình liệt diễm trên đỉnh đầu xoay một vòng liền xông thẳng tới Cự Linh Ma Sát. Đồng thời hữu thủ Lục Vân lật lại quay vòng thần kiếm, Như Ý Tâm Hồn Kiếm đỏ sẫm bay lượn vun vút trước ngực hóa thành một cột sáng mãnh liệt, Lục Vân một chưởng bổ ra hướng thần kiếm bắn thẳng tới thân thể Cự Linh Ma Sát. Ánh mắt chấn động, Cự Linh Ma Sát dang hai chân cả người đứng tĩnh lập như một ngọn núi. Song thủ vung Phi Xoa Phủ, cự phủ xoay tròn đan xen dẫn động khí lưu bốn bề hình thành trước thân hắn một lá chắn màu đen bảo hộ thân thể. Sau khi tăng cường phòng ngự, hắc mang lưu động khắp toàn thân ma sát, cùng với một tiếng hét lớn của hắn trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một đóa kỳ hoa hắc sắc biến ảo bất định, nhị hoa hiện màu ám hồng tỏa ra những tia sáng huyết sát. Khi long hình liệt diễm đỏ sẫm tới gần, kỳ hoa hắc sắc trên đầu ma sát quang mang đột thịnh, một tia sáng huyết sát màu ám hồng nghênh đón long hình liệt diễm, song phương xoay tít quấn lấy nhau cuối cùng dệt làm một và bị đóa kỳ hoa hút vào trong nhị hoa. Phía trước, một kích lăng lệ của Lục Vân đã đập vào lá chắn đen trước ngực ma sát, chỉ thấy hai lực lượng từ hai hướng trái ngược giao hội tại một điểm phát ra những tia sáng rực rỡ. Cùng với sự ma sát mạnh sinh ra do va chạm, những tiếng vang lớn ù tai như kinh lôi chấn thiên được gió cuốn đi tứ phía vang vọng khắp Ma Thiên Giới của Ma Vực. Trong màn mê vụ hồng quang chợt hiện, Như Ý Tâm Hồn Kiếm mang theo lực lượng tuyệt cường cuối cùng đã xuyên thấu lá chắn đen và hóa thành một đạo đao quang xuyên thủng thân thể ma sát. Loạng choạng lùi về sau vài bước, Cự Linh Ma Sát không dám tin nhìn vào huyết dịch lục sắc trước ngực, biểu tình vừa kinh vừa nộ hơn cả là sự ngơ ngác không thể lý giải nổi. Hồng quang lại lóe lên, Như Ý Tâm Hồn Kiếm tự động quay về trên đầu Lục Vân nhẹ nhàng lượn vòng. Nhìn thần sắc kinh ngạc của ma sát, Lục Vân bình thản quát khẽ:

- Tâm tạng của ngươi đã bị kiếm khí của ta xuyên thủng, bây giờ ngươi hãy thành thực trả lời câu hỏi của ta, Hắc Ám Giới nằm ở đâu?

Ngẩng đầu nhìn lên, Cự Linh Ma Sát đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ngữ khí thờ ơ nói:


- Cuộc tỷ thí mới bắt đầu, vẫn còn sớm để kết thúc. Nếu ngươi cho rằng một kích này có thể khiến ta trọng thương, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi. Giờ chúng ta hãy chân chính quyết chiến, xem ai có thể trụ vững đến lúc cuối cùng?

Phi Xoa Phủ tung lên trời, song thủ Cự Linh Ma Sát hợp lại trước ngực thành hình chữ thập, một đạo hắc mang xuất hiện chỉ trong chớp mắt miệng vết thương đã biến mất. Sau đó chỉ thấy song thủ của hắn tách ra, tả chưởng hữu quyền chồng chất lên nhau, hắc vụ quanh thân lan rộng ra, cả người ẩn tàng trong màn mê vụ đen kịt đang cấp tốc vươn dài. Phía trên, đóa kỳ hoa hắc sắc đó bắt đầu xoay chuyển, một luồng khí tức quỷ bí chứa đựng ma khí kinh thiên hình thành nên một vùng khí đặc thù trong vòng mười trượng, ma lãng cuốn lên rợp trời. Cảm nhận được sự quỷ bí đáng sợ của một kích này, Lục Vân khẽ nhắc Thương Nguyệt cẩn thận sau đó thân thể lăng không đứng vững, song thủ bắt đầu kết ấn trước ngực toàn thân tán xạ hồng quang chói lọi cùng những phù chú cổ quái. Cùng với pháp quyết được thi triển, hồng mang quanh thân Lục Vân đã hình thành một quầng sáng bọc bên ngoài, những phù chú xạ ra trên thân được phân bố trên quầng sáng đó, đang ngày một trở nên rõ rệt hơn lập lòe những tia sáng của lôi điện. Một tiếng rền vang như sấm động ngang trời bổ thẳng xuống đầu Lục Vân, những tia lôi điện mãnh liệt đó chớp mắt đã bị Lục Vân hút lấy hóa thành một lực lượng cường đại khiến chàng tăng thêm vài phần thần bí. Lúc này, Thương Nguyệt đã nhận ra Lục Vân đang thi triển Lôi Thần Quyết, hiển nhiên chàng vô cùng thận trọng với Cự Linh Ma Sát. Giữa không trung, Lục Vân ẩn thân trong một quầng lôi điện, nhìn khí thế mạnh mẽ của ma sát bất giác 'hừ' lạnh một tiếng, song thủ giương cao, quang cầu lập lòe tia điện trước ngực đằng không bay lên, không ngừng thu vào rồi lại phình ra xoay vòng trên không xạ ra lực lôi điện cường kình công kích Cự Linh Ma Sát. Lôi Thần Quyết chí cường chí bá, chí cương chí dương đụng với tuyệt học Ma Vực chí tà chí sát, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai? Ma Thiên Giới, một trận chiến kinh thế đang diễn ra, chỉ thấy dưới bầu trời hôn ám những tia kinh lôi tỏa như mưa, lực lôi điện dày đặc va đập với ma quang hắc sắc được thi triển bởi ma sát, giữa hai bên sinh ra những tiếng vang động trời, lực phá hoại đáng sợ làm rung trời chuyển đất, gió lốc cuốn qua để lại trên mặt đất vô số những hố lớn.

Vô hình trung ma khí tập trung lại giao với lôi điện, tính chất hoàn toàn tương phản, hai luồng khí kình đáng sợ như nhau sau một hồi tranh kháng, cuối cùng ma khí phiêu tán, lôi điện dữ dội rạch trời, một đạo thiểm điện chói lọi hung mãnh bổ vào người Cự Linh Ma Sát. Trong hàng loạt tiếng nổ liên tiếp, tiếng la thảm vang lên thật yếu nhược, khi mọi sự đã lắng và bụi đất cũng rơi xuống thì thấy Lục Vân vẫn ngạo nghễ đứng trên không, hồng quang lấp loáng khắp thân như một vị bá chủ trời xanh ngạo thị thiên địa. Đối diện, Cự Linh Ma Sát toàn thân đẫm máu, cơ bắp nở nang trên thân lần lượt vỡ tung, trông vô cùng thê thảm không nỡ xuống tay, thân hình khô héo vô thần chỉ còn lại một hơi thở. Rất hiển nhiên, Lôi Thần Quyết hiệu xưng khắc tinh của mọi yêu ma trên thế gian đã phá hoại toàn bộ cơ nhục cùng các tổ chức thần kinh của hắn, phá vỡ cả nguyên thần dẫn đến sinh cơ diệt tuyệt.

Dời thân đến trước mặt Cự Linh Ma Sát, Lục Vân thu lại hồng mang chói mắt trên thân, lạnh lùng nói:

- Mọi việc kết thúc rồi, ngươi đã thua, hơn nữa còn thua rất thảm. Bây giờ ngươi đã có thể nói cho ta biết Hắc Ám Giới ở đâu chưa?

Nhìn chàng với ánh mắt không chút thần sắc, Cự Linh Ma Sát không cam lòng thều thào nói:

- Ta hận! Không ngờ ngươi lại biết sử dụng Lôi Thần Quyết trong truyền thuyết, ác lắm thay! Ngươi muốn tìm Hắc Ám Giới chứ gì, đơn giản thôi, chỉ cần men theo sơn mạch bên trái đi thẳng về phía trước, xuyên qua Hắc Ma Lĩnh là tiến vào Hắc Ám Giới rồi. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, các ngươi tuyệt đối không có cách nào sống sót qua khỏi Hắc Ma Lĩnh đâu, vì... vì...Ha ha...


Trong tràng cười yếu ớt, Cự Linh Ma Sát gục đầu chết mà vẫn đeo một nụ cười thâm độc chứa vài phần cừu hận.

Nhìn nụ cười của hắn, Thương Nguyệt khẽ nhíu mày nói:

- Ẩn ý trong lời nói của hắn hình như che giấu một âm mưu nào đó không muốn người khác biết. Muội đoán rằng trước khi chết rất có thể hắn vẫn nghĩ cách làm thế nào để báo cừu, định tâm dẫn chúng ta tới tuyệt lộ.

Gật đầu tỏ vẻ tán đồng, Lục Vân nói:

- Muội nghĩ giống ta, Hắc Ma Lĩnh mà hắn nói e là cũng giống như Hóa Hồn Trì của Ma Vực, nơi đó chắc chắn rất hung hiểm và quỷ dị. Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một manh mối, chúng ta chỉ có thể thử xem vì hiện nay vẫn chưa có lựa chọn nào khác.

Thương Nguyệt khẽ thở dài, trong lòng nàng cũng minh bạch điều này, chỉ là nàng không hiểu vì sao đột nhiên có một cảm giác run sợ, hơn nữa còn có chút lo lắng. Nghiêng đầu nhìn Tứ Linh Thần Thú trên vai, thấy nó đang nhìn đông ngó tây với dáng vẻ hiếu kỳ, Thương Nguyệt ghen tị với nó biết bao, ít nhất nó cũng không bao giờ phải ưu sầu. Nhìn về phía sơn mạch bên trái, Lục Vân dùng Ý Niệm Thần Ba cẩn thận dò xét động tĩnh trong đó, ngoài việc tra ra ma khí nồng đậm hơn những nơi khác thì không thấy điểm gì khả nghi. Trầm tư giây lát, Lục Vân thu lại tạp niệm, mỉm cười nói với Thương Nguyệt:

- Không cần lo lắng, có ta ở đây ta sẽ giúp muội thuận lợi tiến nhập Hắc Ám Giới tìm được sư thúc của muội. Bây giờ chúng ta hãy lên đường thôi, thời gian không còn sớm nữa.

Vươn tay khẽ kéo nàng lại gần mình, Lục Vân hô một tiếng, Như Ý Tâm Hồn Kiếm lại hóa thành một ráng mây ngũ sắc nâng lấy hai người bay tới Hắc Ma Lĩnh với tốc độ nhanh như lưu tinh. Lướt đi dưới bầu trời xanh thẫm của Ma Vực, Lục Vân và Thương Nguyệt vừa chú thị quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa vận công đề kháng sự xâm nhập kinh người của ma lực. Sau nửa giờ, trước mắt hai người đã xuất hiện một ngọn núi lớn tối tăm rậm rạp, lộ ra vẻ âm sâm rợn người.


Giảm bớt tốc độ, ánh mắt Lục Vân lấp lóe thần quang trầm giọng nói: Truyện Tiên Hiệp -

- Đây có lẽ chính là Hắc Ma Lĩnh, đích thực ma khí kinh thiên, lát nữa khi đi qua phải hết sức cẩn thận.

Nhìn không gian u tối trước mắt, Thương Nguyệt khẽ hỏi:

- Huynh đã phát giác ra điều gì đó dị thường, phải không?

Lục Vân gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói:

- Ta đích xác đã phát giác ra một thứ gì đó, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể hình dung ra, đợi lát nữa muội sẽ biết thôi. Chúng ta cứ đi từ từ.

Nói xong chàng thúc động thần kiếm, ngự khí lăng không tiếp cận ngọn núi trước mặt.

Hắc Ma lĩnh, bên ngoài trông không khác gì những ngọn núi lớn ở Nhân gian, cũng có một số cây cối tốt tươi, nhưng có điều khác là những cây này đều có màu ám hắc ám lục là chủ yếu, có lúc còn phát ra lục quang yếu ớt khiến người ta có cảm giác rất khác thường. Trong rừng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy những quái thú hình dạng kỳ lạ chưa từng được gặp qua lại như thoi đưa, luôn miệng phát ra những tiếng kêu đáng sợ khiến người ta rùng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận