Vài khắc sau, tại nguyên địa xuất hiện một trung niên mỹ phụ, thì ra là Cửu Âm thánh mẫu của Nhạn Đãng Sơn.
Nhìn vào hướng mà bốn người vừa biến mất, Cửu Âm thánh mẫu nổi giận:
- Các ngươi giảo hoạt lắm, tưởng ta không đuổi kịp các ngươi sao.
Nói xong bà liền đuổi theo, chớp mắt thì biến mất.
Một lúc sau Hạo Vân cư sĩ từ chỗ ẩn thân bước ra, nhìn vào phương hướng mà những người vừa đi mất thầm nói:
- Thật nghĩ cũng không ra hắn lại là Huyền Phong môn chủ, việc này thật khiến người ta kinh ngạc. Nơi này cũng không tiện ở lâu, tốt nhất ta cũng nên ly khai.
Nói xong hóa thành một đạo quanh ảnh, ngự kiếm bay đi.
Buổi chiều hoàng hôn, Hạo Vân cư sĩ đi đến Dịch viên, sau khi thông báo liền được mời đến Dịch Thiên các, nhìn thấy Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân cũng đang ở đó.
Vừa mới gặp mặt, Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân đã phát hiện sắc mặt của cư sĩ không được tự nhiên, đồng thanh hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì xảy ra hay sao mà nét mặt của huynh khó coi vậy?
Hạo Vân cư sĩ cười thảm:
- Đạo viên đã bị hủy, kế đến là Phượng Hoàng thư viện, rồi đến Nho viên sau đó lại đến Thiên Kiếm Viện cũng bị hủy. Sau Thiên Kiếm Viện không biết sẽ là viện nào trong hai viện còn lại đây?
Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân nghe xong những lời này liền lặng cả người, không biết những lời vừa nghe là thật hay chỉ là suy đoán thôi, cả hai người đều không khẳng định được.
Huyền Ngọc chân nhân nghi hoặc:
- Lão bằng hữu, có phải là thật sự xảy ra như vậy hay không, những lời vừa rồi chúng tôi cảm thấy không được rõ ràng cho lắm, huynh có thể nói rõ hơn được không?
Hão Vân cư sĩ cười khổ :
- Hôm nay, là ngày đầu tiên phát động chiến dịch trừ ma kể từ khi Chính Đạo liên minh được thành lập. Vốn nghĩ rằng nhất định sẽ thắng, sẽ khóa chặt khí thế của bọn yêu ma, vậy mà kết quả là xuất sư bất lợi. Nho viên bị quân Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang hủy diệt, ngòai ra còn nghe nói Thiên Kiếm viện đã bị Âm Thi quỷ vương hủy. Cuộc chiến này chỉ e rằng sẽ dẫn đến một kết cục thảm bại nhất từ trước đến nay.
Nói đến đây, liền đem suy nghĩ của mình diễn giải lại một cách ngắn gọn dễ hiểu, nghe xong Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân chỉ biết lắc đầu than thở.
Hạo Vân cư sĩ trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:
- Ta vốn định đến đây để khuây khỏa một chút, nhưng trên đường đã suýt chết trong tay của Huyền Phong môn chủ rồi. May là vận khí còn tốt, không những không chết mà còn phát hiện ra Huyền Phong Môn chủ nguyên lai là Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện.
Hạo Vân cư sĩ liền kể lại những điều đã thấy, khiến cho hai người sau khi nghe được sắc mặt đại biến.
Huyền Ngọc chân nhân suy nghĩ một chút nhưng vẫn thấy khó hiểu:
- Nếu sự việc trên là sự thật thì chuyện Vô Tâm giết Lý Trường Xuân thật sự là không hợp lý, không hiểu bên trong còn nguyên nhân gì không? Theo lời Vô Nhân Tọa nói thì Vô Tâm trước giờ luôn ở Thái Huyền Sơn, vậy thì cái chức môn chủ ở đâu mà ra? Đây là một nghi vấn làm cho người ta không thể giải thích được.
Tử Dương chân nhân nói:
- Nghe huynh nói thì trong đó nhất định có huyền cơ, không biết huynh có nghĩ ra được cách kiến giải nào không?
Huyền Ngọc chân nhân khẽ lắc đầu, nhìn sang Hạo Vân cư sĩ hỏi:
- Trước lúc Lý Trường Xuân chết, huynh có phát hiện hành vi cổ quái nào không, hoặc giả xảy việc kỳ lạ nào không?
Hạo Vân suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu
- Hình như không có việc cổ quái nào phát sinh, hắn chỉ đi đây đó các nơi, liên lạc chính nghĩa chí sĩ tham gia liên minh.Tàn Dương Tử vốn là cao thủ do hắn mời gia nhập, trong liên minh biểu hiện rất xuất sắc.
Nghe xong, Huyền Ngọc chân nhân liền trầm tư, toàn bộ Dịch Thiên các trở nên tĩnh lặng, ba người cùng trầm mặc không nói gì.
Khi trời bắt đầu tối, Tử Dương chân nhân mở miệng nói:
- Cũng không còn sớm nữa, ta hãy tạm gác lại việc này. Nên đi ăn cơm một chút?
Huyền Ngọc chân nhân gật đầu:
- Cũng được, sau khi dùng cơm sẽ bàn tiếp vấn đề này. Hạo Vân huynh cũng nên ở lại đây vài ngày, khi nào thấy thanh thản thì ra đi cũng không muộn.
Sau đó cả ba người rời khỏi Dịch Thiên các. Khi vừa mới cất bước, đột nhiên Huyền Ngọc chân nhân kêu lên, sắc mặt cực kỳ cổ quái làm cho hai người không hiểu việc gì, nhìn chăm chú một cách hiếu kỳ.
Một lúc sau, khi nét mặt cổ quái kia đã trở lại bình thường, Huyền Ngọc chân nhân nói:
- Ta hiểu rồi, rốt cuộc ta cũng nghĩ ra được lý do để giải thích cho sự việc này rồi.
Hạo Vân cư sĩ sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Huynh nghĩ ra việc gì, mau nói nghe xem, để tôi có thể minh bạch được.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ nhìn hai người một cái: - .
- Ta không dám khẳng định suy đoán này, hai người nghe xong thì không nên tùy tiện nói ra cho người khác biết. Ta nghĩ đến là việc Vô Tâm sát hại Lý Trường Xuân là không phải sự thật. Lý Trường Xuân Tuyệt đối chưa chết, hắn chỉ giả chết mà thôi. Nhớ lại khi ở Thái Huyền sơn, hắn và Vô Tâm hình như có mối quan hệ gì đó. Hiện tại nghĩ đến việc hình thành Huyền Phong môn, đa phần là ý tứ của hắn, bởi vì hắn không phục Kiếm Vô Trần ngồi lên chiếc ghế minh chủ của lục viện liên minh. Hắn muốn mình phải hơn Kiếm Vô Trần.
Nghe xong, Hạo Vân cư sĩ và Tử Dương chân nhân chấn động dữ dội. Nghĩ kỹ lại, khả năng xảy ra việc này là rất lớn, lớn đến nỗi khiến người ta muốn không tin cũng không được.
Tử Dương chân nhân khẽ than:
- Tuy đó chỉ là suy đoán của huynh, nhưng thật sự làm người ta kinh ngạc. Nếu đây là sự thật thì nhân gian đã loạn sẽ càng thêm loạn.
Hạo Vân cư sĩ cảm thán:
- Thái Âm xuất hiện, nhân gian tất yếu sẽ loạn. Chỉ là nghĩ lại những việc đã qua, trong lòng thật sự có chút cảm khái. Lục viện liên minh thì đã có bốn viện bị hủy rồi, sau này hai người nhớ phải cẩn thận. Tôi nghĩ lời nói của Bách Linh hôm đó là sự thật, vậy thì kiếp nạn này thật khó tránh, chỉ là làm liên lụy đến đời sau.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói:
- Đời sau thì có phúc phận của đời sau, chúng ta đâu phải chuyện gì cũng có thể làm được. Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, còn rừng thì không lo hết củi.
Quy Phương sơn, vốn là một ngọn núi không cao trong dãy Lĩnh Nam. Tương truyền trên đây từng có một con phượng hoàng tu luyện ngàn năm cuối cùng vũ hóa thành Cửu Thiên Phượng Loan, nên mới có tên Quy Phượng sơn. Trong phương viên khoản mười dặm của ngọn núi được bao phủ bởi màu xanh tuyệt đẹp, thật đáng gọi là thế ngoại đào viên.
Nhìn Quy Phượng sơn từ trên cao Lục Vân nói:
- Chắc là nơi này rồi. Minh Tiêu Các chủ thật có nhãn quang độc đáo, chọn được nơi u tĩnh như vậy. Tiếc là các người không nên dây vào ta.
Bách Linh cười:
- Chỉ có Ngọc Tiêu Sinh dây vào huynh, chứ có phải tất cả đâu. Trước tiên hãy nói lý lẽ với họ, nếu họ nhận lỗi thì nể muội mà bỏ qua đi, còn như họ không biết lý lẽ thì tùy ý huynh vậy.
Lục Vân lắc đầu cười không trả lời, âm thầm phóng xuất Ý Niệm Thần Ba, tra thám động tĩnh trên núi. Nửa khắc sau, toàn bộ tình hình Quy Phượng sơn đều nằm trong não của Lục Vân, từng cành cây ngọn cỏ đều hiện rõ trong đầu của chàng.
Nhờ Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân phát hiện có một biệt viện trong rừng tùng, xác định đó chính là Minh Tiêu các, ngoài ra trong đó có bao nhiêu người, phân bố tại đâu, nhất cử nhất động chàng đều nắm rõ.
Phân tích tình hình xong Lục Vân quay đầu lại ôn nhu nói:
- Đi thôi, ta đã biết được vị trí của bọn họ rồi, bên trong chỉ có mười ba người, gồm cả Ngọc Tiêu Sinh, hắn đang đùa giỡn với một thiếu nữ.
Bách Linh vô cùng kinh ngạc:
- Vị trí thì muội cũng đã tìm ra, còn việc nhân số và những người đó đang làm gì thì làm sao huynh biết được?
Lục Vân vừa đáp xuống vừa nói:
- Bản thân ta có nhiều loại pháp quyết, trong đó có một môn gọi là Ý Niệm Thần Ba, có thể tra ra mọi khí tức, cảm giác này giống như chính mắt nhìn thấy vậy. Nhờ vậy trong phút chốc có thể nắm bắt được nhiều việc. Giống như chuyện này, ta có thể trong chốc lát thì có tra ra được trong phạm vi núi này có bao nhiêu người, phân bố ở đâu.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Thần kỳ vậy sao? Ngoài ra còn có công năng gì nữa không? Huynh mau nói cho muội biết với.
Lục Vân cười:
- Còn rất nhiều, ta thật sự cũng không nói rõ hết được. Có hai phương diện là ta hay dùng, thứ nhất là tra thám những bí mật của thiên địa, thứ hai là dùng cho việc công kích một cách vô hình, uy lực so với pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân của Ma vực càng bá đạo hơn. Ngoài ra, sử dụng Ý Niệm Thần Ba hầu như có thể phá giải mọi trận pháp, trong một thời gian ngắn nhất nó giúp ta tìm ra biện pháp tối ưu để hóa giải. Nó còn có thể giúp ta trò chuyện với các sinh linh trong trời đất, nhưng việc này khá tốn thời gian.
Bách Linh nhìn Lục vân một cách cổ quái:
- Pháp quyết này tên là gì vậy? Tại sao trước giờ muội chưa từng nghe qua. Đến như pháp quyết thần kỳ nhất của Cửu Thiên Hư Vô giới là Thần Niệm Vô Biên , cơ hồ chỉ có thể làm như vậy là cùng.
Lục Vân cười nhẹ nói:
- Đây là ta dựa vào những pháp quyết của huynh mà sáng tạo ra, trong thế gian này không ai biết được, chỉ mình ta biết. Được rồi, đến nơi rồi, chuyện này để nói sau vậy.
Nhìn Minh Tiêu Các trước mặt, Lục Vân trầm giọng nói:
- Nơi này có chút cổ quái, hình như Minh Tiêu các này được kiến lập trên một âm tuyền, bên trong có một ao sen âm khí cực trọng. Nếu như làm lò luyện binh khí, tuyệt đối có thể tạo thành tuyệt thế thần binh. Nhưng có một điểm rất kỳ quái, những người ở đây hình như biết được vấn đề này, lại không làm như vậy, mà lại lập kế bên một tòa Thần Hỏa đàn, ý muốn khắc chế âm tuyền chi khí. Điều này thật sự khác thường?
Bách Linh liền hỏi:
- Nơi đây nghe nói xưa kia từng rất cường thịnh, tề danh cùng Thiên Kiếm viện. Theo việc này mà suy đoán, nhất định là có bí mật gì bên trong. Nhưng hôm nay chúng ta đến đây, không phải là tra xét những bí mật, do đó huynh cũng không nên để ý kỹ quá, nên sớm xử lý sự việc rồi ly khai.
Lục Vân khẽ gật đầu:
- Ta biết, nhưng rõ ràng cảm thấy nơi này có gì đó cổ quái. Nếu ta đoán không sai thì Thần Hỏa đàn vốn được lập cách đây hàng ngàn năm, hôm nay có khả năng xảy ra biến hóa, vì huynh cảm giác được trong lòng âm tuyền đang họat động càng ngày càng mạnh, giống như có một vật gì đó thật cường đại muốn xuất hiện.
Bách Linh nghe xong thất kinh, sau khi suy nghĩ một lát nói:
- Nếu vậy, chúng ta cũng nên lưu tâm một chút, bây giờ hãy làm việc chính đã, sau đó sẽ nghiên cứu sự cổ quái đó sau.
Nói xong, giơ tay phất nhẹ, một trận cuồng phong nổi lên, vỗ mạnh vào cánh cửa, khiến cho những người bên trong phải giật mình.
Bình tĩnh đứng bên ngòai, Lục Vân thấy người ra mở cửa là một nam tử, tầm khoản ba mươi tuổi, nhãn thần có chút cổ quái, nhìn Lục Vân một cái, sau đó liếc qua Bách Linh. Ngay lập tức bị vẽ mỹ lệ của Bách Linh hấp dẫn, nhìn nàng một cách ngây ngốc.
Lục Vân hừ lạnh khiến cho người đó trấn tĩnh lại, rồi nói:
- Đây chắc là Minh Tiêu các rồi, ngươi bây giờ có thể vào thông báo cho Ngọc Tiêu Sinh là có cố nhân đến tìm hắn.