Thất Giới Truyền Thuyết

Di chuyển rất nhanh, Lục Vân thu lại sự khinh thị đối với Thanh Trúc trận, chàng thi triển Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phân tích sự bí ảo của trận pháp này. Bởi tần suất của Ý Niệm Thần Ba cực cao đã vượt qua được tốc độ vận chuyển của Thanh Trúc trận pháp, cho nên Lục Vân thoáng chốc đã tìm ra được quy luật cùng phương pháp hóa giải trận pháp.

Thân thể liên tiếp chuyển động chín lần, hàng vạn bóng ảnh của Lục Vân tụ lại thành một, toàn thân vận hành theo một quỹ tích kỳ dị tránh khỏi sự công kích của trận pháp một cách dễ dàng. Cảm giác được sự ngạc nhiên của Tứ Sát chàng nở một nụ cười ngạo nghễ, thân thể thoát ra khỏi phạm vi vây công và xuất hiện tại mười trượng trên cao, điềm nhiên nói vọng xuống:

- Ta đã nói rồi, trận pháp của các ngươi không thể vây khốn được ta, nhưng trận pháp này cũng không tồi, quả nhiên cũng có thực lực.

Trúc Can khẽ quát lên một tiếng, Tứ Sát đồng thời bay lên, cả trận pháp dời lên trên không trung, một lần nữa nhằm Lục Vân công tới. Lạnh lùng nhìn Tứ Sát Lục Vân khẽ nhếch mép rồi đưa mắt nhìn lên trời cao, toàn thân chàng bộc phát một cỗ hắc sắc lưu quang, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân vô thanh vô tức được thi triển. Một cỗ lực lượng cực mạnh đáng sợ và hung dữ xuất ra, liên tục công kích vào đại não thần kinh của Tứ Sát. Cùng lúc đó toàn thân Lục Vân hắc mang chớp loé, Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp được chàng vận khởi làm cho toàn thân bao quanh bởi hắc sắc quang mang, nuốt trọn toàn bộ sức mạnh đòn đánh của Tứ Sát đang nhằm tới chàng.

Tiếng gầm rống kinh hãi phát ra từ miệng của Tứ Sát, lúc này chỉ nghe thấy Trúc Can hét lên sợ hãi:

- Đáng ghét! Tại sao ngươi lại có thể thi triển pháp quyết tà môn Hóa Hồn đại pháp? Bọn ta quyết không tha cho ngươi.

Nói đoạn trúc trượng trong tay hắn phát sinh dị biến, hóa thành một màu xanh lao thẳng đến chỗ Lục Vân. Tam sát còn lại thấy thế cũng đồng loạt thi triển thủ pháp y như vậy, cùng lúc bốn thanh luyện trúc như hóa thành dây thừng tức thì bao vây lấy chàng.

Lục Vân cười lạnh lùng mặc nhiên nhìn diễn biến trước mắt, chàng nhanh chóng thôi động Hóa Hồn đại pháp chuẩn bị đánh tan bốn cây trúc của Tứ Sát. Nhưng sau khi thi triển sắc mặt bỗng chấn động, chàng phát hiện ra có gì đó không ổn! Bốn cây thanh trúc có ẩn tàng điều rất cổ quái, Hóa Hồn đại pháp đối với bốn thanh trúc tuyệt không có một chút tác dụng nào cả. Nhưng đúng lúc này Tứ Sát cùng hét lớn, chân nguyên được huy động đến cực hạn, tức thì bốn quang cầu màu xanh đồng loạt xuất hiện tứ phía xung quanh Lục Vân, thông qua bốn cây gậy trúc liên tục phát ra thanh sắc quang mang, thôn phệ thân thể của chàng.

Cảm giác được nguy hiểm cận kề, Lục Vân nhãn thần lạnh lùng cấp tốc suy nghĩ phương pháp đối phó, chỉ trong nháy mắt vô số các phương án đã xuất hiện trong đầu. Chàng nhanh chóng quyết định, cuối cùng đã chọn pháp quyết Hư Vô Không Ngân để thi triển, khiến cho toàn thân như thật như ảo hóa thành hư vô. Bốn phía, Tứ Sát thông qua cảm ứng lập tức có cảm giác điều gì bất thường, bọn họ cùng đưa mắt nhìn nhau đồng thời nhanh chóng đồng loạt lùi lại và bắt đầu tập trung truy tìm tung tích của Lục Vân.

Một đạo ngân quang vụt hiện ra, Lục Vân xuất hiện ngoài một trượng trước mặt Tứ Sát, chàng lạnh lùng lên tiếng:

- Trận pháp của của bốn người các ngươi ta đã thử qua rồi, uy lực cũng khá lắm, nhưng đối với ta cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, hãy rời khỏi đây ngay, mọi việc hôm nay xem như chưa xảy ra, sau này chúng ta không thù không oán, ta không muốn giết người. Nếu các ngươi nhất quyết không nghe lời khuyên mà cứ hành động theo ý mình, nếu xuất thủ tiếp thì ta tuyệt không lưu tình.

Tứ Sát nhìn Lục Vân, nhãn thần vừa kinh hoàng vừa giận dữ. Trong nhất thời bọn họ không hồi đáp, hiển nhiên là đang suy nghĩ về lời nói của Lục Vân. Sau khi bí mật hội ý, lão đại Trúc Can nói:

- Sự tình ngày hôm nay chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua, đợi lần tới tái kiến nhất định sẽ lấy được Càn Khôn Ngọc Bích! Ngươi cứ đợi đấy, chúng ta đi.


Nhìn theo hướng bốn người đi khuất, Lục Vân nhíu mày lại, tự nhủ thầm:

- Ta tha cho họ đi là đúng hay sai? Hoặc giả một ngày nào đó ta sẽ gặp phiền toái vì việc hôm nay, nhưng ta tuyệt đối tin rằng mình sẽ không hối hận. Hy vọng sẽ không còn cơ hội gặp lại các ngươi nữa, nếu không các ngươi cũng phải hối hận.

Nói xong Lục Vân ăn nốt phần còn lại của con thỏ, sau đó chàng tiếp tục tiến về phía trước.

Vào lúc hoàng hôn, Lục Vân tới chân núi Thiên Vũ.

Nhìn ngọn núi rộng lớn, Lục Vân tự nhủ:

- Ngọn núi này trông rất bình thường, thật chẳng có cảm giác gì là một nơi bí mật cả, làm sao có thể là sơn môn của Vô Vi đạo phái được? Hoặc là họ cố tình để không cho người ngoài có thể phát giác được nên đặc biệt lựa chọn địa phương như thế, việc này cũng rất có khả năng?

Trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú song nhãn giống như ngọn lửa đang nhìn xung quanh. Nó nghe xong lời của Lục Vân rồi cũng gật đầu, không biết là nó có thể hiểu được thật không, hay chỉ là cử động một cách vô ý thức.

Nhẹ nhàng vuốt ve nó, Lục Vân hỏi:

- Đi với ta, mi có cảm thấy tịch mịch hay không?

Tứ Linh thần thú nhìn lại Lục Vân, thè lưỡi liếm quanh mặt chàng, sau đó nghịch ngợm bay người lên rồi bất ngờ xoay tròn làm những động tác kỳ quái. Lục Vân nở một nụ cười, nhìn nó nói:

- Tiểu quỷ, còn biết làm nũng nữa, ta gần như chắc chắn là ngươi thuộc về giống cái rồi.

Tựa hồ như hiểu được ý trong câu nói của Lục Vân, Tứ Linh thần thú khẽ rống lên, hai mắt đầy vẻ giận dữ nhìn lại chàng, song trảo không ngừng khuấy động.

Lục Vân bật cười lớn:


- Được rồi, cứ coi như ngươi là giống đực, vậy là được chứ gì. Tiểu tử hẹp hòi, nói gì cũng không chịu phục, ngươi đúng là nóng tính quá cơ.

Nghe chàng đính chính lại, Tứ Linh thần thú kêu khẽ một tiếng hạ xuống trên vai chàng, ra vẻ dương dương tự đắc như đang khoe khoang.

Lắc đầu mỉm cười, Lục Vân không chú ý đến nó nữa. Thân thể chàng bay lên trên không, Ý Niệm Thần Ba toàn lực phát động khắp bốn phía, bắt đầu truy tìm nơi hạ lạc của Vô Vi đạo phái. Sau một thời gian Lục Vân nhãn thần đầy vẻ nghi hoặc, giọng lẩm bẩm:

- Quái lạ, ta đã tra xét qua tất cả mọi thứ rồi, không lẽ ta đã mắc sai lầm gì chăng? Không thể thế được!

Cẩn thận thám xét một lần nữa nhưng Lục Vân vẫn không tìm được gì, điều đó khiến chàng phải trầm tư suy nghĩ.

Lúc này Tứ Linh thần thú nhìn Lục Vân, dường như nó hiểu rõ được tâm tư của chàng. Chợt khẽ gầm lên một tiếng, thân thể Tứ Linh thần thú hóa thành một cỗ hồng quang bắn xuống mặt đất kích thẳng vào một khối cự thạch. Tức thì một thanh âm trầm trầm vang lên, toàn bộ quang cảnh trên mặt đất đột nhiên biến đổi, vô số thanh quang lấp lánh hình thành một đạo kết giới màu xanh bao trùm lên phương viên hơn mười dặm, xuất hiện ngay trước mắt của Lục Vân.

Thấy toàn bộ sự việc trước mắt Lục Vân tỉnh ngộ, hóa ra Vô Vi đạo phái đã thi triển một trận pháp kỳ lạ bao phủ địa phận của mình, khiến người ngoài tuyệt không có cảm giác gì về địa phương này.

Nhìn Tứ Linh thần thú bay trở lại đầy vẻ tán thưởng, Lục Vân cười nói:

- Làm tốt lắm, lần sau nhất định sẽ thưởng cho mi. Bây giờ chúng ta thử tiến nhập vào trận pháp thần kỳ của Vô Vi đạo phái xem sao.

Nói rồi thân thể chàng phiêu diêu rơi xuống, một mặt xem xét sự bố trí của trận pháp, mặt khác suy nghĩ tìm cách phá giải trận này.

- Vị tiểu hữu xin hạ thủ lưu tình, có vấn đề gì không vừa ý xin hãy nói với bần đạo.

Một âm thanh đột nhiên xuất hiện cắt đứt luồng suy nghĩ của Lục Vân, làm cho chàng có chút kinh ngạc.


Chàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy tĩnh lập giữa không trung là mộtlão đạo có mái tóc trắng, thần tình bình thản đang nhìn mình, khiến người khác có cảm giác phiêu dật xuất trần.

Chuyển thân đến trước mặt lão, Lục Vân cười nói:

- Tiền bối chắc là cao nhân của Vô Vi đạo phái rồi! Không biết phải xưng hô thế nào? Lần này vãn bối đến đây là có điều muốn hỏi?

Lão đạo nghe vậy nhãn thần thoáng biến đổi, ngạc nhiên nói:

- Hóa ra là đương kim quán quân lục viện, thật là thất kính. Bần đạo là Thiên Hạo, chưởng giáo của Vô Vi đạo phái. Lục thiếu hiệp đến đây có phải vì cừu hận gì hay không?

Suy nghĩ về câu nói của lão đạo, Lục Vân nhẹ giọng đáp lời:

- Chưởng giáo tiền bối nói khá chính xác, duy có điều mối thù này vãn bối không nhằm vào Vô Vi đạo phái mà giành cho kẻ khác.

Thiên Hạo đạo trưởng nhìn xuống đất, thản nhiên nói:

- Thiếu hiệp đã đến đây chắc cũng không ngại cùng ta kiếm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện chứ? Bên dưới là trận pháp do tiên tổ tạo ra, nếu bị hủy đi thì quả là đáng tiếc, cho nên vừa rồi bần đạo mới thuyết phục thiếu hiệp, cũng là để gìn giữ sự hoàn chỉnh của trận pháp này. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Giải thích xong, Thiên Hạo đạo trưởng dẫn Lục Vân phi hành về hướng tây, hạ xuống một đỉnh núi cách đó mười dặm.

Ngồi xuống rồi, Lục Vân bắt đầu hỏi:

- Nghe nói lần trước Ma Huyễn tôn chủ đã tấn công quý phái, làm cho quý phái tổn thất nhiều cao thủ, không hiểu tiền bối đã có kế hoạch gì để giải quyết hay chưa?

Điềm nhiên đưa mắt nhìn Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng nói:

- Sự việc này hình như không liên quan đến mục đích của việc thiếu hiệp đến đây ngày hôm nay thì phải. Hay là thiếu hiệp cứ nói ra xem thiếu hiệp muốn biết về việc gì?

Điểm nhẹ một nụ cười, Lục Vân gật đầu đáp:


- Vấn đề vãn bối hỏi và việc này đích xác không có quan hệ trực tiếp, chỉ là vãn bối nghĩ rằng, nếu hỏi thẳng tiền bối thì dường như vấn đề này có gì đó không được hay cho lắm. Chính thế nên vãn bối muốn cùng tiền bối trao đổi những hiểu biết về Ma vực, đổi lại đối với Vô Vi đạo phái nhất định vãn bối cũng sẽ giúp đỡ một số việc. Như vậy chúng ta không phải là cùng có lợi hay sao?

Thiên Hạo đạo trưởng bình tĩnh trả lời:

- Vô dục vô vi, thị vi thiên đạo. Người tu đạo không tham luyến chốn hồng trần, tất cả vốn chỉ là hư ảo.

Nghe vậy, Lục Vân không đồng ý:

- Sinh mệnh là một loại hình thể vốn vận động không ngừng, không ngừng truy cầu ý thức thể. Tự cổ chí kim vạn vật cùng dựa vào nhau mà tồn tại, nhân loại cùng động vật, thực vật, sông núi, ánh dương quang và những thứ khác tiếp xúc hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy đã cấu thành toàn bộ thế giới. Đó mới đúng là trời đất trong tâm loài người, là hồng trần mà người ta vẫn nói. Nghìn xưa tới nay, loài người không ngừng phát triển, không ngừng tiến bộ, tất cả nhằm để chinh phục thế giới, cải thiện cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu quên đi tất cả thì thế giới này, hồng trần này, chẳng phải là khiến cho thế giới vì thế mà bị hủy diệt đi hay sao? Trong trời đất vốn có vô số pháp quyết, những cái đó để làm gì? Quên đi tất cả thì có thể bất tử ư, vãn bối không nghĩ vậy.

Thiên Hạo đạo trưởng nhìn Lục Vân, điềm đạm nói:

- Đạo tâm không giống như phàm tâm, phật tâm không giống với tục trần. Mỗi chân lý của thế gian đều có nền tảng của nó, vấn đề của thiếu hiệp thật khó để mà nói cho rõ ràng. Hiện tại thiếu hiệp hãy nói rõ mục đích đến đây lần này đi.

Thấy Thiên Hạo đạo trưởng không muốn nói nhiều tới vấn đề này nữa, Lục Vân mở lời:

- Cũng tốt! Thế gian vạn tượng có rất nhiều pháp quyết kỳ diệu, há có thể chỉ vận hành theo một nguyên lý thôi sao? Lần này vãn bối đến đây là muốn hỏi tiền bối một số sự tình liên quan tới Vân Chi pháp giới, rất hy vọng tiền bối có thể giải đáp.

Tựa hồ như đã sớm biết trước mục đích của Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng thể hiện dáng điệu rất bình tĩnh, nhẹ giọng trả lời:

- Thiếu hiệp thật sự không có cách nào quên được trận chiến ngày đó tại Dịch viên hay sao?

Nghiêm túc gật nhẹ đầu, Lục Vân trầm giọng nói:

- Vãn bối vốn đã quên rồi, hiện tại đã không còn là Lục Vân nữa. Mặc dù vào lúc đó cao thủ tam phái đã xuất thủ muốn đưa vãn bối vào tử địa, nhưng bây giờ Thiên Thương đạo trưởng đã qua đời, chuyện này xem như bỏ qua, còn những người khác vãn bối sẽ từ từ tìm kiếm và lấy lại những gì vãn bối nên có. Nhưng Vân Chi pháp giới phải bị hủy diệt, điều đó vãn bối đã hạ quyết tâm rồi.

Nhẹ lắc đầu cảm thán, Thiên Hạo đạo trưởng nói:

- Cừu hận sẽ che mất đi tâm trí của một con người! Thiếu hiệp mặc dù mang trong người vô số pháp quyết, tu vi cao thâm, nhưng trong sâu thẳm trái tim còn có một chút tà ác, nó lại đang không ngừng lớn lên bên trong, một ngày nào đó có thể chiếm lĩnh toàn bộ tâm linh của thiếu hiệp. Không biết điểm này thiếu hiệp có minh bạch hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận